Chương 115: Lễ vật của Ai Cập (2)
Chiếc túi đeo bên hông lủng lẳng theo sự di chuyển của con ngựa, chạm vào xương hông của nàng. Mấy khối chìa khóa bí bảo đụng vào nhau, phát ra âm thanh thanh thúy thật nhỏ.
- "Chìa khóa bí bảo..."
Nàng lẩm bẩm nói ra, bị kẻ thống trị trẻ tuổi nghe được. Nhã Lý dừng một chút, lập tức nói bên tai nàng:
- "Cô muốn chìa khóa bí bảo?"
Ánh mắt của Ngải Vi thời khắc này có chút trợn to, một chút động tác nhỏ này không tránh được ánh mắt của Nhã Lý. Nhã Lý cúi thấp đầu mà cười:
- "Ta có thể cho cô."
Ngải Vi cuối cùng quay đầu lại nhìn về phía Nhã Lý. Nhã Lý ngồi thẳng lên, ngẩng đầu. Mái tóc đen như mực rũ xuống trên vầng trán trắng tinh của Nhã Lý, con ngươi băng lam của Nhã Lý có chút cong lên, lại không có chút vui vẻ nào.
- "Ta muốn theo đuổi cô, do vậy bất cứ cái gì cũng đều có thể cho cô."
Cách dùng từ của Nhã Lý lễ phép, nhưng lời nói lại hết sức thẳng tuột.
Mặc dù rất muốn khối chìa khóa bí bảo cuối cùng nhưng trong nội tâm lại không muốn có bất kỳ liên lụy gì với Nhã Lý.
Đang lúc do dự, Nhã Lý lại tiếp tục nói:
- "Ta khuyên cô vẫn nên tiếp nhận ý tốt của ta. Cho dù cô có khách khí với ta, ta cũng sẽ vẫn đem cô quay lại Cáp Đồ Toa."
Nhã Lý trước sau như một mà nhạo báng, giống như lần đầu gặp lại hắn. Lễ phép, ưu nhã lại võ đoán.
Mặc dù không muốn, nhưng Ngải Vi cũng biết, trong khoảng thời gian ngắn thì nàng không có bất cứ kế sách nào khả thi. Nàng đành phải kiềm chế đi về hướng bắc cùng Nhã Lý và quân đội Hittite.
Thời điểm vừa bước vào Syria, đã xảy ra một sự kiện làm người ta hoàn toàn không ngờ được.
Quân đội của Nhã Lý dừng bên ngoài một thôn xóm có tên thôn Tác Đồ trên bờ sông Hồng Hải cách gần với biên cảnh Ai Cập. Mấy ngày gần đây, Syria tại Hittite bày mưu đặt kế, một mực không ngừng quấy rầy biên cảnh Ai Cập. Nếu như đây không phải con đường duy nhất trở về Hittite thì Nhã Lý căn bản không muốn dừng lại làm gì. Buổi tối, trong lúc Nhã Lý đang ăn cơm ở trong trướng, lính liên lạc vội vàng chạy tới, thoáng cái đã quỳ rạp xuống trước mặt Nhã Lý, có chút hoảng hốt nói:
- "Đại nhân, tin cấp báo từ Ai Cập, bên kia Ai Cập..."
Nghe được hai chữ Ai Cập, Ngải Vi có chút khẩn trương đứng lên. Làm chiếc ghế gỗ rơi trên mặt đất, âm thanh thanh thúy làm cho cả lều vải bỗng nhiên lặng im.
- "Ngươi lấy."
Nhã Lý không ngẩng đầu, vẫn tiếp tục ăn rồi ra lệnh cho phụ tá thân cận đang ở bên cạnh.
Người lính liên lạc dứt khoát dập đầu xuống đất, giơ cao giấy cỏ gấu lên. Phụ tá đi tới, nhận lấy, thoáng nhìn qua, trên mặt tất cả đều là vẻ khó hiểu.
- "Tướng quân Mạnh Đồ Tư của Ai Cập nói muốn cầu kiến."
Nhã Lý rốt cuộc đặt tay đang gắp thức ăn xuống.
Từ khi Nhã Lý nắm giữ đại quyền ở Hittite đến nay, đã có hơn mười lần so chiêu với Ramses nhưng lần này Ramses đang chọn lựa hành động kỳ quái nhất. Đầu tiên, Ramses làm sao biết rõ bọn Nhã Lý đang ở Syria, cho dù có gián điệp thông báo, Mạnh Đồ Tư cũng không thể trong thời gian ngắn đã đuổi tới. Mà quan trọng nhất là, chính Ramses... Nhã Lý đang nghĩ ngợi, một lính liên lạc khác hoang mang lo sợ chạy vào.
- "Đại, đại nhân."
Nhã Lý lần này dứt khoát khơi mào lông mày, lạnh lùng nhìn hắn, không tiếp lời.
Người lính kia dùng sức nuốt nước miếng.
- "Tướng quân Mạnh Đồ Tư Ai Cập đã đến một bên của thôn Tác Đồ."
Đám phụ tá trong trướng đều phản ứng rất kịch liệt, Mạnh Đồ Tư là mãnh tướng khó đối phó nhất của Ai Cập. Nhã Lý tới chơi không nói cho Syria biết, quân đội song phương hoàn toàn không biết để đón tiếp, vậy mà tại biên cảnh Ai Cập...nếu như Mạnh Đồ Tư dẫn theo đại vệ binh, chỉ sợ không dễ đối phó.
Ngải Vi bước lên một bước, cơ hồ muốn khống chế không nổi mà đặt câu hỏi. Mà lúc này, Nhã Lý giữ nàng lại.
- "Bao nhiêu người đến?"
Vệ binh nghĩ ngợi:
- "Dẫn theo không đến một trăm người. Nhưng cũng có thể đằng sau còn có mai phục."
- "Hừ, cũng có lý."
Nhã Lý đứng dậy, giao phó việc cho vệ binh:
- "Đem một phần ba binh sĩ đến phía trước đi, còn lại ở phía sau bày ra trận thế canh phòng nghiêm ngặt cẩn thận Ai Cập đánh lén. Ta sẽ ra xem một chút."
Không để Ngải Vi phản đối, Nhã Lý giữ nàng lại trong quân trướng, phái mấy người lính canh gác bên cạnh. Còn Nhã Lý thì đổi lại chiếc áo giáp đen, đi ra nơi trú quân.
Cách đó không xa thấy được bóng dáng của ba hàng binh sĩ Ai Cập.
Hàng thứ nhất là quân đoàn Dorset mặc áo giáp cầm kim thuẫn đỏ tươi, hàng thứ hai là thương binh cầm trường thương phía trên đầu trường thương có lông vũ màu đỏ, hàng thứ ba là chiến xa khoác trên vai linh kiện đan màu đỏ kim. Mặc dù đội ngũ không đến 100 người nhưng đại diện cho binh chủng với sức chiến đấu mạnh nhất của Ai Cập. Chỉ đứng một chỗ cũng khiến người khác khiếp sợ. Nhưng bình thường sẽ có hai chiến xa, hôm nay chỉ có một, như vậy xem xét tựa hồ mục đích của lần binh chủng cường đại viếng thăm này không phải là vì chiến tranh.
Các binh sĩ đốt đuốc sáng ngời khiến đêm tối giống như ban ngày. Mạnh Đồ Tư cưỡi chiến mã màu đen, đứng hàng ngũ đầu tiên, mái tóc màu đỏ cùng áo choàng của hắn làm hấp dẫn lẫn nhau, phảng phất một màu đỏ như lửa.
Thấy Nhã Lý chậm rãi đi từ trong trận địa chằng chịt binh sĩ Hittite, Mạnh Đồ Tư nhảy xuống ngựa, cầm trong tay tờ công văn bằng giấy cỏ gấu quấn quanh bằng dây màu vàng, đi thẳng về phía trước. Đứng cách Nhã Lý chừng mười lăm mét.
Mạnh Đồ Tư chào hỏi theo lễ tiết sau đó mở miệng, lời nói chậm chạp nhưng âm vang hữu lực"
- "Chúng tôi đến đây không có ý thù địch."
Nhã Lý trước sau như một mang theo dáng cười khinh bạc, thờ ơ nói:
- "Thật sao? Vậy xuất hiện ở doanh trại của ta vào lúc này là muốn làm gì?"
- "Phụng mệnh Pharaoh, chúng tôi muốn lấy lại một người từ Hittite."
- "Hả?"
Nhã Lý nhẹ nhàng nhấc mi:
- "Pharaoh đã ngàn cân treo sợi tóc, còn có thời gian muốn đàm phán với Hittite?"
Mạnh Đồ Tư dừng lại, lập tức nói:
- "Sức khỏe bệ hạ vẫn tốt, vẫn là muốn ngài nghe điều kiện của chúng tôi rồi hãy kết luận."
Mạnh Đồ Tư cởi bỏ dây màu vàng, công văn trong tay hắn mở tung ra. Con ngươi xanh biếc hơi khẽ xuống, Mạnh Đồ Tư bắt đầu đọc công văn trong tay:
- "Ai Cập đồng ý đưa ra 1000 con trâu, 3000 con dê, 20 vạn đức bản kim, 500 khối lục tùng thạch cùng 25 chiến xa thiết xa trục."
Mạnh Đồ Tư vừa đọc, trong quân đội Hittite ngược lại vang lên âm thanh hít khí. Những vật này, đủ để mua một hai thị trấn cỡ nhỏ. Một người bình thường nếu nhận được những món đồ này, trên cơ bản có thể cung cấp vinh hoa phú quý cả đời cho cả nhà. Trong sự giao tranh giữa Ai Cập và Hittite, song phương đều có giao dịch hoặc trao đổi con tin. Nhưng điều kiện nhiều như thế này coi như là hiển quý, lại chưa bao giờ phát sinh qua.
Nhã Lý đưa tay, đốt ngón tay nhẹ nhàng giữ vững chóp mũi, cười nói:
- "Thành ý của Ai Cập, chúng ta đã thấy được. Nhưng Hittite không có gì cho lại Ai Cập."
Mạnh Đồ Tư gấp công văn lại, lấy từ ngực ra cái khác ít hơn, đó là công văn màu vàng sấn đỏ lót đen, đi về phía Nhã Lý:
- "Bệ hạ cũng nói muốn ta không được để tướng quân thất vọng."
Nhã Lý cười khinh miệt, động động ngón tay, bên người có một thị vệ đi lên phía trước, nhận lấy công văn tinh xảo này. Người này mở công văn ra, chưa kịp đọc lên miệng, sắc mặt đã biến đổi, công văn này là hiệp nghị đầu hàng của hai tòa thành Lịch Lãm và Noah, Mạnh Đồ Tư đột nhiên mở miệng:
- "Quân đội của chúng tôi đã khống chế hai tòa thành Lịch Lãm, Noah. Nếu tướng quân có thể cân nhắc, Ai Cập có thể trả lại hai tòa thành này với tư cách lễ vật."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro