Chương 7

8h sáng ngày hôm sau, Park Seoham rời giường sau đó ra ngoài một mình, đi đến địa điểm đã hẹn với trợ lý ngày hôm qua.

Trong căn phòng trên tầng cao nhất, Park Seoham và Jang Munik lần đầu gặp mặt.

"Cuối cùng đã được diện kiến, Chủ tịch Park, Park Seoham." Jang Munik nói chuyện có phần không khách khí. 

"Xem ra tôi không cần tự giới thiệu bản thân nữa, cậu đã điều tra rất rõ rồi." Park Seoham nhẹ nhàng gật đầu.

"Đương nhiên, tổng giám đốc đỉnh đỉnh đại danh của tập đoàn S, nếu như không tận mắt nhìn thấy, ai dám tin ngài Park Seoham mà người sống không dám lại gần vậy mà lại yêu đương với bạn thân của mình. Anh có chuyện gì mờ ám nên lén Sangwoo đi tìm tôi sao?" 

Park Seoham nhìn thoáng qua người bạn vẫn có chút non nớt như Park Jaechan, cũng không hề tức giận vì những lời này, "Không cần gạt tôi nữa, Jaechan đã nói hết cho tôi biết rồi." 

"Có phải anh khi dễ cậu ấy không?" Âm lượng của Munik đột nhiên cao lên, nghĩ lại mấy ngày trước bạn mình còn đang xoắn xuýt làm sao để nói ra sự thật. 

"Cậu hiểu lầm rồi, là Jaechan nguyện ý nói cho tôi. Hôm nay tới tìm cậu là có chuyện khác muốn xin giúp đỡ." Park Seoham không muốn vòng vèo quá nhiều, thời gian cũng hạn hẹp, trong lòng còn đang sợ bé người yêu ở nhà tỉnh dậy mà không thấy mình thì sao. 

"Nói đi, nhưng chưa chắc tôi sẽ giúp anh." 

"Liên quan đến chuyện thông gia." Park Seoham nhẹ nhàng mở lời.

Jang Munik một mặt không thể tin được, "Ngay cả chuyện này Jaechan cũng nói cho anh biết?" 

"Không phải, tôi cũng giống cậu, tự điều tra ra được."

"Anh muốn làm gì?"

"Đừng vội, chỉ cần cậu giúp tôi chuyển lời đến ba của Jaechan, bảo ông ấy rằng có thể tiếp tục chuyện thông gia, nhưng nếu chỉ vì muốn công ty phát triển thì có thể đổi đối tượng thông gia thành... tôi. Nhưng trước hết đừng để Jaechan biết." 

"......" Jang Munik trầm mặc, thời điểm cậu vừa biết thân phận của Park Seoham, cực kỳ lo lắng bạn thân của mình sẽ bị tổn thương trong chuyện tình cảm, nhưng tình huống hiện tại dường như không giống với suy nghĩ của cậu. 

"Vì sao anh không tự mình đi nói chuyện? Nếu là anh thì càng có cơ hội thành công hơn." 

"Nước chảy thành sông."

"Cái gì?"

"Tôi muốn Jaechan cảm thấy tình cảm của hai chúng tôi là duyên phận, không có bất kỳ vật cản nào xen giữa." Park Seoham nói tiếp, "Tôi cảm thấy em ấy rất phản đối chuyện kết thông gia, dù sao em ấy cũng đã từng chạy trốn một lần rồi." 

Jang Munik cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trong giới có một loại tin đồn, đó là Park Seoham không gần nữ sắc hay nam sắc, nhưng lần này không chỉ muốn hứa hẹn thành thân với Park Jaechan, mà còn lặng lẽ dụng tâm sắp xếp như vậy. 

Bất kể như thế nào, đứng trên phương diện một người bạn thân thì Munik cảm thấy rất vui mừng, nhưng cậu cũng phải để tâm đến cảm nhận của bạn thân, "Anh không chuẩn bị nói cho Jaechan sao?" 

"Em ấy không cần biết tới những chuyện phiền lòng này, tôi đã hứa với em ấy sẽ giải quyết hết mọi rắc rối." 

"Nếu đã vậy, tôi sẽ chuyển lời của anh tới ba Jaechan. Những chuyện khác, hi vọng anh nói được làm được." Munik hỏi tiếp, "Nhưng anh chắc chắn ba của Jaechan sẽ thỏa hiệp sao?" 

"Đương nhiên, tôi sẽ khiến ông ấy không thể từ chối."

"Còn có một vấn đề, anh đã hỏi Jaechan chưa? Cậu ấy nguyện ý gả cho anh sao?"

Jang Munik nhận ra, đây là vấn đề đầu tiên khiến Park Seoham không nói nên lời, suốt buổi hôm nay anh toàn thể hiện là người thành thạo điêu luyện đã tính toán trước mọi việc, thế nhưng giờ phút này trong ánh mắt Park Seoham lộ ra mười phần khẩn trương. 

"Em ấy sẽ đồng ý." Sau một lúc lâu, Park Seoham rốt cục trả lời, đáp án này giống như đang tự nói với bản thân anh. 

Lúc gần rời đi, Jang Munik suy nghĩ một chút vẫn là nói thêm một câu, "Đề nghị anh trước tiên vẫn nên nói chuyện rõ ràng với Jaechan, anh cũng chưa hiểu thật rõ cậu ấy, kỳ thật tính tình của Jaechan cũng không hoàn toàn giống với vẻ mặt bên ngoài."

"Cảm ơn cậu."

Gặp mặt kết thúc, Park Seoham lái xe về nhà. Trên đường, anh không ngừng suy nghĩ, bản thân bởi vì một biến cố xảy ra lúc nhỏ nên rất ghét tiếp xúc với người lạ, nhưng bây giờ lại vì một cậu bé mới quen không lâu mà dễ dàng đánh mất bản thân mình.

Hẹn hò nơi góc phố, xếp hàng dài ở quán trà sữa, thậm chí chủ động định ngày hẹn hò với người lạ... Nếu như là trước đây, mấy chuyện này đều giống như nằm mơ nói nhảm, nhưng bây giờ bản thân dường như bị nghiện mất rồi. Bất tri bất giác, cuộc sống của Park Seoham tựa hồ sinh động hơn rất nhiều, giống như một trận tuyết trắng mùa xuân tháng ba, vừa vi diệu lại nồng nhiệt, tất cả những cảm xúc này đều là Park Jaechan mang đến cho anh. 

Anh cười nhạo chính bản thân mình, năm mười mấy tuổi trong lòng chôn sâu một góc đinh nhọn, hiện tại sắp 30 tuổi rốt cục có người giúp anh nhổ nó đi. 

Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, bạn thân mấy chục năm hẹn anh đi club, "Alo, Park tổng đi chơi không ~"

"Không đi." Park Seoham dứt khoát cự tuyệt.

"Anh em bao lâu không gặp nhau, đi ăn một bữa cơm thôi."

"Bỏ đi, muốn về nhà."

"Về nhà làm gì, cũng không có ai chờ cậu." Người bên đầu kia điện thoại không khỏi chế giễu. 

"Ai nói không có? Tôi phải về nhà chăm vợ." Park Seoham vui vẻ tung ra tin tức bùng nổ cho đối phương, một giây sau liền nhanh chóng cúp điện thoại, hoàn toàn không để ý người nghe có phản ứng thế nào. 

Kỳ thật không cần nghĩ cũng có thể đoán được, ước chừng tối nay sẽ bắt đầu râm ran tin đồn anh là hoa đã có chủ. Ừm, vậy cũng tốt.

Đẩy cửa ra, Park Seoham liền thấy bảo bối của mình ngồi trên ghế salon, mặt bàn chất đống các loại đồ ăn vặt, TV đang chiếu một bộ phim thanh xuân vườn trường. Người anh nhớ mong đang ở ngay trước mắt, khiến toàn bộ căn phòng trở nên vô cùng sinh động. 

Park Jaechan nghe thấy tiếng mở cửa lập tức quay đầu cười tủm tỉm, "Park Seoham, anh về rồi."

Bây giờ đối với Park Seoham mà nói, 'nhà' không còn là một từ lạnh lẽo nữa. 

"Ừm, anh ra ngoài bận chút chuyện." Anh ngồi xuống ghế salon, tự nhiên để đầu Park Jaechan đặt trên đùi mình, tiếp nhận ấm áp đối phương mang đến.

"Ngủ dậy rất đói nên em xuống siêu thị dưới tầng mua đồ ăn vặt, anh sẽ không tức giận chứ?"

"Sao lại tức giận? Món nào ngon nhất, phạt em đút cho anh một cái." 

Park Jaechan lựa đông chọn tây trong đống đồ ăn vặt, cuối cùng tìm được một loại đưa đến bên miệng anh.

Hai người quấn nhau trên ghế salon, xem một bộ phim không quá đặc sắc, ăn đủ loại đồ ăn vặt, coi như tiêu khiển thời gian. Không biết qua bao lâu, Park Jaechan dường như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, ngồi dậy, "Hyung, ngày mai em phải ra ngoài một lát."

Park Seoham giả bộ không mấy quan tâm, hỏi, "Đi đâu?" 

"Gặp bạn của em, có chút việc." 

"Được, anh đưa em đi."

"Không cần đâu, mai bạn sẽ tới đón em, anh cứ làm việc của anh đi."

Park Seoham đương nhiên tưởng rằng người bạn đó là Jang Munik, cho nên không hỏi nhiều. Thông qua cuộc trò chuyện hôm nay, trong lòng anh đã hoàn toàn công nhận người bạn tốt này của Park Jaechan, Jang Munik quả thực rất biết suy nghĩ cho bạn của mình. 

Quả thực, công ty còn có vài chuyện cần xử lý, còn phải liên hệ với ba của Jaechan, cho nên mấy ngày tới cứ để bé người yêu đi chơi thỏa thích đã. 

"Ừm. Vậy bây giờ chúng ta đi ăn cơm?" Park Seoham đề nghị.

Sau đó Park Jaechan đột nhiên nhớ tới chuyện hôm qua bị gác lại, cười tủm tỉm bồi thêm một câu, "Cơm nước xong muốn đi xem phim."

Anh cười xoa lên đầu cậu, "Được."

"Vậy em còn muốn ăn thêm một ly kem."

"Đều nghe em hết."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro