Chương 14

Ở phương diện học tập, Điền Chính Quốc quả thật rất có thiên phú lại cực kỳ nỗ lực, khiến Cung Học càng ngày càng thêm yêu thích cậu, nghiễm nhiên đem cậu trở thành đệ tử thân truyền của mình.

Ban đầu, Điền Chính Quốc bởi vì một câu nói lúc trước của Kim Thái Hanh nội trong vòng nửa tháng phải đọc được chữ, khiến cho cậu vô cùng khẩn trương, so sánh với mấy đứa học sinh trung học còn có phần chăm chỉ hơn chúng, đến cả lúc đi ngủ cũng đều vô thức dùng ngón tay viết chữ.

Nhưng thời hạn một tháng đã qua, Kim Thái Hanh cũng chưa từng nhắc tới chuyện này, tựa hồ như là đã quên mất.

Điền Chính Quốc nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm dạo này bạo quân đúng là còn có chút tính người.

Tuy vậy, cậu cũng không có buông thả bản thân, lơ là việc học, vẫn luôn nghiêm túc, chăm chỉ học tập.

Dù sao thì đây cũng là một cơ hội tốt.

Thời đại này, Quốc Tử Giám tương đương với đại học lớn nhất đất nước, Cung Học chính là ở bên trong đó dạy học, có thể được hắn chỉ dạy đều không phải điều mà người bình thường có thể tưởng tượng được.

Ở thời đại tinh tế, Điền Chính Quốc vì che giấu giới tính thật của mình, lo lắng mình sẽ dính vào một số phiền toái không cần thiết, cho nên bất kể là làm cái gì cũng không dám làm việc quá nổi bật, lúc đi thi đều cố tình ép điểm, nơi cậu ở là một khu nhà bình thường tại trấn nhỏ, học trung học tại đó, ở đây tài nguyên giáo dục tự nhiên không thể đem so sánh với thủ đô đế quốc.

Hiện tại cậu không cần che che giấu giấu, có thể học tập làm sao lại không biết tự nắm bắt cơ hội lần này chứ.

Điền Chính Quốc không như những tiểu đồng khác, học hành cũng không bắt đầu từ con số 0, lại có bản lĩnh xem qua là nhớ, vốn đã học xong chương trình học cơ sở, hiện tại cậu học chính là các loại văn thư bắt buộc, tứ thư ngũ kinh cũng chỉ là một bộ phận nhỏ trong đó.

Cậu giống như một khối bọt biển, điên cuồng mà hấp thu hơi nước (tri thức).

Có một học sinh ưu tú như thế, nếu Cung Học muốn chọn ra điểm yếu của cậu thì chính là viết thư pháp.

Suy cho cùng, Điền Chính Quốc học rất tốt, nhưng đây lại là lần đầu tiên tiếp xúc với bút lông, muốn viết đẹp yêu cầu phải chăm chỉ luyện tập, không phải có thể dựa vào một chút thiên phú là có thể thành tài.

Cho nên, ngày thường, ngoài lớp học, Cung Học sẽ để lại cho cậu thư pháp mình viết làm mẫu, Điền Chính Quốc nhìn tiên sinh một tay viết những chữ có thần, trong lòng lại càng sùng bái, vì thế liền tự giác luyện tập nhiều hơn.

Hôm nay, cậu cũng trước sau như một, ở thư phòng luyện chữ, nghe được tiếng bước chân liền biết có người tiến vào, tưởng Cung Học tới, đầu cũng không nâng lên, liền hỏi: "Tiên sinh, ngài xem xem, ta viết thế nào?"

Người nọ từng bước đến gần, đứng ở bên cạnh người cậu, nhưng không nói gì.

Điền Chính Quốc dư quang chú ý tới cổ tay áo có thêu long văn, lập tức phản ứng lại đây là ai, ngửa đầu vẻ mặt kinh hỉ, "Bệ hạ là cố ý tới xem ta sao?"

Đôi mắt đen nhánh ướŧ áŧ không kém phần xinh đẹp, sạch sẽ thanh thuần, khi nhìn người khác tựa như có ánh sáng lấp lánh tinh quang, vui vẻ, ta vui vẻ đều vì ngươi cùng bởi vì ngươi mà trào ra hân hoan chờ mong, phảng phất trên đời này không người nào quan trọng hơn ngươi... Không có ngươi sẽ không vui.

Ánh mắt Kim Thái Hanh hơi sáng lên, tránh đi ánh mắt của cậu, cúi đầu nhìn về phía tờ giấy tuyên thành, nhàn nhạt nói: "Có tiến bộ."
Hai mắt Điền Chính Quốc tỏa sáng, khóe môi cong cong ý cười, thiếu chút nữa không khống chế được bản năng động vật, tưởng tượng đầu mình hướng lòng bàn tay Kim Thái Hanh cọ cọ.

Có ai không thích được khích lệ đâu?

Bây giờ bạo quân đang khen cậu, cậu hiện tại tâm tình tốt đến muốn bay lên.

Điền Chính Quốc có điểm khoe khoang, cái đuôi nhỏ không nhìn thấy kia đều phải nhếch lên cao cao, Kim Thái Hanh tiếp tục nói: "Trình độ giống như tiểu hài tử ba tuổi nay tăng lên năm tuổi."

Điền Chính Quốc cứng đờ, vẻ mặt tươi cười nháy mắt biến mất.

Đây là sỉ nhục, hoàn toàn là sỉ nhục cậu!

Điền Chính Quốc quả thực hận không thể nhảy dựng lên, dùng đầu chùy đâm chết hắn.

Nếu hắn không phải là hoàng đế, hắn hiện tại đã chết rồi! Đã chết!

Thần sắc Kim Thái Hanh không đổi, dường như không bị ánh mắt sắc như dao kia ảnh hưởng.
"Bệ hạ nói đúng, ở phương diện này ta xác thực không giỏi lắm, ta phải nhờ Cung tiên sinh chỉ giáo nhiều hơn." Điền Chính Quốc rũ đầu, thấy thế nào đều như là đang khổ sở, cả người tản ra hơi thở ủy khuất.

Kim Thái Hanh bỗng nhiên nói: "Không cần tìm, trẫm dạy ngươi."

Điền Chính Quốc hoàn toàn không nghĩ tới, có chút khϊếp sợ mà ngẩng đầu.

Trước đây, cậu đã nghe Cung Học nói qua rất nhiều lần về thư pháp của thánh thượng tuyệt diệu và lợi hại như thế nào, cũng có chút tò mò, nhưng bạo quân đảm đương nhiệm vụ làm lão sư? Thật là sẽ không một chút không cao hứng liền chém đầu học sinh đi? Nghĩ nghĩ thật đúng là dùng mạng sống để học tập.

"... Bệ hạ chính vụ bận rộn, việc này là việc nhỏ, vẫn là không cần phiền toái bệ hạ, ta tự mình luyện tập nhiều lần, có gì không hiểu thì hỏi Cung tiên sinh là đủ rồi." Điền Chính Quốc uyển chuyển từ chối.
Kim Thái Hanh híp mắt, "Ngươi không muốn trẫm dạy ngươi sao?"

Ngữ khí có chút không vui, nhè nhẹ lộ ra hơi thở nguy hiểm.

Điền Chính Quốc giật mình một cái, lập tức lắc đầu, ngọt ngào mà cười nói: "Không phải vậy? Đây là vinh hạnh của ta, chỉ là ta sợ chính mình quá mức ngu dốt, chậm trễ bệ hạ làm chính sự mà thôi."

"Trẫm không ngại."

"Kia, thật sự là quá tốt, lòng ta cảm thấy rất cao hứng."

Điền Chính Quốc ngoan ngoãn chủ động dán người lại, hai mắt lóe sáng, đôi tay đem bút lông sói đặt xuống, tựa hồ rất chi là vui sướng, nhưng trong lòng thì lại nghĩ nghĩ muốn đánh tên cẩu hoàng đế hàng trăm ngàn lần.

Nhưng Kim Thái Hanh cũng không có dùng bút, mà là đứng yên ở phía sau cậu, để cho cậu nhấp mực viết chữ, chính mình giúp cậu nhìn xem, từ đó tìm ra vấn đề trong đó.
Không thể không nói, có Kim Thái Hanh đứng ở phía sau, cái gì cũng không nói, ánh mắt sáng quắc, có một loại cảm giác tồn tại cực kỳ mãnh liệt, căn bản là không thể bỏ qua.

Điền Chính Quốc không thể né tránh, khiến cho cậu có một loại áp lực nào đó, tựa như là thầy giám thị đang đứng bên người nhìn mình chằm chằm, đến cả lúc lấy bút đều rất khẩn trương.

Cậu đành phải ở trong lòng tự mình thôi miên bản thân, phía sau không có ai, không có ai, không có ai, trong mắt mình chỉ có chữ chữ chữ.

Như vậy, sau khi niệm chú một hồi, vẫn là có điểm tác dụng, cậu từ lúc bắt đầu cả người cứng đờ, chậm rãi trở nên tự nhiên đôi chút, từng nét bút thông thuận không ít.

Nhưng những chữ này cũng giới hạn ở trước thời điểm Kim Thái Hanh động thủ.

Đang viết viết, Kim Thái Hanh bỗng nhiên duỗi tay nắm nhẹ tay phải Điền Chính Quốc, đem tay cậu cùng bút lông sói đồng thời khống chế, động tác như vậy, làm khoảng cách giữa hai người từng chút từng chút một kéo gần.
Điền Chính Quốc như cũ ngồi đó, cả người bị khuỷu tay Kim Thái Hanh ôm lấy, còn có thể cảm giác được Kim Thái Hanh hơi cúi người xuống, hư hư thực thực mà đè trên lưng cậu.

Cơ hồ chính là đem cậ ôm ở trong lồng ngực.

Đây là, Điền Chính Quốc đến bây giờ mới nhận ra, đây là lần đầu tiên cậu cùng Kim Thái Hanh thân cận như vậy, trước đây cậu cũng chưa từng cùng người khác gần gũi, cả người đều thấy không được tự nhiên.

Mà đối lập với cậu, Kim Thái Hanh thoạt nhìn thong dong hơn nhiều, giống như thật sự cũng chỉ là vì dạy cậu viết chữ, ôm lấy cậu dạy cậu viết mà thôi.

Điền Chính Quốc cảm giác cái tay phải kia dường như không còn là tay của mình nữa, bị người khống chế, từng nét bút như nước chảy mây trôi, một lúc sau, hai chữ liền hiện lên trên.

Chữ viết giống như du long, mạnh mẽ hữu lực, đầu bút lông sắc bén, viết đúng ba chữ Kim Thái Hanh, tên của hoàng đế.
Viết xong, lúc sau, Kim Thái Hanh buông tay cậu ra.

Chờ Điền Chính Quốc phục hồi tinh thần, lập tức liền bắt đầu vuốt mông ngựa, "Đã sớm nghe tiên sinh nói chữ viết của bệ hạ thanh lãnh đẹp đẽ, ta vẫn luôn muốn nhìn xem, quả nhiên rất lợi hại, vừa thấy đến liền tưởng tượng như đây chính là bảo vật trân quý, thi thoảng mới có thể nhìn và thưởng thức!"

Người đối diện vừa có thực lực lại có tài hoa, khiến cho mọi người không tự chủ được cảm thấy sùng bái tôn kính.

Lần này Điền Chính Quốc vuốt mông ngựa mơ hồ nghe ra có điểm khoa trương, nhưng kỳ thật so với trước kia cậu nhắm mắt nói bừa, lần này tuyệt đại bộ phận đều là cảm xúc chân thật nhất, xác thật thực thích chữ viết của Kim Thái Hanh, hy vọng chính mình cũng có thể viết tốt như vậy.

"Tùy ngươi." Kim Thái Hanh tự nhiên liền đem bút đặt xuống, bình đạm nói, "Hiện tại ngươi viết thử xem."
Điền Chính Quốc sửng sốt một chút, này là ý trên mặt chữ, muốn cậu viết tên của cẩu hoàng đế, cổ đại không phải rất coi trọng quy củ sao? Cậu có thể tùy tiện viết?

Nhưng bạo quân chính là bạo quân, không có chỗ nào cố kỵ, thấy cậu bất động, còn vươn ngón tay ra điểm điểm mặt bàn, rất có phong thái nghiêm sư.

Điền Chính Quốc đành phải chiếu theo chữ viết của Kim Thái Hanh viết lại, tuy nói luyện viết tên của hoàng đế có điểm kỳ quái, nhưng cũng xác thật là cậu được Kim Thái Hanh chỉ điểm nơi nào lực đạo không đủ, nơi nào thu bút quá sớm, nơi nào nên từ từ viết.

Bất tri bất giác, liền viết tràn đầy một tờ giấy tên Kim Thái Hanh, ngay từ đầu có chút không khống chế tốt, thậm chí nét chữ còn có chút cứng.

Điền Chính Quốc liếc mắt một cái xem qua, mạc danh kì diệu cảm giác chính mình giống như là mấy kẻ yêu thầm Kim Thái Hanh, yêu đến cuồng si ngây ngốc biếи ŧɦái, nghĩ vậy, nhịn không được liền hơi lo lắng, có điểm phát run.
Chính cậu cũng không biết là vì cái gì, theo bản năng yên lặng lui về phía sau một bước nhỏ.

Kim Thái Hanh hiển nhiên không có chú ý tới động tác của cậu, rũ mắt nhìn thành quả luyện tập của Điền Chính Quốc, khóe miệng hơi câu nhè nhẹ, thế nhưng khó có được lộ ra một chút ý cười.

Kim Thái Hanh gật đầu, nói câu không tồi.

Điền Chính Quốc hơi ngửa đầu cười cười với Kim Thái Hanh, lại không nghĩ rằng, tay Kim Thái Hanh bỗng nhiên dừng ở sườn mặt cậu, thậm chí còn nhẹ nhàng nắm lấy vành tai cậu, thong thả ung dung mà vuốt ve, tựa như đang hết sức thưởng thức một bảo vật nào đó.

Điền Chính Quốc nháy mắt cứng đờ, bị dọa rồi, trong lòng còn nhịn không được hoài nghi, bạo quân sẽ không phải đột nhiên có hứng thú, nhớ tới cậu lúc tiến cung lấy thân phận là mỹ nhân tiến vua, nếu muốn thị tẩm cậu...


May mà, Kim Thái Hanh tựa hồ như không có ý định này, niết niết vành tai, giống như tiểu hài tử tìm thấy được một món đồ chơi mới, vừa tò mò lại rất có hứng thú tìm hiểu, Kim Thái Hanh chậm rì rì nói: "Trên lỗ tai ngươi nguyên lai còn có một nốt ruồi son, tại sao trước kia trẫm như thế nào không chú ý tới."

Lỗ tai Điền Chính Quốc hơi mẫn cảm, bị chạm vào liền truyền đến một trận tê dại, có điểm chịu không nổi, muốn chế trụ tay Kim Thái Hanh không cho sờ, lại không xác định có thể hay không dẫm lên bãi mìn của bạo quân, tay muốn ngăn cản liền cương cứng đặt ở giữa không trung, có điểm khô cằn nói: "... Nốt ruồi nhỏ như vậy, không dễ thấy được, không thấy được thực bình thường."

"Phải không?" Kim Thái Hanh lại xoa nhẹ một hồi lâu, mới chậm rãi thu hồi tay, ý vị thâm trường mà nói, "Nốt ruồi lớn lên ở địa phương này thật ra khá tốt."
Điền Chính Quốc có điểm ngốc, như thế nào đột nhiên liền chú ý tới vấn đề này.

Bất quá, bất kể thời điểm nào khi nói chuyện, tuy không hiểu gì nhưng chỉ cần khen là được, khen là được rồi.

"Nhưng ta cảm thấy nốt chu sa của bệ hạ lại càng đẹp mắt hơn." Điền Chính Quốc tươi cười vừa ấm áp lại sáng ngời, chỉ chỉ chính mình.

Này vẫn là bởi vì vài phút trước Điền Chính Quốc đối diện với Kim Thái Hanh có chút túng quẫn, cảm thấy áp lực gấp bội, liền đem ánh mắt hơi chút dời xuống, nhìn cằm Kim Thái Hanh, tự nhiên cũng chú ý tới cần cổ thon dài, hầu kết lộ ra, ở đó còn có một nôt ruồi nho nhỏ, vị trí thực xảo diệu, khiến cho Kim Thái Hanh nhiều thêm vài phần gợi cảm.

Nếu cậu xuyên đến tương lai làm minh tinh, khẳng định sẽ có rất nhiều fans điên cuồng liếm màn hình.
Kim Thái Hanh nghe xong câu vuốt mông ngựa này, cũng không tỏ ý kiến gì, thậm chí giống như không biết trên cổ cũng có một nốt ruồi đỏ.

Trong thư phòng, Điền Chính Quốc nghiêm túc luyện tự, Kim Thái Hanh chỉ đạo đề điểm, lời nói không nhiều lắm, ngẫu nhiên nói vài câu, có qua có lại, không khí lại ngoài ý muốn hài hòa.

Buổi tối, khi cậu chuẩn bị đi ngủ.

Điền Chính Quốc trong lúc vô tình nhớ tới cuộc đối thoại buổi chiều kia, sắc mặt hơi biến đổi, vài bước đi nhanh đến trước giương, nhìn mình trong gương, quả nhiên nhìn thấy trên vành tai trái cậu có một nốt chu sa nho nhỏ, tươi đẹp ướŧ áŧ, là một loại cảm giác khó có thể hình dung.

Nhưng mấu chốt chính là, cậu nhớ rõ nguyên chủ không có nốt ruồi này, mà cậu lại có.
Lòng bàn tay Điền Chính Quốc hơi dùng sức cọ cọ vành tai, thế nhưng nốt chu sa vẫn thượng vị ở trên vành tai Điền Chính Quốc.

Tam Hỉ nghi hoặc hỏi: "Công tử làm sao vậy?"

Điền Chính Quốc quay đầu liền hỏi hắn, "Tam Hỉ, ngươi còn nhớ rõ thời điểm ta mới tiến cung, trên lỗ tai có hay không có nốt ruồi đỏ này?"

Tam Hỉ nghĩ nghĩ, ngữ khí cũng không quá xác định, "Hình như là không có đi? Nô tài không quá chú ý tới... Công tử không thích nốt chu sa này sao? Nhưng nô tài nghe nói đây là biểu hiện của phúc khí, mỹ nhân chí, dệt hoa trên gấm, làm cho công tử ngày càng đẹp mắt."

Điền Chính Quốc cũng không có nghiêm túc lắng nghe, lắc đầu không nói gì, cùng Tam Hỉ nói ngủ ngon, nằm trên giường đi ngủ.

Bất quá, trong lòng cậu vẫn là có chút để bụng chuyện này.

Trước kia nguyên thân không có, hiện tại lại xuất hiện, còn giống với chính mình trước kia, nằm tại vị trí giống nhau như đúc, đây thật sự biến thành thân thể của mình sao?
Ngoài ý muốn xuyên đến cổ đại, Điền Chính Quốc trước kia không phải không nghĩ tới, khả năng ngày nào đó sẽ lại xuyên trở về, nhưng bây giờ xem như cậu đang chậm rãi dung nhập với thế giới này?

Nghĩ đến sau này rất có thể sẽ không xuyên được trở về, Điền Chính Quốc cũng không có nhiều tiếc nuối, rốt cuộc ở thế giới kia chỉ có cậu lẻ loi đơn độc, đối với thế giới kia cũng không có gì lưu luyến, thôi, chỉ cần mình cố gắng thích ứng trong mọi tình cảnh là tốt rồi.

Nhưng thật ra cậu đang nghĩ, nếu nguyên thân Điền Chính Quốc cùng cậu đồng thời xuyên qua, hy vọng hắn có thể ở thế giới bên kia sống tốt.

Còn cậu, thoát ly khỏi gia đình Quảng Dương Hầu, chính mình tự do sinh hoạt, tiêu diêu tự tại, tiêu sái tùy ý, thật sung sướng biết bao..

Bất tri bất giác, liền viết tràn đầy một tờ giấy tên Kim Thái Hanh, ngay từ đầu có chút không khống chế tốt, thậm chí nét chữ còn có chút cứng.

Điền Chính Quốc liếc mắt một cái xem qua, mạc danh kì diệu cảm giác chính mình giống như là mấy kẻ yêu thầm Kim Thái Hanh, yêu đến cuồng si ngây ngốc biếи ŧɦái, nghĩ vậy, nhịn không được liền hơi lo lắng, có điểm phát run.
Chính cậu cũng không biết là vì cái gì, theo bản năng yên lặng lui về phía sau một bước nhỏ.

Kim Thái Hanh hiển nhiên không có chú ý tới động tác của cậu , rũ mắt nhìn thành quả luyện tập của Điền Chính Quốc, khóe miệng hơi câu nhè nhẹ, thế nhưng khó có được lộ ra một chút ý cười.

Kim Thái Hanh gật đầu, nói câu không tồi.

Điền Chính Quốc hơi ngửa đầu cười cười với Kim Thái Hanh, lại không nghĩ rằng, tay Kim Thái Hanh bỗng nhiên dừng ở sườn mặt cậu , thậm chí còn nhẹ nhàng nắm lấy vành tai cậu , thong thả ung dung mà vuốt ve, tựa như đang hết sức thưởng thức một bảo vật nào đó.

Điền Chính Quốc nháy mắt cứng đờ, bị dọa rồi, trong lòng còn nhịn không được hoài nghi, bạo quân sẽ không phải đột nhiên có hứng thú, nhớ tới cậu lúc tiến cung lấy thân phận là mỹ nhân tiến vua, nếu muốn thị tẩm cậu...


May mà, Kim Thái Hanh tựa hồ như không có ý định này, niết niết vành tai, giống như tiểu hài tử tìm thấy được một món đồ chơi mới, vừa tò mò lại rất có hứng thú tìm hiểu, Kim Thái Hanh chậm rì rì nói: "Trên lỗ tai ngươi nguyên lai còn có một nốt ruồi son, tại sao trước kia trẫm như thế nào không chú ý tới."

Lỗ tai Điền Chính Quốc hơi mẫn cảm, bị chạm vào liền truyền đến một trận tê dại, có điểm chịu không nổi, muốn chế trụ tay Kim Thái Hanh không cho sờ, lại không xác định có thể hay không dẫm lên bãi mìn của bạo quân, tay muốn ngăn cản liền cương cứng đặt ở giữa không trung, có điểm khô cằn nói: "... Nốt ruồi nhỏ như vậy, không dễ thấy được, không thấy được thực bình thường."

"Phải không?" Kim Thái Hanh lại xoa nhẹ một hồi lâu, mới chậm rãi thu hồi tay, ý vị thâm trường mà nói, "Nốt ruồi lớn lên ở địa phương này thật ra khá tốt."
Điền Chính Quốc có điểm ngốc, như thế nào đột nhiên liền chú ý tới vấn đề này.

Bất quá, bất kể thời điểm nào khi nói chuyện, tuy không hiểu gì nhưng chỉ cần khen là được, khen là được rồi.

"Nhưng ta cảm thấy nốt chu sa của bệ hạ lại càng đẹp mắt hơn." Điền Chính Quốc tươi cười vừa ấm áp lại sáng ngời, chỉ chỉ chính mình.

Này vẫn là bởi vì vài phút trước Điền Chính Quốc đối diện với Kim Thái Hanh có chút túng quẫn, cảm thấy áp lực gấp bội, liền đem ánh mắt hơi chút dời xuống, nhìn cằm Kim Thái Hanh, tự nhiên cũng chú ý tới cần cổ thon dài, hầu kết lộ ra, ở đó còn có một nôt ruồi nho nhỏ, vị trí thực xảo diệu, khiến cho Kim Thái Hanh nhiều thêm vài phần gợi cảm.

Nếu cậu xuyên đến tương lai làm minh tinh, khẳng định sẽ có rất nhiều fans điên cuồng liếm màn hình.
Kim Thái Hanh nghe xong câu vuốt mông ngựa này, cũng không tỏ ý kiến gì, thậm chí giống như không biết trên cổ cũng có một nốt ruồi đỏ.

Trong thư phòng, Điền Chính Quốc nghiêm túc luyện tự, Kim Thái Hanh chỉ đạo đề điểm, lời nói không nhiều lắm, ngẫu nhiên nói vài câu, có qua có lại, không khí lại ngoài ý muốn hài hòa.

Buổi tối, khi cậu chuẩn bị đi ngủ.

Điền Chính Quốc trong lúc vô tình nhớ tới cuộc đối thoại buổi chiều kia, sắc mặt hơi biến đổi, vài bước đi nhanh đến trước giương, nhìn mình trong gương, quả nhiên nhìn thấy trên vành tai trái cậu có một nốt chu sa nho nhỏ, tươi đẹp ướŧ áŧ, là một loại cảm giác khó có thể hình dung.

Nhưng mấu chốt chính là, cậu nhớ rõ nguyên thân không có nốt ruồi này, mà cậu lại có.
Lòng bàn tay Điền Chính Quốc hơi dùng sức cọ cọ vành tai, thế nhưng nốt chu sa vẫn thượng vị ở trên vành tai Điền Chính Quốc.

Tam Hỉ nghi hoặc hỏi: "Công tử làm sao vậy?"

Điền Chính Quốc quay đầu liền hỏi cậu , "Tam Hỉ, ngươi còn nhớ rõ thời điểm ta mới tiến cung, trên lỗ tai có hay không có nốt ruồi đỏ này?"

Tam Hỉ nghĩ nghĩ, ngữ khí cũng không quá xác định, "Hình như là không có đi? Nô tài không quá chú ý tới... Công tử không thích nốt chu sa này sao? Nhưng nô tài nghe nói đây là biểu hiện của phúc khí, mỹ nhân chí, dệt hoa trên gấm, làm cho công tử ngày càng đẹp mắt."

Điền Chính Quốc cũng không có nghiêm túc lắng nghe, lắc đầu không nói gì, cùng Tam Hỉ nói ngủ ngon, nằm trên giường đi ngủ.

Bất quá, trong lòng cậu vẫn là có chút để bụng chuyện này.

Trước kia nguyên thân không có, hiện tại lại xuất hiện, còn giống với chính mình trước kia, nằm tại vị trí giống nhau như đúc, đây thật sự biến thành thân thể của mình sao?
Ngoài ý muốn xuyên đến cổ đại, Điền Chính Quốc trước kia không phải không nghĩ tới, khả năng ngày nào đó sẽ lại xuyên trở về, nhưng bây giờ xem như cậu đang chậm rãi dung nhập với thế giới này?

Nghĩ đến sau này rất có thể sẽ không xuyên được trở về, Điền Chính Quốc cũng không có nhiều tiếc nuối, rốt cuộc ở thế giới kia chỉ có cậu lẻ loi đơn độc, đối với thế giới kia cũng không có gì lưu luyến, thôi, chỉ cần mình cố gắng thích ứng trong mọi tình cảnh là tốt rồi.

Nhưng thật ra cậu đang nghĩ, nếu nguyên thân Điền Chính Quốc cùng cậu đồng thời xuyên qua, hy vọng hắn có thể ở thế giới bên kia sống tốt.

Còn cậu , thoát ly khỏi gia đình Quảng Dương Hầu, chính mình tự do sinh hoạt, tiêu diêu tự tại, tiêu sái tùy ý, thật sung sướng biết bao..

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro