Chương 5 - H
Từ hôm đó trở đi, từng thánh địa hẹn hò ở Seoul đều được hai người lần lượt ghé qua, rất nhiều nơi lưu giữ 'dấu vết' yêu đương của cả hai.
Tựa như đã quen biết rất lâu, tựa như đã mến nhau rất lâu, dường như cũng ngầm hiểu cả hai có thể bên nhau thật lâu về sau.
Park Jaechan đôi khi cũng có lúc bần thần, thời điểm Park Seoham chụp ảnh ngọt ngào cho cậu, thời điểm hai người xếp hàng chỉ để ăn một món rất bình thường, thời điểm người yêu mỗi lần đều cười và xoa đầu cậu gọi Sangwoo, cậu liền hoảng hốt nghĩ đến, có lẽ bản thân chính là nhân vật chính trong mấy cuốn tiểu thuyết lãng mạn ảo tưởng khiến người ta chán ghét. Cậu tinh tế nghĩ, suy nghĩ thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn không dám nói ra sự thật.
Càng ngọt ngào, càng thấp thỏm, càng không dám mở miệng.
Rõ ràng ánh nắng rất đẹp, nhưng trong lòng lại như có mưa rơi, lờ mờ ẩm ướt. Rốt cục... không nhịn được liền bộc phát.
[Hyung, hôm nay em đến chỗ anh.] Ngón tay di chuyển đến nút gửi đi lại đột nhiên do dự, bồi hồi, không dám ấn xuống.
Quyết định dằn lòng, rốt cục gửi đi.
Park Seoham trả lời tin nhắn rất nhanh, "Có cần anh đến đón không?"
"Không cần." Park Jaechan lưu loát cự tuyệt, cậu biết bản thân còn phải góp nhặt chút dũng khí còn sót lại trên đường đến nhà anh.
Sau khi nghĩ thông suốt liền đi tới khu nhà quen thuộc, thẻ dân cư đã sớm được ai đó nhét vào ví cậu, cho nên không cần lỗ mãng chạy tới đây rồi đứng chờ ngây ngốc dưới hầm như lần đầu tiên nữa.
Đẩy cửa ra, liền phát hiện trên bàn trong phòng khách đã có hai cốc trà sữa, Park Jaechan không cần tiến tiến về phía trước cũng nhận ra là vị trà sữa Earl Grey 70% đường mà cậu vô tình nhắc đến lần trước.
Trên ghế salon có thêm một chiếc gối ôm thiết kế không phù hợp với căn phòng, rèm cửa chuyển sang loại mới, máy tạo độ ẩm cũng yên lặng làm việc, tất cả đều phát ra tín hiệu vô cùng rõ ràng, Park Jaechan đã bắt đầu dung nhập vào cuộc sống của anh.
Trong phòng cái gì cũng có, lại thiếu mất người đáng ra nên ở sẵn đây.
Park Jaechan lấy điện thoại di động ra, vừa chuẩn bị gửi tin nhắn cho Park Seoham liền nghe thấy ngoài cửa có tiếng động.
Park Seoham mở cửa đi vào, xách trên tay túi cá mà cậu thích ăn nhưng phải lái xe rất xa để mua.
"Em bé của chúng ta tới rồi sao."
"Hyung."
Park Jaechan tiến lên ôm lấy anh người yêu, thân cao 1m77 vừa vặn chôn đầu ở bả vai đối phương.
Thân ảnh giao nhau vừa vặn bị ánh trời chiều xuyên qua cửa sổ chia làm đôi. Park Seoham là nửa ngọt ngào, Park Jaechan là nửa tội ác.
"Hyung, em có chuyện muốn nói với anh." Park Jaechan lùi một bước về phía sau, đôi mắt nhìn thẳng anh.
"Vừa ăn cơm vừa nói, muốn uống chút rượu không?"
Park Seoham nâng túi đồ ăn trên tay lên, kỳ thực anh đã đoán được một chút rồi, nhưng vẫn tinh tế tạo một bầu không khí phù hợp.
Park Seoham rót cho mình một ly trước, không để ý đã bị ai đó đoạt lấy uống cạn sạch, sau đó em bé nâng chén giữa không trung, "Thêm một chén."
Park Seoham cảm thấy buồn cười, bởi vì biết lý do, cho nên tâm tình của anh rất tốt.
Có một số việc, quả thực không thích hợp để thực hiện lúc tỉnh táo.
Cồn chậm rãi hòa tan trong phòng ăn mờ ảo, người có tâm sự đã đỏ bừng mặt, cho nên cũng bạo gan hơn bình thường.
Park Jaechan tiến lên ngồi cạnh người đối diện, nghi hoặc nghiêng đầu một chút, "Tại sao lại cần cái bàn kia chắn giữa?"
Người bị hỏi liền có chút không hiểu.
"Anh, ngồi lại đây." Thừa dịp có men say, người nào đó lựa chọn trầm luân trong sắc đẹp, làm ra hành động càn rỡ bình thường không dám làm, chỉ vào đối phương nói, "Ngồi sang cạnh em."
Park Seoham nghe lời đi sang ngồi, bắt lấy cái tay kia, hỏi, "Uống rượu xong liền không định gọi hyung nữa sao?... Sangwoo." Hai chữ cuối cùng mang theo chút nghiền ngẫm, cũng có chút dẫn dắt.
Em bé còn đang chậm rãi dụi dụi về phía trước, mục đích là hít hà hương chanh thơm ngát trong ngực anh, nghe thấy hai chữ đó liền đột nhiên thanh tỉnh.
Park Seoham cố ý đảo khách thành chủ ngay lúc Park Jaechan muốn lùi bước, anh cúi đầu, miệng cách đối phương chỉ có mấy centimet, mở miệng nói chuyện, cố ý muốn dung hòa khí tức của hai người.
Mập mờ cực độ, quyến luyến cực độ.
"Hyung..." Park Jaechan bị dẫn dụ đến mức xao động không thôi, ngẩng đầu muốn hôn, thế nhưng anh người yêu lại cố ý không cho, tựa như hôn mà không phải là hôn, hết lần này tới lần khác chỉ dừng mấy centimet ở trước mặt cậu.
Em bé ủy khuất không chịu được, bắt lấy cổ áo của anh, giọng nói mang theo một chút nghẹn ngào, "Sao hyung lại không hôn em?"
"Gấp cái gì, không phải em có lời muốn nói sao."
Nếu như Park Jaechan không uống mấy chén rượu kia, nếu như bây giờ bầu không khí không mập mờ như vậy, ai cũng sẽ hiểu rõ, đây là một màn thiên la địa võng đã được bày sẵn. Người động lòng lúc này đã say rượu, rối rắm cực điểm.
Khuôn mặt cậu tiếp tục hướng về phía trước, "Hyung hôn em đi rồi em nói!"
Một nụ hôn rốt cục hạ xuống, nhu hòa chậm rãi, lại khiến người ta ăn tủy biết vị muốn vội vã hành động nhiều hơn. Nhưng sau đó, Park Seoham lại không lưu luyến chút nào mà rút lui.
Mèo con xù lông lên, không biết lấy đâu ra sức mạnh mà có thể đè một người cao hơn 1m9 lên bàn ăn, "Hyung cố ý bắt nạt em."
Park Seoham lại phản bác, "Em nói gì vậy, không phải bây giờ Sangwoo mới là người bắt nạt anh sao?" Hai chữ Sangwoo được anh nhấn mạnh.
"Đừng gọi em là Sangwoo!"
"Vì sao?"
"Tóm lại là không cho phép!" Cảm giác ủy khuất hòa cùng cảm giác tội lỗi không ngừng tăng lên, khiến Park Jaechan không còn nơi nào trốn thoát.
"Vậy phải gọi thế nào? Nói cho anh biết được không." Park Seoham chậm rãi ôm lấy cậu, mở lời dẫn dắt.
"Park Jaechan, tên của em. Sau này hyung cũng phải gọi em là Jaechan." Rốt cục tảng đá trong lòng đã vơi bớt phần nào.
Park Jaechan chầm chậm buông tay khỏi cổ áo Park Seoham, bất lực rã rời, đầu cũng thấp xuống.
"Xin lỗi hyung, ngay từ đầu em đã lừa anh, nhưng tất cả đều có lý do, hyung có tha thứ cho Jaechan không?"
Đáp lại cậu là nụ hôn kéo gần khoảng cách nho nhỏ của hai người.
Bầu không khí chậm rãi thay đổi, hương chanh thanh mát lại bắt đầu tràn ngập.
Đầu lưỡi làm loạn có chút tách ra, giọng nói trầm khàn nói ra bốn chữ, "Tha thứ cho em." sau đó lại không kìm nổi quấn lấy môi cậu.
Không biết là ai không nhịn được ra tay trước, cởi bỏ áo phông trên người đối phương, tấm lưng mềm mại của cậu chạm phải mặt bàn làm bằng pha lê, cảm giác lành lạnh khiến người ta co rúm, nhưng giờ phút này cũng không thể để tâm nhiều như vậy.
Nụ hôn càng ngày càng sâu, Park Jaechan cảm giác mình sắp không thở nổi, cậu bắt đầu giãy dụa.
Park Seoham bắt lấy bàn tay nhỏ đang muốn đẩy anh ra, một tay khác chậm rãi hướng xuống dưới, lưu luyến nơi phần eo một chút, sau đó tiếp tục đưa xuống dưới dò xét, tiếng kéo khóa quần xuống xen lẫn tiếng mút lưỡi khiến người đỏ mặt.
"Hyung... Đừng..." Park Jaechan muốn nói, không nên làm ở chỗ này.
"Đừng cự tuyệt anh, Jaechan." Nhưng nam nhân cường thế này lại không cho cậu nói hết, liền dùng nụ hôn ngăn chặn lời kế tiếp.
Đầu Park Jaechan lệch sang một bên, đôi mắt ướt át chớp chớp, ghé bên tai rốt cục nói, "Hyung, vào phòng ngủ."
Đây là lời câu dẫn trần trụi, Park Seoham nhìn cậu thật sâu một cái, ôm ngang cậu lên, đi về căn phòng ngủ mà hai người đã từng nằm cùng nhau. Da thịt trắng noãn phấn hồng phủ một tầng dục vọng, được hạ xuống giường lớn màu đen mang theo mùi hương của anh, lộ ra một loại cảm giác tương phản cực hạn.
Trước khi bước vào chính sự, anh hôn lên mắt cậu, nhẹ nhàng nói với bé người yêu, "Đừng sợ."
Quần lót viền xám bị kéo xuống, tính khí run run rẩy rẩy trong không khí, lần đầu tiên được người khác ngoại trừ bản thân vuốt ve, đỉnh đầu rỉ ra một chút chất lỏng, sau đó rơi vào một mảnh ấm áp.
Park Jaechan choáng váng, từ trước đến nay chưa hề nghĩ tới việc này sẽ thực sự xảy ra, hyung đang khẩu giao cho cậu.
Miếng dán sau cổ rốt cục không còn tác dụng, mùi hương tin tức tố trà xanh tràn ra từ tuyến thể, quấn quýt cùng hương chanh thơm mát, cực kỳ triền miên, tin tức tố kết hợp với nhau tạo thành loại xuân dược tốt nhất.
Đầu lưỡi Park Seoham bao quanh tính khí của cậu không ngừng liếm láp, chậm rãi di chuyển từ trên xuống dưới, chạm tới hai túi trứng nho nhỏ, trong căn phòng an tĩnh tràn ngập thanh âm khiến lòng người hỗn loạn, Park Jaechan khó nhịn rên rỉ thành tiếng, theo bản năng bắt lấy tóc của anh, "A... Ân..."
Cảm giác tính khí trong miệng đột nhiên trướng lớn, Park Seoham tăng nhanh tốc độ, tay không ngừng vuốt ve bắp đùi người dưới thân, thời điểm em bé muốn đẩy đầu anh ra thì Park Seoham lại ngậm càng sâu.
"A... Muốn bắn..."
Không gian đột nhiên yên tĩnh, một dòng chất lỏng bị nuốt xuống, thời điểm Park Jaechan lui ra ngoài còn vương theo vài giọt, cậu nhìn anh nửa ngồi dậy, trên môi còn dính tinh dịch của cậu, rõ ràng đang làm chuyện sắc tình nhất, nhưng ở trên người anh lại cực kỳ gợi cảm, sau đó cậu nghe thấy anh nói, "Muốn nếm thử hương vị của bản thân không?"
Lý trí của Park Jaechan căn bản không có cách nào tỉnh táo, đối diện với người mà mình động tâm ngay từ ban đầu, cậu không cự tuyệt nổi.
Nhưng Park Seoham căn bản không muốn chờ cậu trả lời, trực tiếp khẽ nhếch miệng sau đó cúi người hôn cậu, tinh dịch cùng nước bọt trong miệng giao hòa với nhau. Park Jaechan theo bản năng muốn tránh né, lại bị anh giữ lấy cằm, bị cưỡng bách nuốt xuống hỗn hợp trong miệng, thậm chí còn bị sặc, không nhịn được ho khan vài tiếng.
Tin tức tố áp chế quá trí mạng, cậu không cự tuyệt được bất cứ mệnh lệnh nào của vị Alpha này, "Em không có cơ hội hối hận, Jaechan."
Park Jaechan thất thần thở hổn hển, hiện tại trong đầu cậu hỗn loạn tưng bừng, ngoại trừ việc nghe được tên thật của mình như ý nguyện, căn bản không quan tâm đối phương nói cái gì.
Park Seoham chống hai chân cậu lên, bàn tay sờ đến huyệt sau màu hồng, cảm giác giống như đang khẽ trương khẽ hợp câu dẫn anh, "Nhìn xem, ngay cả chỗ này cũng đang mời gọi anh." Park Seoham mỉm cười cường điệu, anh biết thể xác lẫn tinh thần của cậu đều không cự tuyệt anh được.
Omega trong kì phát tình trời sinh đã thích hợp làm loại chuyện này, căn bản không cần đến gel bôi trơn, tay Park Seoham liền xoa nắn cúc huyệt đang tiết ra chất lỏng, đưa một ngón tay vào dò xét, không ngừng ra ra vào vào huyệt động khít chặt. Hạ thân anh đã trướng đến đau, có chút nóng nảy.
Ngón tay thứ hai tiến vào, trong lúc vô tình đụng phải một điểm nổi lên, em bé vốn đang an tĩnh đột nhiên cựa quậy, eo nhỏ không ngừng nâng lên, lộ ra đường cong đẹp mắt. Park Seoham biết, đây là điểm mẫn cảm của cậu, cho nên bắt đầu tiến công nơi đó không ngừng nghỉ, huyệt sau quả nhiên càng thêm ướt át, bắt đầu có thể chứa được ngón tay thứ ba.
Park Seoham nâng tính khí của mình lên, cọ xát bắp đùi của người dưới thân mấy lần, dính phải rất nhiều chất lỏng trong suốt để bôi trơn. Sau đó giật lấy một cái gối, đệm dưới đầu Park Jaechan, "Mở mắt, xem anh chơi em thế nào."
Park Jaechan có chút không thích ứng kịp với một Park Seoham thô lỗ như vậy, vô cùng thẹn thùng... Cậu muốn lấy tay che mắt mình, nhưng lại bị anh kéo ra.
"Nhìn anh có được không, bảo bối." Nhận ra em bé có chút bị hù dọa, cuối cùng Park Seoham vẫn mềm giọng dỗ dành lừa gạt cậu.
Park Jaechan rốt cục không còn tránh né nữa, nhìn người yêu.
Park Seoham lại khuyếch trương mấy lần nữa, sau đó nâng cự vật của mình chậm rãi tiến vào, vừa đâm vào được một chút liền cảm giác thịt mềm trong mật động không ngừng vây chặt lấy mình. Anh thở sâu mấy hơi, cúi người hôn em bé, trực tiếp tiến vào trong.
Khoảnh khắc đâm vào toàn bộ đó, Park Seoham hiếm thấy hơi nóng mắt, anh chưa từng nghĩ tới, một trận hoan ái lại có thể khiến anh cảm giác được linh hồn run rẩy từ sâu bên trong, khiến anh muốn có thêm càng nhiều, mỗi một nơi trên cơ thể cậu, nhất định phải là của anh.
Park Jaechan lần này lại bị đau đến run rẩy, quá lớn, thậm chí có thể cảm nhận được mạch máu trên thân trụ, khoé mắt bắt đầu chảy ra nước mắt sinh lý, ngón tay lưu lại mấy vết cào trên lưng anh. May mắn người trên thân cũng không tiếp tục động tác, cho cậu thời gian thích nghi.
Park Seoham cảm nhận người trong ngực bắt đầu chậm rãi buông lỏng, mật huyệt cũng bắt đầu co rút, giống như muốn càng nhiều hơn, anh cũng bắt đầu di chuyển, thuận tiện dùng tay tách răng môi đang cắn chặt của cậu ra.
Đèn ngủ nhàn nhạt chiếu sáng một góc phòng, càng gia tăng không khí mập mờ tình sắc.
Mỗi lần Park Seoham dùng sức, người dưới thân đều đáp lại một tiếng rên rỉ khiến người động tâm, vì vậy mà anh có chút 'cầm thú', không ngừng cố ý đè xuống xâm nhập bên trong cậu, chính vì muốn nghe tiếng hoà âm chỉ vỏn vẹn mấy âm tiết này của bé người yêu.
Mỗi một nơi trên cơ thể Park Jaechan đều làm anh mê muội không thôi.
Không ai có thể kháng cự.
Trong đầu Park Jaechan như có pháo hoa nở rộ, cậu hoàn toàn không biết bản thân đang ở chỗ nào, chìm chìm nổi nổi trong bể dục, không biết phải hình dung như thế nào, từ ngữ thiếu thốn căn bản không cách nào nói rõ, cậu chỉ biết mình đã hoàn toàn bị bắt làm tù binh, không thể trốn đi đâu được.
Park Seoham càng ngày càng đắm chìm, anh lật người cậu lại, cũng cẩn thận đệm gối dưới đầu bé người yêu để cậu không bị thương, sau đó nửa quỳ người, xâm nhập lãnh địa của mình. Lúc vào đến mức sâu nhất, cảm giác có một nơi cực kỳ mềm mại đang thỏa thích mút lấy tính khí của mình, sắc mắt anh tối lại, khắc chế không đâm sâu hơn nữa.
Đó là khoang sinh sản của Omega, nếu như bắn vào sẽ tương đương với tiêu ký vĩnh viễn.
Anh đương nhiên khao khát như vậy, khao khát muốn hoàn toàn có được cậu, nhưng chút lý trí còn sót lại ngăn cản anh, không thể quá gấp gáp.
Trải qua trầm luân, cùng hưởng mây mưa.
Park Seoham cảm giác cực hạn của bản thân sắp tới rồi, đưa tay sờ đến bụng dưới của Park Jaechan, nắm chặt cự vật của cậu bắt đầu tuốt lộng, sau đó trấn an bên tai cậu, "Bảo bối đừng sợ, anh yêu em."
Cuối cùng Park Seoham chạy nước rút xuyên xỏ mạnh mẽ, động tác tay cũng càng lúc càng nhanh, rốt cục một người nở rộ nơi lãnh địa tuyệt diệu của bé người yêu, một người tước vũ khí đầu hàng trong tay đối phương.
Park Jaechan cảm giác tinh dịch hoà cùng tin tức tố nồng đậm mạnh mẽ phun vào bên trong thân thể mình, cậu cong người lên, bị áp chế suýt chút nữa không thể hô hấp, bị ép thừa nhận tiêu ký mãnh liệt từ vị Alpha mà mình lựa chọn.
Linh hồn run rẩy thần phục, cũng dập tắt mưa bão trong lòng.
Park Seoham, em cuối cùng đã thuộc về anh rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro