Chap 198 + 202
Chap 198: Sinh thần của nương nương sắp đến
Phượng Thiển không nghĩ tới, tiêu thực tiêu đến cuối cùng, thế nhưng càng khó chịu.
Quay về đường cũ, đi đến hồ Vọng Tịch, rốt cuộc Phượng Thiển có chút không chịu nổi.
Bên trong dạ dày quay cuồng cao thấp, như là có cái gậy không ngừng tác quái ở bên trong, từng đợt ghê tởm có cảm giác muốn nôn.
Quả nhiên là ăn rất no sao?
Phượng Thiển tỏ vẻ thật ưu thương.
Một tay ôm bụng, một tay bám vào một gốc cây đại thụ bân hồ, như là sức nặng toàn thân đều đặt ở trên thân cây.
Đột nhiên dạ dày lại một trận cuồn cuộn, Phượng Thiển biến sắc, "Oa" một ngụm nôn ra.
Nàng liều mạng vỗ ngực mình cho thông khí, hồi lâu mới dễ chịu hơn, lại nôn khan vài tiếng, lúc này mới yên tĩnh.
Sau đó, Phượng Thiển không nói gì nhìn "Phân" dưới cây, xấu hổ đến mức lệ rơi đầy mặt.
Chuyện ghê tởm như vậy, chuyện ghê tởm như vậy!!!
Bà nội nó, khẳng định là vì đụng phải nữ nhân cố làm ra vẻ kia, ghê tởm khiến nàng ói ra.
Thật không hay ho gì!
Phượng Thiển hấp hấp mũi, dùng tay lau miệng, quyết định chạy nhanh về cung Phượng Ương.
Tuy rằng nàng không rõ đường trở về lắm, nhưng cũng may nhớ đại khái, lại là ban ngày ban mặt, gặp nhiều cung nữ thái giám, tùy tiện hỏi hỏi, rốt cục thành công trở lại cung điện chói lọi.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua tấm biển to, ánh mặt trời có chút chói mắt, Phượng Thiển không thể không nheo mắt lại, khóe miệng tươi cười lại có thể so với mặt trời.
"Nương nương, rốt cục ngài đã trở lại. Nô tỳ còn tưởng rằng ngài đi dạo ở trong viện đâu, sao lại chạy ra bên ngoài?!" Phượng Thiển mới vừa đi vào trong viện, Đông Dương liền chạy ra, quan tâm hỏi: "Thân mình nương nương còn khó chịu sao?"
Phượng Thiển không có can đảm nói vừa rồi nàng xảy ra chuyện gì, nếu như bị nha đầu kia biết, thế nào cũng phải tìm đến cho nàng một đống Thái y.
"Không sao. Đông Dương nói đúng, đi ra ngoài một vòng, quả nhiên bách bệnh đều mất."
Đông Dương nhìn nàng cười ngây ngô, khóe miệng giựt giựt: "Nương nương không có việc gì là tốt rồi."
"Đúng rồi Đông Dương, hỏi ngươi chuyện này." Phượng Thiển liếm liếm môi, trên mặt nổi mấy vệt đỏ hồng: "Cái kia, ngươi có biết cung nhân quét tước ngự hoa viên là ai an bài không?"
"Nương nương hỏi cái này làm cái gì?" Đông Dương cổ quái nhìn nàng một cái.
"À, là như vậy" Đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Thiển trở nên nghiêm túc hơn, nói: "Vừa rồi ở ngự hoa viên dưới một gốc cây đại thụ ta có nhìn thấy một ít không sạch sẽ gì đó, liền muốn hỏi ngươi một chút, đại khái khi nào thì sẽ có người đi quét tước."
"Nương nương yên tâm, ngự hoa viên có cung nhân chuyên quét tước, mỗi ngày cố định ba lượt. Nếu thực sự có người nhìn thấy cái gì không sạch sẽ, vậy không phải thời gian quét tước, cũng sẽ có người đi rửa sạch." Đông Dương nói, một bên cảm thấy biểu tình chủ tử nhà mình có điểm quỷ dị.
Phượng Thiển ngượng ngùng cười hai tiếng, lúc này mới yên tâm.
Trước giờ ngọ thiện, đế vương để Lý Đức Thông đến cung Phượng Ương tặng một đống đồ, không có tuyên chỉ, cũng không nói là ban cho, đơn thuần để Lý Đức Thông mang đến.
Từ trước Phượng Thiển thích nhất nhìn thấy mấy món bảo bối, nhưng mà từ khi có tư khố của cung Càn Long, nàng cũng không chấp nhất mấy thứ này như trước. Dùng lời của nàng mà nói, trước khi muốn trang thanh cao, đầu tiên phải là người giàu.
Nhưng mà sau khi Lý Đức Thông để cung nhân mở thùng ra, hai mắt Phượng Thiển vẫn không khỏi phát sáng.
Cơ bản đều là trang sức và đồ trang trí, chất liệu tất nhiên là không cần phải nói, mã não phỉ thúy, châu ngọc Lâm Lang, mọi thứ đều là tinh phẩm trong tinh phẩm. Để cho người sợ hãi than lại là hình thức mấy thứ này, dù là Phượng Thiển tự nhận kiến thức rộng rãi, cũng không khỏi thán một tiếng "Thật đẹp".
Lý Đức Thông cười tủm tỉm nói: "Hoàng Thượng nói, sinh thần của nương nương sắp đến, mấy thứ này vội đưa tới cho nương nương chơi đùa."
-----------------------------------------------------------------------------------------
Chap 199: Quả nhiên là sai sử đế vương đến nghiện sao?
"Sinh thần?!" Phượng Thiển kinh ngạc ngẩng đầu từ trong lời này.
Lý Đức Thông gật đầu cười nói: "Nương nương mất trí nhớ, khả năng đã quên, nhưng mà Hoàng Thượng lại nhớ kỹ thay ngài. Hai ngày sau, hai mươi sáu tháng hai, chính là sinh thần của ngài."
Nhanh như vậy!
Phượng Thiển kích động, hóa ra cảm giác được người nhớ kỹ sinh nhật tốt đẹp như vậy.
Đông Dương cũng nói: "Nô tỳ vốn định ngày mai nhắc nhở nương nương, nhưng mà hiện tại xem ra, Hoàng Thượng có tâm hơn nô tỳ, vẫn nhớ nương nương."
Khuôn mặt đang tươi cười của Phượng Thiển cứng đờ, đột nhiên cảm thấy làm hoàng đế thật tốt, lúc nào cũng có trở thụ bên cạnh.
Nàng vui tươi hớn hở sờ đề Lý Đức Thông đưa tới mấy lần, mới nói: "Cảm ơn Lý công công, cũng thay ta cám ơn Hoàng Thượng, nói mấy thứ này ta đều rất thích."
"Nương nương thích là tốt rồi." Lý Đức Thông nhìn sắc mặt của nàng, đột nhiên hiểu được, tiểu cô nãi nãi đã buông khúc mắc đi, khó trách hôm nay tâm tình đế vương rất tốt. Lý Đức Thông hạ mắt nghĩ, lại nói: "Cuối cùng không có uổng phí Hoàng Thượng tự tay vẽ tranh."
Vốn thân là nô tài, lời này là không nên đi ra từ miệng hắn. Nhưng Lý Đức Thông biết, đây không phải là một chủ nhân hay để ý.
Lời quan trọng một chút nếu hắn không nói, đế vương tuyệt đối không nói.
Không có biện pháp, ai kêu tính cách của đế vương chính là như vậy. Ngày thường chuyện lớn chuyện nhỏ cũng không biết làm cho tiểu cô nãi nãi biết bao nhiêu chuyện, đâu có thể nói hết bằng lới.
Lý Đức Thông lắc đầu, trong lòng rất bất đắc dĩ.
Thân là một trong những người đứng xem, hắn thật sự không nghĩ giữa hai người này có hiểu lầm, liền ngóng trông bọn họ hoàn hảo như ban đầu. Hiện tại thật vất vả tiểu cô nãi nãi nguôi giận, hắn còn không thừa dịp cơ hội này nói hai câu lời hay!
Đế vương không nói, vậy để hắn nói, đây là bổn phận của một nô tài tốt.
Phượng Thiển ngẩn người, kinh ngạc hỏi: "Ý của Lý công công, hình thức mấy thứ trang sức và đồ trang trí toàn bộ đều doHoàng Thượng vẽ ra?!"
"Bẩm nương nương, đúng là như thế. Hoàng Thượng vì vẽ mấy thứ này, bỏ ra không ít công phu."
Ngay lúc Lý Đức Thông nghĩ Phượng Thiển sẽ cảm động đến rơi nước mắt, chủ tử kia lại kinh hô một tiếng: "Không nghĩ tới tay nghề của hắn tốt như vậy, nếu hắn vẽ vài lần, chẳng phải người nội vụ phủ đều có thể về hưu sao?"
Nhất thời Lý Đức Thông thấy dở khóc dở cười.
Cái gì gọi là vẽ vài lần?
Tiểu cô nãi nãi này, quả nhiên là sai sử đế vương đến nghiện sao?!
Phượng Thiển hưng phấn mãi cho đến lúc dùng ngọ thiện còn chưa vơi.
Quân Mặc Ảnh nhìn chằm chằm nàng vui tươi hớn hở gắp đồ ăn vào bát, không khỏi nhíu mày, hình như tâm tình vật nhỏ rất tốt.
"Có chuyện gì vui vẻ vậy, nói trẫm nghe một chút?"
Phượng Thiển trừng mắt nhìn, đột nhiên ân cần gắp miếng cá chua ngọt vào bát hắn, cười rạng rỡ: "Ngươi vẽ đẹp như vậy, bình thường còn có vẽ cái gì khác nữa không?"
Quân Mặc Ảnh ngẩn người, chợt cười như không cười liếc Lý Đức Thông một cái, khiến Lý Đức Thông sợ tới mức không dám ngẩng đầu lên.
Phượng Thiển nhẫn tâm, lập tức gắp hải sâm để vào bát hắn: "Mau nói cho ta biết, còn có cái gì khác không?"
Quân Mặc Ảnh cảm thấy nụ cười của nàng có chút không có ý tốt.
"Đều là trước khi đăng cơ, cũng không biết ở nơi nào. Như thế nào, Thiển Thiển muốn nhìn sao?"
"Nếu có thể xem, tự nhiên muốn nhìn. Nếu không được, kỳ thật cũng không có việc gì." Vẻ mặt Phượng Thiển nịnh nọt: "Dù sao đại hoạ sĩ đang ở chỗ này, vẽ thêm mấy bức cũng không có gì khó."
-----------------------------------------------------------------------------------------
Chap 200: Đâu đâu chỉ là đối đãi với nhau?
Lý Đức Thông nghe được một tiếng "Răng rắc", cúi đầu vừa thấy, hóa ra là chân mình mềm xuống.
Này thật sự là.....
Đây gọi là gì?!
Chẳng lẽ không phải sau khi nghe đế vương tự mình vẽ tranh cho mình, tiểu cô nãi nãi nên cảm động đến rơi nước mắt sao?
Đột nhiên Lý Đức Thông có chút hối hận mình lanh mồm lanh miệng, quả nhiên, tư duy của tiểu cô nãi nãi không phải hắn có thể lý giải.
Phượng Thiển lại không tự biết chọc chọc tay Quân Mặc Ảnh: "Đúng không đúng không, có phải ta nói rất có đạo lý không?"
Hai mắt nàng sáng lấp lánh chờ mong, như là một đứa nhỏ làm chuyện tốt chờ được khen ngợi, tim Quân Mặc Ảnh đập loạn, theo bản năng xoa đầu nàng.
Lý Đức Thông vừa định nói đế vương có rất nhiều chính sự muốn xử lý, làm sao có thể nhàn rỗi làm họa sĩ cho nàng đâu. Nhưng không đợi hắn nói ra những lời này, đế vương liền mở miệng.
"Ừ, có đạo lý." Giọng nói trầm thấp mang theo thản nhiên sủng nịch.
A a a, Phượng Thiển kích động thiếu chút nữa nhảy bổ lên.
Lý Đức Thông rơi lệ đầy mặt.
Nếu như bị chủ tử các cung khác biết, kiểu gì một đám phải tức chết mặc kệ ai quản, mỗi lần gặp đế vương, đế vương đều lấy cớ chính sự bận rộn từ chối, tóm lại một câu, ai cũng không gặp.
Nhưng đối với tiểu cô nãi nãi, giống như rất nhàn rỗi, ngay cả loại việc làm họa sĩ này đều cam tâm tình nguyện.
Đối đãi khác nhau.... Đối đãi khác nhau... Lý Đức Thông mặc niệm ba trăm lần sau đó mạnh mẽ lắc đầu: "Không chỉ là đối đãi khác nhau?"
Căn bản chính là ba ngàn mỹ nữ, độc sủng một người!
Thậm chí Lý Đức Thông hoài nghi, chiếu tiếp tục như vậy, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, đế vương phân phát tất cả hậu cung cũng không phải không có khả năng.
Nhưng nếu thật như vậy, còn không nhấc lên một hồi sóng to gió lớn sao?
Nghĩ đến loại cục diện này, Lý Đức Thông sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Phượng Thiển cổ quái nhìn hắn một cái: "Lý công công, ngươi làm sao vậy, không thoải mái sao?"
"Không, nô tài không có việc gì." Đầu Lý Đức Thông run lên, tim đập nhanh.
Quân Mặc Ảnh liếc hắn một cái, ánh mắt sắc bén: "Nếu không thoải mái, vậy đi ra ngoài đợi đi."
"Vâng, nô tài tuân chỉ." Lý Đức Thông tội nghiệp lui ra ngoài, hiện tại cho dù hắn muốn "Thoải mái" cũng không thể "Thoải mái" được. Rõ ràng đế vương muốn ở riêng với Thiển phi nương nương, cho nên tùy tiện tìm lý do đuổi hắn ra.
Cho nên trước khi đi, Lý Đức Thông vứt một ánh mắt, khiến cung nhân trong điện đều lui ra ngoài với hắn.
Phượng Thiển mờ mịt.
Nếu nàng không nghe lầm, Lý công công vừa nói là "Không có việc gì" đi!
Phượng Thiển nghi hoặc nháy mắt mấy cái, không nghĩ ra, đành phải cúi đầu tiếp tục ăn thức ăn.
Ước chừng là buổi sáng ăn nhiều, bây giờ còn hơi no, giờ phút này nàng ăn ít hơn trước kia nhiều.
Quân Mặc Ảnh nhìn, rõ ràng phát hiện biến hóa: "Hôm nay làm sao vậy, ăn ít như vậy?"
Phượng Thiển uống một ngụm canh, vỗ ngực, đột nhiên hé ra khuôn mặt sáng lạn nhìn hắn: "Bởi vì ta tâm tâm niệm niệm nhớ ngươi mãnh liệt, ngươi xem, ta nhớ đến mức trà không nhớ cơm không nghĩ."
Quân Mặc Ảnh: "..."
"Vừa lúc ta ăn no, nếu ngươi cũng không ăn, chúng ta đi vào thôi." Phượng Thiển cười tủm tỉm chỉ nội điện, con ngươi đen lánh lấp lánh như thạch diệu.
Quân Mặc Ảnh chớp mắt, bàn tay to bao lấy tay nhỏ bé của nàng, đứng dậy dắt tay nàng vào trong nội điện.
Đến nội điện, Phượng Thiển vô cùng ân cần chạy đến án thư lấy giấy và bút mực.
Nàng tùy tay cầm lấy tờ giấy Tuyên Thành, cũng không nghĩ tới cổ tay áo quá lớn, trong lúc vô ý cuốn phải một tờ giấy.
Trang giấy trắng noãn liền nhẹ nhàng sâu kín bay xuống như vậy.
-----------------------------------------------------------------------------------------
Chap 201: Có thể trách ta sao?
Sắc mặt Phượng Thiển hơi đổi, vội vàng nhặt lên, nhét vội vào trong tay áo, sau đó như không có việc gì tiếp tục việc vừa rồi vẫn chưa xong.
Quân Mặc Ảnh híp mắt, tầm mắt dừng ở tay áo nàng: "Cất cái gì vậy?"
"Không có gì." Phượng Thiển giả ngu, cười tủm tỉm vẻ mặt thản nhiên: "Chỉ là tờ giấy bỏ thôi."
Ai thấy đều thấy được nàng không nói thật.
"Nếu là giấy bỏ, Thiển Thiển giấu nhanh như vậy làm cái gì?" Quân Mặc Ảnh nhếch khóe môi, tầm mắt lại mang theo vài phần sắc bén.
"Sao trẫm cảm thấy, Thiển Thiển như là có chuyện gạt trẫm?"
Đồ quỷ nhà ngươi!!!
Phượng Thiển bĩu môi: "Đã nói là giấy bỏ, sao phải để ý loại chi tiết này làm gì?"
Nhưng mà giây tiếp theo nàng vẫn lôi tờ giấy ra, chạy tới án thư, chạy tới làm loạn cả đống giấy trên bàn lên.
"Nếu muốn xem như vậy, vậy cho ngươi xem. Nhưng nếu nhìn thấy cái gì ngươi không hài lòng, không cho tức giận, cũng đừng trách ta làm bẩn ánh mắt ngươi."
Nàng còn chưa dứt lời, Quân Mặc Ảnh đã thấy được trên tờ giấy đó là một bức họa.
Không quá giống với mấy bức họa bình thường, nhưng mà hắn từng thấy trên điển lễ nạp trắc phi của Hàn Tiêu, vật nhỏ đưa Long Vi một bức họa giống như thế này.
Người và vật trong tranh lẳng lặng nằm ở trên mặt bàn đáng yêu như ngày ấy, chỉ là đối tượng thay đổi, lần kia là Hàn Tiêu và Long Vi, lúc này đây lại biến thành hắn.
Hơn nữa Quân Mặc Ảnh rất nhanh liền hiểu được vì cái gì lúc ban đầu nàng không cho hắn xem, sau lại lúc cho hắn xem còn nói loại lời đó.
Cái gì khiến hắn không hài lòng, cái gì làm bẩn ánh mắt tất cả đều là vì sinh vật dưới ngòi bút của nàng, tuy rằng dài hơn mặt hắn, lại rõ ràng là một đầu heo.
Tuy rằng không thể không thừa nhận nàng vẽ thật sự đáng yêu, nhưng rõ ràng vật nhỏ này đang đổi cách mắng hắn.
Heo?!
Hắn đường đường là một hoàng đế, ở trong mắt nàng thế nhưng biến thành heo.
Dù Quân Mặc Ảnh tu dưỡng tốt thế nào, cũng phải đen mặt, huyệt thái dương nhảy dựng lên.
"Đã sớm nói với ngươi là giấy bỏ, ngươi không nên xem." Phượng Thiển trừng mắt nhìn, vẻ mặt vô tội: "Hơn nữa chúng ta có nói, sau khi xem xong không được tức giận, cũng không thể trách ta làm bẩn ánh mắt ngươi."
"...."
Đợi nửa ngày cũng không thấy hắn nói chuyện, rốt cuộc Phượng Thiển không kiên nhẫn nữa: "Này, sao có thể trách ta, nếu không bởi vì ngươi..."
"Khi nào thì vẽ?" Quân Mặc Ảnh hít một hơi, cứng rắn hỏi.
Phượng Thiển ngẩn người, lập tức không phản ứng lại.
Không phải mới vừa sắc mặt nam nhân này còn tối đen, có thể so sánh với mây đen, sao chỉ trong chớp mắt liền thay đổi, sắc mặt còn có vài phần mất tự nhiên.
Nàng không biết, Quân Mặc Ảnh hỏi như vậy, chính là muốn xác nhận ý tưởng trong lòng mình.
Ngày Long Vi gả cho Hàn Tiêu, vật nhỏ từng nói qua, nếu hắn muốn, tranh này nàng cũng có thể vẽ cho hắn. Chính là còn chưa kịp thu được phần lễ vật này, liền xảy ra chuyện của Thân phi.
Hắn nghĩ tới, có lẽ vật nhỏ mượn tranh này phát tiết cảm xúc.
Quân Mặc Ảnh thật không biết là nên tức hay nên cười.
Lần đầu tiên nhận được lễ vật từ tay nàng, lại mạc danh kỳ diệu thành này dáng vẻ này, quả nhiên là "Kỷ niệm đặc thù" rất có ý nghĩa.
"Hai ngày trước." Phượng Thiển mơ hồ một chút.
Quả nhiên.
Quân Mặc Ảnh thở dài, cánh tay dài vươn tới, bỗng dưng ôm nàng vào trong lòng, vỗ đầu của nàng, ôn nhu: "Thiển Thiển..."
-----------------------------------------------------------------------------------------
Chap 202: Còn muốn sẽ chảy máu mũi
Phượng Thiển biết vậy nên mạc danh kỳ diệu, đánh ngực hắn một cái, nâng cằm lên: "Quân Mặc Ảnh, hôm nay ngươi ăn cái gì?"
Kỳ thật nàng càng muốn nói, ngươi uống sai thuốc sao?
Chẳng qua, trước mắt nam nhân này đang tâm tình không ổn, nàng cũng không muốn châm thêm mồi lửa, trong chốc lát trực tiếp khiến hắn phát hỏa, không hay ho còn không phải chính nàng sao?
Phượng Thiển nhịn thật lâu, mới nhịn xuống xúc động muốn nâng tay sờ trán hắn.
"Trẫm rất thanh tỉnh!" Quân Mặc Ảnh buồn bực nhíu mày.
Rốt cuộc muốn hắn nói bao nhiêu thứ, vật nhỏ mới tin tưởng hiện tại hắn bị vây trong trạng thái bình thường đến không thể bình thường hơn?
"Được rồi được rồi, ngươi rất thanh tỉnh, rất rất thanh tỉnh!" Phượng Thiển ra vẻ trịnh trọng gật đầu, lại khiến người ta cảm thấy vạn phần có lệ.
"Ta không nói tới chuyện này, đều trôi qua. Hiện tại ngươi vẽ tranh cho ta được không, Quân đại hoạ sĩ?"
Thật sự trôi qua.
Cho dù vốn có tức giận, có buồn bực, sáng sớm kia sau khi hắn nói xong tất cả đều biến mất.
Rất kỳ quái, không cần giải thích nhiều, chỉ cần hắn nói một câu không chạm qua Thân phi, về sau cũng sẽ không có người khác, cũng đủ để nàng tin tưởng nam nhân này.
Nàng rất rõ ràng, lấy tính cách nam nhân này, là khinh thường nói dối. Huống chi, hắn cũng không cần nói dối.
"Quân đại hoạ sĩ?" Khóe mắt Quân Mặc Ảnh run rẩy.
Phượng Thiển cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy, có phải rất vừa lòng với cách gọi này đúng khôn? Không cần cảm tạ ta, ta sẽ tự kiêu."
Quân Mặc Ảnh đỡ trán, yên lặng xoay người sang chỗ khác.
Đi tới án thư, hắn cẩn thận gấp tờ giấy kia, tiện đà cầm lên lần nữa, nhét vào trong tay áo mình.
Phượng Thiển trừng to mắt, kinh ngạc nhìn hắn.
Nam nhân này sẽ không tính... Cất giữ bức "Heo" kia chứ?
Đờ mờ! Chẳng lẽ bởi vì hắn là nhân vật chính, cho nên ngay cả giống cái gì cũng không quản?
Đầu Phượng Thiển run lên.
Quân Mặc Ảnh cầm bút lên, dừng một chút, mới nói: "Thiển Thiển muốn trẫm vẽ cái gì?"
Phượng Thiển suy nghĩ trong chốc lát: "Tùy tiện cái gì cũng được. Lúc trước vẽ trang sức rất đẹp, đồ trang trí cũng rất xinh đẹp! Nhưng mà vài thứ kia cũng không cần, nếu không ngươi vẽ cái gì khác trước, như là chim bay cá nhảy, cỏ cây hoa lá linh tinh?"
"Chim, bay, cá, nhảy?" Quân Mặc Ảnh nhíu chặt lông mày, kỳ quái nói bốn chữ này, bỗng chốc thông suốt, thần sắc có chút vi diệu.
Trầm ngâm một lát, đột nhiên nhếch khóe môi, cười nói: "Ừ, chủ ý này không sai."
Vẻ mặt Phượng Thiển mờ mịt.
Quân Mặc Ảnh chỉ vào cái ghế cách đó không xa: "Thiển Thiển ngoan, đi ngồi ở đó đi, vẽ xong thì gọi nàng."
"Được." Phượng Thiển ngơ ngác gật đầu, chỉ nghĩ hắn là loại họa sĩ cấp đại thần khi vẽ tranh không thể bị người quấy rầy, không phản bác liền làm theo.
Nàng dùng một tay chống đầu, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nam nhân cao lớn vững chãi kia.
Nhắc tới nam nhân này cũng thật sự là đủ may mắn.
Nhìn gương mặt dáng vẻ kia, mi kia, mắt kia, không một chỗ nào không phải tác phẩm nghệ thuật?
Hơn nữa hắn là người tay cầm hoàng quyền, đế vương trên vạn người, quả thực chính là... Máy bay chiến đấu trong cao phú soái!
Phượng Thiển nhanh thu hồi suy nghĩ, không nên không nên, không thể còn muốn, còn muốn sẽ chảy máu mũi!
Vội vàng hết sức chuyên chú nhìn hắn vẽ tranh.
Chỉ thấy nam nhân hạ mi mắt, thần sắc thản nhiên, trong mắt phượng hẹp dài lại lóe một tia sáng liễm diễm, óng ánh lấp lánh.
Theo động tác dưới ngòi bút của hắn, tay áo dài màu vàng không ngừng bay trên tờ giấy trắng như tuyết, hai màu làm kích thích thị giác, khiến người xem sôi máu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro