Chương 6
Thời điểm Park Jaechan khát nước rồi tỉnh, kim đồng hồ đã chỉ hướng hai giờ chiều, may mắn bên cạnh đã không có ai, bằng không ngay sau đêm đầu tiên đã cực kỳ xấu hổ. Cậu muốn mở miệng gọi Park Seoham, nhưng lại phát hiện cổ họng mình không nói nên lời.
Ngồi trên giường nghĩ lại mới hiểu rõ hậu quả của việc say rượu túng dục, mấy hình ảnh không phù hợp cho trẻ con không ngừng tua lại trong đầu, ký ức sau cùng dừng lại ở lúc rạng sáng, thời điểm hai người cùng nhau tắm rửa lại quấn quýt triền miên thêm một lần nữa, bị lật qua lật lại ở trong bồn tắm, cuối cùng thì không có tiền đồ liền ngủ mê man.
Park Jaechan cảm giác toàn thân trên dưới đều đau nhức, cố nén cảm giác khó chịu đi rửa mặt, nhìn thấy bản thân trong gương, kéo áo phông to rộng được ai đó mặc cho lúc đã bất tỉnh, liền thấy vết tích mập mờ đậm nhạt rải đầy từ cổ xuống dưới, tất cả đều rõ ràng nói cho cậu biết đêm qua điên cuồng cỡ nào.
Cậu than nhẹ thành tiếng, hôm nay sợ là không ra ngoài được rồi.
Quay ra ngoài chuẩn bị đi tìm cốc nước để uống, còn chưa tới phòng khách đã ngửi thấy mùi thơm từ phòng bếp, cậu đi theo nơi mùi hương phát ra, liền trông thấy một màn 'khói lửa nhân gian'.
Park Seoham đang đứng trước bếp nghiêm túc nướng thịt ba chỉ, thân hình cao lớn thoạt nhìn không thích hợp với phòng bếp chật chội, bó tay bó chân trông cực kỳ buồn cười, Park Jaechan không nhịn được cười ra tiếng, thanh âm thu hút sự chú ý của anh, Park Seoham ngẩng đầu, dùng cái kẹp gắp một miếng thịt, nói, "A, bảo bối của chúng ta dậy rồi sao."
Giữa ban ngày ban mặt, lại không bị cồn rượu làm mất tỉnh táo, Park Jaechan nghe thấy hai chữ 'bảo bối' kia liền không nhịn được tưởng tượng ra cảnh hai người thân mật với nhau, chung quy mặt lại đỏ lên.
"Vâng, em bị tỉnh vì khát nước." Đôi mắt Park Jaechan nhìn trái nhìn phải, nhất quyết không dám nhìn thẳng anh.
Park Seoham sau khi nghe thấy, lập tức rót một cốc nước, sau đó dẫn cậu ngồi xuống cạnh bàn ăn, nhu hòa hôn lên gương mặt bé người yêu một chút, "Cơm sắp xong rồi, em ngồi đây nghỉ ngơi trước đi." Ngữ khí cũng ôn nhu không chịu được.
Ghế ngồi được thiết kế riêng cho người 1m93 nên có chút cao so với cậu, chân Park Jaechan vẫn còn cách mặt đất một khoảng, ung dung lắc lắc ngó vào phòng bếp, trái tim rối tinh rối mù, ngay cả nước lọc trong tay cũng hóa ôn nhu.
Cậu rốt cuộc hiểu rõ câu nói kia, thời điểm yêu thích một ai đó, người ấy sẽ biến thành rượu, biến thành ánh trăng, biến thành bài hát yêu thích, rồi lại biến thành toàn bộ thế giới của mình.
Trước kia chưa từng nghĩ tới, bản thân sẽ rơi vào lưới tình cuồng nhiệt nhanh như lúc này, thậm chí cam tâm tình nguyện hoàn toàn trao thân cho anh, thậm chí vui vẻ chịu đựng.
Lúc ăn cơm, đối mặt bạn trai tay nắm tay chăm sóc, Park Jaechan hậu tri hậu giác bắt đầu thẹn thùng, nghĩ đến dáng vẻ bản thân đêm qua chủ động đòi hôn, gương mặt nhỏ suýt chút nữa đã vùi vào đống rau xà lách trước mặt.
Thế nhưng, hiển nhiên vẫn có người nào đó cực kì hưởng thụ nhìn cậu quẫn bách, cố ý trêu đùa, "Sangwoo... À không, phải gọi là bảo bối Jaechan của chúng ta mới đúng."
Park Jaechan oán trách trừng người bên cạnh một chút, "Không cho phép nói!"
"Vì sao lại dùng tên giả, lúc anh biết chuyện đã rất đau lòng."
"Quái lạ, em thấy anh chấp nhận rất vui vẻ mà." Park Jaechan bỏ một miếng thịt lớn vào miệng, oán hận lẩm bẩm, "Đêm qua không biết đã gọi bao nhiêu lần..."
Park Seoham nghe người bên cạnh ngạo kiều lên án, không kìm được nhếch khóe miệng, bàn tay nhẹ vỗ vỗ đầu cậu, nói, "Jaechan của chúng ta thật sự rất đáng yêu."
"Tóm lại, bởi vì một vài nguyên nhân khó nói, không phải cố ý muốn gạt anh đâu hyung." Park Jaechan bắt đầu giải thích.
"Không muốn thì đừng nói, ăn nhiều thịt một chút, trông em gầy như vậy."
Cơm nước xong xuôi, Park Seoham chủ động nhận trách nhiệm quét dọn, để bé người yêu tiếp tục nghỉ ngơi. Chờ đến khi anh dọn dẹp xong toàn bộ rồi trở về phòng khách, đã nhìn thấy Park Jaechan ngủ nửa nằm trên ghế salon.
Buổi chiều ánh nắng dần dần thu hồi quang mang chói mắt, trở nên nhu hòa, xuyên qua màn cửa, ấm áp chiếu xuống một góc trên người cậu, có lẽ người đang yêu cũng nhận được một chút thiên vị, ngay cả ánh nắng cũng không nhịn được dịch chuyển một chút, dừng tại xương quai xanh, sợ tia sáng sẽ đánh thức người nào đó đã mệt mỏi cả đêm hôm qua.
Park Seoham nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, ánh mắt đi từ ngón tay đến xương quai xanh rồi đến khuôn mặt của người yêu, sự chiếm hữu trong ánh mắt sắp tràn ra ngoài. Cẩn thận bế người về giường trong phòng ngủ, bản thân anh lại đi sang bên còn lại, vòng lấy người cậu từ phía sau ôm vào lồng ngực, thỏa mãn nhắm mắt lại.
Trợ lý của Park Seoham được trả lương cao nên rất tài giỏi, nửa giờ sau khi anh gửi tên của Park Jaechan cho trợ lý, báo cáo điều tra thông tin cá nhân đã nhanh chóng được gửi lại. Anh ôm lấy người trong ngực, nhớ lại những thông tin đã đọc. Tất cả từ khi cậu sinh ra đến bây giờ, Park Seoham không hề bỏ qua bất kỳ thông tin nào, bao gồm cả những sở thích của Park Jaechan cũng ghi nhớ vào đầu.
Thẳng đến khi nhìn thấy screenshot về tin tức trên mặt báo, nói về thông tin thật thật giả giả của hai gia tộc tài phiệt muốn kết thông gia, ánh mắt Park Seoham liền tối đi, cuối cùng đã xâu chuỗi được toàn bộ sự việc.
Người bị mấy tên cao to lực lưỡng đuổi theo trong ngõ hẻm, người thận trọng nói ra tên giả trong thang máy, người mà gần một tháng nay chỉ ở lại chỗ của bạn tốt...
Hóa ra lại là như vậy.
Nghĩ đến đây, anh không kìm lòng được hôn lên tuyến thể đang bày ngay trước mặt mình, nhưng không muốn đánh thức bé người yêu đã bị mình náo loạn đến hơn nửa đêm qua, anh chỉ có thể khắc chế khí lực của bản thân.
Nội tâm anh thầm cảm tạ chính mình đêm hôm đó ma xui quỷ khiến đưa cậu về, càng cảm tạ ngày đó Park Jaechan đã lựa chọn tin tưởng anh.
Nhắm mắt lại, nghe tiếng thở đều đều của Park Jaechan để bình phục tâm tình, trong đầu anh đã bắt đầu bố trí kế hoạch, nhất định phải quấy nhiễu đám thông gia đó, cùng lắm chỉ là một cái tập đoàn AG, căn bản không cần để vào mắt, thế nhưng lại muốn tương kế tựu kế... thay đổi đối tượng thông gia thành bản thân mình... danh chính ngôn thuận có được cậu...
Trí não bắt đầu hoạt động hết công suất, sau đó chuyển suy nghĩ thành tin nhắn giao cho trợ lý, trực tiếp bỏ qua mấy loại tin tức nội bộ tập đoàn, sau đó trong lúc bất tri bất giác cũng ngủ thiếp đi.
Rèm cửa sổ che nắng ngăn cách thời gian bên ngoài, thời điểm hai người tỉnh dậy lần nữa đã không biết qua bao lâu rồi.
Căn phòng một màu đen, hô hấp lại nóng hổi.
Bởi vì bị Park Seoham ôm chặt như hỏa lò, trên người Park Jaechan đã toát mồ hôi, dinh dính khó chịu. Cậu phát ngốc một lát, vừa chuẩn bị ngồi dậy muốn xem giờ một chút đã bị kéo lại.
"Em đi đâu?"
Người phía sau khàn giọng hỏi, khí tức ấm áp phả lên tuyến thể của cậu.
"Xem đồng hồ."
"Mười giờ ba mươi lăm phút tối."
"Đã muộn vậy sao." Park Jaechan nhỏ giọng phàn nàn.
Park Seoham ngồi dậy, mở đèn đầu giường, từ phía sau ôm lấy em bé, "Có đói bụng không?"
Park Jaechan sờ sờ lên bụng, trả lời thành thật, "Không đói."
"Vậy có muốn ra ngoài xem phim không?"
"Được sao?" Park Jaechan vui vẻ hỏi.
"Đương nhiên. Nhưng trước tiên phải làm một chuyện trước đã."
"Chuyện gì..." Lời còn chưa nói hết đã bị đè xuống giường, cậu lớn giọng phản kháng, "Em còn chưa tắm!"
"Anh không chờ được nữa, không cần tắm." Dục vọng dâng cao nên cũng không cần nói lý.
Từ khẽ hôn đến kịch liệt va chạm, hương vị trà xanh thơm mát ngập tràn không khí, khiến hai người yêu nhau càng thêm quấn quýt.
Ngay thời khắc quan trọng nhất thì Park Seoham đột nhiên dừng lại, anh không ngừng hỏi:
"Có phải em chỉ thích anh không?"
"Có phải em chỉ nghe theo anh không?"
"Có phải em chỉ ở bên anh không?"
Thân thể Park Jaechan run rẩy, trong lòng cũng khó mà kháng cự, cậu gật đầu đáp lại từng câu hỏi một, nhưng chỉ gật đầu thôi cũng không đủ, Park Seoham muốn cậu phải nói ra, cậu liền dùng nụ hôn và cái ôm ấm áp để khẳng định, để cho anh an tâm.
Park Jaechan chỉ nghe theo bản năng, không kịp chờ mà chạy theo thứ khiến cậu vui vẻ, muốn gắt gao trói buộc đối phương, không để cho anh đi.
Thế là hai người càng quấn càng chặt.
Cuối cùng, lời đề nghị đi xem phim ban đầu đã không thực hiện được, căn bản không có thứ gì sánh bằng 'sữa đục' mỹ diệu hòa cùng nhau.
Đêm khuya ẩm ướt, mặt đất ẩm ướt, không khí yên tĩnh, người cũng trầm mặc. Cả phòng xuân sắc, chỉ còn nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của hai người yêu nhau đang quấn chung một chỗ.
Đêm nay anh cũng yêu em.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro