Chap 223 + 227

Chap 223: Châm ngòi ly gián?

Nhưng mà lúc này, Thái Hậu lại rất rõ ràng, Hoàng Thượng đang lấy cớ cho Phượng Thiển.

"Vậy hiện tại Hoàng Thượng có cần triệu Thái y xem qua không?" Tuy nghĩ vậy, nhưng Thái Hậu vẫn hỏi hai câu.

Cũng không thể ở trước mặt nhiều người như vậy bác bỏ mặt mũi hoàng đế.

"Mẫu hậu an tâm, hiện tại nhi thần đã không sao." Quân Mặc Ảnh thản nhiên nói.

Phượng Thiển kinh ngạc nhìn hắn một cái, không nghĩ tới nam nhân này đạo nghĩa như vậy, lúc cãi nhau còn không kéo nàng theo.

Không sai không sai, miễn cưỡng xem như nam nhân tốt lòng dạ rộng lớn.

Trà qua một nửa, đế vương đứng dậy cáo lui với Thái Hậu.

Hàng năm vào một ngày này, trừ bỏ sáng sớm đế vương đến chúc tết Thái Hậu, thời gian tiếp theo đều là ở chính điện với Vương gia hầu tước, đại thần trong triều mừng năm mới.

Trước khi đi, Quân Mặc Ảnh không dặn Phượng Thiển cái gì, ngược lại nói với Hoàng Hậu: “Thiển phi còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, nếu vô tình mạo phạm mẫu hậu, ngươi chỉ điểm cho nàng chút, chớ chọc mẫu hậu tức giận, biết không?"

Phượng Thiển ngẩn người, bĩu môi, thầm nghĩ nam nhân này không thể dặn nàng điều tốt đẹp gì sao. Sao phải nguyền rủa nàng mạo phạm lão thái thái kia, nếu nàng mạo phạm, mười mạng nhỏ cũng không đủ dùng. 

Không biết, điều nàng khinh thường, cũng khiến cho mọi người cực kỳ hâm mộ.

Ở trong cung đã lâu, ai không có tâm tư nhỏ.

Lời này của đế vương là dặn Hoàng Hậu, lo lắng Thái Hậu, nhưng thực tế, cũng là giao Phượng Thiển cho Hoàng Hậu, làm cho Hoàng Hậu bảo đảm nàng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nếu không, ở đây người nhỏ tuổi hơn nàng cũng không phải không có, không thấy đế vương nói câu này.

Hoàng Hậu rất rõ ràng, nếu Phượng Thiển ở trong này xảy ra chuyện gì, thì là nàng không có trách nhiệm.

Cho nên hắn phải cam đoan Phượng Thiển có thể không tổn thương một sợi tóc trở về cung Phượng Ương.

Có lời đế vương nói, dù là mọi người tức giận, ghen tị với Phượng Thiển, cũng không dám tùy tiện trêu chọc nàng.

Ngay cả Thái Hậu cũng thay đổi suy nghĩ ban đầu, dùng ánh mắt ngăn cản Hoa phi khiêu khích.

"Thiển phi đã khỏe hơn chưa, còn có chỗ nào không thoải mái, khó chịu không? Nếu có nhanh chóng triệu Thái y nhìn một cái, biết không?" Thái Hậu tươi cười ôn hòa, giọng điệu thản nhiên, như lão thái thái hiền lành dặn dò đứa nhỏ của mình.

Nhưng mà Phượng Thiển cảm thấy, lão thái thái cũng không có lòng tốt như vậy, khẳng định còn có câu tiếp theo.

"Đa tạ Thái Hậu quan tâm, thần thiếp hiểu được, tất cả đều rất cẩn thận." Nàng cười tủm tỉm đáp, như là trở lại lần đầu tiên gặp Thái Hậu, tươi cười hồn nhiên, khắp nơi lộ ra cỗ hơi thở trong suốt sạch sẽ.

Nhưng nàng càng như thế, Thái Hậu lại càng hoài nghi, càng cảm thấy nàng không thích hợp.

Nếu nàng thật sự giống bên ngoài không có tâm cơ như vậy, sao có khả năng thịnh sủng không suy?!

Thái Hậu uống một ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Hoàng Hậu. Hôm nay trên yến hội, khẳng định Hoàng Thượng uống không ít rượu, chốc lát ngươi trở về chuẩn bị chút canh tỉnh rượu. Ban đêm Hoàng Thượng đi tới chỗ ngươi, đừng để Hoàng Thượng say khướt."

Hoàng Hậu không để ý đột nhiên bị điểm danh, ngẩn người, khẽ liếc Phượng Thiển một cái, mới cung kính nói: “Vâng, thần thiếp ghi nhớ Thái Hậu dạy bảo."

Phượng Thiển nhíu mi, đây là đặc biệt nói cho nàng nghe tính châm ngòi ly gián sao?

Không sao cả.

Câu chuyện không rới đến trước mặt nàng, nàng sẽ không nhận, kệ các nàng nháo đến như thế nào. Dù sao trước khi xảy ra chuyện, nàng tuyệt đối tin tưởng Quân Mặc Ảnh.

Cho nên nếu muốn để nàng bởi vì Thái Hậu nói câu này mà khó chịu thì nằm mơ đi!

-------------------------------------------------------------------------------------------

Chap 224: Hóa ra không phải một mình ta

Thái Hậu khẽ nâng đuôi mắt, tầm mắt từ từ xẹt qua người Phượng Thiển, thấy nàng vẫn là dáng vẻ cười tủm tỉm, trong lòng liền càng thâm trầm thêm vài phần.

Hay cho một Phượng Thiển, chính mình đã nói như vậy, nàng cũng không tức giận, không ăn dấm sao?

Quả nhiên là không có nhìn lầm nàng.

Hoa phi chú ý tới sắc mặt Thái Hậu, ánh sáng trong mắt chợt tắt, cười nói: “Thiển phi muội muội, tối nay là ngày vui mừng, một mình ở cung Phượng Ương mừng năm mới không khỏi buồn tẻ chán nản, không bằng chốc lát đến chỗ bản cung, chúng ta cùng nhau chúc tết được không?"

Thái Hậu nhíu mày ngay lập tức.

Không nghĩ tới, Hoa phi còn không tính là ngốc.

Mình cũng đã chỉ điểm trước cho nàng hai câu như vậy, hôm nay nàng liền làm hai chuyện hợp ý.

Tuy nói lần trước là ý của mình, nhưng không thể phủ nhận nàng thành công. Nữ nhân trong hậu cung vốn ghen tị Phượng Thiển được sủng ái, trải qua hôm nay, chỉ sợ là càng chán ghét đi.

Mà hiện tại, đã có thể khiến nàng tự lĩnh hội năng lực.

Trên thực tế, tuy rằng mình cố ý dặn Hoàng Hậu những lời này, nhưng tâm tư của Hoàng Thượng như thế nào, mình cũng không đoán ra được. Vạn nhất lễ mừng năm mới hôm nay, Hoàng Thượng không cho Hoàng Hậu mặt mũi, mình có năng lực gì để áp đặt.

Nhưng nếu kéo Phượng Thiển đi, vậy là tốt rồi.

Dù sao, trong cung Phượng Ương không có ai khác, nếu Hoàng Thượng ở đó một mình, vậy không thể nào nói nổi.

Lần đầu tiên Thái Hậu cảm thấy, Hoa phi cũng có ích.

"Hoa Phi nói đúng đấy."

Ánh mắt Thái Hậu ôn hòa nhìn về phía Phượng Thiển: “Nay Thiển phi mất trí nhớ, ngày thường lại không ra cửa, có thể nói là không quen với cuộc sống trong cung. Hôm nay là lễ mừng năm mới, hơn nữa tuổi Thiển phi lại nhỏ, không khí vui vẻ chút mới tốt. Một người ở lại cung Phượng Ương, cô đơn lạnh lẽo nhiều khó chịu, không bằng đi cùng Hoa phi đi."

Lúc nói đến ba chữ "Tuổi còn nhỏ", Thái Hậu cũng không biết là không phải cố ý, khẽ nhướng mày, như là dùng câu nói đế vương lưu lại trước khi đi châm chọc Phượng Thiển.

Phượng Thiển nháy mắt hai cái: “Hoa phi cùng đón giao thừa với thần thiếp, không phải thần thiếp đang nằm mơ chứ?!"

Nàng mờ mịt sờ trán mình, giống như là xác nhận mình không xuất hiện ảo giác.

Cuối cùng mới giống như thì thào hô lên: “Rõ ràng Hoa phi cũng rất chán ghét thần thiếp mà?!"

Lời này vừa nói ra, nhất thời bầu không khí trong điện liền xấu hổ.

“Rõ ràng Hoa phi cũng rất chán ghét nàng” Lời này từ đâu mà đến vậy?

Hai người các nàng không nên cùng xuất hiện mới đúng.

Hơn nữa, cho dù Hoa phi thật chán ghét nàng, người bình thường cũng sẽ không dắt loại việc này ở bên miệng.

Thiển phi này, thật đúng là bất thường.

Thái Hậu và Hoa Phi đang tươi cười đồng thời cứng đơ.

Thân phi nhịn không được nâng khăn trong tay lên, che miệng khẽ cười, đáy mắt hiện lên một tia hứng thú.

Tuy lần trước nàng bị Phượng Thiển chọc cho tức giận đến không nhẹ, nhưng hiện tại nhìn Phượng Thiển nhằm vào người khác như vậy, vẫn không ngại đột nhiên nảy sinh tâm tình tốt. Cái này giống như, sau khi ngươi bị một người khi dễ cảm thấy buồn bực, nhưng lúc nhìn thấy người nọ lại đi khi dễ người khác, đáy lòng sẽ không hiểu sao lại sinh ra cảm giác hóa ra không phải chỉ có mình ta.

Nếu những người này coi Phượng Thiển thiên chân không biết mới nói như vậy, vậy các nàng đã sai mười phần.

Diện mạo thuần khiết này chỉ là Phượng Thiển dùng để ngụy trang, còn đến tột cùng bên trong là như thế nào, ngay cả nàng ở chung lâu ngày với Phượng Thiển cũng không nhìn thấu, sao những người này có thể hiểu được?

-------------------------------------------------------------------------------------------

Chap 225: Ngươi đừng ngậm máu phun người

"Thiển phi nói gì vậy?" Thái Hậu nhìn chằm chằm vào Phượng Thiển, ánh mắt phức tạp.

Phượng Thiển cảm thấy, nếu nàng nói ra đáp án khiến Thái Hậu không hài lòng, kiểu gì cũng gặp phải chuyện.

Hơn nữa nàng đã chuẩn bị làm người xem không nói lời nào, ai bảo kia Hoa phi không có việc gì phải bới lông tìm vết trên người nàng, phải chuẩn bị đáp lại thật tốt.

"Bẩm Thái Hậu, kỳ thật, đều là chuyện quá khứ, hiện tại không nên nói tới nữa." Phượng Thiển thở dài, ánh mắt lóe ra, nhếch môi hạ mi mắt, như là nghĩ đến chuyện cũ gì "Nghĩ lại mà kinh".

Trong lòng Hoa phi rối loạn, rốt cuộc nữ nhân này muốn nói cái gì?

Đến nay mới thôi, mình hẳn là không làm gì thực xin lỗi nàng chứ?!

Nhưng nàng như vậy, rõ ràng dáng vẻ phu nhân nhỏ bị khi dễ.

Thái Hậu há miệng thở dốc, còn chưa kịp mở miệng, Thân phi lên tiếng: “Thiển phi muội muội, rốt cuộc là có chuyện gì, nếu bị ủy khuất, phải nói hết ra, Thái Hậu nhất định sẽ chủ trì công đạo thay muội."

Khóe miệng Phượng Thiển run rẩy vài cái, thầm nghĩ nữ nhân này thật đúng là không nhớ lâu, lần trước bị mắng thành như vậy, sao còn có thể "Tỷ tỷ muội muội" như vậy?!

Thật sự là không biết xấu hổ!

Trước khi Thân phi mở miệng, kỳ thật nàng đoán được Thái Hậu sẽ không truy cứu. Dù sao, lỗi nặng này năm ngày là xong, Thái Hậu có ánh mắt như vậy, vừa thấy sẽbiết nàng sẽ không nói ra lời gì hay, sao có khả năng xé rách mặt hỏi tận cùng.

Có lẽ tùy tiện trấn an nàng vài câu, chuyện này cũng liền trôi qua. Mà nàng cũng có thể được đền bù mong muốn không cần để ý Hoa phi.

Ai có thể nghĩ tới, nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim.

Thân phi này, quả nhiên vẫn đều như vậy, chưa bao giờ thay đổi.

Hoàn hảo, mặc kệ nói hay không, dù sao đối với nàng mà nói đều không ảnh hưởng nhiều lắm.

"Thân phi tỷ tỷ yên tâm, ta không chịu ủy khuất gì. Cho dù đúng, thời gian qua lâu như vậy, cũng đã quên gần hết, không cần nhắc lại." Phượng Thiển nhu nhược nói.

Lời nói này….

Thái Hậu cảm thấy nếu mình không hỏi đến, kiểu gì cũng bị nói là người không công bằng.

"Thiển phi, ngươi nói ra đi, rốt cuộc giữa ngươi và Hoa phi xảy ra chuyện gì?"

Phượng Thiển ngẩng đầu, cẩn thận liếc nhìn Hoa Phi một cái, ánh mắt rưng rưng đáng thương, giống như là đang nói: "Đừng trách ta!”

Nhưng cố tình, từ trong đáy mắt nàng Hoa phi còn thấy một ý cười không tốt lắm.

"Khởi bẩm Thái Hậu, kỳ thật cũng không phải chuyện gì lớn." Phượng Thiển thấp giọng: "Không biết Thái Hậu còn nhớ rõ, ngày ấy trên cung yến thượng thần thiếp bị ngã."

Hoa phi biến sắc: “Ngươi đừng ngậm máu phun người!"

"Này, ta mới nói thôi, Hoa phi lại nói ta ngậm máu phun người." Phượng Thiển kinh ngạc nhìn nàng: "Xin hỏi, rốt cuộc màu của ta văng lên người nào?"

Mi tâm Hoa phi nhảy dựng, sắc mặt trở nên xanh mét.

Phượng Thiển bĩu môi, không có lời nào để nói, nữ nhân ngu xuẩn giống như Hi phi, không còn cách cứu.

Không cần Phượng Thiển nói thêm gì, lúc này mọi người đều hiểu được đã có chuyện gì xảy ra.

Có vài người nhớ tới, ngày ấy Phượng Thiển quả thật là bị ngã, ngã vào trên ghế của Hi phi. Chẳng qua lúc đó, Thiển phi cũng không chỉ trích Hoa Phi làm nàng ngã, ngược lại còn tự đứng ra giải thích, nói là mình không cẩn thận đạp phải váy.

Hiện tại xem ra, mọi việc không đơn giản như vậy!

-------------------------------------------------------------------------------------------

Chap 226: Lúc này trực tiếp chơi trò bắt cóc?

Sắc mặt mọi người trở nên có chút vi diệu.

Xem ra Thiển phi cũng không hoàn toàn là người ngu ngốc, lúc trước biết bản thân phân vị thấp, không dám khiêu khích Hoa phi nương nương cao cao tại thượng, nay thân phận tương đương, mà đế vương lại thịnh sủng nàng, cho nên mới nói sự thật ra.

Nhưng mà cũng không trách được Thiển phi, ai bảo Hoa phi tự làm mình mất mặt, nói cái gì mà cùng nhau đón giao thừa.

Ánh mắt Thái Hậu lạnh lùng, mới vừa rồi thật vất vả dâng lên tia hảo cảm với Hoa phi nay không còn sót lại chút gì.

Một Phượng Thiển ngu xuẩn còn cũng chưa nói đi, nàng liền tự đào hố chôn mình.

"Cho nên ý của Thiển phi, ngày ấy là Hoa phi ngáng chân ngươi, cho nên ngươi mới có thể ngã sấp xuống?!"

"Thái Hậu, thần thiếp cũng không nói như vậy!" Trong nháy mắt, mắt Phượng Thiển ngập nước, vẻ mặt vô tội.

"Thần thiếp muốn nói, hôm đó thần thiếp không cẩn thận đạp Hoa phi một cước, Hoa phi hiểu lầm thần thiếp cố ý, cho nên giọng điệu không tốt lắm. Cho nên, thần thiếp vẫn nghĩ Hoa phi chán ghét thần thiếp."

Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

Vốn tưởng rằng, cái Phượng Thiển gọi là "Ủy khuất" là chỉ ngày ấy Hoa phi ngáng chân nàng. Thậm chí, ngay lúc vừa rồi, ngay cả Hoa phi cũng nói lại ngay lập tức, không kém lắm với việc không đánh đã khai. Nhưng không nghĩ tới, ngay vào lúc này, Phượng Thiển lại cho mọi người một "Kinh hỉ" lớn.

Rốt cuộc là nên nói Phượng Thiển rất giảo hoạt, hay là nên nói Hoa phi rất ngu xuẩn?

Hoa phi tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu.

Nữ nhân ác độc này, ánh mắt vừa rồi, giọng điệu tất cả đều là cố làm ra vẻ, rõ ràng chính là cố ý đi trước một bước dẫn mình nghĩ đến chuyện không tốt. Cố tình lúc Thái Hậu hỏi, nàng lại không nói thật, thật giống như tất cả đều là mình không cẩn thận khai ra, mà nàng hoàn toàn là nói huyên thuyên.

Chết tiệt!

Xem ra trước đó, quả thật là mình xem nhẹ nàng.

Ánh mắt Thái Hậu càng thâm trầm hơn.

"Hóa ra Thiển phi nói là việc này." Thái Hậu cười nhẹ: "Đây cũng không phải việc gì lớn, Hoa phi cũng không phải người keo kiệt, nghĩ đến, là ngươi lo lắng nhiều rồi."

"Vâng, thần thiếp đã hiểu, là tâm thần thiếp nhỏ." Phượng Thiển giả bộ dáng vẻ nghe dạy bảo, thuận theo lanh lợi.

Nhìn như là bước đệm nhỏ, lại rõ ràng không phải.

Vì vậy, Thái Hậu không nói với Phượng Thiển chuyện "Đón giao thừa với Hoa phi" nữa.

Thẳng đến khi nhóm phi tần cáo lui rời đi, trong lòng Thái Hậu còn chưa bình tĩnh lại, vẫn còn buồn bực.

Mọi người cáo lui, Thái Hậu chỉ thản nhiên khoát tay áo, sai Liên Nhược và Liên Tịch tiễn các nương nương đi ra ngoài.

Ra đến cửa cung Phượng Minh, cuối cùng Hoàng Hậu cũng thở dài nhẹ nhõm.

Hoàn hảo, hoàn hảo Thiển phi không làm ra chuyện thiêu thân gì, nếu không đế vương trách tội xuống, nàng còn không biết làm sao bây giờ.

Phượng Thiển một mình đi trên đường về cung Phượng Ương, cứng rắn đi, khắp nơi chỉ có tiếng gió lạnh phần phật, vừa yên tĩnh, vừa huyên náo.

Phượng Thiển cảm thấy có chút lạnh, không khỏi rùng mình một cái.

Càng đi, Phượng Thiển lại càng là cảm thấy không thích hợp, gần đây….

Nàng nhíu mi lại, đột nhiên nắm chặt hai tay, bước nhanh hơn, sau đó, dần dần chạy.

Bà nội nó, thời điểm mấu chốt này lại không thấy ai. 

Chạy được hai bước, quả thật bóng người nàng mong mỏi xuất hiện, chẳng qua, không phải người nàng hoan nghênh.

Nhìn bốn năm hắc y che mặt trước mặt, mí mắt Phượng Thiển nháy vài cái.

Lần trước là mê dược, lúc này trực tiếp chơi trò bắt cóc. 

-------------------------------------------------------------------------------------------

Chap 227: Có lẽ mục đích chân chính của bọn họ không phải là bắt cóc?

Tròng mắt Phượng Thiển đảo nhanh vài vòng, đột nhiên, vào lúc vài hắc y nhân còn không hoàn toàn phản ứng được, quay lại nhanh chân bỏ chạy, thậm chí ngay cả quay đầu nhìn bọn hắn cũng không kịp.

Tìm nơi nhiều người, tìm nơi nhiều người….

Phượng Thiển không ngừng an ủi mình, không có việc gì, không có việc gì, chỉ cần nhìn thấy bóng người, nàng liền an toàn. 

Nhưng đường bốn phía đều bị người phá hỏng, nàng không thể dựa theo ý nghĩ của mình lựa chọn đường chạy trốn, hơn nữa cũng không quen thuộc hoàng cung nhiều, lại càng khiến nàng chạy trốn khó khăn hơn.

Chạy chạy, búi tóc của Phượng Thiển rối loạn, cây trâm trên đầu quá mức nặng nề, bị nàng lấy xuống dưới.

Vốn định tùy tay ném, nhưng lúc chúng nó sắp rơi khỏi bàn tay, đột nhiên Phượng Thiển không biết nghĩ gì, lại rất nhanh cầm chặt, không để chúng nó bị vứt bỏ như vậy.

Dù sao, là tâm ý của người nọ.

Không biết chạy bao lâu, cũng không biết mình đang chạy tới nơi nào, Phượng Thiển phân tâm nhìn bốn phía một chút, một mảnh mờ mịt, thưa thớt không người.

Con đường phía trước xa vời, sau có truy binh, Phượng Thiển cắn chặt răng, sao nàng khổ sở như vậy?!

Trong tầm mắt dần dần xuất hiện một mảnh rừng cây nhỏ, trong lòng Phượng Thiển hiện lên rất nhiều suy nghĩ, cảm thấy có chỗ nào bị nàng xem nhẹ, nhưng lúc nàng cố gắng muốn giữ lấy, lại không nghĩ ra cái gì.

Bà nội nó, lúc vận động kịch liệt không thích hợp tự hỏi.

Phượng Thiển không dám chạy vào trong rừng cây, đừng nói nơi đó có cái gì nguy hiểm nàng không rõ ràng lắm, cho dù rõ ràng, nàng cũng không dám tùy tiện chui đầu vô lưới, vạn nhất đám người phía sau đuổi kịp, nàng còn không phải cá trong chậu sao?

Nhưng là, những người đó không cho nàng cơ hội lựa chọn.

Đường phía sau đều bị phá hỏng, ngay cả hai sườn cũng có người đuổi theo, bất đắc dĩ, Phượng Thiển chỉ có thể chạy vào rừng cây.

Thời gian trôi qua từng giây một, Phượng Thiển chạy sắp không còn cảm giác, trong thời tiết lạnh lẽo, nàng cũng đã đổ một tầng mồ hôi.

Rốt cục, hai chân Phượng Thiển mềm nhũn, mệt moit, rốt cuộc không chạy được nữa.

Nhìn lại, hắc y nhân phía sau đã không thấy bóng dáng.

Phượng Thiển thở hồng hộc ngồi bệt xuống, miệng khô lưỡi khô, hai mắt biến thành màu đen, thật lâu mới bình phục trái tim hoảng sợ của mình.

Lúc nàng khôi phục vài tia thần trí, đột nhiên trên mặt hiện lên một tia ngạc nhiên, ánh mắt không thể tin nhìn về phía trước.

Nàng giống như hiểu được vừa rồi mình xem nhẹ cái gì.

Hắc y nhân đuổi theo nàng lâu như vậy, vì sao không đuổi kịp?

Phượng Thiển còn không tự kỷ như vậy, cảm thấy là vì nàng chạy trốn mau.

Lần này an bài người "Bắt cóc", khẳng định không có khả năng tùy tiện tìm vài người đến, chắc chắn hắc y nhân có võ công. Nói cách khác, nếu bọn họ thật muốn bắt cóc nàng, nàng không có khả năng chạy trốn khỏi tay những người đó.

Cho nên, mục đích chân chính của bọn họ có lẽ không phải bắt cóc, mà là đdẫn nàng tới nơi này.

Nhưng là, vì cái gì?!

Phượng Thiển đứng lên, bởi vì vẫn là ban ngày, nàng nhìn bốn phía một chút, vừa xem liền hiểu ngay. Trừ bỏ cây chỉ có cây, hoàn toàn không tìm thấy cái gì.

Chẳng lẽ đến ban đêm sẽ có dã thú tới?!

Tim Phượng Thiển run lên, nhanh chóng chạy quay lại nơi vừa rồi, hy vọng có thể đi ra ngoài.

Nhưng rất nhanh nàng biết, sở dĩ hắc y nhân dám an tâm để nàng ở chỗ này như vậy, hoàn toàn là bởi vì hoàn cảnh nơi này.

Đây mà là rừng cây nhỏ cái gì?

Rõ ràng chính là một mê cung trải rộng, rắc rối phức tạp.



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro