Chương 50: Nayeon

Chờ đến khi Jisoo quay trở về trường học thì cũng là lúc bắt đầu một kỳ học mới, bốn người ngồi trong nhà ăn nhìn những sinh viên mới vẻ mặt ngây thơ đang mặc đồng phục quân sự, ngoài trừ lúc trước nguyền rủa "Nếu như lúc các người tập quân sự, thì trời sẽ nắng" thì bây giờ bọn họ lại rất xúc động, sang năm bọn họ tốt nghiệp rồi.

Mới sáng sớm Rose đã lên kế hoạch, tốt nghiệp xong cô sẽ đi du học, cô gõ gõ cái bàn: "Các cậu sau khi tốt nghiệp đã có dự tính gì chưa?"

Irene vẻ mặt đau khổ nói: "Mẹ tớ truyền lệnh, hoặc là thi nghiên cứu sinh, hoặc là lập gia đình, bắt tớ phải chọn một! tớ không muốn thi nghiên cứu sinh, nhưng bây giờ tớ đi đâu để tìm một người đàn ông cưới tớ đây?!"

Jisoo nghe thấy Irene nói vậy thì ngược lại rất vui vẻ: "Thi nghiên cứu sinh à, vậy thì tốt quá, chúng ta cùng làm bạn."

Nayeon Irene và Rose vẻ mặt kinh ngạc cùng thốt lên: "Cậu muốn thì nghiên cứu sinh? Cậu không phải sẽ về nhà à?"

Lúc này, Jisoo mới nhớ là mình hình như quên mất chưa kể chuyện tình cảm của mình và Suho cho ba cô gái này rồi.

"Ừmh. . . . . . Đúng vậy, tớ vừa học lên nghiên cứu sinh vừa chờ Kim Suho trở về. . . . . ."

Lập tức trong lòng ba người đã thông suốt: "À....." Trừ lần đó ra bọn họ cũng không có nhiều ngạc nhiên, giống như hai người bọn họ chắc chắn sẽ ở cùng nhau, vấn đề chỉ còn là thời gian nữa thôi.

Nayeon phản ứng nhanh nhất, nhíu mày hỏi: "Cậu và sư huynh qua lại với nhau lúc nào vậy?"

Jisoo hơi chột dạ: "Nghỉ hè."

Jisoo nghĩ là ba cô nàng sẽ tức giận, sẽ trêu tức cô bởi vì lúc đầu cô không nói cho các cô ấy, ai ngờ. . . . . .

Nayeon lòng đầy căm phẫn gõ gõ chiếc đũa: "Này, tại sao có thể như vậy!"

Jisoo ngay lập tức nói lời xin lỗi: "Xấu hổ với các cậu quá, tớ nghỉ hè không vào mạng nên không thể kịp thời nói cho các cậu biết được....."

Nhưng trọng tâm câu hỏi của Nayeon lại không phải là chuyện này: "Kim sư huynh còn chưa mời nhà gái là chúng ta ăn cơm! Tại sao hai người các cậu lại không yêu nhau sớm hơn một chút! Bây giờ anh ấy cũng đã đi du học rồi,vậy thì chúng tớ lại bị tổn thất một cách vô ích rồi!"

Nayeon cúi đầu trầm mặc, đúng là tâm hồn ăn uống mà.

Irene vẻ mặt tán thành: "Đúng! Ít nhất cũng phải đặt một bàn tiệc tại nhà hàng hải sản!"

Sau khi nói xong, Jisoo Nayeon Irene vẻ mặt cứng lại liếc mắt nhìn nhau sau đó cùng im lặng, đồng thời cẩn thận dè dặt nhìn về phía Rose. Lần trước, lúc Chanyeol và Rose công khai chuyện tình cảm, mấy người bọn họ đã bắt Chanyeol đãi một chầu, muốn anh đưa bọn họ đi nhà hàng hải sản, ai ngờ chưa kịp đi ăn Rose và Chanyeol đã chia tay. Rose vẻ mặt nhẹ nhàng uống canh, giống như không hề nhớ đến chuyện này, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên vẻ mặt kỳ quái hỏi: "Các cậu nhìn tớ chằm chằm như vậy làm gì, tớ cũng không phải là hải sản."

Sau khi nói xong chính bản thân cô cũng sững sờ. Lúc đó, cô và Chanyeol mới yêu nhau chưa lâu, Nayeon không có chuyện gì lại cứ thích trêu chọc hai người bọn họ. Có một lần lúc cô ở trong phòng ngủ nói thầm muốn tặng quà sinh nhật cho Chanyeol, Rose im lặng một hồi lâu bỗng nhiên bước đến trước mặt cô nói: "Rose cậu và em rể Park thật sự rất xứng đôi đó."

Rose hỏi: "Tại sao?"

Nayeon cười híp mắt trả lời: "Các cậu có tên gần giống nhau,  thật trùng hợp nó đều có tên viết tắt là PCY"

Chuyện cũ bỗng nhiên tràn về, Rose cũng không biết ứng phó ra sao. Đã rất lâu cô chưa nhớ đến anh rồi, kể từ sau khi anh tốt nghiệp cô cũng chưa từng gặp lại anh. Cô cũng sắp tốt nghiệp rồi, sau khi tốt nghiệp khoảng cách với anh càng ngày càng xa, về sau sẽ không nhớ đến anh nữa, nhưng có một số việc tại sao lại có thể khắc sâu trong ký ức cô đến như vậy? Khắc sâu đến tùy tiện nói ra một từ đã có thể nghĩ đến người đó? Cuộc đời này cô lại phải thua trong tay một người đàn ông hay sao?

Ba người nhìn vẻ mặt Rose mờ mịt ngồi đó, liếc nhau mắt nhìn nhau, ở dưới bàn Jisoo lấy chân đá Nayeon một đá.

Nayeon lại bắt đầu nói chuyện: "Tớ cũng muốn học nghiên cứu sinh, nhưng mà tớ muốn chuyển qua học Bác Sĩ Đông Y."

"Cái gì?" Chủ ý ban đầu của Jisoo là muốn Nayeon chuyển chủ đề, nói một số chuyện cười để xóa tan bầu không khí này, ai ngờ cô ấy lại nói ra một chuyện giật gân như vậy.

Vẻ mặt Nayeon rất nghiêm túc: "Umh... tớ cuối cùng cảm thấy học lâm sàng rất nguy hiểm, các cậu nghĩ xem một bác sĩ giống như tớ trước kia đăng ký thi vào khoa sinh học khi đi thi không biết tại sao lại lẫn với khoa lâm sàng, người khác muốn tìm tớ khám bệnh, tớ cuối cùng không thể kết luận được bệnh gì, thật xấu hổ, bệnh này lúc đi học Giáo Sư chưa nói rõ, tôi không thể chẩn đoán được?"

"Ha ha!" Ba người cùng bật cười.

Nayeon lại tiếp tục nói: "Còn nữa, tớ cảm thấy nếu có người đến tìm tớ để khám bệnh, khả năng lớn nhất chính là đi tìm cái chết, tớ không thể lấy sinh mạng người khác ra để đùa giỡn được!"

Rose rất nhanh thoát khỏi chuỗi cảm xúc đó, cười hỏi: "Vậy nếu cậu đi học đông y sẽ không nguy hiểm hả ?"

Nayeon chột dạ: "Đông y. . . . . . Đông y có thể lừa dối , nếu thực sự không chẩn đoán được tớ sẽ kê cho người đó trà giải nhiệt, nếu có uống vào cũng sẽ không chết người được."

Jisoo nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, rồi nghiêng đầu hỏi: "Nayeon, cậu thực sự muốn học đông y à?"

Nayeon cổ họng ấp a ấp úng nửa ngày, mới nhỏ giọng thừa nhận:"Không phải. . . . . ."

"Vậy là cậu. . . . . ."

"Các cậu đều biết. . . . . . Ta lúc đăng ký nguyện vọng vốn dĩ là Đông Y, nhà của tớ có rất nhiều . . . . . ."

Nayeon còn chưa nói hết, cả 3 người còn lại đã đồng thanh nói ra: "Ước mơ của cậu chính là trồng rất nhiều thảo dược, sau đó sẽ nhờ vào nó mà phát tài"

Nayeon lập tức cười ha hả gật đầu: "Đúng đúng."

Ba người lại một lần nữa không còn cách nào khác chỉ biết bất đắc dĩ vỗ trán. Từ ngày đó trở đi, ngoại trừ Rose nhàn nhã thoải mái vừa làm đề cương luận văn vừa chờ tốt nghiệp, còn lại ba người kia lại bắt đầu con đường ôn tập dài dẳng dặc để thi nghiên cứu sinh.  Ở trường học việc thực tập vẫn được sắp xếp như cũ, mà trong lúc ba người bọn họ đang bận rộn chạy qua chạy lại giữa hai nơi là trường học và bệnh viện, thì cuối cùng Nayeon cũng chờ được đến lúc trái tim của cô rung động.

Ngày nào đó, giữa thời gian ăn cơm trưa Nayeon lôi kéo Jisoo và Irene đứng trên một con đường nhỏ ở trong vườn hoa của bệnh, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải.

Irene và Jisoo không hiểu chuyện gì cả: "Xin hỏi, chúng ta đứng ở chỗ này làm gì?"

Nayeon đỏ mặt: "Một lát nữa sẽ có một bác sĩ đẹp trai đi qua đường này."

"Làm sao cậu biết?"

"Hai ngày hôm nay vào đúng thời gian này tớ đi qua đây luôn gặp anh ấy, cậu nói xem có phải anh ấy để ý đến tớ rồi không?"

Jisoo và irene im lặng. Nayeon bỗng nhiên thấp giọng xuống kêu lên: "Tới rồi tới rồi!"

Bọ họ trông thấy mấy vị bác sĩ nam trẻ tuổi mặc áo khoác đang từ trong phòng ăn bệnh viện đi ra, mà bọn họ đang chầm chậm đi về phía các cô, anh chàng đi ở chính giữa là một người có bộ dáng cao gầy, da trắng nõn, tướng mạo khô ngô, bên trong áo khoác trắng là áo sơ mi sạch sẽ chỉnh tề, đang nghiêng đầu trò chuyện với người bên cạnh một cách vui vẻ, đúng thật là rất đẹp trai, rất có hương vị của thần tiên.

Nayeon ghé vào bên tai hai người nhỏ giọng nói thầm: "Tớ đã hỏi hộ sĩ rồi, là vị học trò cuối cùng của chủ nhiệm nội khoa thần kinh, nghe nói tính tình đặc biệt khiêm tốn, chỉ biết là anh ấy có danh sách trong quân đội, trước đây anh ấy làm ở trong bệnh viện quân đội, gần đây mới đến bệnh viện chúng ta theo chủ nhiêm khoa học bác sĩ, Anh lính nhé! Có được tính là một người con trai đẹp trai giàu có không?"

Jisoo nhìn thấy trong mắt Nayeon tràn ngập mầu hồng, mỉm cười gật đầu. Lại đưa mắt nhìn bóng lưng đã đi xa, trong lòng có chút lo lắng,hình như là thật sự đã thích người đàn ông này, cũng không biết anh ta đánh giá Nayeon thế nào, cô không muốn Nayeon bị thương, cô hi vọng Nayeon  có thể vui vẻ cả đời như vậy"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro