Chap 18 : Different paths (part 2)

Cậu rời khỏi giường và vươn người. Hôm nay là ngày của trận đấu cuối cùng và Harry cảm thấy khá nhẹ nhõm khi Trận Tam Pháp Thuật sắp kết thúc. Cậu cần được ở một mình. Cậu cần phải suy nghĩ. Hơn hết nữa, cậu cần phải tìm ra pháp thuật của cậu đang có vấn đề gì.

Tòa Án đang chờ cậu trong phòng sinh hoạt chung và cậu mỉm cười với họ. Cậu có thể đang tức giận với họ, cậu biết họ đang có điều gì giấu giếm cậu, nhưng Luna đã nói với cậu rằng tất cả mọi việc sẽ sớm sáng tỏ thôi. Nên cậu đã không nói gì về hành động của họ. Cậu biết rằng họ tin rằng họ đang làm nhưng việc tốt nhất cho cậu, họ sẽ luôn làm những gì tất nhất cho cậu, ngay cả khi như vậy nghĩa là làm cậu tức giận. Sự trung thành và cống hiến của họ chưa bao giờ thôi làm cậu ấn tượng, nhưng từ lâu đã không còn làm cậu ngạc nhiên. Giờ đây cậu còn mong đợi điều đó, một phần trong cậu còn yêu cầu sự trung thành và cống hiến của họ. Dù gì thì nó cũng là một điều tự nhiên. Lắc đầu, đặt những suy nghĩ đó vào sâu trong tâm trí, cậu mỉm cười nhẹ với họ.

"Đi thôi." cậu nói, dẫn họ ra khỏi phòng sinh hoạt chung.

Cậu nhìn thấy cặp song sinh và Neville đang ngồi ở dãy bàn Gryffindor, Neville ngồi hơi xa khỏi những người khác và cặp song sinh thì đang giỡn với bạn của họ, Lee. Cậu không thích nhìn thấy cái cách mà Neville bị xa lánh bởi những đồng bạn trong chính Nhà của cậu ta chỉ bởi vì cậu ta không cư xử theo khuôn mẫu của Nhà Gryffindor. Nhưng chú sư tử lại quá cứng đầu và từ chối thay đổi cách hành xử của mình để làm vui lòng họ. Cậu ta tự hào về con người mà cậu ta trở thành, ngay cả khi cậu ta không thể tuyên bố rõ với mọi người rằng mình là một thành viên của Tòa Án, dù cho Harry có nói gì hay cậu có nói bao nhiêu lần rằng cậu không phiền nếu mọi người biết rằng cậu ta là một thành viên của Tòa Án thì Neville cũng không đổi ý và Harry cũng không muốn phải ra lệnh cho cậu ta phải làm vậy, cậu ta không muốn tham gia vào nhóm năm bốn học sinh nhà Gryffindor nếu như vậy có nghĩa là phải nói xấu Harry và Tòa Án.

Họ ngồi vào chỗ thường lệ của họ và bắt đầu ăn sáng.

Rõ rằng mọi người đang nóng lòng chờ đợi trận đấu cuối cùng. Dù cho nó sẽ không bắt đầu cho đến buổi chiều, tất cả mọi người đến đang lén nhìn các quán quân, hào hứng mà thì thầm với những người bạn của họ.

Harry lờ tất cả họ đi và học các lớp buổi sáng của cậu như bình thường. Cậu không có nghi ngờ gì trong việc mình sẽ thắng. Thậm chí ngay cả cái nhìn đáng sợ của Moody cũng không làm cậu phiền. Nhưng cậu cũng nhận ra rằng những cái nhìn cũng tăng dần lên khi năm học dần đến hồi kết. Đôi khi cậu còn thấy rằng Moody tự lầm bầm nói chuyện một mình và cậu chắc chắn rằng cậu có thể nghe thấy tên cậu một vài lần. Trong một vài trường hợp, cậu sẽ tập trung mà phân tích hành vi lạ của Moody, nhưng giờ cậu quá mệt để làm vậy.

Khi đến giờ ăn trưa thì cậu hoàn toàn lờ đi ánh mắt mà cậu nhận được từ mọi người, ngay cả những quán quân khác thậm chí còn cảm thấy khó chịu bởi cái cách mà mọi người đang dán mắt vào họ. Ngoài Harry thì Viktor là người đối phó tốt nhất với những ánh mắt đó. Cedric đang cảm thấy ngứa ngáy muốn nguyền rủa đám nữ sinh đang tự thả mình về phía anh và lý do duy nhất mà Fleur vẫn chưa thiêu sống ai ngay tại chỗ là do các thành viên khác trong Tòa Án đã cản chị lại.

Nói tóm lại thì cậu có thể thấy rằng hầu hết họ đều cảm thấy vui khi năm học sắp kết thúc.

Tất cả các học sinh xung quanh họ đều đột nhiên im lặng và Harry ngẩng lên, chỉ để đối mặt với Snape. Snape đang liếc xuống họ, trông có vẻ như ở gần họ là điều cuối cùng ông muốn làm. Nhưng Harry vẫn có thể thấy ánh mắt của ông đôi khi chuyển sang Draco. Harry suýt mỉm cười khi thấy sự đau đớn lướt qua trong ánh mắt của ông khi Draco lạnh lùng nhìn lại.

"Các quán quân," ông cằn nhằn, "Gia đình của mọi người đang đợi" ông chỉ cánh cửa ở phía cuối Đại Sảnh Đường rồi rời đi.

Khuôn mặt của Cedric nhăn lại và những người khác cho anh những cái nhìn thông cảm.

"Hãy bình tĩnh," Harry nói với anh, mỉm cười nhẹ, "Bọn em sẽ ở cạnh anh. Hơn nữa, sau khi anh sử dụng ông ta, anh sẽ không bao giờ phải gặp lại họ nữa."

Cedric lắc đầu.

"Cho đến khi tất cả những mục tiêu của em đều hoàn thành thì tốt nhất là nên tiếp tục giữ cho họ vui nhất có thể. Gia đình của anh là gia đình duy nhất có mối liên hệ chặt chẽ với các gia đình phe Sáng mà em có, vì bà nội của Neville đã nghỉ hưu sau sự mở rộng của gia đình Longbottom, và cha mẹ của em ấy lại không có năng lực. Tên của họ vẫn có gia trị nhưng sự liên kết gần như không còn và các đồng mình của họ thì cũng đang dần biến mất. Cha của anh thì khác, ông vẫn còn các mối liên hệ và những đồng minh, rất nhiều bọn họ xuất thân từ những gia đình mà sẽ không bao giờ muốn dính dáng gì đến dòng họ Nott, hay Malfoy, hay bất cứ dòng họ nào chỉ cần có một chút dấu hiệu nhỏ có xu hướng phe Tối. Em sẽ không bao giờ biết nó sẽ hữu dụng cỡ nào.

"Đôi khi," Harry lắc đầu lầm bầm, "Tất cả các anh dường như nghĩ về tương lai của em còn hơn cả em nữa."

Cả Tòa Án đều cười khúc khích.

"Well, chúng ta không thể chờ đợi tương lai." Theo nói, mỉm cười ấm ấp với cậu và Harry mỉm cười lại.

Cậu còn vui hơn cậu nghĩ cậu có thể khi mối quan hệ giữa cậu và Theo đã không bị lung lay nhưng cậu biết rằng cậu đã làm tổn thương cậu ta một chút. Theo rất có ý nghĩa với cậu và cậu không biết mình sẽ phải làm gì nếu như họ mất đi sự gần gũi này mà họ có. Nhưng giờ cậu đã biết rằng điều mà cậu lo lắng sẽ không bao giờ có thể xảy ra khi mà đôi mắt Theo không bao giờ thiếu đi tình yêu và sự cống hiến mỗi khi cậu ấy nhìn cậu.

Một phần trong cậu nghĩ cảm thấy rằng cậu không xứng đáng với tình yêu đó, nhưng cậu biết rằng dù cho cậu có nói gì đi chăng nữa thì Theo cũng sẽ không bao giờ đổi ý.

"Đi thôi. Họ đang đợi." cậu nói, đứng dậy và đi theo những quán quân khác tới căn phòng mà gia đình của họ đang chờ. Cậu không mong chờ điều này. Cậu không có gia đình để chờ đợi cậu. Nhưng cậu biết rằng nếu như cậu không đi thì Snape sẽ tìm cách gây rắc rối cho cậu. Cũng không phải là do cậu quan tâm đến nó, chỉ là nếu như cậu có thể thì cậu sẽ tránh.

Cậu quan sát xung quanh ngay khi cậu bước vào căn phòng.

Rất dễ để nhận ra gia đình của Fleur. Chị trông rất giống mẹ của chị, chỉ vài năm trẻ hơn. Cha của chị thì lại khá khác biệt, điều đó cũng chẳng làm cho Harry ngạc nhiên. Từ những gì mà cậu tìm hiểu ra được thì Veela luôn có quan hệ vì tình yêu. Họ không chú trọng về bề ngoài khi họ đi tìm bạn đời thích hợp. Tất cả những gì họ quan tâm là bạn đời của họ có thể chu cấp và bảo vệ cho gia đình không. Vậy nên mới có lời đồn về Veela là những kẻ đào mỏ. Nhiều khi, bạn đời của họ tình cờ là một người với những mối liên hệ tốt, quyền lực, giàu có hay thậm chí là phối hợp của cả ba. Em của Fleur, Gabriella, trông như một phiên bản nhỏ hơn của chị cô, nhưng tóc của cô trông có hơi tối màu hơn, cô đang ôm Fleur như mạng sống của cô đang phụ thuộc vào nó và Harry suýt cười khúc khích.

Cậu lại thấy rằng mẹ của Fleur đang nhìn cậu. Như bà đang cố giải một câu đố. Cậu không thích điều này, đặc biệt là khi cậu không biết mình đã làm điều gì mà lại nhận được ánh mắt như vậy từ một Veela.

Tiếp theo cậu thấy cha mẹ của Viktor. Cả hai người họ đều đang nhìn Viktor với niềm tự hào tỏa sáng trong mắt họ. Nhưng ánh mắt của cha Viktor đôi khi cũng chuyển sang trên người cậu, một thứ gì đó như sự thú vị lướt qua trên đôi mắt ông.

Cậu suýt không thể nhìn được sự khinh bỉ khi cậu thấy cha mẹ của Cedric. Họ trông chỉ biết có cái 'tôi' của mình quá mức đến nỗi làm cho cậu cảm thấy ốm. Chẳng trách Cedric lại ghét họ đến vậy. Họ chẳng yêu Cedric dù chỉ một chút, điều đó rõ như ban ngày. Họ yêu cái hình ảnh ảo mà họ tạo ra cho đứa con của mình. Harry không hiểu tại sao họ lại không thể thấy họ đang làm tổn thương con họ như thế nào. Well, mọi người thường nói như thế nào ấy nhỉ ? Họ mất, tôi được.

Sự quan sát của họ bị cắt ngang khi cậu bị ôm lấy từ phía sau.

Thứ duy nhất ngăn cho cậu không triệu tập pháp thuật của mình và nguyền rủa bất cứ ai dám chạm vào cậu là những lời nhẹ nhàng được nói vào tai cậu.

"Nhớ cún con quá."

Chỉ duy nhất có một người mà cậu biết lại gọi cậu như vậy.

"Sirius." chỉ có một dấu vết nhỏ của sự ngạc nhiên khi cậu thấy chú ấy ở đây.

"Chào cún con."

"Remus."

Lần này thì sự ngạc nhiên chắc đã được thấy vì Sirius đã bỏ cậu ra và cả hai người đàn ông chia sẽ một nụ cười có vẻ đau đớn.

"Bọn chú chẳng thể nào bỏ lỡ cơ hội được gặp con được." Remus nhận xét.

"Yeah," Sirius nhiệt tình nói, "Đó chính là điều mà gia đình làm."

Gia đình...Giờ cậu đã có gia đình rồi. Thật là một ý nghĩ kỳ lạ. Cậu vẫn chưa thể làm quen với nó.

"Và bọn chú có mang theo quà." Sirius reo lên. Chú quay đi và gần như lôi một người khác lại cùng với mình.

Harry không thể nào nhịn cười được khi thấy biệu hiện không hài lòng của Marcus, nhưng nó nhanh chóng chuyển thành một nụ cười đến nheo cả mắt khi anh thấy Harry. Cậu biết chuyện gì sẽ xảy ra trước khi nó đến, và chỉ trong một cái nháy mắt cậu đẫ thấy mình trong vòng tay của Marcus.

"Anh rất nhớ em." Marcus thì thầm và Harry chẳng thể làm gì ngoài ôm lại.

Cậu biết rằng đã rất khó khăn cho Marcus khi anh là người duy nhất ở xa phần còn lại của Tòa Án, xa khỏi cậu. Marcus là người duy nhất đã luôn ở một mình. Điều đó cho thấy anh trung thành cỡ nào với Harry, với Ouroboros, ngay cả khi ở cách xa họ cũng không làm lung lay lòng trung thành và niềm tin đối với Harry.

"Em đã không nghĩ là anh sẽ đến."

"Sirius và Remus đã lẻn anh vào." có một nụ cười nhẹ trên môi anh và Harry cười khúc khích. Cậu không nghĩ là có vụ lén lút nào quanh đây. Sẽ không làm cậu ngạc nhiên nếu McGonagall đã cho phép anh đi vào với họ. Bà đã luôn mềm lòng với anh.

"Harry!" Fleur hào hứng kêu lên, "Để chị giới thiệu gia đình của chị với em." rồi chị nhìn thấy Marcus và nụ cười của chị sáng lên, "Marcus! Thật tốt khi thấy anh ở đây! Đọc thư luôn chẳng bằng nói chuyện với người thật." Chị cho anh một cái ôm nhỏ, Marcus ôm lại.

Tất cả đều trong khi gia đình của chị đang quan sát họ. Đôi mắt của mẹ chị tỏa sáng, sự nhẹ nhõm có thể được nhận thấy sâu trong nó.

" Bonjour Madame, Monsieur. Enchanté, je suis Harry Potter." (Xin chào quý bà, quý ông. Rất hân hạnh, tôi tên là Harry Potter). Cậu cúi đầu nhẹ.

"Oh, Fleur nos na pas dis que vous parlez français." (Oh, Fleur của chúng tôi đã không nói rằng con có thể nói được tiếng Pháp.) Mẹ của Fleur nói, một nụ cười vui tươi trên khuôn mặt hoàn mỹ của bà.

"Con lo rằng kỹ năng tiếng Pháp của con chẳng hơn được như vậy là bao nhiêu. Nhưng Fleur đã nói rằng chị ấy sẽ dạy tiếng Pháp cho bọn con khi trận Tam Pháp Thuật kết thúc." cậu nở một nụ cười quyến rũ.

"Cha, mẹ, để con giới thiệu hai người với các bạn của con." Fleur nói, nụ cười của chị tỏa sáng hơn bao giờ hết, "Cha mẹ đã biết Harry Potter rồi. Và đây là Marcus Jugson. Chút nữa con sẽ giới thiệu hai người cho những người khác. Hiện giờ họ trông có vẻ hơi bận." Chị quay sang hai quán quân còn lại và thấy Viktor đang, có vẻ như, có một cuộc trò chuyện nghiêm túc với cha của anh trong khi Cedric đang cố gắng hết sức để ngăn không cho cha anh chế nhạo hết những người còn lại trong căn phòng. "Harry, Marcus, đây là cha mẹ của chị, Apolline và Jean-Pierre."

Marcus cúi nhẹ người và Harry mỉm cười với họ. Cậu biết Fleur yêu gia đình của chị đến mức nào, vậy nên điều ít nhất cậu có thể làm là lịch sự với họ. Ngay cả khi cậu rất muốn biết cái nhìn đó có ẩn ý gì.

"Harry." cậu nhìn sang bên cạnh mình và thấy Viktor đang đứng đó, với cha mẹ của anh đang đứng bên cạnh. "Anh muốn giới thiệu em với cha mẹ của anh, mẹ của anh Nadia Krum," bà là một người phụ nữ đẹp, với mái tóc dài màu vàng đậm với đôi mắt xanh thẳm, và một gương mặt quý tộc. Nếu như Viktor đã không nói với cậu rằng bà là một phù thủy thuộc thế hệ đầu tiên thì cậu sẽ nghĩ rằng bà là người thuộc một gia tộc thuần huyết lâu đời. " Và Sergei Krum, cha của anh." Ông là một phiên bản lớn tuổi của Viktor.

"Rất hân hạnh khi được gặp cả hai." Harry trả lời, cúi chào nhẹ, nhận ra rằng Marcus và Fleur đứng thẳng người hơn một chút ở phía sau cậu.

"Vinh dự thuộc về chúng tôi." cha của Viktor trả lời và giọng điệu của ông gần như không tồn tại (accent), nhưng ông lại khó giấu đi được sự hào hứng của ông, sự tò mò và kính sợ trong đôi mắt ông. Harry phân vân không biết điều đó có ý nghĩa gì, nhưng cậu biết rằng hỏi về chuyện đó sẽ không phải là một việc tốt để làm, ít nhất là không phải với nhiều người lạ như vậy có mặt tại đó.

"Tại sao chúng ta không làm một chuyến tham quan quanh lâu đài nhỉ ?" Sirius phấn khởi hỏi, mở rộng lời mời chào với cả hai gia đình. Tất cả bọn họ đều lờ đi gia đình Diggory, vì rất rõ như ban ngày rằng họ không muốn có bất cứ tiếp xúc nào với với bọn họ. Cedric khao khát nhìn họ trước khi lôi cha mẹ của anh ra xa khỏi căn phòng.

Cha mẹ của cả Fleur và Viktor đều đồng ý, họ trông có vẻ rất vui khi có cơ hội được ở bên con của họ và cả bạn bè của chúng nữa.

Marcus, Viktor, Fleur và Harry nán lại, để cha Sirius và Remus dẫn đầu nhóm người lớn. Họ trông có vẻ khá hòa hợp với nhau. Sirius và Remus đang nói cho họ biết về những thực tế về Hogwarts, và những câu chuyện nhỏ của họ về thời đi học.

Harry đang vui vì được ở chung với Ouroboros của cậu. Họ không cần phải nói chuyện, cậu tận hưởng những giây phút mà họ có thể ở bên nhau. Trong những tuần vừa rồi, cậu gần như đã luôn có thể cảm nhận pháp thuật của họ. Nó thoải mái đến lạ lùng. Nếu như Ouroboros của cậu cũng có cảm nhận như vậy thì cậu có thể hiểu tại sao họ lại muốn ở gần cậu đến vậy. Nhưng cậu vẫn không thể hiểu tại sao chuyện này lại xảy ra.

Nếu như cậu là một người khác thì cậu sẽ cảm thấy hoảng sợ bởi những thay đổi của pháp thuật của cậu, hơn nữa là bởi vì cậu không biết tại sao nó lại xảy ra. Cậu đã lục nguyên cả thư viên của Hogwarts, cậu thậm chí đã nhờ Sirius gửi cho cậu những cuốn sách nói về sự thay đổi cốt lõi của phép thuật hay bất cứ thứ gì có liên quan đến nó, và thậm chí ngay cả như vậy cậu vẫn chưa thể tìm ra được thứ gì hữu ích.

Thật bực bội, nhất là khi bởi vì cậu có cảm giác rằng Tòa Án của cậu biết điều gì đang xảy ra.

Cậu thở dài và mỉm cười khi cậu thấy Marcus, Fleur và Viktor đang trò chuyện sôi nổi với nhau. Cậu khá vui khi họ đã không cho Marcus ra rìa bởi họ đã không gặp anh cho đến tận ngày lễ Giáng Sinh. Ngay khi họ biết rằng Marcus là một phần của Tòa Án thì họ đã nhanh chóng viết thư cho anh, bởi họ chỉ có mỗi cách này để tìm hiểu về anh.

Cậu chắc chắn rằng sự gần gũi này mà họ có sẽ là điều làm thay đổi tất cả mọi thứ trong tương lai. Nhưng thay đổi điều gì thì cậu không biết.

Sirius dẫn họ ra ngoài sân và Gabriella chạy ra chỗ hồ, ngồi xuống và bắt đầu ném đã cuội xuống hồ. Những người lớn tham gia với cô, biến ra một cái khăn trải và ngồi xuống cạnh bờ hồ, tận hưởng thời tiết.

Nhóm của Harry tham gia với họ và Harry thấy đôi mắt của mẹ Fleur tràn ngập với hạnh phúc mỗi khi Fleur cười. Bà trân trọng mỗi giây phút ở với Fleur và bà càng vui vẻ hơi khi nhận thấy được hạnh phúc đích thực mà con gái bà đang thể hiện.

Harry nhớ Fleur nói với họ rằng chị chưa bao giờ có một người bạn đích thực, bọn nam sinh thì luôn bị lôi cuốn bởi ngoại hình của chị ấy, mẹ của chị đã rất đau khổ khi biết bà đã truyền lại gen Veela cho hai đứa con gái của mình. Vị bán Veela luôn luôn sợ hãi rằng bà đã đưa con gái của mình vào một cuộc đời đầy những thành kiến và bất hạnh.

Nhìn thấy Fleur vui vẻ đến vậy, với những người bạn thực, chắc đã phần nào giảm bớt gánh nặng trên vai bà.

Cậu nghiêng người vào Viktor và thư giãn, để cho những cuộc nói chuyện nhỏ của họ lướt qua tai cậu.

"Cậu Potter," cậu mở mắt ra và thấy rằng cha của Viktor đang đứng gần họ, "Chúng ta có thể nói chuyện riêng được không ?" cậu liếc sang Viktor và thấy đôi mắt anh tối sầm lại, có một sự cảnh báo trong đó. Cha của anh lờ đi sự cảnh báo đó, mắt của ông chưa bao giờ rời khỏi Harry.

"Đương nhiên." cậu trả lời, ném một nụ cười nhỏ cho Viktor. Cậu đứng dậy và đi theo cha của Viktor ra xa khỏi nhóm người một chút, cậu có thể cảm nhận được những ánh mắt đang nhìn họ, nhưng cậu chẳng để tâm đến chúng. Cậu đã tò mò về ánh mắt của ông Krum và đây là một cơ hội tốt để tìm hiểu.

"Tôi phải hỏi rằng," Krum bắt đầu, ngay khi họ đi ra đủ xa để những người khác không nghe thấy họ, trông nửa hân hoan nửa sợ hãi, "Mục đích của cậu là gì ?"

"Mục đích của tôi ?" well, cậu đã không đoán được chuyện này, "Ý ngài là gì ?"

"Gia tộc Krum đã luôn là một gia tộc trung lập. Chúng tôi không bao giờ quan tâm nếu một trong những thành viên của chúng tôi có theo phe Sáng hay Tối. Nhưng giờ con trai của tôi, người thừa kế của gia đình, đã đi theo một Chúa Tể Bóng Tối. Thằng bé đã thề cống hiến mình cho một Chúa Tể Bóng Tối hay ít nhất là một Chúa Tể Bóng Tối đang trỗi dậy. Con trai của tôi là một trong những người đi theo cậu và tôi biết con trai của mình, thằng bé sẽ không gia nhập nếu như bị ép buộc. Thằng bé đã tình nguyện gia nhập. Nó sẽ không làm vậy nếu như cậu không phải một người đặc biệt. Thằng bé sẽ không làm vậy nếu như nếu như cậu hứa cho nó quyền lực, hay nếu như cậu là người tin vào thuần huyết tối thượng. Vậy nếu như cậu là một Chúa Tể Bóng Tối, hay là một Chúa Tể Bóng Tối đang trỗi dậy, cậu cũng khác với những người đã từng ở vị trí này trong vài thế kỉ qua. Vậy nên tôi phải hỏi lại một lần nữa, mục đích của cậu là gì ? Tại sao con trai của tôi lại theo cậu ?" Khi ông bắt đầu thì nghe ông có vẻ hơi nghi ngờ, nhưng giờ thì ông nghe chắc chắn hơn nhiều, sự bối rối vẫn ở lại, nhưng dưới tất cả những điều đó là một sự lo lắng. Lo lắng cho con trai của ông và con đường mà anh đã chọn đi.

Dù cho bên ngoài cậu vẫn giữ được vẻ bình tĩnh nhưng bên trong tâm trí của cậu đang tăng tốc.

"Tại sao ngài lại nó rằng tôi là một Chúa Tể Bóng Tối đang trỗi dậy ?" Giọng của cậu bình tĩnh, nhưng rất khó để giữ được như vậy. Cậu cảm thấy như mình đang sắp tìm ra một điều gì đó, một điều gì đó cực kỳ quan trọng, một điều sẽ làm mọi thứ thay đổi.

"Chúng tôi là một gia tộc lâu đời. Tôi có thể nhìn thấy những dấu hiệu. Tôi không thể chắc chắn, nhưng nếu tôi phải đoán thì tôi sẽ nói cậu vẫn còn cách hai hay ba bước để trở thành một Chúa Tể Bóng Tối. Từ những gì mà tôi có thể cảm thấy thì pháp thuật của cậu đã hơn cả sẵn sàng.

"Tất cả mọi người đều có thể cảm thấy điều đó ư ?"nếu vậy thì đây sẽ là một vấn đề, một vấn đề khá lớn là đằng khác.

"Không. Tôi nghĩ rằng có rất nhiều người có thể cảm nhận được pháp thuật của cậu, nhưng chỉ có rất ít người có thể thực sự cảm nhận được những gì mà nó ẩn chứa. Gia tộc Krum có thể cảm nhận được pháp thuật, Viktor chắc đã giải thích kỹ cho cậu biết. Đó là một khả năng thiên bẩm do tổ tiên chúng tôi đã làm bạn đời với một sinh vật huyền bí như Veela và Nymph, nhưng loài đặc biệt nhạy cảm về những việc này."

Harry hừm một tiếng và nhắm mắt lại.

Đây có phải là lý do tại sao pháp thuật của cậu dạo này lại hoạt động lạ vậy không ? Cậu thật sự là một Chúa Tể Bóng Tối đang trỗi dậy ? Cậu mở mắt ra và lướt sang Ouroboros của cậu , vẫn còn ngồi bên cạnh bờ hồ, giờ đã có thêm những người chưa có tiết học tham gia với họ. Đó có phải là lý do tại sao họ lại trung thành với cậu như vậy không ? Họ đã coi cậu như Chúa Tể của họ ?

Cậu cố nhịn lại tiếng cười tự chế giễu mình. Làm sao mà cậu lại có thể mù quáng như vậy.

Cậu đã quá tin rằng mình không phải là một Chúa Tể Bóng Tối đến nỗi cậu đã không nhận ra lời nói đã ảnh hưởng đến pháp thuật của mình cỡ nào. 'Tôi là một Chúa Tể Bóng Tối' cậu nghĩ. Không đầy một giây sau, cậu thấy pháp thuật của mình ổn định lại. Tất những sự khó chịu liên tục trong mấy ngày qua đột nhiên biến mất và pháp thuật của cậu một lần nữa chạy dọc cơ thể cậu một cách nhẹ nhàng. Cứ như nó cuối cùng cũng có thể được yên bình. Cứ như cuối cùng nó đã tìm được mục đích của mình. Cậu đã biết rằng pháp thuật của cậu đã bị kích động nhưng cậu chưa bao giờ nhận ra nó có thể tạo ra bao nhiêu sự khác biệt. Cậu cảm thấy mình có thể kiểm soát nhiều hơn, không chỉ pháp thuật mà còn cả chính mình. Như cậu đã luôn lẩn trốn và bây giờ không còn nữa. Cậu cảm thấy...được tự do.

Cậu liếc sang Tòa Án của mình khi cậu nghe thấy những tiếng thở sắc bén. Marcus, Fleur, Viktor, Luna, Blaise, Theo và Draco đang ngồi thẳng dậy; đôi mắt của họ ánh lên với một chút sự kỳ diệu và sự phấn khích hiện rõ trên khuôn mặt của họ.

Cậu có cảm giác rằng họ đã cảm nhận được sự thay đổi trong pháp thuật của cậu. Cậu vẫn ngạc nhiên với sự đồng điệu giữa họ và pháp thuật của cậu.

Cậu ngẩng Krum và thấy rằng ông cũng đang nhìn họ, sự kinh ngạc ẩn hiện trên mặt ông.

"Mục đích của tôi..." cậu chậm rãi bắt đầu, bắt được sự chú ý của Krum, "Tôi muốn Pháp Thuật được tự do. Tôi không quan tâm đến máu, về phe Sáng hay Tối. Tất cả những gì tôi quan tâm là Pháp Thuật. Tôi muốn nó được tự do. Những gì mà chúng ta đang làm với Pháp Thuật...là đang giết chết nó. Pháp Thuật không nên bị kiềm hãm lại, không nên bị ràng buộc bởi các quy tắc và những quy định của con người. Mục đích của tôi là thay đổi thế giới của chúng ta. Mục đích của tôi là giúp cho Pháp Thuật được tự do." cậu mỉm cười với vị phù thủy bị ngớ người bởi lời tuyên bố của cậu và quay trở về với Ouroboros của mình, cậu ngồi xuống giữa bọn họ và để cho pháp thuật của họ bao lấy cậu. Cậu nhắm mắt lại và mỉm cười. Cuối cùng thì cậu cũng có thể cảm thấy bình yên.








Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro