Mùa xuân trước công nguyên năm 1275.
Sau khi hiệp nghị đình chiến dài đến ba năm đã qua, gót sắt của Hittite đã bước qua Syria tiến vào thủ đô Damascus, một lần nữa có được quyền khống chế tuyệt đối với Syria, quân đội tiếp tục thẳng tiến đến biên cảnh Ai Cập.
Cuối tháng tư, Ramses 2 ngự giá thân chinh, mang theo Dorse, Armon, cùng tứ đại quân đoàn Phổ Tháp Hách theo hạ Ai Cập xuất phát đến vùng châu thổ phía đông Jialu, xuôi theo lòng chảo sông Rini cùng sông Orent cốc chỉ huy bắc thượng, trên đường thỉnh thoảng gặp chút chống cự của Hittite đều bị sức mạnh quân sự của Armon, Sethe cùng quân đoàn Pull giẫm đạp hết.
Ai Cập thừa thắng xông lên, danh tướng Bubka lãnh đạo quân đoàn Dorset làm tiên phong, trải qua gần một tháng hành quân, vào đến khu Tạp Điệt Thạch, đoàn quân cắm trại tại nơi cao nhất theo hướng nam khoảng 15 dặm Anh ở Tạp Điệt Thạch, thượng du sông Orent ở phía tây Tạp Điệt Thạch, nước sông chảy xiết, vách đá đứng vững, địa thế hiểm yếu, là cổ họng yếu đạo liên kết nam bắc của Syria, cũng là quân sự trung tâm cùng chiến lược yếu địa của quân đội Hittite. Chiến lược quân đội Ai Cập là đàu tiên công khắc Tạp Điệt Thạch, khống chế vào phía bắc của cổ họng, sau đó đẩy mạnh về phía bắc, rồi sẽ thống trị được toàn bộ Syria.
Lần hành quân này của Ai Cập, muốn hành động một lần để đánh tan ý định của Hittite. Ramses đem hai trợ thủ đắc lực là Lễ Tháp Hách và Mạnh Đồ Tư ở lại thượng hạ Ai Cập, ổn định thế cục, đồng thời trong nước không phân biệt ngày đem cử hành hoạt động tế tự, ý là nguyện nhất định phải có. Lần này, dùng cả Bubka - danh tướng luôn lập chiến công, cùng Khác Đồ và Đa Mạc hai người am hiểu phòng ngự cùng trận hình. Ramses là người chế định chiến lược, đem theo một ít người hầu, chỉ có một vị thiếu niên là che mặt. Người này không có mở miệng nhưng Pharaoh tựa hồ cực kỳ coi trọng hắn, bất cứ lúc nào cũng mang hắn bên người.
Ngày kế tiếp sắp qua sông. Ban đêm, Pharaoh tổ chức hội nghị quân sự, kế hoạch qua sông được phân công cho tướng quân Bubka, Khách Đồ cùng Đa Mạc. Trước đó đã từng bắt được hai tù binh Hittite, biết được chủ lực Hittite đang đóng quân ở bên ngoài Harpa cách phía bắc Tạp Điệp Thạch hàng trăm dặm nên qua sông lúc này không có gì đáng ngại. Nhưng hai người kia thoạt nhìn có chút khả nghi nên Ramses không khỏi đặc biệt coi chừng. Lúc quân đội qua sông được chia làm hai, lúc này dễ bị quân địch xâm nhập vào, bốn người mật đàm đến tận đêm khuya, chế định đầy đủ mọi kế hoạch để trợ giúp.
Bubka, Khách Đồ cùng Đa Mạc cung kính bái lễ rồi lập tức lui ra. Màn đêm buông xuống nhưng lại không thể ngủ nổi, ngày kế tiếp qua sông còn rất nhiều chuyện cần chuẩn bị. Ramses mở bản vẽ ra, thắp ánh lửa lên, lần nữa xem xét lại bản vẽ. Không biết qua bao lâu, Ramses rốt cuộc buông bản vẽ xuống, trầm ngâm trong chốc lát, lập tức kêu người hầu ở ngoài cửa đi vào, như muốn có sự tình sai bảo. Nhưng lời vừa nói ra lại đột ngột dừng lại. Người hầu quỳ trên mặt đất, không dám nói lời nào, Ramses trầm ngâm một lúc lâu, sau đó không nói gì, chỉ là đứng dậy, bước chân vội vàng đi ra ngoài.
Người hầu thấy chàng phải đi gấp, tưởng rằng quân tình có chuyện quan trọng, không khỏi có vài phần khẩn trương đi theo. Ramses đi tới trong trướng quân thiên, dừng bước. Người hầu cố hết sức theo kịp, nhẹ giọng hỏi:
- "Bệ hạ, phải chăng cần thuộc hạ thông báo ngài..."
Câu hỏi bị Ramses phất tay cắt ngang, có chút bực bội đuổi người hầu ra nơi khác. Đưa tay định vén rèm xe lên đi vào, nhưng bàn tay một lần nữa lại lúng túng đứng lại trong không khí.
Không biết vì cái gì có chút không dám rảo bước tiến lên phía trước. Giống như nếu bước vào sẽ có đồ vật gì đó bị mất đi, sau đó sẽ không thể lấy về được nữa. Do dự, màn cửa đột nhiên vén lên, thiếu nữ vội vã đi ra phía ngoài, suýt nữa đụng phải chàng. Ramses ngây ra một lúc rồi vội vàng giữ nàng lại. Nếu là bình thường, nhất định sẽ hỏi nàng muốn đi đâu. Mà đến lúc này lại nói không ra lời. Nếu thật sự biết, nói không chừng khó có thể khống chế nổi tâm tình của mình, không bằng không nghe thì hơn.
Ngải Vi ngẩng đầu, ngay lúc ánh mắt chạm nhau, nàng cũng ngơ ngác một chút sau đó lập tức nở ra nụ cười hết sức thanh tịnh, trong mắt xanh thẳm tràn đầy ánh sáng ôn hòa, khiến người khác không khỏi nhẹ nhõm.
- "Chàng đã đến rồi, ta đang muốn đi tìm chàng."
Vừa nói nàng vừa kéo tay chàng đi ra phía ngoài lều:
- "Hôm nay có chút thời gian không?"
Kỳ thật còn rất nhiều chuyện phải làm, có chút bất an với việc ngày mai qua sông, rồi lại xác nhận một chút quân bị, rồi điều phối trận hình. Nhưng khi nghe nàng tự nhiên hỏi chàng lại nhẹ nhàng gật đầu.
Thấy chàng đã đồng ý, nàng lại hơi nở nụ cười. Hồi lâu giờ chưa từng gặp qua thần sắc vui sướng mà buông lỏng như vậy, chàng theo bản năng nâng khóe miệng lên tạo thành độ cong ôn hòa. Nàng nói:
- "Vậy được rồi, dẫn ta đi."
Ngón tay của nàng rất nhỏ, lại hơi lạnh nhưng lại rất dùng sức cầm lấy tay của chàng, giống như sợ chàng không biết vì nguyên do gì mà sẽ chạy trốn, chàng chỉ cảm thấy nàng đáng yêu, vì vậy tùy ý đi theo nàng. Nàng đã bỏ mái tóc giả màu đen xuống, đổi lại chiếc váy ngắn màu trắng thường ngày mặc. Mái tóc vàng dưới ánh trăng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, một số sợi trong đêm khuya gần như màu đen giống như thời không hư ảo siêu việt. Nàng vừa đi vừa nhẹ nhàng nói:
- "Chúng ta đi dạo nhé."
Sau đó, nàng quay đầu lại, con mắt cong cong hình dạng cười:
- "Trong doanh trại không có nữ giới, chúng ta có giấu được bọn họ không nhỉ?"
Nàng nháy mắt mấy cái, thần sắc buông lỏng lại để cho Ramses cơ hồ sinh ra một loại ảo giác: bọn họ là một cặp đôi bình thường yêu nhau, từ trước tới nay đều ở cạnh nhau, sống đơn giản lại rất ngọt ngào, những đau khổ đã qua dường như không hề tồn tại, về sau hai người bọn họ còn nghĩ sẽ tiếp tục bình thản như thế, vĩnh viễn ở bên cạnh nhau.
Thấy Ramses không có phản ứng, nàng liền thoáng dùng sức kéo chàng lại, chàng theo bản năng quay trở lại nắm tay nàng, sau đó lại bị nàng kéo ra đằng sau trại lính. Ánh lửa bên kia ảm đạm nhưng lính canh vẫn canh phòng rất cẩn thận. Mỗi lần sắp bị người khác phát hiện ra, nàng liền đẩy Ramses ra, mình thì trốn sau lưng chàng, binh sĩ thấy Pharaoh đương nhiên sẽ không nghi ngờ, liền tranh thủ rủ ánh mắt xuống hành lễ. Cứ như thế đi thẳng đến bên ngoài doanh trại mà không ai phát hiện ra Ngải Vi.
- "A, vẫn là Pharaoh có quyền lực lớn."
Nàng nghịch ngợm thở ra một hơi, sau đó lại rất hưng phấn dắt chàng đi, chỉ về phía cách đó không xa.
- "Chàng xem, bên kia có một chỗ cao, chúng ta lên đó đi."
Ramses khẽ giật mình, nàng đã đi về phía trước mà bắt đầu liến thoắng:
- "Tiếp theo có thể nói chúng ta sẽ thấy được rất nhiều sao sáng hấp dẫn."
Nàng không khỏi vui vẻ, giống như bọn họ đang leo không phải là một chỗ cao nào đó của khối bán đảo Tây Nại mà là trên một tòa núi cao xinh đẹp cường tráng thanh tú, giống như bọn họ muốn nhìn thấy không phải là bầu trời đêm liên miên bất tận mà là cảnh quan trăm năm mới gặp. Nàng tung tăng như chim sẻ, nửa kéo nửa dẫn chàng lên chỗ cao.
Ngày xuân, gió đêm ở bán đảo Tây Nại có hơi lạnh, Ramses không khỏi ôm nàng vào trong ngực mình, mà nàng lại ngoài ý định thuận theo áp vào ngực chàng. Từ độ cao của chàng, mặt của nàng càng thêm nhỏ, lông mi thật dài chặn ánh mắt của nàng, chiếc cằm thon càng nhỏ hơn như muốn nhìn cũng không nhìn thấy.
- "Chàng xem, những ánh lửa ở nơi trú quân kia giống như hoa đăng nổi trên sông."
Ramses không biết nàng nói gì, nàng đã tự mình nói tiếp:
- "Chỗ ở của mẹ em, hàng năm, vào ngày lễ đặc biệt, bọn họ sẽ làm rất nhiều thuyền giấy, sau đó sẽ để ngọn nến ở bên trên, rồi để cho những con thuyền giấy chảy theo dòng sông. Sau đó, có thể đem nỗi nhớ gửi cho người phương xa."
Nàng nhìn mông lung rồi ngẩng đầu cười nói:
- "Đó là truyền đạt, ngay cả những người đã chết, những người nói không chừng vĩnh viễn không thấy được họ nữa, cũng có thể cảm nhận được nỗi nhớ."
Nàng gục đầu xuống, sau đó im lặng hồi lâu, lần im lặng này làm Ramses nghĩ rằng nàng không muốn nói thêm lời nào. Nhưng không biết vì sao, chàng lại từ đầu tới cuối không mở miệng hỏi. Chàng cảm giác nàng muốn nói một chuyện rất quan trọng, im lặng từ khi bắt đầu hành quân tới bây giờ, chính là vì hôm nay, nàng đem chuyện này nói với mình.
Bởi vậy, chàng cũng im lặng không nói.
Cuối cùng, nàng ngẩng đầu lên, con mắt xanh lam chiếu ra khuôn mặt chàng. Nàng không hề chớp mắt mà nhìn chàng, dường như muốn khắc thật sâu hình ảnh chàng vào trong đầu. Nhớ không rõ đã có bao lâu, nàng không đối mặt mình như vậy, một khắc này, chàng bỗng nhiên cảm thấy mặc dù một tháng nay, nàng im lặng theo sát đội ngũ của mình nhưng trên thực tế, chàng và nàng đã tách nhau ra lâu lắm rồi.
- "Trong ba năm qua, em thường xuyên làm một ít đèn giấy, em để cho A Nạp Phi Đế đưa đến bờ sông Nile, tìm chỗ nhánh sông hiền hòa nhất để bỏ thuyền giấy vào. Nhưng thuyền giấy vốn yếu ớt, nước sông Nile lại chảy xiết, những ngọn đèn hoa đăng kia không bơi được ra xa đã bị chìm xuống đáy sông. Em biết, vì vậy em luôn tin rằng, mỗi một chiếc trầm xuống đã nói lên tâm ý của em đã truyền đạt được một phần."
Nàng thở dài:
- "Em đã ngây ngốc đợi kỳ tích phát sinh, nhưng bây giờ em đã biết hóa ra là em chỉ đang trốn tránh."
Nàng ngẩng đầu, mỗi câu mỗi chữ nói rõ ràng với chàng:
- "Em đang trốn tránh một sự thật: con người không thể nào đối kháng với tương lai. Tương lai vĩnh viễn chỉ có một, bất luận kiên trì như thế nào, cố gắng như thế nào cũng không thể lay chuyển được nó tiến lên. Vận mệnh giống như chiến xa to lớn, vĩnh viễn kiên quyết lái về phía trước."
- "Nàng có ý gì?"
Chàng bỗng nhiên giữ bờ vai nàng:
- "Nàng tại sao lại nói những việc ta không hiểu, chúng ta không phải đã nói rồi sao, qua khoảng thời gian này, nàng sẽ mãi mãi ở bên cạnh ta sao?"
Giọng nói cường ngạnh của chàng che dấu đi nội tâm bất an, thân thể gầy nhỏ bị chàng vững vàng khống chế, vai của nàng trong tay của chàng, nàng chưa bao giờ chân thật như bây giờ, mà lời nàng nói cũng đầy bất đắc dĩ, tuyệt vọng cùng cảm giác nhận mệnh.
Ngay lúc này, tựa hồ giữa hai người bị tách rời ra bởi sương mù. Những vì sao như rơi xuống, màn đêm xanh đậm ở bốn phía tràn ngập, cuốn chặt lấy chúng.
- "Chàng biết em đến từ tương lai. Em đã từng khờ dại nghĩ rằng có lẽ chúng ta có thể thay đổi lịch sử một chút, thậm chí là xuyên tạc lịch sử, chỉ cần chúng ta được ở bên nhau, có bao nhiêu khó khăn chúng ta cũng có thể vượt qua, mặc kệ có bao nhiêu không hài lòng, chúng ta sẽ..."
- "Chúng ta có thể."
Chàng nhẹ nhàng mà đong đưa nàng:
- "Chính nàng đã không tin rằng, thiên hạ này không có ta không làm được việc gì. Việc nàng muốn ta cũng sẽ có thể thỏa mãn nàng."
Ngải Vi nở nụ cười tái nhợt:
- "Quả thực, chàng đã cho em rất nhiều đồ tốt đẹp, vì vậy em mới có thể năm lần bảy lượt trở lại bên cạnh chàng, cho dù chàng không nhớ ra em là ai, chàng đâm em bị thương...em vẫn không nhịn được mà nghĩ cách ở bên chàng. Nhưng mà em phát hiện..."
Nàng vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ của Ramses. Dưới ánh sáng, gương mặt bất an của chàng thoạt nhìn như hư ảo, có thể vừa mới mở mắt nàng đã phát hiện mình giống như Đề Thiến, có chút điên rồ rồi, nàng nói chuyện với người trước mặt, vuốt ve người đó, tất cả đều chỉ là bức vẽ trên tấm bích họa ư?
Nhưng dù cho thế nào, nàng cũng muốn nói cho chàng biết.
- "Nhưng là em phát hiện, mặc dù em làm bất cứ gì, kể cả là chậm trễ, hay làm ảnh hưởng tới sự việc sẽ phát sinh, thì lịch sử vẫn dựa theo vòng quay của nó mà tiến lên. Em có thể thấy nó trước khi tương lai quen thuộc đến với em."
Nàng ôm lấy chàng:
- "Mà trong cái tương lai đó, bên cạnh chàng, không có một người ngoại quốc nào có tên gọi là 'Nefertari' cả."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro