Chương 85: Hình rồng

Điền Chính Quốc đã sớm muốn xem hình rồng của Kim Thái Hanh rồi, trong lòng cậu cũng từng tưởng tượng, nhưng cảnh tượng thực sự vượt xa mong đợi của cậu.

Vốn tưởng chỉ lớn hơn nhân loại một chút, nhưng thứ xuất hiện trước mắt cậu lại là một thân hình khổng lồ như muốn che khuất cả bầu trời, chỉ riêng đầu rồng đã dài hơn chiều cao của một người đàn ông trưởng thành, ước chừng chiều dài đã vượt qua trăm mét.

Toàn thân được kim sắc long lân bao phủ, trên đầu còn có hai sừng thật lớn, trên lưng còn có đôi cánh, lông vũ phản chiếu ánh sáng lộng lẫy dưới ánh mặt trời.

Hình ảnh này quả thực rất giống ứng long trong truyền thuyết.

Lại có phụ cánh, tắc vi chân long*

Người xưa từng nói, có cánh thì chính là chân long.

Nhưng giờ Điền Chính Quốc không nghĩ được nhiều vậy nữa, khi Kim Thái Hanh biến thân thành rồng đứng giữa không trung, cậu cảm thấy bản thân đã khiếp sợ tới mức đầu óc trống rỗng, chỉ có thể mở to mắt, ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.

Cậu thực sự đã trông thấy rồng kìa.

Kim sắc cự long chậm rãi hạ xuống khỏi không trung, móng vuốt chạm đất, đáp xuống trước mặt Điền Chính Quốc.

Con ngươi dựng đứng màu vàng kim đang chăm chú nhìn cậu.

Càng đến gần, càng có thể cảm nhận được áp lực vô cùng đáng sợ, giống như sóng gió động trời đang đánh úp lại, có thể nhấn chìm mọi người trong tích tắc.

Điền Chính Quốc sững người tại chỗ, quên cả thở, thân thể như mất tự chủ không thể động đậy, mãi cho đến khi kim long trước mặt hơi nghiêng người, cúi đầu, khẽ chạm vào vai cậu.

Động tác này vô cùng nhẹ nhàng, giống như một mãnh hổ đang ngửi tường vi, vô cùng thận trọng vì sợ vô tình làm cậu bị thương.

Điền Chính Quốc hồi thần, cả người thả lỏng, nhìn chăm chú kim long trước mặt.

Bởi vì khoảng cách gần nên cậu có thể thấy rõ từng đường nét của long lân màu vàng kim, độ cung hơi nhếch lên, đôi con ngươi thẳng tắp sâu thẳm, tựa như toàn bộ ngân hà chói mắt đều ẩn ở bên trong.

Đôi con ngươi phản chiếu rõ ràng bóng dáng của Điền Chính Quốc, như muốn khóa chặt người vào đáy mắt.

Điền Chính Quốc ngẩng đầu, trong mắt cậu cũng chỉ có cự long khí thế nghiêm nghị này.

Như bị mê hoặc, cậu nhẹ nhàng bước về phía trước một bước, cậu ôm đầu kim sắc cự long, sau đó chạm nhẹ trán mình lên, còn khẽ hôn hắn.

Kim long lập tức như bị doạ sợ, đột nhiên run lên, vảy rồng cả người rung động như thể động vật nào đó xù lông.

Điền Chính Quốc sửng sốt rồi bật cười vì phản ứng này của hắn, cậu cười đến mi mắt cong cong, không nhịn được nói: "Đáng yêu quá."

Vẻ mặt kim long đột nhiên trở nên vô cùng vi diệu, như thể không hiểu sao bản thân lại liên quan đến cái từ đáng yêu này.

Hắn muốn lắc đầu, nhưng Điền Chính Quốc lại đang ôm hắn, chỉ cần một cử động nhẹ cũng có thể khiến cậu bị thương.

Vì thế, một con rồng to lớn như hắn dường như bị nhân loại bé nhỏ này trói buộc, động cũng không dám động.

Điền Chính Quốc ôm chặt lấy hắn, giọng nói không kìm được kích động "Hình rồng của ngươi đẹp quá!"

Vẻ mặt kim long rất bình tĩnh, bất động thanh sắc.

Điền Chính Quốc tò mò hỏi: "Nhìn ngươi rất giống Ứng long trong truyền thuyết, vậy ngươi có thần lực gì không? Có thể phun lửa không?"

Kim long sững lại, im lặng lạ thường.

Điền Chính Quốc đột nhiên nhận ra mình còn đang ôm đầu người kia, hẳn là hắn không trả lời được, vội vàng buông ra, háo hức chờ đợi.

Trông kim long hơi mất tự nhiên, sau vài giây, hắn lắc đầu.

Điền Chính Quốc ừm một tiếng, lại hỏi: "Vậy có hô mưa gọi gió không?"

Kim long lại lắc đầu.

Điền Chính Quốc tiếp tục hỏi: "Biến lớn biến nhỏ thì sao?"

Kim long vẫn lắc đầu, nhưng có vẻ như động tác đã chậm hơn trước, dường như động tác này với nó rất gian nan, liên tiếp ba lần lắc đầu, đầu nó đã hơi thấp xuống. Rõ ràng vẫn là gương mặt không có biểu cảm, long lân thậm chí còn hơi phiếm ánh sáng lạnh như kim loại, khiến người ta nhìn mà sợ hãi...

Vốn nên như vậy, nhưng không hiểu sao Điền Chính Quốc lại cảm thấy nó đang ủ rũ, giống như một chú chó to xác không được chủ nhân khen ngợi vậy.

Điền Chính Quốc bị bản thân bổ não đến mức muốn phì cười, càng không nhịn được duỗi tay sờ sờ cự long đang vô cùng đáng thương.

"Ngươi đáng yêu như vậy, không có những cái đó cũng không sao cả nha."

Cậu không phải đang qua loa dỗ dành Kim Thái Hanh, mà thực sự cảm thấy như vậy, cự long hung mãnh kinh người trong mắt cậu thật giống như một con vật khổng lồ siêu đáng yêu, đáng yêu tới mức không gì thay thế được.

Thực ra lúc trước Điền Chính Quốc nghĩ đến hình thái động vật của Kim Thái Hanh rồi tự nhiên tưởng tượng ra cả những vấn đề về khả năng của rồng. Những hình thú của Alpha và Omega khác đều là những động vật có thật trong tự nhiên, cực kỳ hiếm những giống loài huyền huyễn như của Kim Thái Hanh, làm cậu không nhịn được mà nghĩ tới những khía cạnh vô thực kia, muốn biết có thể thần kỳ như loài rồng trong thần thoại không.

Nhưng thực ra nghĩ lại, ưu thế của các Alpha trong thời đại tinh tế đều nằm ở tinh thần lực, họ có thể dễ dàng điều khiển cơ giáp. Tuy họ có hình dáng động vật ăn thịt nhưng chúng chỉ là những đặc điểm về hình thái, không phải hổ hay sư tử thật.

Nếu như Kim Thái Hanh có thể phun lửa hay hô mưa gọi gió thì quá mức thoát tục so với thời đại này rồi. Như vậy hắn sẽ không còn là một Alpha nhân loại bình thường nữa, mà sẽ thành thần.

Không có những thần lực kia mới là bình thường.

Điền Chính Quốc chỉ quá kích động khi thấy rồng nên mới hỏi vậy mà thôi.

Sau khi cậu khen kim long đáng yêu xong, nó liền cứng đờ, nhưng rất nhanh đã thả lỏng lại, ánh mắt còn có chút bất đắc dĩ và yêu chiều dung túng.

Một kim long hình dáng mạnh mẽ và to lớn, móng vuốt sắc nhọn dẫm trên mặt đất, cái đuôi thật dài đang lắc nhẹ giữa không trung.

Một cự long thoạt nhìn có thể chấn động cả thiên địa, thế mà lại cúi đầu trước một nhân loại bé nhỏ, còn vô cùng nghe lời.

Điền Chính Quốc tò mò hỏi: "Ta có thể chạm vào cánh của ngươi không?"

Kim long gật đầu, không chút do dự hạ đôi cánh xuống cho Điền Chính Quốc sờ thử.

Điền Chính Quốc bước nhanh tới, đôi cánh kia thoạt nhìn thì gần nhưng thực ra còn cách một đoạn, thân mình kim long quá mức khổng lồ. Nhưng cậu mới bước được hai bước thì kim long đã tự hạ cánh mình xuống, cậu không cần phải chạy nữa.

Nhìn gần lại càng khiến người ta không nhịn được cảm thán.

Những chiếc lông vũ đầy màu sắc rực rỡ, độ bóng đẹp không thể diễn tả bằng lời, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo nhất.

Cậu duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào lông vũ, mềm mại mượt mà, cảm xúc rất tốt.

Không nhịn được sờ thêm hai lần.

Kim Thái Hanh thấy hơi ngứa, không nhịn được khẽ giật giật cánh, nhưng động tác rất khẽ, hắn sợ không cẩn thận tạo thành gió lớn sẽ thổi cậu văng ra xa mất.

Điền Chính Quốc sờ soạng một hồi rồi buông tay, cậu vừa lưu luyến vừa hâm mộ nhìn đôi cánh kia, khẽ nói: "Có thể bay thực tốt."

Lúc nhỏ ai mà không mơ ước mình có siêu năng lực chứ? Bay bằng đạo cụ so với mình tự bay sao mà giống nhau được.

Khi cậu còn đang hâm mộ thì eo đột nhiên bị đuôi rồng cuốn lấy, thân thể cũng treo trên không. Mới luống cuống một giây đã được đặt lên trên lưng rồng, đôi cánh kia còn nhè nhẹ vỗ vào cánh tay cậu, ý bảo cậu ôm chặt.

Điền Chính Quốc sửng sốt "Ngươi định mang ta bay lên sao?"

Đáp án thực rõ ràng.

Sau khi Điền Chính Quốc ôm lấy cổ nó, kim long liền thực sự vỗ cánh, tạo ra gió lớn khiến cây cối xung quanh nghiêng ngả, sau đó đột nhiên bay lên không trung.

Chập long đã kinh miên, vừa kêu động thiên sơn*

Điền Chính Quốc đã thực sự cảm nhận được hình ảnh trong câu đó rồi.

Gió lướt qua tai Điền Chính Quốc khiến mái tóc đen của cậu cũng tung bay theo. Mặt đất càng ngày càng xa, cậu ngồi trên lưng rồng không ngừng bay lên trên.

Cây cối xanh tươi trên núi nhỏ dần, khi bay đến một độ cao nhất định, cậu có thể trông thấy toàn cảnh kinh thành.

Hiệu quả thị giác vô cùng chấn động.

Chưa kể giờ cậu đang ngồi trên lưng một con rồng, mức độ cảm xúc có thể nói là tăng lên gấp bội, gần như đạt đến đỉnh điểm khiến trái tim cậu như muốn nổ tung.

Tai thỏ của Điền Chính Quốc cũng lộ ra, bông xù rũ xuống bên sườn mặt, đôi mắt sáng ngời, hưng phấn nhìn cảnh tượng bên dưới, rồi lại nhìn xung quanh, dường như những đám mây đang gần trong gang tấc, chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào một mảnh mềm mại.

So với con rồng khổng lồ kia, Điền Chính Quốc quả thực rất nhỏ bé.

Cho nên người khác cũng không thể trông thấy cậu.

Đúng vậy, mọi người trong kinh thành đều trông thấy thần long đằng vân giá vũ, thân hình màu vàng kim, khí thế kinh người, hiển lộ cảm giác áp bách khiến người thần phục.

Trong lòng bá tánh chấn động, họ đều coi đó là chân long giáng thế, là điềm lành.

Bọn họ sôi nổi quỳ lạy, cung kính hành lễ, cầu xin long thần phù hộ.

Mà những cung nhân đang canh giữ ở ngoài rừng chờ hoàng đế cùng hoàng hậu vào trong núi đạp thanh lại càng khiếp sợ. Họ tận mắt trông thấy chân long bay ra khỏi núi, hơn nữa còn là không bao lâu sau khi hoàng đế tiến vào.

Chân long vì thánh thượng nên mới hiện thân sao?

Thánh thượng là chân long thiên tử, được thần minh ủng hộ ư?

Họ sửng sốt một chút, sau đó lập tức quỳ xuống, thành kính lễ bái.

Vì cách mặt đất quá xa nên Điền Chính Quốc không thể nhìn rõ, cũng không trông thấy mọi người đang hành lễ, nhưng Kim Thái Hanh thì thấy được, sau khi biến thành rồng, ngũ quan của hắn dường như đều tăng mạnh. Dù khoảng cách rất xa, hắn vẫn có thể thấy rõ cảnh tượng trên mặt đất.

Nhưng hắn cũng không vì thế mà cảm động, trái lại còn thấy hơi buồn cười.

Lúc còn nhỏ, vì cặp sừng kia mà hắn bị mắng là quái vật, giờ lại được tôn sùng là chân long, khoảng cách thật sự là xa tới mức khó tưởng tượng.

Hắn hiểu rất rõ, nếu hôm nay hắn không phải là hoàng đế tối cao, vậy một khi sừng rồng bại lộ, chắc chắn hắn sẽ lại bị coi là quái vật. Còn khi đã là hoàng đế, đám quan lại kia sẽ không ngại bịa ra đủ thứ mỹ từ cho hắn. Tất cả đều sẽ chỉ phụ thuộc vào vị thế hiện tại của hắn mà thôi.

Hiện tại hắn mang hình rồng, giữ dáng vẻ bí ẩn, đằng vân giá vũ, như ẩn như hiện thì còn được, nhưng nếu thực sự rơi xuống thế gian, sau đó bị người khác biết hắn vốn chẳng hề có thần lực, vậy thì những kính sợ kia liệu có thể duy trì được bao lâu?

Cách tốt nhất chính là chẳng làm gì cả, để mọi người nghĩ chân long hiện thân là điềm lành, là vì hắn nên mới hiện thân là được.

Nhưng Điền Chính Quốc không cần phải biết những chuyện này.

Kim sắc cự long cõng Điền Chính Quốc đi một quãng đường rất xa, lướt qua toàn bộ kinh thành, từ trên cao nhìn xuống, các cửa hàng san sát nhau, chi chít như sau trên trời, đường lớn hẻm nhỏ dày đặc như mạng nhện.

Điền Chính Quốc nhìn từ trên trời xuống, kinh thành phồn vinh được thu nhỏ lại giống như mô hình, khiến người ta có cảm giác thực thần kỳ.

Hoàng cung rộng lớn, quần thể cung điện đồ sộ như vậy, nhưng giờ nhìn chỗ nào cũng mini, thậm chí còn hơi đáng yêu.

Hết thảy đều trở nên thực nhỏ bé.


...


Trong truyền thuyết hay thần thoại có nhiều loại rồng lắm nha nếu mọi người hứng thú thì có thể tìm hiểu thêm, đảm bảo sẽ bất ngờ lắm, còn ứng long đây:

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro