Chương 122: Số mệnh (1)

Trong lịch sử này, Bubka không phản bội Ramses, Ngải Vi cũng đã trực tiếp đi theo cùng Pharaoh xuất chinh, quân đoàn Phổ Tháp Hách cũng vừa mới gia nhập vào cuộc chiến, bởi vậy đã tăng thêm thực lực cho toàn bộ quân đoàn Ai Cập. Nhưng lúc này, Nhã Lý của thời không này muốn đánh bại Ramses một cách công bằng đã không sử dụng tám ngàn quân sĩ ở sườn đông sông Orent. Lần này, Hittite rõ ràng cho thấy Nhã Lý đã có tất cả, cũng như trên sử sách đã ghi chép, 37000 quân lính, 2500 chiến xa. So với hai vạn người của tứ đại quân đoàn Pharaoh thì có tính áp đảo hơn cả.

Cờ xí ở chỗ trên cao đếm không xuể, đối với quân đoàn Ai Cập đang ở tầm thấp mà nói thật là một sự đả kích trí mạng. Ramses bình tĩnh chỉ huy đội quân gần lối ra nhất chuyển biến đội hình, muốn lấy trận đồ hình mũi nhọn đột phá Hittite. Kế hoạch chưa được áp dụng thì hỏa tiễn của Hittite đã được chống lên nỏ, đảo mắt đã phô thiên cái địa hướng quân đội Ai Cập bay vụt đến.

Quân sĩ vòng ngoài rất nhanh đã bị trọng thương. Nếu không phải do buổi đêm đã phải mệt mỏi ứng phó với cuộc đánh lén thì Ai Cập tuyệt đối sẽ không rơi vào cái bẫy này. Mà hiện nay, bốn phía trên cao tự nhiên tạo thành điểm lợi thế tuyệt hảo cho Hittite, quân đội Ai Cập trong cốc mặc kệ mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể phản kích. Hỏa tiễn từng hồi từng hồi nhiều hơn, tiếng kêu thảm thiết trong cốc ngày một to hơn.

Sau hỏa tiễn là nỏ công. Quân đội Ai Cập đã tổn thất mất một nửa. Ramses nhanh chóng triệu tập tàn quân, bắt đầu tiến hành đả kích mãnh liệt lối ra. Nhưng, phía trên cao, quân đoàn Hittite lại sử dụng chiến xa bằng sắt để công kích, chỉ sợ tất cả phản kháng chỉ là phí công.

Nhưng không thể từ bỏ, từ bỏ ở đây thì coi như tất cả sẽ kết thúc.

Ramses tự mình huy động kiếm thủ, dẫn theo quân lính phóng ra bên ngoài cửa cốc.

Quân sĩ Hittite ngoài cửa cốc đã chuẩn bị sẵn, bọn họ đẩy những chiếc khiên bằng đồng nặng nề che chắn tạo thành bức tường rắn chắc. Những khe hở tạo ra từ những chiếc khiên biến thành đầy những trường mâu sắc nhọn. Thi thể quân sĩ Ai Cập từng tầng một mà tích lũy lại trước những chiếc khiên, thi thể biến thành bậc thang, người phía sau mới miễn cưỡng vọt lên được. Nhưng lúc này, phía sau quân sĩ đang giữ trường mâu là đội cung tên chuẩn bị bắn ra.

Trong cốc trong nháy mắt đầy thi thể cùng màu tanh, Hittite lần này tiến công cơ hồ như không chê vào đâu được.

Thủ hộ phòng thủ lối ra kiên cố, chiến xa ở trên cao lại như bất cứ lúc nào cũng thể lao xuống. Ai Cập đã nhiều lần giao tranh với Hittite, nhưng lần này là thất bại lớn nhất. Nhưng bất luận mệt mỏi cỡ nào, Ramses vẫn bảo trì được lý trí lãnh đạo. Chàng quyết định thật nhanh mà thừa nhận sai lầm của mình, cũng quyết định không tiếc bất cứ giá nào phải phá vòng vây, rồi tạm thời trở lại mạnh phi tư, ngày sau súc thế lại đến.

Đang tính toán như vậy, chàng cầm lệnh bài bên hông định hạ chỉ tử lệnh. Đột nhiên cánh tay bị ôm lấy thật chặt, chàng quay đầu lại nhìn, là Ngải Vi luôn ở bên cạnh chàng.

- "Không cần đập nồi dìm thuyền (Phá phủ trầm châu), trước mắt hãy bảo trì thực lực."

Ramses chỉ cho rằng nàng đang lo lắng nên khẽ vuốt tóc nàng:

- "Yên tâm, chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu."

Ngải Vi hết sức lắc đầu:

- "Hãy tin ta, toàn quân sẽ không bị tiêu diệt ở chỗ này."

Ramses cúi đầu xuống nhìn nàng, con mắt màu xanh lam lộ ra bức thiết như vậy, nàng hiển nhiên là đang nói thật, nói xong, nàng tự nhận là nhất định chuyện sẽ xảy ra. Nhưng quân tình như thế, không có đến nửa điểm may mắn, chàng vẫn khống chế được nôn nóng của mình, nhẹ nhàng nói:

- "Không cần đến những sinh mạng kia, thần Armon Latin tuy quyến luyến chúng ta nhưng tính mạng của chúng ta phải dựa vào chính mình để bảo vệ."

Chàng vừa nói, vừa giơ lệnh bài lên, chỉ lát nữa là hạ tử lệnh.

Đột nhiên, ngay tại lúc này, phía trên cao lúc trước cường nỏ bắn ra không ngừng, nay bỗng nhiên đình chỉ, mặc dù nỏ công sau tấm chắn vẫn bắn ra không dứt, nhưng trong cốc, quân sĩ Ai Cập đang khổ sở chèo chống đã có thể thở một chút. Đám quân sĩ Ai Cập khó hiểu ngẩng đầu lên, lại thấy phía xa phía trên, một thân hình trẻ tuổi mặc áo giáp màu đen, trường bào màu đỏ tía chậm rãi đứng dậy sau đài chỉ huy.

- "Ramses, ta có thể cho ngươi một cơ hội."

Kẻ thống trị trẻ tuổi – Nhã Lý – từ từ nói, băng lam trong hai mắt bắn ra tia sáng giống như ánh sáng ở vùng lạnh lẽo, cùng lời nói của hắn tràn đầy lạnh giá. Binh lính truyền tin bên cạnh lập tức truyền lời của Nhã Lý bằng tiếng Ai Cập, binh lính mấy tầng truyền tin đều cao giọng thét lên, mang theo khẩu âm dị quốc phiêu đãng trong hang, từng binh sĩ Ai Cập đều nghe được tuyên ngôn của hắn chuyền xuống.

Vốn là nên để người mang tin tức để chuyền tin xuống, nhưng hắn cố ý làm cách truyền đạt như vậy, đối với binh sĩ Ai Cập có sĩ khí thấp thật giống như một vòng đả kích nặng nề. Rất nhiều binh sĩ trong mắt đã xuất hiện do dự cùng một tia hi vọng khó có thể ẩn núp, có cơ hội, có cơ hội có thể sống sót rời khỏi đây ư?

- "Không cần để ý đến hắn."

Ramses nhẹ giọng phân phó cho phó tướng bên cạnh, ý bảo bọn hắn tăng cường thế công với cửa ra.

Nhã Lý giơ tay phải lên, có thể thấy binh sĩ Hittite ở phía trên cao lại một lần nữa nhấc cường nỏ.

Nhã Lý lạnh lùng nói:

- "Dùng 'công chúa Ngải Vi' để đổi lấy tính mạng của hàng ngàn binh sĩ, như thế nào?"

Lời vừa nói ra khỏi miệng, mọi người đều sững sờ. Phản ứng đầu tiên là: hóa ra là đơn giản như vậy? Bất quá chỉ là một phụ nữ? Ngay sau đó chính là, tại sao lại có công chúa Ngải Vi, nàng rời khỏi võ đài chính trị đã nhiều năm, tên của nàng dường như đã bị lãng quên. Kế tiếp chính là tự nhiên mà thành vài phần oán khí, chẳng lẽ lần này hai nước Hittite cùng Ai Cập phân tranh, đầu đuôi nguyên nhân gây ra, lại do công chúa thần bí khó lường kia sao?

Khách Đồ nhẹ giọng xin chỉ thị của Pharaoh:

- "Hay là cứ để mạt tướng đồng ý với hắn trước, chỉ cần có thể thoát hiểm, khi trở lại Ai Cập, mọi thứ đều có thể thương nghị tiếp."

Thời điểm Khách Đồ nói câu này, cũng là sớm đã nhận định trong lòng không coi trọng công chúa Ngải Vi, mặc dù là vương tộc nhưng cũng chỉ là một công chúa trong rất nhiều công chúa của Tắc Đế đệ I. Mấy năm nay đã hoàn toàn mai danh ẩn tích, nếu như đem một cô gái như vậy cho Hittite để thoát hiểm thì cũng là vụ trao đổi có lợi nhất.

Hắn cho rằng Ramses sẽ ngay sau đó cùng hắn thảo luận đàm phán như thế nào cũng đảm bảo thực hiện hứa hẹn với Hittite. Nhưng sắc mặt Ramses lại cực kém, khép chặt đôi môi, không nói thêm gì nữa.

Nhã Lý đợi trong chốc lát, thấy phía dưới không có phản ứng, vì vậy liền giật nhẹ khóe miệng, vung tay lên, lại là một loạt nỏ công chĩa xuống, tướng sĩ trong cốc lại một lần nữa bị đả kích nặng nề, mà lần này, ngay cả Bubka cũng bị thương. Hạ tay xuống, Nhã Lý lại đình chỉ công kích:

- "Nếu không thì ta sẽ mai táng cho các ngươi cùng một chỗ."

Hai từ 'các ngươi' này không chỉ ám chỉ quân đội Ai Cập, Nhã Lý biết rõ Ngải Vi bây giờ đang ở trong đội quân, nhưng hắn vì sao lại biết được rõ thế thì không ai biết được. Ramses không khỏi nắm chặt tay Ngải Vi. Đã là giữa trưa, ánh mặt trời kịch liệt theo đỉnh cốc vương xuống, lá cờ màu đỏ tía sâu và đen như tạo thành một bóng đen to lớn, bao phủ lấy mỗi người trong một mảnh không rõ báo hiệu.

Bại cục đã định. Hình thức trước mắt chỉ cần xuất ra một tiểu thiếp nào đó thành công chúa sẽ bảo toàn được tàn quân, là cách làm lý trí nhất. Đối với Ramses mà nói, quyết định này vốn là chuyện đương nhiên. Nhưng nhiệt độ trong nội tâm hơi lạnh khiến không cách nào buông tay ra, bất luận như thế nào cũng không muốn buông tay.

Mặc dù xúc cảm như vậy nhưng chỉ như thoáng qua tức thì.

- "Ta đi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro