Chương 9 - H

Cảm xúc làm thế nào đạt ngưỡng bùng nổ?

Thời điểm nhìn thấy Park Jaechan cười đùa với cô gái bên cạnh, anh vẫn còn rất bình tĩnh. Thời điểm nhìn thấy một người đàn ông dáng dấp không tệ cười cười ôm lấy bả vai Park Jaechan để chúc rượu, Park Seoham cũng có thể miễn cưỡng khắc chế. Nhưng thời khắc trông thấy Park Jaechan không hề kháng cự mà đồng thời nhận lấy chén rượu đó chuẩn bị uống cạn, anh liền không khống chế nổi.

Park Seoham nhanh chân đi sang, ngay lúc tất cả mọi người chưa kịp phản ứng đã tức tốc giật cánh tay trên vai Park Jaechan ra, giữ chặt lại.

"Ai vậy?" Lee Eunho bị giữ lấy tay, vẻ mặt không hiểu quay đầu nhìn Park Seoham, phát hiện căn bản mình không quen biết người này, sau khi tránh thoát liền đứng lên, khó chịu chỉ vào đối phương nói, "Bị điên à?"

Park Seoham căn bản không nghĩ được nhiều như thế, trực tiếp vung một đấm ra, lần này trực tiếp thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

"A đau..." Lee Eunho sửng sốt một chút liền muốn giơ nắm đấm phản kích, nhưng cảm giác sau lưng có người níu mình lại, hoá ra là Park Jaechan.

"Hyung!" Giọng nói của Park Jaechan khiến cả hai người đều tạm thời ngừng lại. Cậu nhận ra hẳn là Park Seoham đã hiểu lầm tình huống hiện tại nên phải vội vàng ngăn lại.

"Hyung, hôm nay đến đây thôi, em sẽ giải thích với anh sau."

Park Seoham nhìn em bé nhà mình gọi người khác một tiếng 'hyung' vô cùng thân mật, còn lo lắng giải thích cho hắn ta.

"Em gọi hắn là hyung?" Ánh mắt Park Seoham có chút tổn thương.

"Nếu không thì gọi mày là hyung sao?" Lee Eunho che một bên mặt bị thương, lên giọng khiêu khích.

Mắt thấy tình cảnh càng ngày càng hỗn loạn, ánh mắt xung quanh cũng càng ngày càng nhiều, thậm chí đã có người lấy điện thoại ra bắt đầu quay video. Park Jaechan nghĩ tới tình cảnh hiện tại của mình, bây giờ không thể để cha cậu phát hiện được, cho nên có chút hoảng hồn.

"Chúng ta đi ra ngoài trước rồi nói." Park Jaechan kéo tay Park Seoham, khẽ gật đầu ra hiệu với mấy người phía sau một chút, mặc kệ những người còn lại phản ứng thế nào, chỉ một mực cúi đầu.

Park Seoham thấy thế cũng lo nghĩ cho cậu, thở dài một hơi, cởi áo khoác ra choàng lên người Park Jaechan, che mặt cậu lại, ôm lấy người đi ra ngoài.

Jung Heesung lúc này vừa mới chạy tới, còn chưa biết vừa xảy ra chuyện gì, một mặt cười đùa nói, "Này Park Seoham, thật sự không định giới thiệu em dâu sao? Chúng tôi đợi cũng lâu rồi ~"

Park Jaechan núp trong ngực anh, nghe thấy vậy liền tò mò ngó đầu ra một chút, lộ ra đôi mắt có vẻ hơi hoảng hốt, luống cuống chớp chớp.

Park Seoham một lần nữa xoay mặt cậu giấu dưới áo khoác, đè nén nộ khí, nhìn Jung Heesung rồi nói, "Hôm nay không tiện."

Jung Heesung lúc này mới nghe ra cảm xúc khác thường của bạn mình, lại nhìn đám người phía sau một chút, biết điều tránh đường, "Em dâu, lần sau nhất định phải ăn một bữa cơm với nhau nhé."

Ra đến chỗ đỗ xe, nhân viên phục vụ đưa chìa khoá xe đã chuẩn bị sẵn cho Park Seoham.

Sau khi ngồi lên xe, Park Jaechan vừa định giải thích một chút chuyện vừa rồi, chỉ nghe thấy người bên cạnh u ám lên tiếng, "Nếu như không muốn xảy ra chuyện gì ngay tại đây, tốt nhất em đừng nói gì trước."

"Hyung không muốn nghe lý do sao?" Park Jaechan quay đầu nhìn Park Seoham.

"Phải, không muốn." Park Seoham dứt khoát cự tuyệt.

Bầu không khí đóng băng, tâm tình khẩn trương cũng mang theo vào thang máy.

"Hyung..."

"Đừng gọi anh là hyung!" Park Seoham lại một lần nữa cắt ngang ý muốn giải thích của Park Jaechan.

Tính tình của cậu cũng từ từ bạo phát.

Vừa mới vào cửa nhà, Park Seoham liền ấn cậu lên tường ép hôn, đồng thời phóng ra một lượng lớn tin tức tố, khí tức bất ổn hoàn toàn hướng về phía người trước mặt, cuồng loạn phả lên da thịt, một mực áp chế Omega nhỏ yếu, khiến cậu không động đậy được.

Park Jaechan chịu đựng tin tức tố xung kích mang theo mê muội, kịch liệt giãy dụa, nhưng căn bản không hề có tác dụng.

Bàn tay Park Seoham từ sống lưng cậu một đường mò xuống dưới, trút bỏ quần của đối phương, dừng lại tại giữa đùi, mập mờ xoa nắn.

"Anh khó chịu."

"Vì sao không từ chối người khác đụng vào em?"

Park Jaechan cũng không biết bộ dáng phát điên của Alpha sẽ thế này...

Trong căn phòng rộng như vậy, chỉ có Park Seoham tự mình quyết định.

Park Jaechan vô thức cảm nhận được linh hồn sâu trong mình đang run rẩy, ánh mắt cậu đong đầy nước mắt, tình huống này khiến cậu cảm thấy khuất nhục.

"Anh nói đủ chưa?" Cậu chất vấn.

Park Seoham ngừng lại, hít thật sâu tin tức tố yếu ớt của cậu một chút, "Không cho phép em gọi người khác là hyung!"

"Đó là bởi vì..." Vừa định mở miệng thêm, nhưng nghe thấy câu nói này, Park Jaechan đột nhiên không muốn giải thích nữa, dù sao người trước mặt cũng sẽ không nghe lọt.

Park Seoham cắn răng, "Tại sao không nói, anh đang nghe em đây."

"Vậy bản thân anh thì sao, trên người anh sao lại có nhiều mùi tin tức tố của Omega khác như vậy!" Park Jaechan bắt đầu phản kích, nhưng như vậy càng kích thích thợ săn đang nổi giận hơn, nói cho cùng anh vì ai nên mới chạy tới cái nơi chướng khí hỗn tạp kia!

"Ngậm miệng." Park Seoham không để tâm đến sự phản kháng của Park Jaechan, lật người cậu lại, quần đã cởi một nửa, vừa vặn thuận tiện cho động tác của anh.

Park Seoham tùy ý đưa ngón tay vào mở rộng mấy lần, sau đó liền trực tiếp nâng tính khí của mình tiến vào.

"A .. Đau quá..." Park Jaechan cảm giác thân thể mình bị ép mở, bắt đầu kịch liệt giãy dụa, người phía sau thấy bộ dáng cậu muốn trốn thoát thì càng thêm váng đầu, kéo cà vạt xuống, mạnh bạo trói cổ tay Park Jaechan đang chuẩn bị đẩy anh ra.

"Park Seoham anh khốn nạn!"

"Có muốn thử xem thế nào là khốn nạn hơn không?" Park Seoham nâng ngón tay vừa mới làm loạn dưới thân cậu đưa vào miệng Park Jaechan, ra ra vào vào bắt chước động tác giao hợp, kéo theo từng sợi nước bọt, hoà cùng tiết tấu hoàn mỹ dưới thân, vừa vặn có thể chặn cái miệng này nói ra những lời khiến anh phiền tâm, giờ phút này chỉ có thể nghe thấy tiếng rên rỉ mỗi lần anh xâm nhập vào cậu.

Park Jaechan cảm thấy bản thân giống như một con cá mắc cạn, hô hấp cũng trở nên khó khăn. Xung quanh toàn bộ đều là mùi hương nồng đậm của đối phương, quần áo bị kéo loạn, tay cũng bị trói, ngay đến cử động một chút cũng không được.

Park Seoham luật động một hồi đột nhiên lui ra, Park Jaechan ngây thơ tưởng rằng trận cực hình này đã đến hồi kết.

Cậu vừa muốn lên tiếng, liền nhận ra mình bị anh khiêng lên,  vào phòng ngủ liền bị ném lên giường.

"Park Seoham, anh tỉnh táo chút đi." Park Jaechan nhìn đầu gối anh chống lên giường, từ từ tới gần cậu.

"Đừng sợ, bảo bối, anh cũng sẽ không làm em bị thương."

"Anh sẽ hối hận."

"Không, anh sẽ khiến em vui vẻ. Em xem, tin tức tố của chúng ta đã sớm hoà hợp với nhau." 

Park Seoham giật chút quần áo hỗn loạn còn lại trên người cậu xuống, nhìn cậu bởi vì tức giận mà nhăn mày, mãnh liệt thở hào hển. Tay anh chậm rãi vuốt lên làn da trơn bóng, mỗi tấc da thịt đều không buông tha, khơi gợi lửa nóng trên người Park Jaechan, khiến cậu run rẩy từng đợt.

Park Jaechan theo bản năng muốn lui lại, nhưng căn bản không di chuyển được.

Park Seoham lấy một chiếc gối để chèn dưới lưng cậu, tạo thành độ cong đẹp mắt giúp anh tiến vào dễ dàng hơn. Anh cẩn thận ngắm nghía khuôn mặt người dưới thân, thấy hai mắt cậu nhắm nghiền không muốn nhìn mình, lông mi còn có chút run rẩy.

"Jaechan của chúng ta, bộ dáng lúc tức giận cũng thật đáng yêu."

Sau đó bàn tay liền nâng vòng eo nhỏ của cậu lên, dùng sức tiến vào.

Park Jaechan cảm giác dưới thân trướng không chịu được, mật huyệt chưa được nới rộng tử tế đã bị kịch liệt ma sát, có chút đau rát.

Cậu ngẩng đầu liền cắn vào môi Park Seoham, dùng sức gắt gao cắn. Park Seoham cũng không né tránh, đôi môi dính mùi máu tươi liền bắt đầu hôn sâu đối phương, nước bọt giao hòa, tản ra bất mãn của mình, động tác dưới thân cũng ngày càng mạnh bạo.

So với một trận hoan ái thì đây giống một trận đấu cờ đơn phương hơn, tiêu ký con mồi để nó chỉ thuộc về một mình mình.

Anh nghiêng đầu chôn ở cổ đối phương, răng cũng bắt đầu mài cọ nơi tuyến thể yếu ớt, tiếng thở dốc tinh tế, nặng nhẹ, mang theo chiếm hữu mà gặm cắn, phát ra tín hiệu mập mờ.

Một dòng tin tức tố thông qua tuyến thể đi vào cơ thể Park Jaechan, rút đi toàn bộ khí lực của cậu, cả người cũng bị thuần phục dưới áp chế to lớn này.

Tin tức tố của Alpha có thể khiến Omega trực tiếp rơi vào kỳ phát tình.

Park Jaechan không ngừng rên rỉ thành tiếng, bắt đầu cầu xin tha thứ, bắt đầu xuống nước, nhưng đổi lại chỉ là sự hưng phấn cùng động tác ngày càng sâu mạnh của anh.

Chỉ có như vậy, Park Seoham mới có thể cảm nhận được người dưới thân thuộc về mình, không ai có thể vấy bẩn cậu.

"Gọi tên anh."

"... Park... Seoham...."

Ở trên giường, Omega không thể cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của Alpha, Park Jaechan không thể không trả lời.

"Park Seoham là ai?"

"A... Lão công... Ân..." Bị hung hăng đâm vào điểm mẫn cảm, cần cổ xinh đẹp của cậu nâng lên, lộ ra một chút gân xanh.

Park Seoham bị câu dẫn không cách nào khắc chế, cúi đầu hôn xuống cổ cậu, lưu lại vết tích ửng đỏ. Anh được nộn thịt mềm mại khít chặt nơi mật huyệt không ngừng gắt gao bao bọc, cực kỳ thoải mái.

Khóe mắt Park Jaechan rốt cục chảy xuống một giọt nước mắt ngay thời điểm cảm nhận được Park Seoham xuất tinh trong cơ thể mình.

Hương vị trà xanh thơm mát tản ra tứ phía, tựa như sương mù ẩm ướt.

Nam nhân phía trên vươn tay giam giữ cậu lại, đạt được thoả mãn cực hạn về linh hồn và cơ thể.

"Bảo bối, thân thể của em nói cho anh biết, nó rất thích."

Sau đó tiếp tục động tác cho lần hoan ái thứ hai.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro