Chap 273 + 277
Chap 273: Một bước cũng không nhường
Hoàng hậu vốn định lên tiếng khiển trách, những người này thật là càng ngày càng kỳ cục, vừa mới nói Hoa phi xong, họ liền bắt đầu líu ríu?
Không thấy Thái hậu vẫn còn nghỉ ngơi sao!
Nhưng vừa mới quay đầu sang, liền nhìn thấy Thái hậu không rõ ý gì nhìn nàng một cái, ánh mắt kia......
Nhất thời trong lòng Hoàng hậu kinh ngạc.
Khi nàng muốn cẩn thận phân biệt ý tứ trong đôi mắt kia thì Thái hậu đã nhàn nhạt dời tầm mắt.
Hoàng hậu nắm chặc lòng bàn tay, sắc mặt hơi biến.
Cũng may, hoàn hảo nàng không có nói gì.
Xem ra Thái hậu đối với cục diện hiện tại—— tương đối hài lòng.
Hồi lâu, Thái hậu mới sâu kín thở dài, nhỏ giọng nói: "Các ngươi những đứa bé này, chớ nói. Ai gia biết các ngươi có một mảnh hiếu tâm, chỉ là ai gia như vậy, đều là do thân thể ai gia không tốt, không có quan hệ gì với Thiển phi, các ngươi chớ nói bậy. Nếu bị hoàng thượng nghe được, lại không vui, quay đầu lại gặp họa lại là các ngươi?"
Từ đầu đến cuối Khinh phi lạnh lùng nhìn một màn này, nghe Thái hậu nói, khóe miệng không thể ức chế nhếch lên thanh hình cung.
Lời nói này, nhìn như là khuyên, kì thực chỉ là đang giả bộ người tốt thôi?
Nếu không, mới vừa rồi lúc họ làm cho không thể tách rời ra sao lại không thấy lão thái bà mở miệng?
Huống chi, câu cuối cùng kia —— bị hoàng thượng nghe được lại không vui, cái này không phải rõ ràng là dẫn hỏa lực lên người Phượng Thiển sao?
"Thái hậu, ngài giúp đỡ nàng như vậy, nàng cũng sẽ không cảm kích ngài! Đối với loại người không có nửa điểm lương tâm, cũng không nên cho nàng sắc mặt tốt!"
"Chớ nói...... Khụ khụ......" Thái hậu che môi ho khan hai tiếng, Hoa phi vội vàng đi qua vỗ lưng cho bà thuận khí, hồi lâu mới trở lại bình thường, tiếp tục nói: "Nghe ai gia một câu, những lời này về sau đừng nói......"
Hoa phi oán hận nói: "Thái hậu, Thiển phi nàng đối với ngài như vậy rồi, thậm chí không đến thăm ngài một cái, ngài đáp lại như nào đây......"
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên từ chỗ cửa truyền đến tiếng cười nhạt.
"Ngược lại ta rất muốn hiểu, ta đối với Thái hậu như thế nào rồi hả?"
Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy chỗ cửa, một cô gái mặc bộ trang phục màu vàng nhạt sải bước đến, đuôi lông mày chau lên, khóe miệng chứa nụ cười lạnh nhạt lại lạnh lẽo.
Phượng Thiển rất ít lấy hình tượng này xuất hiện ở trước mặt mọi người, xưa nay đều là cười mỉm không rõ. Cho nên giờ khắc này, cũng không biết là bị nàng thình lình xảy ra thay đổi làm sợ, hay là bị khí thế của nàng làm cho chấn nhiếp, nhất thời không có ai mở miệng nói chuyện, tất cả đều không nói tiếng nào nhìn nàng chằm chằm.
Rốt cuộc, lúc nàng đi tới mép giường Thái hậu, Hoa phi kịp phản ứng, tức giận từ trên mép giường đứng lên: "Sao ngươi lại tới đây!"
Phượng Thiển khẽ nheo mắt lại.
"Thế nào, ta không đến ngươi cũng nói, ta tới ngươi cũng nói. Vậy ta lại muốn hỏi một chút, đến tột cùng Hoa phi nương nương muốn ta làm sao… mới, có thể, thỏa, mãn?"
Nàng mấp máy môi, lúc nói bốn chữ cuối cùng, là dằn từng chữ một.
Rồi sau đó không nhìn mọi người hoặc ghen tỵ hoặc coi là kẻ thù, cặp mắt nhìn chằm chằm vào Hoa phi, một bước cũng không nhường.
Nếu họ một hai đều muốn bới móc, nếu Thái hậu tính toán dùng dáng vẻ ôn lương hiền lành không đếm xỉa đến, nàng không dạy dỗ những người này một chút, thật xin lỗi một phen khổ tâm của Thái hậu!
Hoa phi lập tức cứng lại.
Nàng không ngờ Phượng Thiển có thể nói như vậy.
Bây giờ còn ở trước mặt của mọi người, Phượng Thiển phải "Phạm sai lầm" chứ, tại sao dám lấy lý lẽ thẳng thừng nói với nàng?!
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Chap 274: Cho nên ngươi tát ta một cái....
"Thiển phi, ngươi quá phận!" Hoa phi giận đến mức lồng ngực phập phồng, từ trong miệng văng ra từng chữ từng câu không che giấu tức giận và chán ghét: "Nơi này là cung Phượng Minh, là cung của Thái hậu, không phải cung Phượng Ương của ngươi, ngươi dám ở chỗ này giả điên la lối om sòm?"
"Giả điên, la lối om sòm?"
Phượng Thiển híp mắt, những ôn hòa nhạt nhẽo từ trên mặt nàng biến mất, thay vào đó là lạnh lẽo hơn cả lúc nãy.
"Trước khi ta chưa bước vào cánh cửa này, Hoa phi nương nương liền bắt đầu chửi bới ta, chê danh dự ta. Ta cũng chỉ tự thuật một sự thật, cộng thêm hỏi hai vấn đề, sao liền giả điên rồi hả? Vậy ngươi vừa hắt gáo nước thì sao?"
Hoa phi lầm bầm mấy tiếng, lập tức không phản bác được.
Giây lát, ánh mắt nàng chuyển về hướng Thái hậu, lại chỉ thấy đối phương chưa từng nhìn nàng một cái, khắp khuôn mặt là thâm trầm, không thể làm gì khác hơn là hậm hực thu hồi tầm mắt.
Đồng thời oán giận nói: "Thái hậu lão nhân gia bà khoan hậu nhân từ, không tính toán với ngươi, ngươi dám được đằng chân lân đằng đầu!"
"Lại không nói có phải ngươi nói sự thật không......" Phượng Thiển chê cười: "Nhưng nếu Thái hậu đều không so đo với ta, ngươi là cái éo gì, muốn tới so đo với ta?"
Trầm mặc......
Đột nhiên, người trước mắt nhanh chóng đến gần, chưa cho Phượng Thiển bất kỳ phản ứng nào, một bàn tay bén nhọn đập tới, rơi vào trên mặt Phượng Thiển.
"Bang" một tiếng, thanh thúy vang dội, mọi người kinh hãi.
Một khắc kia, trong điện hoàn toàn tĩnh mịch.
Mỗi người cũng thu lại hô hấp, bao gồm hoàng hậu.
Dấu tay đỏ tươi, bốn ngón tay rõ ràng hiện lên trên khuôn mặt trắng nõn của Phượng Thiển.
Trên má đau rát.
Phượng Thiển hoàn toàn không ngờ tới Hoa phi dám làm như vậy, nhất thời ngẩn người tại đó.
Trước mặt nhiều người như vậy, ở trước mặt thái hậu, nàng một cái Hoa phi nho nhỏ là ăn gan hùm mật gấu, lại dám động thủ với mình sao? Thật coi danh hiệu "Sủng phi", "Yêu Phi" của nàng là gió thổi sao?
Phản ứng đầu tiên của Phượng Thiển không phải đánh trả lại, mà là nhìn về phía Thái hậu.
Hoa phi vừa mới bắt đầu nói câu kia không sai, nơi này là cung Phượng Minh, không phải cung của Phượng Thiển nàng, cũng không phải địa bàn của Hoa phi, tại sao Hoa phi dám ở chỗ này la lối om sòm, động thủ với nàng?
Vừa hay đúng lúc này, Thái hậu cũng hơi nhếch đuôi mắt, lướt nhẹ nhìn nàng một cái, trong ánh mắt sâu thẳm là ý vị sâu xa nàng không hiểu.
Chỉ là, nhìn không hiểu thì không hiểu, cũng có thể xác nhận, Hoa phi đánh nàng, tuyệt đối là Thái hậu hướng vào!
Phượng Thiển cắn răng, lòng bàn tay nắm chặt, còn chưa kịp giơ tay lên, giọng của Thái hậu liền vang lên.
"Hoa phi, trước mặt ai gia ngươi cũng dám càn rỡ như thế?" Thái hậu nhàn nhạt nói, trong giọng nói còn mang theo hơi thở suy yếu của người bệnh.
"Ai gia sớm nói với ngươi, cho nên triền miên giường bệnh, cũng chỉ bởi vì thân thể ai gia suy yếu, không có quan hệ gì với Thiển phi, ngươi tội gì giận lây sang nàng?"
Lời này nghe vào trong lỗ tai Phượng Thiển, không khỏi buồn cười.
Đánh cũng đánh, còn ở chỗ này giả bộ?
Khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, Phượng Thiển nghiến răng nói: "Hoa phi nương nương, có nghe hay không, Thái hậu như thế, không có nửa xu quan hệ với ta. Cho nên ngươi tát ta một cái kia......"
Lời còn chưa dứt, lại một lần nữa bị người chặn đứt.
"Dĩ nhiên là trả lại!"
Nhạt nhẽo, lạnh lùng, thêm một tia tức giận không dễ dàng phát giác, lạnh lùng truyền đến từ ngoài cửa.
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Chap 275: Nhìn kỹ, lần sau nghe lời chút
Mọi người đều giật mình.
Phượng Thiển lại tức giận, nàng đang muốn động thủ trước để ít lời độc ác làm sao lại khó như vậy đây?!
Chỉ là…. trả lại?
Lời này ngược lại rất xuôi tai!
Đang lúc mọi người đang ngạc nhiên, rồi lại rõ ràng trong tầm mắt, bóng dáng minh hoàng trầm trầm bước vào, mỗi một bước, cũng có thể khiến người ta cảm nhận được khí lạnh trên người hắn, so sánh với Phượng Thiển mới vừa càng sâu hơn.
Thậm chí mọi người không dám nhìn thẳng đế vương.
Chỉ có Phượng Thiển thẳng tắp nhìn sang, nhưng thấy mặt hắn, cánh môi nhỏ bé đã sớm mím chặt thành một đường thẳng tắp.
Đứng lại ở trước mặt Phượng Thiển, tầm mắt rơi vào dấu tay trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trong mắt phượng đen tuyền của nam nhân bộc phát thâm trầm, như có cảm xúc mãnh liệt cuồn cuộn trong đó.
Cuối cùng, hắn xoay người, chào Thái hậu một cái: "Mẫu hậu."
Nói xong cũng không đợi Thái hậu mở miệng, lại quay trở lại nhìn Phượng Thiển.
Bàn tay khẽ giơ, mắt thấy một giây kế tiếp sẽ chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhưng dừng hồi lâu, cuối cùng hắn chỉ êm ái mơn trớn tai của nàng, vén sợi tóc rũ xuống bên tai nàng ra sau.
Trái tim Phượng Thiển rụt một cái, có cỗ chua xót, mang theo dòng nước ấm áp chảy qua.
"Ngu… đứng ở chỗ này làm gì?"
Quân Mặc Ảnh nghiêm túc nhìn nàng, trong mắt đen tuyềnxen lẫn một tia buồn phiền, còn sót lại chín phần lại tràn đầy đau lòng.
"Không phải đã dặn nàng sao, người khác bắt nạt nàng một phần, phải dùng hết sức trả lại sao?"
Phượng Thiển ngẩn ra, hồi tưởng nửa ngày, cũng không nhớ nam nhân này từng nói với nàng lời như thế......
Đây coi như là bịa chuyện sao?
Chẳng lẽ phái diễn xuất đều thích phát huy như vậy sao?
Chỉ là có một chút hắn suy nghĩ nhiều, không phải nàng ngu đứng ở chỗ này, chỉ là hai lần muốn động thủ đều bị đánh gãy mà thôi......
Suy nghĩ một chút cũng không phải rất bi kịch.
Đang sợ sệt, trên mu bàn tay khẽ nóng, Phượng Thiển kinh ngạc, chỉ thấy một đôi bàn tay nắm lấy tay nàng.
"Nhìn kỹ, lần sau nghe lời chút."
Giọng trầm thấp vẫn dịu dàng trước sau như một.
Phượng Thiển hoàn toàn không biết nam nhân này muốn làm gì, nhưng vẫn quỷ thần xui khiến giãn cơ thể, mặc cho động tác của hắn.
Cho đến khi cánh tay bị nâng lên, ở giữa không trung xẹt qua một đường cong bén nhọn, Phượng Thiển mới phản ứng được.
Thì ra là hắn muốn cho nàng đánh trả?
Một khắc kia, thật ra thì Phượng Thiển có chút cảm thấy buồn cười.
Nam nhân này coi nàng là một tiểu cô nương không biết đánh người, chỉ có một cái tát cũng phải tự tay dạy sao?
Chẳng lẽ hắn quên, lúc bọn họ mới quen không lâu, nàng đang ở Ngự Hoa Viên hung hăng trị Quý Phán Tư sao?
Suy nghĩ của nàng không biết sao lại bắt đầu lung tung bay múa, một tiếng "Bang" lần nữa vang dội trong điện, Phượng Thiển liền kinh hãi.
Không phải nàng đánh chứ?!
Lòng bàn tay hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác đau đớn!
Nàng có chút mờ mịt há miệng, liền nhìn thấy mọi người chung quanh khiếp sợ không thua kém nàng, mà lúc này, tay của nam nhân vừa rơi xuống.
Rốt cuộc Phượng Thiển tin chắc điểm này.
Giống như...... Thật đúng là người khác ra tay......
"Trẫm không thích đánh nữ nhân, nhưng cũng không nói lên trẫm sẽ không đánh nữ nhân."
Đang lúc mọi người không dám tin, đế vương mấp máy môi, gằn từng chữ nói ra một câu không mang theo bất kỳ cảm tình gì.
Khóe miệng của hắn treo nụ cười mỉa mai, tầm mắt lạnh lẽo nhìn thẳng Hoa phi, khiến Hoa phi như rớt vào hầm băng.
"Cấm túc ba tháng không bước ra cửa cung nửa bước, ngươi coi trẫm nói đùa sao?"
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Chap 276: Cảm giác có người giúp nàng hả giận cũng không tệ
"Hay là nói, ngươi muốn thử một chút kết quả chống lại thánh chỉ?"
Trong phút chốc sắc mặt Hoa phi trắng bệch, vết đỏ trên mặt càng rõ ràng, há miệng run rẩy không biết nên mở miệng thế nào.
Nói sao? Muốn khai ra Thái hậu sao?
Nàng không cố ý muốn cãi thánh chỉ, mà là Thái hậu muốn nàng tới!
"Hoàng thượng!"
Đang lúc này, rốt cuộc Thái hậu trầm mặc thật lâu không nhịn được mở miệng, hơi suy yếu, rồi lại kìm lại.
"Ai gia nhớ nhung Hoa phi, lại bởi vì triền miên trên giường bệnh, chẳng lẽ đòi nàng tới chỗ này xem ai gia cũng không được sao?"
Lời này vừa nói ra, không khí trong điện hơi chậm lại.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người không hẹn mà cùng cúi đầu, hận không thể lập tức biến mất ở trước mắt đế vương, hoặc là dứt khoát chưa tới chỗ này!
Quân Mặc Ảnh nhíu chặt ấn đường, khẽ nhếch miệng tựa như giễu cợt, tựa như lạnh.
"Trẫm cũng không biết, lúc nào thì mẫu hậu và Hoa phi tốt như vậy."
Lúc nói lời này, hắn thậm chí không xoay qua chỗ khác nhìn Thái hậu.
Giây lát, con mắt sắc lạnh xẹt qua mọi người.
"Một hai cũng đứng lỳ ở đây không có chuyện làm sao?"
Mọi người đều kinh ngạc.
Quân Mặc Ảnh cười lạnh: "Thái hậu nhớ nhung Hoa phi mới triệu nàng, các ngươi thì sao? Đặc biệt tới chỗ này nói luyên thuyên, hay là tới quấy rối? Thái hậu bị bệnh ở trên giường, các ngươi vây ở nơi này là muốn cho bệnh Thái hậu tăng thêm sao?"
Nói xong lời cuối cùng, âm thanh khẽ cao lên, trong giọng nói có một chút lạnh lẽo, như muốn đóng băng tất cả mọi người.
"Thần thiếp không dám!"
"Không dám thì cút về cho trẫm, như trước đây, không có việc gì chớ quấy rầy Thái hậu tĩnh dưỡng!"
"Vâng, thần thiếp tuân chỉ."
Nói xong, chúng phi tần quỳ an Thái hậu một cái, từng người một như chạy trốn xông ra ngoài.
Hoàng hậu muốn nói lại thôi, không lập tức bước đi.
"Còn có việc?" Quân Mặc Ảnh liếc xéo nhìn nàng.
Hoàng hậu cúi chào, mím môi nhỏ giọng nói: "Chuyện hôm nay, đều là lỗi của thần thiếp. Do thần thiếp quản giáo vô phương, mới khiến họ quấy rầy Thái hậu tĩnh dưỡng, nếu hoàng thượng muốn trách phạt thần thiếp, thần thiếp không có câu oán hận nào."
"Nếu biết bổn phận của mình là cái gì, lần tới làm theo cho tốt là được." Đối với hoàng hậu, giọng điệu của Quân Mặc Ảnh không kém như mới vừa, nhưng vẫn lạnh nhạt.
Hoàng hậu càng mím chặt môi hơn: "Vâng, thần thiếp biết nên làm sao. Thần thiếp cáo lui."
Trong lúc nhất thời, trong điện chỉ còn lại Thái hậu, đế vương, Phượng Thiển, còn có Hoa phi không được "Đặc xá" không dám tùy tiện rời đi.
Phượng Thiển cảm giác tình cảnh bây giờ của mình phải là lúng túng mới đúng, cũng không biết tại sao, đứng ở bên cạnh Quân Mặc Ảnh, nàng luôn có loại cảm giác cuồng bá lãnh khốc, thậm chí lửa giận vừa bị khơi lên vừa rồi cũng tiêu mất hơn phân nửa.
Hình như, cảm giác có người giúp nàng hả giận cũng không tệ.
Nghĩ tới đây, Phượng Thiển không khỏi xoay qua chỗ khác nhìn Hoa phi một cái.
Vị trí này của nàng là đứng quay lưng về phía Thái hậu, cho nên yên tâm lớn mật cười với Hoa phi, lộ ra hàm răng trắng, ác ý mà đùa cợt.
Hoa phi co quắp mặt, ẩn nhẫn thịnh nộ không dám phát tác ở Đế Vương trước mặt, thậm chí ngay cả nửa điểm biểu hiện khác thường cũng không dám có.
Quân Mặc Ảnh liếc Phượng Thiển một cái, chỉ coi không nhìn thấy nàng đang làm mờ ám.
"Nếu mẫu hậu thiên ái (thiên vị, ưu ái) Hoa phi như vậy, có cần để Hoa phi ở lại cung Phượng Minh, cận thẩn chăm sóc không?" Hắn nhàn nhạt hỏi.
Thái hậu an tĩnh nhìn nhi tử, đột nhiên phát hiện mình giống như không hiểu rõ hắn.
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Chap 277: Hoa Phi nương nương, ngươi không tạ ơn sao?
Nếu như hắn đối với Phượng Thiển là vô tâm, làm tất cả đều là cố ý để ở bên người quan sát, vậy cử chỉ hôm nay, là vì sao?
Trước mặt nhiều người như vậy, hắn thậm chí không tiếc làm mặt lạnh với người mẫu hậu này, còn đủ loại biểu hiện lúc thấy dấu tay trên mặt Phượng Thiển, cũng nói rõ trong lòng của hắn chứa nữ nhân này, không phải sao?
Như vậy, Hàn Tiêu nói những lời đó cũng rất có thể chính là hắn hướng vào.
Nhưng cố tình sau khi sắp đặt mưu kế, hắn lại không cố kỵ chút nào bà thử dò xét, trước mặt nhiều người như vậy hắn ra vẻ sủng ái và che chở Phượng Thiển, không sợ bà không tin lời Hàn Tiêu nói sao?
Hay là nói, chuyện hôm nay, giống nhau chỉ là một tuồng vui diễn cho người khác nhìn?
Thật như giả. Giả lại như thật. Thật thật giả giả, Thái hậu mờ mịt.
"Không cần." Bà mệt mỏi khoát tay.
"Ai gia đã làm hỏng quy củ của hoàng thượng, sao có thể mắc thêm lỗi lầm nữa? Nếu hoàng thượng nói tới chuyện cấm túc Hoa phi trước mặt ai gia, coi như ai gia thích đứa nhỏ này đi nữa, cũng không dám làm trái với thánh chỉ của hoàng thượng!"
Thái hậu nhìn như là lui một bước, kì thực không phải vậy.
Nói ra những lời này, rõ ràng bà cho thấy lấy lui làm tiến, trong giọng nói thậm chí hàm chứa một tia tự giễu và tức giận.
Nếu không phải người biết tình huống nghe, chỉ biết nhi tử của bà bất hiếu.
Quân Mặc Ảnh khẽ híp mắt một cái, hắn không có nghĩ đến, một ngày kia, mẫu hậu lại dùng những chiêu số trong cung trên người của hắn.
"Đã như vậy, nhi thần cũng không miễn cưỡng mẫu hậu nữa."
Ngoài dự đoán mọi người, hắn không có nói một lời xin lỗi, ngược lại lạnh lùng liếc Hoa phi một cái: "Thái hậu nói ngươi đều nghe được? Trong vòng ba tháng, nếu còn dám bước ra khỏi cửa cung của ngươi nửa bước, chính là kháng chỉ bất tuân. Đến lúc đó, cẩn thận đầu ngươi!"
"Thần thiếp biết! Đa tạ hoàng thượng khai ân, thần thiếp cũng không dám nữa!"
"Khai ân?" Quân Mặc Ảnh không rõ ý tứ híp mắt: "Nếu trẫm không nhớ lầm, trẫm mới vừa nói chính là, trả lại gấp mười lần, ngươi nên nghe được chứ?"
Hoa phi sửng sốt một chút, vẻ mặt mờ mịt.
"Ý Hoàng thượng là, trước khi Hoa phi nương nương ngươi trở về cấm túc, nhớ đến chỗ cung nhân chấp hình nhận mười bạt tai."
Đột nhiên Phượng Thiển mở miệng, giọng nói rất thong thả, như là nói ra sự thật, chỉ là trong ánh mắt nàng liếc nhìn Hoa phi lại tràn đầy hả hê.
Hoa phi giận đến suýt nữa ngất đi.
Phượng Thiển lại kịp thời bổ sung thêm một câu: "Ai nha, thật xin lỗi, ta nhớ lầm rồi. Mới vừa hoàng thượng đã tát một cái, chỉ còn chín cái thôi, Hoa, phi, nương, nương."
Hoa phi nhìn nàng chỉ kém không nói ra hai chữ "Chúc mừng", đầu như muốn rách ra.
Tiện nhân này! Tiện nhân!
Ỷ vào hoàng thượng cưng chiều, nàng liền dám vũ nhục mình như vậy, đáng chết, tiểu tiện nhân!
Phượng Thiển thấy nàng hồi lâu không có lên tiếng, trong đôi mắt còn có ngọn lửa tức giận rõ ràng, không khỏi nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Hoa phi nương nương, ngươi không tạ ơn sao?"
Dưới chân Hoa phi mềm nhũn, hồi lâu, mới khàn khàn ép lời nói ra ngoài: "Thần thiếp...... Tạ hoàng thượng khai ân!"
Mặt đế vương trầm như nước liếc nàng một cái, ý bảo nàng cút.
Rồi sau đó mới xoay người: "Mẫu hậu không cần phải lo lắng thân thể của mình, chỉ để ý nghỉ ngơi cho khỏe là được. Nhi thần sẽ đích thân đốc thúc thái y. Nếu bọn họ không có cách nào trong vòng nửa tháng khiến mẫu hậu bình phục, vậy cũng không cần thiết ở lại Thái y viện nữa."
Sắc mặt thái hậu bỗng dưng biến đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro