Chap 22 : Darkness Rising (part 1)

Cô hoàn toàn không thích ca đêm một chút nào,  nói đúng hơn là cô thật sự kinh tởm nó. Chúng thật nhàm chán và nhũn não đến nỗi đôi khi cô thật sự cầu mong cho có một vụ trộm, hoặc một vụ tấn công hay gì đó cũng được, chỉ cần cho cái sự nhàm chán này được chấm dứt.

May mắn thay tối hôm nay cô thật sự thích những người cùng ca với mình. Không bao gồm Kings, những người còn lại trông đội là những người cô thích cho dù họ cũng không đến nỗi gần gũi cho lắm.

"Cô trông sắp gục đến nơi rồi đó." Kingsley nhận xét, ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh cô.

"Đừng nói với tôi là anh cũng không cảm thấy như vậy." Tonks cằn nhằn.

"Tôi chưa bao giờ thừa nhận một việc như vậy," Kingsley trả lời, sự trêu đùa nổi lên trong mắt hắn, "Nhưng tôi cũng giỏi che dấu hơn cô.

"Tôi chắc chắn là do nhiều năm luyện tập." cô trêu ngay lại.

Trước khi Kingsley có thể trả lời, chuông báo động vang lên và tất cả mọi người nhanh chóng đề cao cảnh giác.

"Chuông báo động Azkaban." một trong các Thần Sáng thì thầm, trông kinh ngạc như hầu hết những người khác trong căn phòng.

"Đây có phải là diễn tập không Kings ?" Tonks hỏi.

"Tôi không nghĩ vậy." hắn trả lời nghiêm trọng. "Được rồi, tất cả mọi người chuẩn bị sử dụng khóa cảng!" hắn gọi, quan sát khi tất cả mọi người nhanh chóng chạy đến sử dụng khóa cảng khẩn cấp đang có chế độ đến ngược trên nó. "Tonks, đây có thể là báo động thật. Hãy cẩn thận," hắn thì thầm với cô, trước khi gia nhập với những người khác đến khóa cảng. 

Tonks hít một hơi thật sâu và nắm lấy khóa cảng trước khi nó đếm đến không. Nếu như báo động này là thật thì cô chỉ có thể mong rằng các biệt đội khác có thể nhanh chóng xuất hiện.

Cảm giác như cả một vĩnh hằng sau họ mới đáp xuống một nơi chỉ có thể dùng một từ để miêu tả: chiến trường. Chỉ mất một giây, chỉ một giây sau và hai vị Thần Sáng vốn đang đứng bên cô đã ngã xuống, đôi mắt vô hồn của họ hướng về phía cô.

"Tonks, cúi xuống." cô nghe Kings hét lên và như vô số những lần khác cô đã làm theo mà không cần phải suy nghĩ. Điểm khác biệt duy nhất ở đây là những lần đó là trong huấn luyện còn đây là về vấn đề sống còn. 

"Tonks, Tonks, nhìn tôi này!" phải mất cô một giây sau mới phản ứng lại, một giây đã lại lấy thêm mạng sống của một Thần Sáng đang đứng bên cạnh cô.

"Tập trung vào, Tonks." Kings nắm lấy vai của cô và nhanh chóng lôi cô vào một nhỏm đá.

"Này, Tonks, cô phải tập trung vào." cuối cùng cô nhìn Kings, nhận ra sự nghiêm trọng đôi mắt của hắn.

"Xin lỗi." cô lầm bầm, "Tôi đang tập trung."

Kings tìm kiếm đôi mắt của cô trong một lúc và gật đầu.

"Tốt, chúng ta cần di chuyển, chúng sẽ tìm thấy chúng ta ngay nếu chúng ta cứ núp ở đây. Cứ theo sát tôi. Đừng cố giúp những người đã ngã xuống, làm vậy sẽ khiến cô bị giết ngay. Tránh dùng bùa chắn, tránh các câu thần chú và giữ sức để ếm bùa." Kingsley khuyên. "Sẵn sàng chưa ?"

"Yeah," cô gật đầu, mặc cho cô hoàn toàn không sẵn sàng chút nào.

Ngay khi rời khỏi nơi ẩn náu nhỏ bé của họ, các câu thần chú bay tán loạn khắp nơi và cô thậm chí còn không kịp suy nghĩ khi bắt đầu bắn lại. Cô thậm chí còn không chắc chắn có bắn trúng được một Tử Thần Thực Tử nào không, cô đã không có thời gian cho việc đó, tập trung hơn về việc né tránh những lời nguyền đang bắn về phía cô.

Mùi của khói và máu khiến cho cô cảm thấy muốn nôn nhưng cô cố nhịn xuống, biết rằng mình không thể làm gì về việc đó trong lúc này.

Cô né về phía bên phải và tránh được một lời nguyền màu xanh lá nhạt, nó chẳng thể là gì ngoài Lời Nguyền Giết Chóc, và bị trượt chân. Cô cau mày khi nhận ra rằng đó là máu mà cô đã trượt lên, máu từ một thi thể không đầu cách đó không xa. Dựa vào áo choàng mà cô nhận ra đó là một đồng nghiệp Thần Sáng của mình.

Và đó là khi cô nghe thấy nó.

Tiếng cười.

Cô nhìn xung quanh, nghe những tiếng kêu thảm thiết của các Thần Sáng, và mặt đất ướt đẫm máu, và cô phải thắc mắc ai lại có thể cười khi bị bao vây bởi sự tàn phá như vậy.

Cô ngước lên khi nghe thấy tiếng cười một lần nữa và hơi thở cô nghẹn lại.

"Kingsley..." cô nói nhỏ, biết hắn sẽ không thể nghe thấy cô, nên cô có hơi ngạc nhiên khi hắn xuất hiện ở phía sau cô, nhìn lướt qua người cô để đảm bảo rằng cô vẫn ổn, "Kingsley, nhìn kia," cô nói với hắn.

Kingsley liếc qua nơi mà Tonks đang nhìn và hắn cảm thấy như tim mình lỡ một nhịp.

"Dear Merin." Hắn thì thầm. "Đó là Chúa Tể Bóng Tối, hắn thật sự đã quay trở lại."

"Ai đang đứng bên cạnh hắn vậy ?" Tonks hỏi, vẫn đang nhìn dáng người nhỏ đó di chuyển qua các Thần Sáng như không có gì.

"Tôi không biết." Kingsley trả lời. "Hắn ta trông không giống một Tử Thần Thực Tử."

"Bọn người kia cũng vậy." cô nói, chỉ về phía một vài phù thủy đang tiến về phía Azkaban.

"Chúng ta sẽ phải tạm gác lại chuyện này, đây không phải là lúc để bàn luận."

Tonks gật đầu, và rồi cô lại di chuyển. Ném ra các câu thần chú và tránh những lời nguyền, không nghĩ về bất cứ việc gì khác. Cô không đủ khả năng để nghĩ về bất cứ điều gì khác. Không nghĩ về những thi thể nằm rải rác trên mặt đất, không nghĩ về những vết máu trên áo choàng của cô, thậm chí cũng không nghĩ về việc cô không còn nhìn thấy được Kingsley nữa.

Cô cảm thấy nhẹ nhõm nhận ra đã có thêm Thần Sáng xuất hiện, biết rằng họ chắc chắn sẽ thua nếu như quân tiếp viện không đến. Nhưng sự nhẹ nhõm đó đã nhanh chóng biến mất khi cô thấy một phi đội bị giết ngay khi họ đến, họ bị giết bởi hai người trông không giống Tử Thần Thực Tử. Một lần nữa, cô không thể nào không khựng lại trong sợ hãi.

Quá nhiều mất mát, quá nhiều sự tàn phá.

Cô nghe thấy tiếng cười khúc khích, như của một đứa trẻ, nghe có vẻ khó tin đến nỗi cô phải tìm nơi nó phát ra, chỉ đối mặt với một cái mặt nạ hoàn toàn trống rỗng.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng của cô.

"Thật đáng tiếc." một giọng nói nữ tính vang lên từ phía sau mặt nạ, "Các người nên cảm tạ Định Mệnh, đây chính là đêm may mắn của các ngươi."

Rối tất cả mọi thứ trở nên tối sầm lại và cô không còn biết gì nữa.

.......................................................................................................................................................................................................................................................

"Fuck, Fuck, Fuck." hắn hoảng loạn, trốn ở phía sau một mỏm đá to.

Hắn liếc xuống cái chân đang chảy máu của mình và chửi lên một lần nữa. Các phi đội Thần Sáng đang bị tàn sát. Nếu như phải nói thật, hắn không có một chút nào ngạc nhiên.

Fudge đã giảm thời gian huấn luyện và bài thi NEWS mà mỗi Thần Sáng đều cần phải có. Hắn vẫn có thể nhớ về các bài phát biểu của ông ta về thời bình và những thứ không cần thiết. Đã có rất nhiều các quan chức đồng ý với ông, nhưng chỉ bởi vì việc giảm thiểu những thứ đó nghĩa là bọn họ có thể tiết kiệm được hàng triệu Galleon.

Và giờ họ đã có thể thấy kết quả.

Tất cả các Thần Sáng, ngoại trừ các cựu chiến binh, trông như những đứa trẻ chơi trò tập trận trên sân trường.

Về mặt khác các Tử Thần Thực Tử chiến đấu ác liệt như mọi khi, như không gì có thể cản được họ. Cứ như một thập kỷ bị cầm tù đã không tồn tại, họ vẫn chiến đấu như cuộc chiến năm đó chưa từng dừng lại.

Còn những người kia, trong những năm thời chiến đó hắn chưa từng nhìn thấy họ. Họ là ai, một bộ phận đặc biệt của Tử Thần Thực Tử ? Họ cũng chiến đấu ác liệt không kém.

Hắn chửi lên một lần nữa và khi nghe thấy một tiếng nổ ngay phía sau mình, hắn đã xuýt nhảy ra khỏi chỗ núp khi một cánh tay bị đứt lìa rơi xuống gần mình.

"Merlin," hắn thì thầm, nhìn đi nơi khác.

Một lần nữa hắn thầm cầu nguyện cho sự giúp đỡ của các vị thần, mong rằng họ có thể nghe thấy hắn. Tuy nhiên, dựa trên những sự tàn phá xung quanh mình, hắn thật sự nghi ngờ điều đó.

Nghe thấy tiếng cười khiến cho hắn nhìn sang bên trái, hắn có thể nhìn thấy một phần của hình bóng Voldemort và một trong những người mới, tuy nhiên đồng phục của người này lại có màu khác.

"Sao không khiến cho không khí ấm áp hơn nhỉ ?" hắn có thể nghe thấy tiếng nói của người đó qua những âm thanh của chiến trường xung quanh mình. "Fiendfyre!"

Hắn trợn mắt nhìn một con rắn khổng lồ hình thành từ lời nguyền lửa. Hắn không thể nào nhìn đi nơi khác khi nhận ra được sự kiểm soát mà người này có thể làm với nó. Trong một giây nó làm hắn đột nhiên nhớ về một cuộc tấn công cách đây một thập kỷ khi Voldemort thiêu rụi cả một thị trấn cũng bằng một con hỏa xà như vậy.

Thật đáng sợ khi phải nghĩ rằng phe Hắc Ám đã có thêm một đấu thủ nữa với sức mạnh như vậy. Đáng sợ nhưng kỳ lạ thay cũng thật phấn khích, thời đại gì mà lại có hơn một phù thủy quyền năng như vậy ? Có thể được sống trong kỷ nguyên như vậy thật đáng phải hào hứng, ngay cả khi hắn chỉ có thể thừa nhận một chuyện như vậy với chính mình.

Nếu đa số Muggle đều nghĩ rằng một phù thủy bình thường có quyền năng như thánh thần, hắn không thể không phân vân họ sẽ nghĩ gì về hai người này. Họ sẽ nghĩ gì về những phù thủy mà ngay cả phù thủy cũng phải nghĩ rằng họ có quyền lực như thánh thần ?

"Thanatos!" hắn nghe Voldemort gọi và dáng người nhỏ đó quay về phía hắn ta, với một cái tên như vậy, nghe không giống như đang gọi một Tử Thần Tử, "It's Time."

Đột nhiên con rắn đó biến lớn gấp đôi kích cỡ của nó và nhanh chóng tiến về pháo đài Azkaban và hắn chỉ có thể nhìn khi Voldemort vòng tay ôm lấy dáng người nhỏ kia và độn thổ đi mất. Tiếng cười của Thanatos vẫn còn vang vọng trên bãi chiến trường khi con hỏa xà nhấn chìm pháo đài trong biển lửa bằng thân thể của nó.

Hắn không biết mình đã đứng đó trong bao lâu chỉ nhìn mọi thứ bị thiêu rụi, tuy nhiên những tiếng kêu thảm thiết của sự chết chóc và đau đớn kéo hắn ra khỏi sự sững sờ của mình. Hắn quan sát xung quanh và nhận ra rằng tất cả những Tử Thần Thực Tử cùng với những chiến binh kỳ lạ kia đã biến mất, chẳng để lại gì ngoài tàn tích chứng minh cho sức phá hoại của họ.

Hắn nhanh chóng dùng một bùa chữa lành lên chân của mình, biết rằng như vậy sẽ không đủ nhưng ít nhất nó cũng sẽ giúp cầm máu và làm giảm đau. Đây là việc tốt nhất hắn có thể làm trong tình huống này.

Ngay khi có thể di chuyển mà không cảm thấy đau đớn tột cùng, hắn bắt đầu nhìn về phía những Thần Sáng, làm tất cả những gì mà hắn có thể để giúp. Hắn chỉ có thể mong rằng đội cứu thương có thể nhanh chóng đến nơi, nếu không thì một nữa những Thần Sáng đang bị thương sẽ phải bỏ mạng, những vết thương mà họ có quá nghiêm trọng để có thể chữa lành bằng những thần chú chữa thương đơn giản.

Khi thấy mái tóc màu hồng kẹo cao su giữa màng khói lửa, hắn cảm thấy như tim mình lỡ mất một nhịp.

"Merlin." hắn thì thầm, nhanh chóng chạy đến bên cô, "Tonks," hắn quỳ xuống bên cạnh cô, cố tìm một mạch đập trong cơn hoảng loạn.

Hắn thở ra một hơi run rẩy khi nhận ra một nhịp tim. Hắn đã không cảm thấy nhẹ nhõm như vậy trong một thời gian rất dài. Tonks đã hoàn toàn chưa sẵn sàng cho một cuộc chiến như vậy, cô đã là đồng đội của hắn, nếu như cô mà chết ơ nơi đây.... hắn sẽ cảm thấy như đó là lỗi của mình, đặc biệt là trong tình huống này.

Một câu thần chú chữa lành đơn giản sau và Tonks bắt đầu tỉnh lại, trông có vẻ hơi mơ màng, nhưng vẫn ổn.

"Kings ?" cô yếu ớt hỏi.

"Yeah." hắn nhẹ nhàng nói. "Yeah, tôi đây. Cô có đứng lên được không ?"

"Tôi...có. Được, tôi ổn." cô trả lời, lắc đầu.

Tonks nhìn quanh và đôi mắt cô dừng lại ở pháo đài vẫn đang bị ngập trong biển lửa.

"Dear Merlin." cô thì thầm. "Ai lại có thể làm điều này ?"

Kingsley không cần nhìn cũng có thể đoán được cố đang nói về điều gì.

"Thanatos." hắn trả lời. "Ít nhất thì đó là tên mà Voldemort dùng để gọi hắn."

"Một Tử Thần Thực Tử làm việc này ?" cô có vẻ hoài nghi và có chút sợ hãi, hắn cũng không trách cô, hắn có thể hiểu nỗi sợ đó.

"Tôi không nghĩ hắn là một Tử Thần Thực Tử." hắn nói nhỏ. "Hắn ta là một trong những người mặc đồng phục lạ kia, nhưng của hắn lại có màu xanh. Tôi...tôi cũng không chắc nữa, nhưng tôi nghĩ hắn có thể là một Chúa Tể Bóng Tối khác."

"Một Chúa Tể Bóng Tối thứ hai.

Kingsley nghiêm túc gật đầu.

"Chúng ta phải trở về Bộ Pháp Thuật, để cho các lương y kiểm tra vết thương và để xem Amelia biết được điều gì, rồi chúng ta phải báo cáo lại với cụ Dumbledore. Ông ấy phải được thông báo về những gì đã xảy ra, đặc biệt là về nhóm người kỳ lạ kia."

Tonks gật đầu và theo sau hắn về phía một trong những điểm khóa cảng mà các lương y đã dựng lên. Lần đầu tiên cô cảm thấy mình sẽ không bận tâm nếu đây chỉ là một đêm chán nản như bao đêm khác .

..........................................................................................................................................................................................................................................

"Giờ là đang giữa đêm khuya, Albus," Sirius càu nhàu, nhìn trông giống như đang ngủ hơn là thức trông khi đang ngồi ở bàn bếp ở Grimmauld. "Tạo sao cụ lại gọi bọn tôi."

"Tôi sợ rằng mình mang theo tin xấu," Albus u ám nói. "Azkaban đã bị tấn công bởi Voldemort.

Chưa đầy một giây sau sự yên bình trong nhà bếp đã bị phá vỡ hoàn toàn.

"CÁI GÌ ?!" Sirius là người đầu tiên phản ứng.

"Đó là sự thật," Albus trông như già đi vài năm ngay trước mắt mọi người, "Kingsley và Nymphandore đã ở đó, họ là người đã nói cho tôi biết về việc này."

Tất cả mọi con mắt đều hướng về hai vị Thần Sáng, chỉ khi đó mới nhận ra họ đều trông mệt mỏi đến mức nào.

"Oh dear," Molly nhìn kỹ hai người, cố gắng tìm xem có vết thương nào trên người họ không, "Hai người có bị sao không ?"

"Nah, tôi không sao," Tonks mỉm cười với bà, "Tôi chỉ bị sốc thôi."

"Tôi cũng không bị gì, Molly." Kingsley trấn an bà.

"Tạ Merlin," Bà dựa người vào Arthur.

Hầu hết những thành viên trong Hội đều nhìn bà bằng đôi mắt thông cảm. Sau cái chết của các anh em của mình, bà trở nên lo lắng mỗi khi bất cứ thành viên trong Hội nào tham gia vào mội trận chiến liên quan đến Tử Thần Thực Tử; họ chỉ có thể tưởng tượng ra sự khủng hoảng mà bà đang có khi giờ các con của bà đã tham gia vào Hội.

"Azkaban giờ đã không còn ai và hoàn toàn bị thiêu rụi," Kingsley nói. "Các đội Thần Sáng trực đêm ở đó đã hoàn toàn bị tiêu diệt. Chúng tôi đã bị thiệt hại hàng tá Thần Sáng," hắn tiếp tục và Tonks phải nhìn đi nơi khác, đau đớn và buồn khổ hiện dần trên khuôn mặt của cô.

Cô không biết mình đã mất bao nhiêu người bạn chỉ trong một cuộc tấn công này. Đây có phải là những gì đang chờ đợi họ nếu chiến tranh thật sự diễn ra ? Nỗi đau thương này ? Sự xót xa này ? Chúa ơi, làm sao họ có thể không mất đi hy vọng khi phải đối mặt với sự tuyệt vọng như vậy?     

"Không may thay đó không phải là điều tệ nhất," Kingsley bình tĩnh nói tiếp, mặc dù hắn cũng rất đau lòng về những cái chết như Tonks, "Có một nhóm người khác cũng ở đó. Tôi chưa từng thấy họ ở thời chiến trước kia. Tôi gần như có thể nhận định rằng trong bọn họ có một Chúa Tể Bóng Tối nữa."

Sự im lặng lần này lại khác biệt. Trong đó một nỗi sợ hãi ngầm không thể che dấu.

"Cái gì ?" Đã có một tiếng thì thầm nhưng lại không thể nghe rõ nó đến từ đâu.

"Một Chúa Tể Bóng Tối khác ư ?" Sirius hỏi thẳng thừng. "Và tại sao đến bây giờ chúng tôi mới biết về việc này ? Thế còn gián điệp đáng tin của chúng ta thì sao ?" Hắn khinh bỉ Snape. "Tại sao mày không nói cho bọn tao biết về việc này ? Về vụ tấn công ? Về Chúa Tể Bóng Tối  thứ hai ? Nếu như có nhiêu đó mà mày cũng không nói được thì mày có ích gì chứ ?"

Snape khinh bỉ, lườm mắt nhìn tất cả những người đang gật đầu, đồng ý với Sirius.

"Bình tĩnh, Sirius, tôi đã nói với cậu rằng Severus có hoàn toàn sự tin tưởng của tôi," Albus nhẹ nhàng nói với họ. "Severus đã cho tôi biết về vị Chúa Tể Bóng Tối thứ hai này, và đúng vậy, đã xuất hiện một Chúa Tể Bóng Tối khác." Ông u ám nhận định, nhận được những ánh mắt khiếp đãm của tất cả những người có mặt. "Chính Voldemort đã tự mình giới thiệu người này với Tử Thần Thực Tử, cũng như những thuộc hạ của vị Chúa Tể Bóng Tối này."

"Cụ có thể cho chúng tôi biết những gì về họ ? Chúa Tể Bóng Tối này đã xuất hiện bao lâu rồi ? Tại sao họ lại trở thành đồng minh với nhau ? Tại sao chúng tôi chưa từng được nghe nói về người này trước đây ?" Bill hỏi, nhìn cả Albus lẫn Severus.

"Tôi lo rằng mình không biết gì nhiều về họ. Severus đã bị ếm bùa im lặng.

"Khá bất tiện nhỉ ? Sirius càu nhàu, lờ đi Remus đang cố suỵt hắn im đi.

"Cụ có thể nói cho chúng tôi biết những gì ?" Arthur hỏi, cố giữ cho buổi họp được yên ổn, biết rất rõ hai người này ghét nhau đến mức nào.

"Voldemort giới thiệu vị Chúa Tể Bóng Tối này là Thanatos. Hắn ta có thuộc hạ của riêng mình. Không biết hắn ta đã có hoạt động từ bao lâu, hay mục tiêu của hắn ta là gì." Albus nói với họ.

"Thế còn những thuộc hạ của hắn thì sao ? Có bao nhiêu ?" Sturgis hỏi, nhìn về phía Snape nhiều hơn là Albus.

"Có mười bốn người ở buổi gặp mặt. Tôi không biết liệu hắn ta có nhiều hơn không," Severus nói và ngay cả chỉ với nhiêu đó thông tin ông vẫn có thể cảm thấy máu mình sôi lên.

"Ở Azkaban đã có bao nhiều người ?" Albus hỏi, nhìn qua Kingsley.

"Tôi không biết, Albus." Kingsley thở dài. "Họ khác với các Tử Thần Thực Tử. Đồng phục của họ...rất khó để phân biệt ai là ai. Tôi đã có thể thấy cùng một người ở nhiều thời điểm khác nhau mà không hay biết. Các Tử Thần Thực Tử họ đều mang những mặt nạ khác nhau, chúng ta có thể không biết ai đang mang nó, nhưng vẫn có thể biết đó là một người khác, ít nhất thì chúng ta vẫn có thể nhìn thấy mắt họ. Còn những người kia...mặt nạ của họ hoàn toàn không có gì. Chúng chỉ đều là những tấm phẳng."

"Bọn họ rất đáng sợ." Tonks nói thêm, không thể ngăn lại một cơn rùng mình. "Nhưng tôi biết rằng một trong những người mới đó... Họ được gọi là gì nhỉ ? Bọn họ có tên gọi không ?" Cô hướng câu hỏi về Snape.

"Tôi không thể tiết lộ tên của họ." Snape nói thẳng, Sirius chế nhạo.

"Như tôi nói, khá bất tiện nhỉ ?" Sirius không thể không hả hê.

"Im đi, đồ chó lớn quá cỡ," Snape khinh bỉ. "Nếu mày mà biết ai là Chúa Tể Thanatos thì mày sẽ- arghhh."

Tất cả những người có mặt đều giật mình đứng dậy khi Snape ngã xuống đất và gào thét. Hầu hết đều bị kinh hoảng.

"Severus, my boy." Albus quỳ xuống cạnh hắn, "Đã xảy ra chuyện gì ?"

"Bùa bảo vệ," Hắn nói qua hàm răng nghiến chặt, "Những gì tôi định nói đã có thể cho ra manh mối và nó đã ngăn tôi lại trước khi tôi kịp nói ra."

"Vậy đây là lý do cậu không thể nói gì ?" Remus lẩm bẩm với chính mình hơn là đang hỏi.

"Chúa Tể Thanatos này thật hiểm độc," Diggle nhận xét, ngồi xuống và nhìn Snape đang được Albus đỡ ngồi lại lên ghế qua khóe mắt của mình.

Kingsley khịt mũi, và cũng ngồi xuống.

"Hắn ta thiêu rụi Azkaban bằng một con rắn khổng lồ tạo từ lời nguyền Fiendfyre. Nên, đúng vậy, hiểm độc là một từ có thể miêu tả hắn."

"Thuộc hạ của hắn chẳng khá hơn gì," Tonks nói thêm.

"Đúng vậy, đó là điều mà tôi muốn hỏi hai người," Albus vẫn thỉnh thoảng liếc qua Severus, nhưng ông biết rằng Severus sẽ còn bực tức hơn nữa nếu ông còn gặng hỏi. Nếu như có một việc mà Albus biết hắn ghét thì đó là biểu hiện ra sự yếu đuối, đặc biệt là trước mặt Sirius và Remus, "Hai người có nhận ra được điều gì từ thuộc hạ của Thanatos không ? Có bất cứ cách nào để chúng ta có thể nhận ra chúng."

"Như tôi nói, đồng phục của họ khiến họ rất khó để xác định," Kingsley lắc đầu.

"Tất cả những gì tôi biết là một trong bọn chúng chắc chắn là phụ nữ."

"Oh?" Lông mày rậm của Albus nhước lên, "Làm sao cô có được thông tin này Nymphadora ?" Môi của ông co giật một chút khi nhìn thấy người phụ nữ trẻ đó lườm ông.

"Cô ta ếm bùa choáng vào tôi." Cô nói với họ. "Tôi đã nghe thấy tiếng cười khúc khích và nghĩ rằng đó thật là một âm thanh kỳ lạ giữa những sự hỗn loạn nên tôi đã quau lại để xem âm thanh đó phát ra từ đâu. Tôi đã đối mặt với một chiếc mặt nạ phẳng, thật rất đang sợ, rồi cô ta nói gì đó và ếm bùa choáng vào tôi."

"Cô ta đã nói gì ?" Albus hơi nghiêng về phía trước, mong rằng những gì cô nói có thể giúp được họ.

"Cái gì đó về 'một đêm may mắn', nói thật lạ tôi cũng không chú ý cho lắm. Tôi đang lo về cái đũa phép mà cô ta đang chỉa vào tôi."

"Điều đó có thể hiểu được." Albus mỉm cười với cô, ngả lại vào ghế. Ông thở một hơi thật sâu, nhìn lướt qua các thành viên của Hội.

Có ít người hơn ông mong đợi, đặc biệt là khi giờ đây mối đe dọa đã nhân đôi. Họ đã chịu tổn thất rất nặng trong chiến tranh năm đó và mặc dù họ tin tưởng ông nhưng họ còn sợ phải thua nhiều hơn. Sau cái chết bất thình lình của Alastor. Ông đã biết rằng người bạn già của mình đã tổn thương rất nặng trong cuộc chiến và một số lời nguyền vẫn còn chưa chữa hẳn nhưng ông đã không biết rằng chúng đã dần rút đi sinh lực của ông ấy. Các Lương y đã nói với ông rằng họ rất ngạc nhiên khi thấy ông ta đã trụ được lâu như vậy. 

"Tôi tin rằng chúng ta không thể làm được gì hơn vào tối nay. Tôi yêu cầu mọi người hãy thận trọng, cố nghe ngóng thông tin. Cố tìm ra điều gì đó vị Chúa Tể Bóng Tối mới này và các thuộc hạ của hắn. Chú ý xem có ai ra chính sách hay lý tưởng mới không. Chúng ta càng biết nhiều hơn về mối đe dọa mới này thì càng có thể chuẩn bị kỹ càng hơn."

"Chúng tôi sẽ để ý." Arthur đảm bảo với ông.

Albus cảm ơn họ và cuộc họp nhanh chóng kết thúc, đa số họ lo lắng muốn nhanh chóng về nhà. Chỉ có Kingsley và nhà Weasley là ở lại. Nhà Weasley hiện giờ đang sống ở trang viên và Kingsley đã quá mệt đến nỗi không thể làm gì hơn là ngã xuống chiếc giường gần nhất.

Ngay khi Sirius nghĩ rằng tất cả mọi người đều đã ngủ, hắn lẻn ra khỏi phòng. Hắn gõ lên cửa phòng của Remus, không kiên nhẫn chờ đợi cho bạn mình mở cửa.

"Padfoot..." Remus thở dài, khi hắn đã mở cửa. "Lẽ ra tớ nên biết. Cậu chắc mình muốn làm việc này ?"

Thấy vẻ mặt kiên định của bạn mình hắn gật đầu và nhanh chóng theo sau. Thật sự là hắn cũng muốn làm việc này không thua gì Sirius, hắn chỉ là không biết họ có nên không. 

Remus có thể thấy Sirius thở một hơi thật sâu, và sau đó cậu ấy gõ cửa.

"Cho vào." Chưa đầy một giây sau đã có tiếng trả lời, và họ nhanh chóng làm theo. 

Harry đang nằm ở trên giường, so với giờ giấc thì trông cậu tỉnh táo đến kỳ lạ.

"Cháu đoán rằng Dumbledore đã ra lệnh triệu họp về buổi cướp ngục Azkaban," Harry nói ngay khi cánh cửa đã đóng lại. "Nhanh thật đấy."

"Vậy ra cháu đã ở đó." Sirius lầm bầm với chính mình hơn là đang nói chuyện với hai người còn lại trong căn phòng, "Tại sao bọn chú lại không được gọi ? Hai chú chẳng phải cũng là thuộc hạ của cháu luôn sao ?"

Remus có thể thấy rằng Harry có hơi bị ngạc nhiên bởi câu hỏi này, hắn cũng không thể nào trách cậu, hắn cũng đã không ngờ được Sirius sẽ lại hỏi một câu như vậy. Sự thật là hắn đã nghĩ cậu ta sẽ trắch mắng hay làm gì đó tương tự.

"Đúng vậy, cháu đã ở đó, các Ouroboros cũng vậy." Harry trả lời. "Hai chú đã không được gọi vì hai lý do. Thứ nhất cháu đã không chắc hai chú sẽ phản ứng ra sao trong một căn phòng đầy Tử Thần Thực Tử và lý do còn lại là nếu hai chú bị thương trong chuyến cướp ngục thì sẽ không có đủ thời gian để chữa thương trước khi Dumbledore triệu họp. Xem xét việc triệu tập đã nhanh đến mức nào thì cháu đã lo lắng chính đáng. Nhắc đến buổi triệu tập." Harry nói tiếp trước khi họ có thể mở miệng, đứng khỏi giường. "Bằng cách nào mà Dumbledore lại được cảnh giác nhanh như vậy ?"

Remus và Sirius bất giác đứng nghiêm túc lại.

"Kingsley Shacklebolt và Nymphadora Tonks là một phần trong đội viện trợ được cử đi, thưa Chúa Tể." Remus trả lời, nhìn thẳng về phía trước.

Hắn nghĩ mình đáng lẽ nên cảm thấy lạ khi gọi Harry là Chúa Tể, nhưng lại không. Hắn gần như có thể cảm nhận thấy pháp thuật của mình tỏa ra sự hài lòng. Harry là Chúa Tể của hắn, Chúa Tể mà hắn đã chọn, nên hoàn toàn có lý khi hắn gọi cậu như vậy.

"Cháu hiểu rồi." Harry ngân nga, nghiêng vào tường và liếc qua cửa sổ, "Cháu đoán rằng mình đã hy vọng quá nhiều rằng Dumbledore sẽ cần nhiều thời gian hơn để có thông tin về thuộc hạ của cháu. Ít nhất thì cháu đã ngăn Snape không nói gì. Ông ta đã có những hành động gì trong buổi họp ? Hãy cho cháu xem." Cậu hướng về Sirius, và hắn ta nhìn thẳng vào mắt cậu ngay khi nghe thấy mệnh lệnh.

Triết Tâm Trí Thuật có thể không phải là điểm mạnh của cậu, nhưng cậu vẫn có đủ năng lực để thấy một ký ức nếu như mục tiêu đang nghĩ về nó.

Trong một vài giây cậu đã có thể thấy toàn bộ buổi họp và không thể nào nhịn cười được.

"Thật tốt khi thấy bùa chắn của cháu phát huy tác dụng," Cậu lầm bầm, rồi mỉm cười với Sirius, "Chú đã làm rất tốt, tạo ra sự nghi ngờ về sự hữu dụng của ông ta. Có thể không nhiều nhưng những ý nghĩ như vậy cứ ở trong tâm trí của mọi người cho đến khi mọi chuyện bắt đầu đổ vỡ ra và bọn họ sẽ không thể nào ngưng nghĩ về nó."

"Vậy là hắn ta thật sự không thể nói gì ?" Sirius hỏi, cố gắng che giấu nụ cười thù hận nhỏ nhoi trên môi khi thấy Snape hét lên.

"Không, hoàn toàn không thể." Harry xác nhận. "Cháu đã thuyết phục Tom không gọi hắn ta trong buổi cướp ngục. Cháu không tin Snape và cháu tin rằng cho ông ta biết quá nhiều sẽ là một sai lầm. Tuy nhiên ông ta là Tử Thần Thực Tử của Tom nên cháu cũng không thể làm gì trừ khi ông ta chống đối lại cháu. Hãy nhớ để ý đến ông ta," cậu chỉ thị và hai người đàn ông cúi đầu.

"Vâng, thư Chúa Tể." họ đồng thanh đáp lại.

"Tốt. Lần tới có buổi họp cháu sẽ gọi hai người theo. Đồng phục sẽ được để sẵn ở trong tủ quần áo của hai chú. Cháu sẽ cho Kreacher chuẩn bị. Hai chú có đến nhiêu đó thời gian để chuẩn bị tinh thần cho Tử Thần Thực Tử. Hãy đi gặp cặp song sinh Weasley, họ sẽ nói cho các chú biết những hành vi mà cháu mong đợi ở Ouroboros. Chỉ có vậy thôi."

"Vâng, thưa Chúa Tể." Họ cúi chào nhẹ và rời khỏi căn phòng, cả hai đều có cảm giác như tim của mình sắp nhảy ra khỏi lòng ngực.

"Merlin," Sirius lẩm nhẩm, dựa vào tường. "Cậu có cảm nhận thấy nó không ?"

"Nếu như cậu nói pháp thuật của tớ lay động ngay khi tớ gọi Harry là Chúa Tể thì đúng vậy, tớ đã cảm thấy nó."

"Cậu có nghĩ bọn họ cũng cảm thấy như vậy không, bọn Tử Thần Thực Tử ấy ?"

Remus thở ra một hơi run rẩy và gần như lôi Sirius vào phòng mình.

"Tớ không biết." Hắn trả lời, ngay khi họ đã vào trong phòng, "Nếu là đúng như vậy thì tớ không biết tại sao Severus thậm chí lại có thể nghĩ đến việc phản bội Voldemort."

"Có thể hắn không có phản bội Voldemort, có thể hắn chỉ đang lừa Hội. Tớ chưa bao giờ tin cái tên đó,"Sirius quăng mình lên giường, trong một khắc trông giống như một thằng nhóc choai mà cậu ta đã từng là, một thời gian dài trước kia.

"Vậy cậu nghĩ Harry đã sai ?" Remus hỏi và ngay cả ông cũng phải ngạc nhiên bởi sự khắc nghiệt trong giọng nói của mình.

"Không, tớ không có ý đó," Sirius ú ám nói, nhận thấy màu hổ phách hiện dần trong mắt Remus, "Tớ không tin Snape. Tớ không nghĩ hắn ta có thể trung thành với ai hơn chính mình. Hắn ta đã luôn là một đồ nhu nhược." hắn thậm chí còn không buồn giấu đi sự kinh tởm của mình. "Tớ sẽ không ngạc nhiên nếu như hắn phản nghịch Voldemort chỉ vì không thể chịu được một vài lời nguyền rủa cho sự bất tài của mình. Hắn ta đã luôn khóc lóc chỉ vài sau phút chúng ta bắt đầu với hắn ta, và tớ nghĩ Voldemort tàn bạo hơn nhiều so với chúng ta."

Sự im lặng tràn ngập lấy căn phòng cho đến khi bị phá vỡ bởi tiếng bật cười của Remus, nằm xuống bên cạnh Sirius.

"Gì vậy ?" Sirius cau mày.

"Tớ chỉ tự hỏi làm thế nào mà chúng ta lại có thể tự lừa mình nhiều đến vậy khi còn trẻ," Remus lầm bầm, "Chúng ta chưa bao giờ thuộc về phe Sáng, Sirius. Cách mà chúng ta tìm thấy thú vui trong sự khốn khổ của Severus nên là dấu hiệu đầu tiên."

"Chúng đã trẻ dại." Sirius thì thầm. "Và chúng ta đã ngu ngốc."

"Rất ngu ngốc." Remus đồng ý.

"Tớ ở lại đây đêm nay được không ?" Sirius hỏi và Remus thở dài, nhìn Sirius và thấy tất cả những nghi ngờ mà animagus có, tất cả những nỗi sợ mà chỉ hắn mới có thể nhìn thấy được.

"Được." hắn gật đầu, biết rằng mình không thể nói gì thêm, "Nhưng nếu cậu mà rụng lông thì tớ sẽ bắt cậu ngủ dưới sàn."

"Cảm ơn, Moony." hắn gần như không thể nghe được.

Một nụ cười nhẹ thắp lên khuôn mặt của hắn.

"Bất cứ khi nào, Pads."
















Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro