Chương 93: Gió nóng (1)
Mặc kệ sự chia lìa có tàn khốc thế nào, bất kể là đau khổ ra sao, tuyệt vọng cũng vậy, gặp gỡ được nhau luôn có ý nghĩa của nó.
Buổi sáng, Ngải Vi tỉnh dậy, rửa mặt loạn xạ, mơ mơ màng màng tìm Na Tát Nhĩ. Nhưng đi chưa được mấy bước đã bị người hầu của A Đồ ngăn lại, cung kính nói:
- "Na Tát Nhĩ, đại nhân A Đồ nói muốn ngài đi qua một chuyến."
Ngải Vi mặc dù không có chức vụ nhưng người xung quanh A Đồ đều nhìn ra được A Đồ rất coi trọng thiếu niên này, nói chuyện với nàng không khỏi có chút khách khí. Ngải Vi sửng sốt một chút, sau đó nói:
- "Ta bây giờ có việc gấp, chờ ta một chút nữa rồi ta sẽ qua..."
- "Đại nhân A Đồ mời ngài đi liền ngay bây giờ."
Khẩu khí của người hầu có chút cường ngạnh, xem ra đúng là có việc gấp rồi. Thực nghĩ mãi mà không rõ A Đồ tìm một nhân vật bé nhỏ như nàng là có chuyện gì. Vì vậy, nàng đầu óc vẫn chưa thông mà bước đến phòng của A Đồ. Nhưng đi chưa quá hai bước đã bị người hầu ngăn lại.
- "Lại có chuyện gì?"
Người hầu giống như làm ảo thuật mà lấy ra một bộ quần áo, một đôi giày, đai lưng cùng mấy đồ trang sức dành cho thiếu niên. Ngải Vi sững sờ, hỏi:
- "Mấy cái này để làm gì?"
- "Đại nhân A Đồ dặn dò tôi giúp ngài thay quần áo để đi gặp đại nhân."
Thay quần áo? Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy? Ngải Vi càng thêm hồ đồ, nàng tiếp nhận quần áo rồi nói với người hầu:
- "Ta biết rồi, ngươi đi ra ngoài đi."
Người hầu không nhúc nhích.
- "Làm gì vậy? Tự ta thay quần áo được rồi."
Người hầu do dự một chút:
- "Đại nhân A Đồ nói việc này rất quan trọng..."
- "Quan trọng ta cũng muốn tự mình thay đồ, ngươi đi ra ngoài chờ ta!"
Ngải Vi cuối cùng nhịn không được gắt lên. Người hầu nghĩ ngợi, cuối cùng cũng bất đắc dĩ lui ra ngoài. Ngải Vi trong lòng rủa thầm sau đó nhanh chóng thay quần áo.
Đây quả thực là trang phục chính thức của quan viên trẻ tuổi. Giày xăng đan chế tác rất tốt, chỗ mối nối có dán hoa văn màu vàng, quần áo bằng cây đay có nếp gấp tỉ mỉ, đai lưng thì khảm đá lúc tùng.
Bán bộ quần áo này thì mình có thể sống thoải mái đến nửa năm. Ngải Vi vừa nghĩ vừa đi ra bên ngoài có người hầu đang lo lắng đứng chờ để cất bước đến phòng của A Đồ.
Hôm nay thôn công tượng không biết vì sao lại nhiều binh sĩ hơn. Phòng của A Đồ hằng ngày cũng có một vài vệ binh trông coi nhưng hôm nay lại như có cả một phân đội nhỏ ở bên cạnh. Bọn họ ăn mặc chỉnh tề như chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch trên trận địa. Ngải Vi kéo người hầu bên cạnh mình, nhỏ giọng hỏi:
- "Này, hôm nay có chuyện gì vậy?"
Người hầu thưa dạ mà trả lời:
- "Tôi cũng không biết, tôi chỉ có thể đưa ngài đến đây. Đại nhân A Đồ phân phó ngài mau qua đó, ngài đã..."
- "Được, ta biết rồi."
Ngải Vi không nhịn được khoát khoát tay, nói tên của mình cho binh sĩ trước mặt, ngay lập tức được đưa đến phòng của A Đồ.
Nàng vừa vào cửa, con mắt quét đến chỗ A Đồ đang đứng ở một bên, nàng cung kính khom lưng cúi thấp, hành lễ với A Đồ rồi khách khí nói:
- "Đại nhân A Đồ, ngài tìm Na Tát Nhĩ có chuyện gì không?"
Trong phòng chốc lát an tĩnh, ước chừng một đến hai giây hoặc có khi lâu hơn. Lâu đến mức Ngải Vi thấy có chút kỳ quái vì cái gì mà A Đồ lại chậm như vậy, hoặc vì cái gì A Đồ lại đứng ở bên góc phòng như thế mà không ngồi vào ghế hắn thường ngồi. Nghi vấn của nàng còn chưa kết thúc, chợt nghe thấy một âm thanh chậm rãi hờ hững vang lên:
- "Thiếu niên, ngẩng đầu lên."
Lời nói nhàn nhạt, nhẹ nhàng mà xúc động tới màng nhĩ của nàng, tại thời khắc này bốn phía đều im ắng khắp nơi.
Mới đầu, nàng cho rằng mình nghe lầm. Bởi vì trong một năm qua, nàng thường xuyên nghe được âm thanh như vậy, tại thời điểm biến mất ở bên trong không gian kia, tại thân thể Ngải Vi khác, nàng vẫn luôn nghe được âm thanh này. Mà khi vừa mở mắt, lại phát hiện, những cái kia... chỉ là cảnh trong giấc hư ảo mù mịt.
Nhưng câu nói vừa rồi kia lại giống như còn ở bên tai, quanh quẩn ở trong không khí. Chân thực như vậy, chính xác như vậy. Nàng không thể tin.
Vì vậy, nàng dùng ngón tay âm thầm bấu một cái thật mạnh trên da của cánh tay khác.
Đau.
Bên trên da thịt trắng nõn lưu lại một vệt đỏ tươi, chẳng mấy chốc sẽ chuyển thành màu tím đen. Hốc mắt đột nhiên đau xót vô cùng. Có lẽ là quá đau rồi nhưng vì cái gì lại muốn khóc cười thật to. Phải thật lâu, mà có lẽ cũng không lâu lắm, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vào con ngươi màu hổ phách đang hờ hững nhìn tài liệu. Ánh sáng trong phòng có vẻ hơi ảm đạm, khuôn mặt của hắn mông lung mà rõ ràng. Hắn mặc trường sam màu trắng đơn giản, tóc của hắn so với trước kia dài hơn một chút, vẫn như thường ngày mà buộc ở sau gáy.
Sau khi trở lại Ai Cập nàng cũng nghĩ qua, có lẽ bọn nàng sẽ có cơ duyên nào đó mà gặp gỡ. Nhưng, ở thời hiện đại lâu như vậy, mặt mũi của hắn tưởng theo thời gian cũng dần phai nhạt, chỉ còn lại một ấn tượng giống ánh mặt trời giữa trưa không cách nào xóa được.
Cho tới bây giờ nàng mới biết được trí nhớ của mình vẫn tốt như vậy.
Hắn thoạt nhìn tiều tụy hơn so với lần chia lìa trước, biểu lộ vẫn đạm mạc như cũ, con ngươi thấu triệt, gương mặt lăng lệ rõ ràng. Quân chủ trẻ tuổi kia cô độc đứng lặng bên cạnh ghế vua, kẻ thống trị mệt mỏi kia tựa đầu vào chính bờ vai nàng, yêu nàng, thanh niên liều lĩnh dùng tính mạng bảo vệ lấy tên nàng. Nàng vẫn nhớ rõ mỗi đoạn đi qua của bọn nàng, nhớ rõ mỗi chi tiết nhỏ của hắn, thậm chí ngay cả bộ dạng hắn rũ mắt xuống khẽ nhíu lông mày, in vào trong đầu dày đặc như vẽ lên giấy hàng nghìn lần.
Không phải nhớ rõ, mà là không thể quên được.
Nhưng mà, người này đã hoàn toàn không nhận ra nàng.
Lúc thấy mặt của nàng, lông mi của hắn hơi tránh bỗng nhúc nhích, nhưng chỉ một chút nhỏ thôi rồi lập tức lại nhanh chóng trở lại thành ánh mắt lạnh lùng. Hắn liếc qua A Đồ, lập tức lại đưa ánh mắt thả trên người Ngải Vi:
- "Ngươi tên là gì?"
Ngải Vi sửng sốt một chút liền thấy A Đồ mang theo chút ít lo lắng nhìn mình, ý bảo nàng chú ý lễ tiết.
Ngải Vi vì vậy liền ngoan ngoãn nửa quỳ trên mặt đất, cung kính trả lời:
- "Na Tát Nhĩ, thưa bệ hạ."
Một giây này, Pharaoh trẻ tuổi dừng một chút, dường như không ngờ nàng sẽ xưng hô với mình như vậy. Sau đó nhanh hơn, hắn liền nhẹ nhàng giơ lên khóe miệng:
- "Ngươi không cần khẩn trương như vậy."
_____________________________
(Mấy ngày nay dịch sốt xuất huyết hoành hành, mình cũng ko tránh khỏi :( nên post bài có phần chậm trễ, mọi người thông cảm nhé, vẫn mệt nhưng vẫn cố gắng post đấy, hix hix)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro