Chap 188 + 192

Chap 188: Chỉ là nàng lười nói

Phượng Thiển cảm thấy mình không thể giảng đạo lý có lẽ nắm chặt nắm đấm lại không thể so với nam nhân này, đơn giản dựng thẳng ngón giữa ở trong lòng, hoàn toàn buông tha giãy dụa.

Lấy một ít lá trà để vào trong ấm trà, đổ nước, lại thêm chút lá trà, đậy nắp bình lại, lắc lắc bình trà.

Lần pha đầu và lần thứ hai đều là dùng để rửa lá trà, Phượng Thiển làm xong, mới rót ra ba chén trà, một ly đưa tới đế vương, một đưa cho Uyển tần, một ly đặt ở trước mặt mình.

Uyển tần thụ sủng nhược kinh: "Tạ Thiển phi nương nương."

"Không cần câu nệ xã giao với Thiển phi, nàng không thích." Quân Mặc Ảnh biết nữ nhân này là người ngày ấy trên cung yến bị chính mình phạt ăn chay. Tuy rằng hoài nghi mục đích nàng đến hôm nay, nhưng mà nhìn nàng chưa làm hành vi bất thường nào, hơn nữa có nàng ở đây, vật nhỏ không nổi bão với hắn, tạm thời không so đo với nàng.

"Vâng, nô tì tuân chỉ."

Lúc này Đông Dương đã mang điểm tâm trở lại, nhìn thấy đế vương và chủ tử nhà mình ngồi cùng một chỗ, hơn nữa ừm, tay đế vương còn đặt trên lưng chủ tử, hẳn là hai người này làm lành rồi.

Đông Dương mỉm cười.

Xem ra, chủ tử vẫn dễ dỗ dành.

Phượng Thiển nhìn mấy thứ điểm tâm linh tinh trong tay Đông Dương, trừng mắt nhìn, sắc mặt mới tốt hơn.

Quân Mặc Ảnh biết nàng thích mấy thứ này, vứt cho Đông Dương ánh mắt, đặt cả hộp thức ăn ở trước mặt Phượng Thiển.

Phượng Thiển làm bộ làm tịch hỏi Uyển tần có muốn hay không, thấy đối phương không muốn, lòng đầy vui mừng dùng chiếc đũa gắp một viên bột củ sen lên, cho thẳng vào miệng.

Nhìn tướng ăn không câu nệ tiểu tiết của nàng, trong lòng Uyển tần âm thầm kinh ngạc, lại nhìn đế vương, chẳng những không có nửa điểm ghét bỏ, đuôi lông mày khóe mắt biểu lộ sủng nịch, rõ ràng là dáng vẻ mình chưa bao giờ gặp qua.

Đây là thất sủng trong nghe đồn?!

À, không cần thiết!

Cả buổi sáng, Uyển tần cũng không thể chân chính nói với Phượng Thiển mấy câu, hoặc là lúc ban đầu Phượng Thiển không rảnh quan tâm nàng, hoặc là sau khi đế vương đến đây nàng mở miệng đều trở nên cẩn thận.

Phượng Thiển biết mình xem nhẹ nàng, cũng có chút ngượng ngùng, khách khí nói: "Về sau nếu có rảnh, qua đây ngồi chơi chút."

"Vâng, nô tì đã biết." Uyển tần mỉm cười gật đầu.

Uyển tần đi rồi, Phượng Thiển tiếp tục càn quét điểm tâm nàng vẫn chưa ăn xong, mới đầu Quân Mặc Ảnh còn để mặc nàng, sau không để nàng ăn nữa: "Sắp dùng cơm trưa rồi, đừng ăn."

Nhưng mà, khiến Quân Mặc Ảnh ngạc nhiên là, khi hắn nói xong câu đó, kỳ tích nàng không phản bác gì.

Miệng Phượng Thiển còn chưa nhai hết bánh hoa quế, nghe vậy, dại ra hai giây, cũng thuận theo gật đầu: "Ăn xong miếng này sẽ không ăn nữa."

Nhưng là, nàng không ngẩng đầu, ánh mắt thủy chung dừng ở điểm tâm trước mặt.

Đột nhiên Quân Mặc Ảnh không biết nói gì tiếp.

Ngày xưa muốn khiến nàng nghe lời, làm cho nàng ngoan, nhưng lúc nàng thật sự nhu thuận, hắn lại phát hiện mình không thể thấy nàng như vậy.

Hắn không sợ nàng phát giận, có tính tình chứng tỏ sự tình còn có cứu vãn đường sống, giống như mang theo Hi phi ra cung lần đó, không phải nàng nổi giận đùng đùng sao?

Nhưng hiện tại, hắn biết, không phải nàng không tức giận, cũng không phải không còn cách nào khác, chỉ là nàng lười nói.

Nhìn nàng như vậy, không hiểu sao trong lòng Quân Mặc Ảnh tê rần: "Thiển Thiển...."

Phượng Thiển vỗ vụn điểm tâm trên tay, ngẩng đầu lên, khóe miệng tươi cười, đẹp như hoa: "Hoàng Thượng, nên dùng bữa."

-----------------------------------------------------------------------------------------

Chap 189: Ngươi thích là tốt rồi

Nói xong cũng không cho Quân Mặc Ảnh cơ hội từ chối, lập tức đứng dậy từ trong lòng hắn. Giờ phút này Uyển tần đã đi, nàng tự nhiên không cần cố kỵ cái gì, Quân Mặc Ảnh không lưu ý một cái, đã bị nàng trượt ra.

"Hoàng Thượng, bên trong dọn xong rồi, vào đi thôi." Phượng Thiển lặp lại lời nói một lần, đứng cách xa hắn, cách cũng không xa, dáng vẻ tươi cười trong suốt không có phần khác so với thường ngày.

Nhưng cẩn thận nhìn hai mắt của nàng, sẽ phát hiện ý cười của nàng không đạt đáy mắt.

Có cảm giác không hiểu nổi, ngực như là bị vật gì đó thật nhỏ đâm một chút, cũng không phải bệnh trạng rõ ràng, lại đâm vào khiến cả người hắn khó chịu.

"Không cần gọi là Hoàng Thượng." Mi tâm Quân Mặc Ảnh nhíu lại, môi mỏng mím chặt.

Từ lần đầu tiên nàng gọi hắn là Quân Mặc Ảnh, cũng đã xác định ba chữ kia thuộc về nàng. Một hồi kia, tâm tình của hắn cũng rất phức tạp, có kinh ngạc, ngạc nhiên, có vui sướng, nhảy nhót, có sợ sệt, mờ mịt, lại chỉ không có mất hứng.

Sau khi nàng khiến hắn có thói quen đặc biệt này, đột nhiên lại làm cho thất cả trở về điểm ban đầu.

Hắn không cho phép.

Tiếng của đế vương cũng không nhỏ, nô tài xung quanh đều nghe được hắn nói, bị hắn làm hoảng sợ.

Không cần gọi là Hoàng Thượng!

Một hoàng đế lại có thể nói với phi tần của hắn, không cần gọi là Hoàng Thượng!

Chẳng lẽ không phải bởi vì chủ tử điêu ngoa thành tánh, thị sủng sinh kiêu, cho nên mới suốt ngày xưng "Ngươi.. ta..." không quy củ với đế vương như vậy, mà là đế vương cho phép chủ tử làm như vậy!

Trời ạ, cũng quá quỷ dị rồi.

Lý Đức Thông cũng đi theo đế vương đã lâu, cũng hiểu một phaanff nào tâm tư của đế vương.

Hiện tại rõ ràng chính là tiểu cô nãi nãi tức giận, cho nên trong lòng đế vương cũng không thoải mái. Lúc bình thường, tiểu cô nãi nãi hay gọi lẫn lộn "Hoàng Thượng" và "Quân Mặc Ảnh", chưa từng thấy đế vương nói qua một câu.

Nhưng mà bình thường, kỳ thật gọi là gì đều không sao cả.

Loại thời kì mẫm cảm này, thật đúng là....

Phượng Thiển nghe xong Quân Mặc Ảnh nói, ngẩn người, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên, không hiểu đột nhiên hắn làm sao vậy.

Nhưng cũng chỉ sợ sệt hai giây, nàng liền phản ứng lại, cười tủm tỉm nhìn hắn: "Ngươi thích là tốt rồi, gọi là gì đều được."

Quân Mặc Ảnh thiếu chút nữa hoảng hốt chìm trong lúm đồng tiền như hoa của nàng.

Lúc dùng cơm trưa, bởi vì vừa rồi Phượng Thiển ăn có chút nhiều, cho nên cũng không tham ăn như bình thường, nhưng ăn cũng không ít.

Đối với đồ ăn Quân Mặc Ảnh gắp cho nàng, nàng cũng giống như bình thường, từng ngụm từng ngụm nuốt, ngay cả cà rốt cũng không ngoại lệ ăn hết.

Nói tóm lại, tất cả như không thay đổi.

Lại rõ ràng có cái gì trong bất tri bất giác đã thay đổi.

Sau giờ nghỉ trưa, Lễ bộ thượng thư tiến cung tìm đến đế vương thương nghị công việc mừng năm mới, đế vương phải đi Ngự Thư Phòng.

Đế vương đi rồi, Đông Dương đứng ở bên người Phượng Thiển, mím môi, như có chút khó xử mở miệng: "Nương nương, nô tỳ có một câu, ngài nghe xong đừng nóng giận."

"Kỳ thật Hoàng Thượng đối xử với ngài thật sự rất tốt, ngài mất trí nhớ có khả năng không biết, nhưng chúng nô tài lại đều nhìn rõ ràng, Hoàng Thượng hắn chưa bao giờ đối với chủ tử nào trong cung như vậy. Liền ngay cả Hoàng Hậu cũng là không có phúc khí gọi thẳng tên Hoàng Thượng. Cho nên nương nương cũng đừng tức giận với Hoàng Thượng nữa, dù sao Hoàng Thượng có thể làm như vậy cũng không dễ dàng."

Phượng Thiển khẽ nhíu mày, ý tứ không rõ "À" một tiếng: "Tức giận cái gì, không phải ta dựa theo ý tứ của hắn đến đây sao, còn muốn ta làm như thế nào nữa?!"

-----------------------------------------------------------------------------------------

Chap 190: May mắn nàng không buông

Đông Dương lập tức bị lời nàng nói làm sửng sốt, không biết còn có thể khuyên như thế nào.

Chủ tử không chỉ tức giận với Hoàng Thượng, cũng tức giận chính nàng, rõ ràng là người tùy tiện, không câu nệ tiểu tiết, hiện tại lại quy củ như thế, im lặng khiến người khác nhìn liền đau lòng.

Không, kỳ thật nói như vậy thì không hoàn toàn đúng. Hiện tại không phải lúc nào chủ tử cũng đều im lặng, ít nhất ở mặt ngoài thì không phải, chỉ cần ngươi muốn làm nàng cười, nàng sẽ cười, chính là...

Đông Dương thở dài: "Hiện tại nương nương cần phải đi nội điện nghỉ một lát."

"Không được, ngươi đi tìm cho ta chút thoại bản đến đây, ta có chút nhàm chán." Phượng Thiển ngồi ở bàn cắn hạt dưa, thỉnh thoảng viết vài chữ trên giấy Tuyên Thành.

Đông Dương nhẹ nhàng liếc mắt một cái, cảm thấy chủ tử đang vẽ tranh, trong lòng không khỏi kinh ngạc, hóa ra sau khi chủ tử mất trí nhớ còn có tay nghề này.

"Chủ tử muốn đọc loại gì?" Đông Dương hỏi.

"Tùy tiện, đều được." Phượng Thiển khoát tay áo, suy nghĩ trong chốc lát, lại bổ sung nói: "Tốt nhất là chuyện giang hồ, dân gian, nhưng mà thâm cung trạch đấu cũng có thể, dù sao mỗi loại ngươi đều tìm một ít cho ta, đến lúc đó thấy thích, ta bảo ngươi đi tìm loại như thế."

"Vâng, nô tỳ đi ngay."

Cung Thi Họa.

Trong nội điện, Linh Lung cẩn thận búi tóc cho Thân phi, trong lòng cũng vui sướng. Phần vui sướng này không phải đến từ chính nàng, mà là nương nương vui vẻ, nàng liền vui vẻ bởi vì lúc tâm tình nương nương tốt sẽ không lấy nàng để trút giận.

"Búi cho bản cung đẹp một chút." Thân phi nhìn gương đồng, khóe miệng mỉm cười, trong hàng mi cong vút lộ ra một cỗ quyến rũ: "Lát nữa bản cung còn muốn đi gặp Hoàng Thượng."

"Vâng, nô tỳ biết." Linh Lung đáp: "Nhưng ngày thường nương nương vốn đẹp, búi tóc kiểu gì cũng đẹp. Ngay cả nô tỳ nhìn đều không nhịn được kinh diễm, càng miễn bàn là Hoàng Thượng."

Thân phi che miệng cười "Khanh khách " vài tiếng: "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi chỉ biết dẻo miệng."

Nhưng mà nói một chút cũng không sai, trong lòng Hoàng Thượng vẫn có nàng.

Nói thật, trước đêm đó, nàng thật sự nghĩ Hoàng Thượng khinh thường nhìn nàng, cho nên mới lấy công vụ bận rộn làm cớ. Lúc đó, trong lòng nàng thật sự là vừa đau vừa khuất nhục, không hiểu sao chuyện tình lại biến thành như vậy.

Nhưng mà may mắn, may mắn nàng không buông.

Hoàng Thượng người nọ, chính là tính tình lạnh lùng, không phải nàng đã sớm biết sao còn so đo làm gì.

Đừng nhìn Hoàng Thượng đối tốt với Phượng Thiển, cho nên cũng dự đoán được phần tốt kia, là loại chuyện không thể cầu, nàng cũng không bắt buộc phải cưỡng cầu. Chỉ cần trong lòng Hoàng Thượng có nàng, vậy là đủ rồi, dù sao trong hậu cung này nữ nhân không chỉ có mình nàng, nếu ai cũng phải ghen tị một lần, nàng còn không ghen tị đến chết sao?

Nhìn xem, cơ hội đã tới rồi.

Đêm qua, không phải Hoàng Thượng lại để nàng thị tẩm sao?

Nhớ tới tư vị nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa, dù là Thân phi cảm thấy da mặt mình dày, hai gò má cũng không khỏi ửng đỏ, đáy mắt hiện lên một tia thẹn thùng.

Nghe nói hoàng thượng vừa đi cung Phượng Ương, nhưng hiện tại lại về Ngự Thư Phòng, như vậy, cơ hội của nàng lại tới nữa không phải sao?

Thân phi búi xong tóc, mặc xong y phục, tư thái ung dung đứng lên, khóe môi nhẹ nhàng cười, trong lúc giơ tay nhấc chân, tràn đầy mị hoặc.

"Mấy thứ kia chuẩn bị xong hết chưa?"

Linh Lung gật đầu: "Bẩm nương nương, đều đã ở bên ngoài."

"Rất tốt." Thân phi cho nàng một nụ cười tán thưởng: "Hiện tại bản cung muốn đi Ngự Thư Phòng, bữa tối bảo cung nhân chuẩn bị phong phú chút, Hoàng Thượng có khả năng sẽ đến."

-----------------------------------------------------------------------------------------

Chap 191: Sao Hoàng Thượng tiến vào không truyền một tiếng?

Nhưng lúc lòng nàng tràn đầy vui mừng đi vào Ngự Thư Phòng, lại phát hiện bên ngoài đã có vài phi tần, còn đều tự tay mang theo hộp đựng thức ăn, vừa thấy đã biết ý đồ các nàng đến không đơn giản.

Mà Lý Đức Thông đứng ở cửa cười tủm tỉm nói: "Các vị nương nương, thật sự có lỗi, nô tài đã thông báo qua, chỉ là Hoàng Thượng đang ở bên trong bàn chính sự, thật sự không tiện gặp các vị nương nương, xin nương nương thông cảm."

Thân phi nhíu mày, trong lòng vừa vui vừa lo.

Xem ra, những người này đến đây không phải một chốc, chính là đế vương không gặp một ai.

Vui là, lấy cớ "Việc chính sự" như vậy không chỉ dùng ở trên người nàng, mấy nữ nhân này, một người cũng đừng muốn gặp đế vương.

Buồn là, đế vương từ chối nhiều người như vậy, nếu nàng đi, có thể ở trong phạm vi "Không tiện tiếp kiến" không?

Trong chúng phi, có người chú ý tới nàng, lập tức làm ra dáng vẻ kinh ngạc khoa trương.

"A, kia không phải Thân phi tỷ tỷ sao?"

"Đúng vậy, Thân phi tỷ tỷ cũng đến đây à?"

"Không phải tỷ tỷ lại đây đưa canh chứ, vậy cũng thật vừa vặn, chúng tỷ muội bọn ta đều vì thế mà đến, nhưng mà Hoàng Thượng nói không rảnh."

"Đó là với ngươi, Thân phi tỷ tỷ không giống, nói không chừng Hoàng Thượng lại để nàng đi vào."

Mọi người bàn luận sôi nổi. Tiếng nói chuyện rơi vào trong tai Thân phi, có chút ghen tị, có vui sướng khi người gặp họa muốn xem kịch vui, tóm lại đều là không có ý tốt.

Thân phi không để ý các nàng, nở ra nụ cười kiều diễm, bước đi thướt tha đi đến trước mặt Lý Đức Thông.

"Lý công công, có thể truyền lời thay bản cung một tiếng không?"

Lý Đức Thông lắc đầu: "Ngại quá nương nương, Hoàng Thượng thật là có chuyện, nói không thấy bất kì kẻ nào." Ăn nói khép nép, lại mang theo ý tứ không thương lượng: "Nô tài cũng không thể để người nào đi vào nếu không sẽ bị mắng."

Hắn cố ý cắn chặt răng nói ba chứ "Bất kì kẻ nào", làm cho Thân phi cảm thấy những lời này chính là nhằm vào nàng, chỉ đành lui từng bước: "Vậy có thể phiền công công đi thay bản cung hỏi một tiếng, sau khi Hoàng Thượng xong việc, có phải đến cung Thi Họa dùng bữa tối không?"

Lại không nghĩ rằng, Lý Đức Thông không cần vào hỏi, trực tiếp lắc đầu: "Hoàng Thượng nói, hôm nay sẽ không đi cung Thi Họa."

Vừa dứt lời, lập tức có người châm chọc cười ra tiếng.

"Thật đúng là coi chính mình là vật quý rồi, hóa ra cũng không hơn gì cái này."

"Không phải sao, dù sao sau khi Hoàng Thượng độc sủng Thiển phi lâu như vậy, duy nhất đi qua chính là cung Thi Họa, người ta đương nhiên là có tư cách cao ngạo."

Sắc mặt Thân phi thay đổi mấy lần, rất nhanh nắm chặt bàn tay, mới miễn cưỡng duy trì tươi cười: "Đa tạ Lý công công, bản cung đã biết."

Chúng phi tần tan rã trong không vui.

Nhưng cũng bởi vì hôm nay không ai nhìn thấy đế vương, trong lòng mỗi người đều coi như cân bằng.

Quân Mặc Ảnh đại khái là tính đến cung Phượng Ương, cách bữa tối còn một ít thời gian.

Phượng Thiển chán đến chết nằm ở tháp xem thoại bản Đông Dương tìm đến, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt nheo lại, nhìn xem cũng rất nhập thần, ngay cả hắn đến đây cũng không nhận thấy được.

Quân Mặc Ảnh bước nhẹ đi đến bên người nàng, trực tiếp ngồi xuống cạnh nàng, một tay ôm chầm lấy nàng.

Phượng Thiển hoảng sợ, quay đầu nhìn thấy là hắn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: "Sao Hoàng Thượng tiến vào không truyền một tiếng?"

Nàng hấp mũi, lông mi thanh tú nhíu lại, mang theo một cỗ kiều mỵ của tiểu nữ nhi.

Nếu không phải sau khi nàng nhìn thoáng qua tư thế giữa hai người mày nhíu càng nhanh, Quân Mặc Ảnh suýt nữa liền nghĩ nàng lại mất trí nhớ.

"Là Thiển Thiển xuất thần, không nhìn thấy trẫm."

Quân Mặc Ảnh sờ gáy nàng, ánh mắt chăm chú: "Có chuyện gì hay để xem không?"

-----------------------------------------------------------------------------------------

Chap 192: Mọi việc không phải như nàng nghĩ

Phượng Thiển đưa thoại bản trong tay qua, bĩu môi nói: "Khẳng định không phải loại ngươi thích."

Quân Mặc Ảnh nhíu mày, cầm trong tay: "Trẫm còn chưa xem đâu, sao Thiển Thiển biết trẫm không thích?"

Không đợi hắn mở ra, tiêu đề "Thanh lâu ký sự" đập vào trong mắt, sắc mặt hắn liền bỗng dưng đen.

Vật nhỏ này, thành tâm đi?

Dám ở trong cung xem loại này?!

"Ai đưa cho nàng?"

"Ngươi hung dữ cái gì? Là ta muốn xem, tự tìm đến! Ngươi đừng nghĩ phạt những người khác trong cung Phượng Ương." Phượng Thiển sợ liên lụy Đông Dương, dừng một chút, cuối cùng lại bổ sung một câu: "Nếu ngươi thật sự không thích, ta không xem là được."

Dù sao còn có thật nhiều loại khác.

Quân Mặc Ảnh biết trong lòng nàng còn giận hắn, trầm ngâm một lát, quyết định xử lý vấn đề này sau. Hiện tại không thể đối khẩu, quan trọng nhất vẫn là giải thích rõ ràng việc này trước, cũng không thể sóng trước chưa ta, sóng sau lại tới.

"Vậy không nhìn." Quân Mặc Ảnh tùy tay vứt cái "Thanh lâu ký sự'' sang bên cạnh, chợt nghiêm trang nhìn Phượng Thiển, bàn tay to ôn nhu sờ khuôn mặt nhỏ của nàng: "Nói cho trẫm, làm sao không thoải mái?"

Phượng Thiển ngẩn người, mới hỏi ngược lại: "Làm sao không thoải mái?"

Nàng có vài phần mờ mịt nhìn nam nhân trước mặt: "Ngươi đang nói cái gì?"

Quân Mặc Ảnh bị nàng làm cho vui vẻ.

Vật nhỏ, giả ngu thật giỏi.

Chính là, hắn lại không cười nổi.

"Không có sao?" Quân Mặc Ảnh nâng cái tay ở trên mặt sửa thành nắm cằm nàng, rõ ràng cảm giác được đột nhiên thân mình nàng cứng đờ, như là muốn giãy, lại bị nàng mạnh mẽ ức chế lại.

Ngực vừa kéo, đau đớn tinh tế lan tràn, ánh mắt Quân Mặc Ảnh ngưng lại, không khỏi ôm nàng vào trong lòng, gắt gao ấn vào trong ngực.

Khi nào thì, ngay cả ý nguyện chân thật nàng cũng không chịu bộc lộ ở trước mặt hắn?

"Thiển Thiển, trẫm biết trong lòng nàng suy nghĩ cái gì, nhưng mọi việc không phải như nàng nghĩ..."

"Quân Mặc Ảnh." Mi tâm Phượng Thiển nhíu lại, chặn lời hắn.

"Ta thật sự không suy nghĩ cái gì, là ngươi suy nghĩ quá nhiều."

Khuôn mặt nhỏ nhắn bị nam nhân ấn dán vào ngực hắn, tuy cách áo lạnh dày cộm, Phượng Thiển vẫn cảm nhận được độ ấm trên người hắn truyền đến, thật rõ ràng, thật ấm.

Khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra ý tứ thâm thúy không rõ.
Phượng Thiển ngẩng đầu lên từ trong lòng hắn, cười tủm tỉm nhìn hắn: "Bữa tối ta để người ta chuẩn bị gà trà hương, ngươi khẳng định chưa ăn qua, trong chốc lát cho ngươi có lộc ăn ăn no."

Huyệt thái dương của Quân Mặc Ảnh nhức nhức, lại dựt dựt, trong lòng có một trận thất bại.

Đời này, lần đầu tiên muốn giải thích với mọi người, cố tình người nọ còn không biết, luôn nói lảng sang chuyện khác.

Nhưng nếu nghĩ nàng là không tâm không phế, vậy có thể sai lầm rồi.

Quân Mặc Ảnh biết, nàng không muốn nghe hắn nói việc kia, ít nhất trước mắt là như thế này. Đừng nhìn nàng tươi cười sáng lạn, không chừng trong lòng xa lánh hắn.

"Để làm gì, ngươi còn không tin đó?" Phượng Thiển quyệt cái miệng nhỏ nhắn: "Ta nói với ngươi, đây là ta tự nghĩ ra, ai cũng chưa nếm qua!"

Được rồi, nàng lại vô sỉ.

"Ừ, trẫm tin nàng." Quân Mặc Ảnh bất đắc dĩ vỗ hai cái trên vai nàng.

"Chúng ta ra xem bữa tối chuẩn bị tốt không. Nếu còn chưa tốt, ta phải đi tìm chút gì đó ăn vào bụng." Phượng Thiển vuốt cái bụng xẹp lép của mình nói.

Quân Mặc Ảnh nhìn thoáng qua, vẫn không rõ, vì cái gì cả ngày vật nhỏ đều ăn, lại không có thịt đâu?

Mà cái bụng này giống như, giống như là vài ngày chưa ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro