(16)
//
23.
Toàn bộ màn trình diễn đầy sứt sẹo miễn cưỡng cũng coi là vừa đủ hoàn thành. Park Jaechan đứng ở giữa sân khấu và cúi đầu thật sâu trước khán giả để bày tỏ lời xin lỗi vì đã không thể biểu diễn một cách hoàn hảo.
Nhìn Jaechan như vậy, Park Seoham cảm thấy trái tim như thể bị ai đó đột ngột nhéo mạnh, tâm điểm là ngực trái, nó tỏa ra khắp tứ chi như một luồng điện công suất lớn đột ngột chạy qua.
Anh thấy Jaechan không đi theo đồng đội vào hậu trường mà tiến thẳng về phía quầy bar với lớp trang điểm và ngồi xuống ghế cao.
Cậu chưa kịp mở miệng gọi đồ uống từ nhân viên pha chế thì đã có một người đàn ông khác ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh, hắn ta trông cao ráo lại đẹp trai, Park Seoham dù đứng cách xa cũng có thể nhìn nhận rõ ràng.
Người đàn ông dường như đã tự ý gọi rượu cho Jaechan trước khi cậu quyết định nên uống gì.
Park Seoham không nhìn rõ biểu cảm của cậu, nhưng có vẻ cậu không có ý định từ chối rượu của người lạ. Điều này khiến tâm tình của anh càng trở nên kì lạ.
Rượu được nhân viên pha chế chậm rãi đẩy ra từ bên trong quầy bar dọc theo mặt bàn bằng đá cẩm thạch, ánh đèn màu tím của đèn trần quá mạnh, chiếu vào ly rượu chỉ khiến rượu biến thành một lớp màu tím đồng nhất.
Người đàn ông cầm ly rượu trên bàn đưa cho Jaechan, bàn tay còn lại không ngừng trèo lên vai, có xu hướng di chuyển lên trên hết cỡ.
Cậu hơi ngả người ra sau, tạo thành một khoảng cách nhỏ giữa mình và đối phương.
Park Seoham gần như vô thức đứng dậy khỏi ghế trước khi suy nghĩ của anh có thể phản ánh chính xác những gì anh đang làm.
Có lẽ là bởi vì chiều cao quá nổi bật, hoặc là giữa hai người có một loại thần giao cách cảm kỳ diệu nào đó, tóm lại, ngay lúc anh đứng dậy, tầm mắt của Jaechan vừa vặn chuyển sang bên này.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, cả hai đều giật mình.
Một là nụ cười ranh mãnh đã phai đi vì mất mát kèm một chút hài lòng, hai là sự xấu hổ khi bị phát hiện sau khi cố gắng che giấu.
Sau khi xác định bóng người trốn trong góc chính là Park Seoham, khóe miệng Jaechan vô thức cong lên, thân thể vốn đang lui về sau lại cố ý ngả về phía trước, thậm chí còn hơi quay đầu lại, để cho bàn tay của đối phương có thể dễ dàng chạm vào má của mình.
Sau đó, cậu cầm lấy ly rượu mà đối phương vẫn đang mời, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Park Seoham đi về phía quầy bar.
Park Jaechan thoáng bắt gặp ánh mắt của anh, nhưng chỉ trong giây lát, liền quay sang nhìn người đàn ông cao lớn vừa gọi đồ uống cho mình, ánh mắt mơ màng dính chặt.
Không ai quen thuộc với ánh mắt đó hơn Park Seoham.
Sao em ấy có thể nhìn người khác bằng ánh mắt đã từng nhìn anh vô số lần như vậy?
Park Seoham chỉ cảm thấy trong lòng mình như lửa đốt, nhưng không có lỗ thông gió, khí nóng không thoát ra được, oxy từ bên ngoài cũng không vào được.
Khi tất cả không khí trong khu dự trữ bị đốt cháy hết, sự thiếu oxy làm không khí nóng tràn vào cổ họng khiến anh gần như ngạt thở.
Thấy Park Jaechan không có ý định chống cự quá nhiều, người đàn ông liền từ từ tiến về phía trước.
Park Seoham đã tiến một bước lớn hơn.
Anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy bị người khác xâm phạm quyền riêng tư, lấy đi món đồ mà anh yêu thích. Anh không thể nhìn nổi sự tiếp xúc quá thân mật giữa Park Jaechan và người khác, như thể Park Jaechan vì điều này mà bị xúc phạm.
Nhưng Jaechan lại quay đầu và nâng đuôi mắt lên nhìn anh khi anh đã hừng hực lửa giận.
Park Seoham gần như chạy tới hai bước một lúc, giữ Jaechan ở một khoảng cách an toàn trước khi người đàn ông thành công chạm vào cậu.
Theo lý thuyết, hành vi của anh ngay lúc này bị coi là làm phiền nhã hứng của người khác, và anh sẽ bị trừng phạt hoặc trả thù trong tương lai.
Nhưng anh không quan tâm lắm, thậm chí anh còn không thèm nhìn rõ mặt người đối diện, Seoham nhìn chằm chằm vào Jaechan, nói với chất giọng gần như đang chất vấn, "Park Jaechan, em cố ý?".
"Ừ", Park Jaechan nhàn nhạt nhìn anh, "Tôi cố ý, nhưng liên quan gì đến anh? Anh trai?".
Với một cái nhìn khiêu khích rõ ràng, khiến Park Seoham nghiến răng tức giận.
Người đàn ông mới vài giây trước còn tán tỉnh Park Jaechan, không hiểu sao lại bị cuốn vào bầu không khí lạnh lẽo này, chợt nhận ra nơi này không thích hợp để ở lâu liền kiếm cớ vội vàng rời đi.
Park Jaechan nghịch rượu mà người đàn ông gọi cho mình, cậu lại uống một ngụm lớn vào miệng, "Nếu anh trai tôi đã không thích tôi, vậy tôi sẽ cùng người khác uống rượu tán tỉnh, ngủ với người khác, thậm chí sẽ cho người khác xem hình xăm mà anh trai tôi đã tự tay xăm trên người tôi..."
Rõ ràng là có mâu thuẫn giữa nồng độ của rượu và khả năng cậu có thể uống trong một ngụm, Park Jaechan cau mày nuốt chất lỏng xuống cổ họng, nhìn Park Seoham với khuôn mặt đỏ bừng, "Tất cả những chuyện này liên quan đến anh sao? Cho dù chúng ta chỉ là bạn tình, anh cũng không có quyền ngăn cản tôi tìm những người bạn tình khác, đúng không?".
Sự tức giận của Park Seoham hoàn toàn bùng nổ bởi hai chữ bạn tình, nhưng anh không thể mất bình tĩnh ở nơi công cộng, dựa trên sự giáo dục và lễ độ của mình, Seoham hạ giọng, "Tôi không cần một người bạn tình không sạch sẽ".
Giọng nói bị đè nén, nhưng lý trí đã biến mất không một dấu vết.
Nói xong câu này anh mới hối hận, chẳng phải vì không kìm nén được khao khát mà lén lút đến gặp Park Jaechan sao? Làm thế nào mà mọi thứ lại diễn ra như bây giờ?
Đây không phải điều anh muốn nói, anh không muốn bé con thất vọng thêm một lần nào nữa.
Nhưng cậu lại quá thân mật với người khác, ghen tị và tức giận trộn lẫn với nhau khiến anh choáng váng, lời đã nói ra không còn cách nào cứu vãn.
Park Jaechan chưa từng nghe những lời đầy gai nhọn như vậy từ miệng Park Seoham.
Cậu luôn cảm thấy Park Seoham giống như máy tạo độ ẩm không khí trong ký túc xá vậy, hơi nước ẩm ướt và mềm mại, là thứ không thể thiếu để cho giấc ngủ ngon của cậu vào ban đêm.
Rất yên tâm, cũng rất quan trọng.
Điểm khác biệt duy nhất là máy tạo độ ẩm sẽ không đóng băng hơi nước mềm mại thành một con dao sắc bén rồi đâm cậu một nhát khi cậu mất cảnh giác.
Nhưng Park Seoham thì có.
Những lời này rõ ràng ngụ ý rằng cậu, Park Jaechan, có thể tuỳ tiện lên giường với bất cứ một người đàn ông nào.
Màu đỏ thẫm vừa mới leo lên hai bên má trong nháy mắt biến mất, cậu há hốc mồm nhưng không thốt ra được lời nào, liên tục liếm môi với vẻ mặt khó tin.
Park Seoham nhận ra thói quen của cậu.
Khi muốn nói điều gì đó nhưng không biết nói như thế nào, Jaechan sẽ thường xuyên liếm môi.
Cậu giãy giụa một lúc, nhưng cuối cùng chỉ có thể bật ra một tràng cười tự giễu.
Khi giọng nói của cậu vang lên lần nữa, Park Seoham thậm chí không thể đoán được cảm xúc trong lòng Jaechan là gì. Đó là loại âm thanh run rẩy, thậm chí gần như chết lặng, nhưng khi chúng phát ra từ miệng cậu lại rõ ràng từng chữ.
"Anh đi đi, Park Seoham, đừng quấy rầy cuộc hẹn tiếp theo của tôi".
Chút kiên nhẫn cuối cùng của Park Seoham đã hoàn toàn bị phá vỡ, anh nắm lấy cổ tay Park Jaechan kéo cậu xuống chiếc ghế cao và thô lỗ lôi cậu ra ngoài quán bar, "Đi theo tôi."
Park Jaechan không phải là người thích gây rắc rối nơi công cộng nên cậu chỉ yên lặng để anh lôi mình ra ngoài.
Anh đẩy Jaechan vào bức tường trong con hẻm nơi lần đầu tiên anh đến để nghe cậu hát. Cùng lúc đó, xung quanh vẫn tối như cũ, nhưng bầu không khí khác hẳn so với lần trước.
Park Seoham không một tiếng động hung hăng bắt lấy đôi môi của Jaechan, cắn mút, hận đến muốn nghiền nát cậu, biến cậu thành một con búp bê sứ trong hộp kính. Chỉ có thế mới khiến Park Jaechan không thể thách thức giới hạn của anh theo một cách ngoan cố như vậy.
Anh nghĩ rằng Park Jaechan đáng ra phải cực kỳ kháng cự hoặc ít nhất là đẩy anh ra, hoặc là có một số tương tác mãnh liệt nào đó, điều này phù hợp với bầu không khí và tâm trạng của họ vào lúc này.
Nhưng Park Jaechan lại để mặc cho anh hôn mình như người mất hồn, không chút động đậy hay chống cự.
Điều này khiến Park Seoham cảm thấy rất thất bại, anh ra lệnh, "Há miệng".
Park Jaechan ngoan ngoãn há miệng ra, mặc đầu lưỡi anh luồn vào trong miệng càn quấy.
Park Seoham dường như đã dùng hết sức lực để quét sạch từng tấc trong miệng Jaechan, giống như có thể đánh dấu Park Jaechan bằng cách này, rửa sạch mùi vị và dấu vết của người khác trên người em ấy. Khiến Park Jaechan chẳng còn quan tâm mối quan hệ giữa họ là gì nữa, chỉ có thể cam tâm tình nguyên rơi vào cái lồng mà anh dựng sẵn.
Khi đầu lưỡi cuộn lên như vũ bão, Seoham mấy cảnh giác mà bị cậu hung ác cắn mạnh một cái.
Một mùi máu tanh nồng nhanh chóng lan tràn trong miệng hai người.
Park Seoham đột nhiên mở mắt ra, Jaechan đang nhìn anh bằng ánh mắt khiêu khích.
Đối với mèo hoang đột nhiên công kích, anh cũng không tức giận, thậm chí còn cảm thấy đây mới là bộ mặt thật của nó.
Anh từ từ buông đầu lưỡi của Park Jaechan ra, sau đó đột ngột cắn một cái thật mạnh để đáp lại.
Lúc này nước bọt và máu của hai người đã hòa làm một dính trên môi nhau, hiện lên chút óng ánh sáng rực dưới ánh đèn neon lập lòe.
Park Seoham nhéo cằm Jaechan, hôn lên vành tai cậu, đầu lưỡi đảo quanh ốc tai, cuối cùng bao phủ lấy dái tai gợi cảm.
Vô số lần ăn ý làm tình ngầm cho phép anh biết chính xác từng điểm nhạy cảm trên cơ thể Jaechan. Lúc này, một trong những nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể Park Jaechan bị hơi thở ấm nóng của anh hành hạ hết lần này đến lần khác, "Jaechan, trên giường em đã hứa với tôi điều gì, em quên rồi sao?".
Thắt lưng của Park Jaechan tràn ra cảm giác tê dại, vô lực dựa vào bức tường phía sau, sau đó lại bị cánh tay của Seoham kéo về.
Cậu không quan tâm cũng không muốn nói lý với Park Seoham, chỉ dùng sự im lặng đáp trả.
Park Seoham không hề có ý định kiềm chế hành vi ác ý của mình, "Không phải em từng nói chỉ lên giường với tôi sao, bây giờ lại muốn tìm đến thằng đàn ông khác nhanh như vậy? Hửm?".
Những lời này không nói thì không sao, nói ra lại giống như một quả bom hẹn giờ, nếu ném vào lãnh thổ của Park Jaechan nó sẽ phát nổ ngay lập tức, đây chính là loại không có cơ hội sửa chữa.
Jaechan nghiêng đầu sang một bên để tránh đòn tấn công của Park Seoham, "Anh có ý gì, Park Seoham? Tôi có thể yêu đương với một cô gái, nhưng tuyệt đối không được tìm đàn ông, và ngoài anh ra thì tôi không được lên giường với bất cứ người đàn ông nào khác. Mẹ kiếp, là ý này đúng không hả?".
Park Seoham cau mày. Anh thừa nhận đó chính xác là những gì anh nghĩ trong đầu.
Nếu Park Jaechan có bạn gái, lý trí và đạo đức của anh miễn cưỡng có thể thuyết phục anh từ bỏ, cuối cùng bé con của anh đã trở lại con đường đúng đắn, sẽ không bị xã hội chỉ trích bỏ rơi.
Nhưng nếu tình yêu mới của cậu vẫn là một người đàn ông, anh không có lý do gì để nhượng bộ.
Nếu đã là đàn ông, sao có thể không phải là chính mình?
Loại ý nghĩ này trước đây từng thoáng qua trong đầu anh, nhưng lúc Park Jaechan nói ra, anh chỉ cảm thấy loại ý nghĩ này thật độc đoán, dị thường và vô lý.
Lý trí và đạo đức làm người của anh giờ phút này đã vỡ nát, giống như dáng vẻ của một tên lưu manh cặn bã kéo quần lên sẽ bỏ đi, không bao giờ muốn chịu trách nhiệm.
Park Jaechan ngẩng đầu, trong đôi mắt tràn ngập ánh sáng hiếm có trong đêm tối, nhưng cũng dần ảm đạm, "Có phải anh đối với tôi cũng giống như những người bạn tình lúc trước, đúng không?".
Park Seoham thành thật lắc đầu.
"Đúng không, hyung? Tôi vốn là không có hi vọng, nhưng anh đối với tôi rất khác. Cho dù anh không nói, tôi cũng cảm nhận được là anh có chút thích tôi, cho nên tôi mới không muốn kiểm soát tình cảm của mình. Tôi đối với anh có tư tâm, anh biết không? Tôi đã kiềm chế bản thân, nhưng anh lại tự tay dâng cho tôi, tôi làm sao có thể từ chối?".
Đôi mắt thâm quầng của Park Jaechan phủ thêm một tầng lạnh lùng.
"Nhưng còn anh thì sao? Anh đã không thích tôi, trái tim cũng không muốn lại chỉ muốn cơ thể tôi? Anh yêu ghét trà sữa trân châu rõ ràng như thế, trà sữa uống xong trân châu rồi sẽ bị vứt đi không có ngoại lệ, không phải sao?".
"Anh cho tôi là hạng người gì? Hình xăm ở nơi như thế muốn xăm là xăm, xăm rồi thì muốn cho ai nhìn là cho?".
"Tôi vốn chỉ muốn cho anh xem, nhưng hiện tại xem ra có lẽ tôi sai rồi, tự mình đa tình, liều lĩnh đến không có thuốc chữa."
Park Jaechan không biết lấy sức mạnh ở đâu, thoát khỏi sự kiềm chế của Park Seoham. Cuối cùng thì cả hai cũng quay trở lại tình thế có vẻ cân bằng, nhưng giọng điệu của Park Jaechan dường như ngày càng trở nên cuồng loạn không thể kiểm soát.
"Tôi chỉ thích đàn ông. Nếu không có anh, tôi sẽ thích những người đàn ông khác. Tôi càng không muốn kết hôn, thậm chí có con với bất kỳ cô gái nào trên đời này."
"Về phần tôi với anh, tôi không muốn cùng anh duy trì mối quan hệ mập mờ đơn giản đó. Tôi muốn rất nhiều, nếu không cho được thì chấm dứt đi, nói nhiều chỉ mất thời gian".
Cậu đẩy Park Seoham ra và đi về hướng ngược lại.
Park Jaechan biết chính xác phải nói gì để khiến Park Seoham rơi vào vô vàn vướng mắc, vì vậy cậu bước hai bước rồi quay lại, bỏ thêm một cọng rơm lên lưng lạc đà.
"Park Seoham à, thích một người không dễ đâu, hơn nữa có rất nhiều người thích tôi, tôi chỉ là không muốn miễn cưỡng. Tôi biết rằng điều anh quan tâm hoàn toàn là vì lo lắng cho tôi, nhưng điều anh quan tâm lại là điều tôi không quan tâm nhất".
Lần này Park Jaechan đã thực sự rời đi mà không ngoảnh lại.
Park Seoham dựa vào tường, nhìn về phía bé con đang rời đi.
Đêm trong con hẻm tĩnh lặng như nước, có người chạy xe máy phóng qua đầu ngõ, chỉ sót lại tiếng ồn ào của động cơ.
Nhưng dù ồn ào hay tĩnh lặng, nó cũng không thể lấp đầy khoảng trống ngày càng lớn trong trái tim của Park Seoham.
_____
Thiệt là edit xong kiểu đọc nhiều câu thấy tức vl luôn ó, đứa nào yêu nhiều đứa đó khổ.... 🥲
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro