Chương 12
Sau khi Park Jaechan rời đi, Park Seoham liền rơi vào trạng thái hoài nghi bản thân sâu sắc, lần đầu tiên muốn giữ lấy một người như vậy, chẳng lẽ cứ như thế tuột mất sao? Bản thân anh dường như điên rồi, không tự chủ mà nghĩ đến bản thân đêm hôm đó nổi điên với cảm xúc vỡ vụn của em bé nhà mình, thân thể cậu rất đẹp, cũng rất chói mắt...
Trên thảm phòng khách rải rác bình rượu nghiêng ngả, hương thơm dễ chịu trong phòng đã bị mùi cồn bao trùm, rèm cửa che chắn ánh nắng từ bên ngoài, khoác lên mình một tấm màn che, Park Seoham tùy ý ngã nằm trên mặt đất, không ngừng lâm vào tự trách...
Điện thoại lẻ loi trơ trọi ở một bên, tin nhắn gửi tối qua đến bây giờ còn chưa được trả lời, người yêu không ở đây, không khỏi quá mức tàn khốc.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, không biết bản thân ngơ ngơ ngác ngác qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại kịp thời kéo tâm hồn Park Seoham trở về, anh vội vàng mở điện thoại ra, phát hiện là dãy số không tên.
"Alo?"
"Ta là cha của Jaechan, có thời gian thì gặp ta một lúc."
Park Seoham trong nháy mắt liền ngồi dậy, tận lực làm giọng mình bớt khàn, "Vâng, xin hãy gửi thời gian địa điểm cho cháu." Anh rất ít khi nói chuyện cung kính với người khác như vậy, nhưng đối mặt với người nhà của người mình thích, anh cam tâm tình nguyện tôn kính.
Sau khi cúp máy điện thoại, anh mới nghĩ đến bản thân bây giờ rối bời cỡ nào, vội vàng chỉnh đốn tinh thần đi sửa soạn.
Đứng bên bồn rửa mặt, lấy một vốc nước vỗ lên mặt, đầu óc bắt đầu dần dần thanh tỉnh, nhiều ngày như vậy còn chưa hồi đáp anh, thế nhưng sau khi Jaechan về nhà thì chủ tịch Park lại đột nhiên hẹn gặp, rốt cục có ý gì?
Anh cạo sạch gốc râu cằm, chọn một bộ quần áo ổn trọng, sau đó lái xe đến địa điểm gặp.
Lúc tới nơi, chủ tịch Park đã đợi sẵn, Park Seoham hiếm thấy có chút khẩn trương, trước đây ngồi trên bàn đàm phán hợp đồng đắt giá cũng chưa từng cảm thấy như vậy.
"Đã để ngài đợi lâu rồi."
Chủ tịch Park đang ngồi tùy ý khoát tay, "Ngồi đi."
Hai người đều ăn ý không nói về chính sự, ngược lại chỉ trò chuyện về tình hình thị trường chứng khoán gần đây, xem xem hiện tại có thích hợp đầu tư thị trường hay không, hai người máu mặt trên thương trường vậy mà lại có chút đồng quan điểm, nâng ly cạn chén trao đổi không ít ý tưởng tâm đắc.
Đột nhiên, chủ tịch Park đổi đề tài, "Nghe Munik nói cậu muốn đính hôn với Jaechan?"
Trong lòng Park Seoham đã sớm chuẩn bị kỹ càng. Anh không kiêu ngạo cũng không tự ti, "Vâng, hi vọng ngài có thể đồng ý."
"Đứa con trai của ta từ nhỏ đến lớn rất đơn thuần, cậu là người yêu đầu tiên của nó. Thân làm người cha, ta đương nhiên sẽ sợ nó bị tổn thương về mặt tình cảm, cậu nói xem có đúng không?" Lão hồ ly thông minh ném ra một quả lựu đạn.
"Cháu đã hiểu. Cháu cam đoan có thể làm Jaechan hạnh phúc."
"Nói xuông thì cũng không có chỗ dùng." Chủ tịch Park chậm rãi uống một ngụm cà phê trước mặt.
"Vâng." Park Seoham nghe thấy điều này cũng hiểu được, sau đó lấy ra một tập văn kiện đã sớm chuẩn bị trong túi công văn bên người, đẩy lên trước mặt chủ tịch Park, "Đây là lời cam đoan của cháu cho Jaechan cũng như cho ngài."
"Đây là?"
"Là hợp đồng chuyển nhượng tài sản trên danh nghĩa của cháu. Chỉ cần Jaechan ký tên bên dưới, tất cả đều sẽ thuộc về em ấy." Park Seoham chầm chậm giải thích.
Chủ tịch Park nhất thời không biết nói thêm gì nữa, ông vạn lần không ngờ tới Park Seoham có thể làm đến mức này, dù sao chỉ cần một góc tài sản riêng của Park Seoham cũng đã là một gia tài đáng giá.
"Được, so với tiểu tử nhà Ag kia thì cậu quyết đoán hơn nhiều. Coi như cậu đã vượt qua cửa ải của ta, còn lại phải xem ý Jaechan thế nào. "
"Cảm ơn ngài."
Park Seoham ngồi một mình tại quán cà phê thật lâu, sau đó gửi một tin nhắn cho Jung Heesung.
'Làm sao để dỗ người yêu?'
Jung Heesung trực tiếp gọi một cuộc điện thoại sang, "Em dâu giận cậu?"
"Ừm. Cho nên làm sao để xin lỗi?" Park Seoham có chút không được tự nhiên hỏi.
"Tặng quà. Không ai có thể chống cự trước quà xin lỗi tràn ngập yêu thương." Jung Heesung ở đầu dây bên kia sắp cười ngất, còn mở loa to cho mọi người nghe, "Để chúng tôi được chiêm ngưỡng dáng vẻ người đàn ông trước nay vẫn luôn tự phụ bây giờ phải xuống nước thế nào. Mọi người nói có đúng không?"
Park Seoham nghe thấy âm thanh ồn ào bên kia, mọi người đang trêu chọc, cho nên sắc mặt anh lập tức ngưng trọng, sau đó cấp tốc cúp điện thoại.
Sáng sớm hôm sau Park Jaechan bị bảo mẫu đánh thức, "Cậu chủ, có đồ của cậu gửi đến."
Cậu có chút ngái ngủ, lẩm bẩm vài câu lại muốn tiếp tục ngủ.
Jang Munik bên cạnh vỗ vỗ người Park Jaechan, "Cậu mua cái gì vậy?"
"Tớ có mua gì đâu..." Nói xong lại khoát tay áo, dùng chăn mền che đầu lại.
Jang Munik thấy thế thở dài một hơi, nhận mệnh mở cửa phòng, nói, "Dì Jang, cứ đưa đồ cho cháu đi."
Sau đó... Trong phòng liền xuất hiện hơn mười cái rương to to nhỏ nhỏ và một chùm hoa hồng vàng.
Jang Munik đi đến bên kia giường, nhấc chăn lên, "Alo, hình như là bạn trai yêu dấu của cậu mua tặng, cậu không muốn nhìn thử sao?"
Park Jaechan nghe thấy chữ 'bạn trai', trong nháy mắt liền tỉnh táo không ít, nhanh chóng ngồi dậy, ngây người vài giây, sau đó xuống giường.
Park Jaechan và Jang Munik cùng nhau mở hết các rương hòm, phát hiện bên trong đều là đủ loại quà tặng, túi xách, nước hoa, đồng hồ, quần áo, máy ảnh phim...
Park Jaechan ngồi một bên nhìn căn phòng của mình tràn ngập đồ đạc, còn có rất nhiều giấy bọc bị vứt lại sau khi bóc quà. Cậu không nhịn được cười lên.
Người này, thật sự khờ khạo nằm ngoài dự liệu của cậu.
"Ở đây còn có tấm thiệp, tự cậu xem đi." Jang Munik tìm thấy tấm thiệp chúc mừng trong bó hoa, đưa tới.
- 'Thật xin lỗi, bảo bối
Anh thật sự thật sự biết sai rồi, lần sau tuyệt đối sẽ không như vậy nữa.
Tin tưởng anh một lần đi, nể tình lần đầu phạm lỗi ♡
Anh mua rất nhiều đồ ăn vặt em thích
Cho nên... Lúc nào em về nhà vậy ^_^
by: Người muốn nhận được tha thứ' -
Park Jaechan rốt cục không nhịn được bật cười, Jang Munik bên cạnh nói cậu không có tiền đồ, mới có thế đã bắt đầu ngọt ngào. Park Jaechan bỏ qua mấy lời đó, tâm tình rất tốt đi tìm điện thoại, liền thấy tin nhắn được gửi đến từ 'người muốn được tha thứ', anh vô cùng đáng thương hỏi cậu đã bớt giận chưa.
Trong mắt cậu mang theo ý cười, trả lời - 'Phạt anh mời em ăn cơm trưa.'
Đối phương rất nhanh cũng hồi đáp - 'Đã nghe lời đi đặt quán ăn rồi.'
Jang Munik nhìn thấy tình huống như vậy, cũng biết bạn tốt đã không cần mình nữa rồi, liền gọi cho bạn trai đến đón.
Park Jaechan lấy lòng xin lỗi bạn tốt, sau đó quay đầu liền đi thử quần áo vừa mới được tặng, chuẩn bị đi hẹn hò.
Dù sao, bạn bè tốt không phải đều như vậy sao.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro