Chap 288 + 292

Chap 288: Còn phải trải qua đồng ý của ngươi hay sao?

"Nô tài không dám." Đại thái giám cao ngạo nói, nơi đó có nửa phần ý tứ không dám, duy nhất động tác nhìn như cung kính chỉ là thoáng cúi thấp đầu.

Chỉ là điểm này đối với Phượng Thiển mà nói đã đầy đủ.

Nàng nhìn Đông Dương, đôi môi giật giật, dùng khẩu hình miệng nói với nàng hai chữ.

Đông Dương ngẩn người, rồi sau đó ánh mắt sáng lên, khẽ gật đầu.

Cùng thời khắc đó, ánh mắt Lưu Nguyệt cũng khẽ híp lại.

"Thiển phi nương nương, nếu ngài thật vì cung nhân cung Phượng Ương này, bây giờ không nên có quá nhiều trao đổi với bọn họ thì tốt hơn. Để tránh đến lúc đó xảy ra chuyện dính líu bọn họ cùng chết, vậy coi như có chút tàn nhẫn." Tên đó dùng giọng nói hả hê.

"Biết, Bổn cung không nói!" Phượng Thiển chợt đẩy hắn ra, bóng dáng gầy gò thẳng tắp đi ra ngoài, cao ngạo thong dong.

Lúc này đại thái giám mới hài lòng đi theo rời đi, dặn dò thủ hạ lục soát "Chứng cớ" ở nơi này thật tốt.

******

Cửa cung, một bóng dáng gầy nhỏ bước nhanh đi, càng chạy càng nhanh, càng về sau, có lẽ đã chạy.

Thị vệ giữ cửa cung thấy nàng, lập tức cung kính nói: "Ơ, đây không phải là Liên Nhược cô cô sao?"

Liên Nhược hoảng hốt gật đầu: "Mở cửa cho ta, ta muốn đi ra ngoài một chuyến."

Người nọ khẽ nói: "Cũng đã trễ thế này, Liên Nhược cô cô muốn đi chỗ nào?"

"Đừng động tới nhiều như vậy!" Liên Nhược nhíu mày, hình như là ý thức được mình quá nóng vội rồi, vội vàng bổ sung một câu: "Thái hậu phái ta xuất cung làm việc, còn phải trải qua đồng ý của ngươi hay sao?"

"Không không không, đó đương nhiên là không cần!" Người nọ cười nịnh nói, trong lòng cũng đang hừ lạnh, bày tác phong đáng tởm gì, cao quý đến đâu còn không phải là một nô tài sao?

"Người tới, mở cửa!"

Cửa cung vừa mới mở ra, người nọ vốn còn muốn nói với Liên Nhược mấy câu cáo biệt, ai biết, Liên Nhược liền trực tiếp một đường chạy xông ra ngoài, khiến người nọ sửng sốt nhìn.

Rốt cuộc Thái hậu sai làm chuyện gì, cần đại cung nữ cận thân đi làm? Chuyện trọng yếu hơn nữa, cũng không cần chạy vội vã như vậy chứ......

Liên Nhược vẫn chạy, cũng không biết chạy bao lâu, hai chân cũng sớm mềm nhũn, rốt cuộc thở hồng hộc dừng ở trước một canh cửa lớn màu đỏ.

Ngẩng đầu, đập vào mi mắt là hai chữ "Cố phủ", trong lòng cuối cùng thở ra một hơi.

Lúc Cố Thuyên ra ngoài thấy nàng, cả người cũng có chút đờ đẫn.

Đại cung nữ Liên Nhược của cung Phượng Minh hắn biết, xưa nay lấy tinh tình lạnh nhạt nổi danh, trước mắt cô nương hai gò má đỏ lên, thở hổn hển nhếch nhác c thật sự là nàng sao?

"Cố đại nhân."

Liên Nhược bị hắn thấy phải có chút ngượng ngùng, nhưng bây giờ không còn sức trông nom những thứ này, nhanh chóng cắt đứt hắn: "Ta có việc muốn mời ngươi giúp một tay."

Bị nàng chặn miệng, Cố Thuyên mới vội vàng mở to mắt: "Giúp một tay không dám nhận, Liên Nhược cô cô có chuyện xin cứ việc phân phó."

Liên Nhược cũng không khách sáo, nói thẳng: "Thiển phi nương nương xảy ra chút chuyện, có thể phiền Cố đại nhân nghĩ biện pháp thông báo hoàng thượng không?"

"Thiển phi nương nương đã xảy ra chuyện?" Cố Thuyên sửng sốt.

"Dạ! Có người đến chỗ Thái hậu tố cáo, nói Thiển phi nương nương là mật thám Tây Khuyết, trong cung Phượng Ương có dấu chứng cứ nàng tư thông với địch phản quốc. Hiện tại Thái hậu đang thẩm lý chuyện này, nếu là......"

"Nếu là tư thông với địch phản quốc, cô cô tìm hoàng thượng thì có ích lợi gì?"

Liên Nhược không ngờ tới giọng điệu của hắn lập tức lạnh nhạt, ấn đường cau lại: "Cố đại nhân, ngài không chịu giúp một tay sao?"

Cố Thuyên lại lạnh nhạt nói: "Không phải hạ quan không chịu giúp, mà là hoàng thượng đi Ngũ Đài Sơn giổ tổ, chẳng lẽ muốn hạ quan để chuyện nhỏ này quấy nhiễu hoàng thượng?"

------------------------------------------------------------------------------------------

Chap 289: Người trái lệnh, giết không tha

"Cái này không phải là việc nhỏ!" Liên Nhược nhìn thẳng vào mắt của hắn, bởi vì tức giận mà trong đôi mắt đẹp hơi gợn nước thoáng qua một vẻ kiên định: "Ở trong lòng hoàng thượng, chuyện liên quan đến Thiển phi nương nương liền tuyệt đối không phải nhỏ! Huống chi, có phải là quấy rầy không, cũng nên do hoàng thượng tự phán đoán, tại sao Cố đại nhân có thể thay mặt hoàng thượng quyết định?"

"Không phải Liên Nhược cô cô mời hạ quan giúp một tay sao?" Cố Thuyên nhíu mày: "Giúp hay không giúp cũng nên do hạ quan định đoạt chứ?"

"......"

Liên Nhược tức giận, hung hăng oan hắn một cái.

Người này mới vừa rồi còn nói gì "Giúp một tay không dám nhận, phân phó một tiếng là được", thì ra nói hồi lâu đều là gạt người chơi hay sao?

"Cố đại nhân không giúp coi như xong!" Liên Nhược cắn răng nói một câu, xoay người liền muốn rời đi.

Dưới mắt chỉ có thể đi Trương phủ thử một chút, cũng không biết Trương Tiến có thể đồng ý hay không......

"Cô cô dừng bước!" Lúc Liên Nhược sắp bước ra cửa, Cố Thuyên mở miệng, trong mắt thoáng qua tia sáng.

"Hạ quan không hiểu, cô cô không phải người của Thái hậu sao, vì sao liều lĩnh đi giúp Thiển phi nương nương?"

Liên Nhược dừng lại, nhưng không xoay người: "Mặc kệ Thiển phi nương nương có phải mật thám không, cũng nên do hoàng thượng trở về định đoạt. Ta chỉ không muốn thấy một người tốt, cứ như vậy......"

Câu nói kế tiếp nàng không tiếp tục nói, nhưng Cố Thuyên có chút đã hiểu. Khẽ nheo cặp mắt lại, con mắt sắc thật sâu nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, nói: "Hạ quan hiểu."

Dừng một chút, lúc Liên Nhược lại một lần nữa chuẩn bị rời đi, lại nói: "Hạ quan nguyện ý giúp Liên Nhược cô cô. Chỉ là tạm thời cô cô vẫn không nên hồi cung trước, nếu như bị Thái hậu biết chuyện ngươi ra ngoài báo tin, nhất định sẽ không bỏ qua ngươi."

"Chẳng lẽ ta không trở về, Thái hậu cũng không biết sao?" Liên Nhược cười một tiếng, ngay từ lúc nàng quyết định giúp Thiển phi, cũng đã chuẩn bị gánh chịu tất cả hậu quả.

"Huống chi, chỗ của Thiển phi nương nương không thể không có ai nhìn. Nếu ta đi về, nói không chừng lúc mấu chốt còn có thể van nài, nếu không trong cung kia, không có một ai giúp nàng rồi."

Mặc dù nàng cầu xin đoán chừng cũng không dùng.

Trầm mặc chốc lát, nàng mới quay người, cúi chào: "Đa tạ Cố đại nhân chìa tay giúp đỡ, Liên Nhược vô cùng cảm kích."

******

Trong cung Phượng Ương, Đông Dương gấp gáp đứng ở đàng kia dậm chân, nhìn những người đó lật ngổn ngang cung Phượng Ương lên, nàng lại chỉ có thể không thể làm gì khác là nhìn cửa chằm chằm, lòng nàng như bị lửa thiêu.

Hoàng thượng mới đi ra ngoài, Thái hậu liền nhận được mật báo nói chủ tử tư thông với địch phản quốc, rõ ràng chính là hãm hại không kịp chờ đợi, nếu không trên đời nào có chuyện trùng hợp như thế?

Thật sự là quá đáng giận!

Lúc Đông Dương đang tức giận bất bình, đột nhiên nội điện truyền đến một tiếng la lên.

"Đại nhân, tìm được rồi!"

Tìm được rồi?

Ấn đường Đông Dương nhảy lên, lúc này trừ chứng cứ "Tư thông với địch phản quốc", còn có thứ gì có thể bị tìm được?

Lúc này, một tiểu thái giám xấu xí treo nụ cười xu nịnh đi ra, đi đến chỗ vị đại nhân trong miệng hắn, trong tay còn cầm một lá thư.

Đông Dương kinh hãi, sắc mặt tái lại.

Chủ tử......

"Bức thư mà các ngươi cầm, vốn không phải là lá thư tư thông với địch!" Nàng cả giận nói.

"Có phải lá thư tư thông với địch không không phải do một mình nha hoàn như ngươi định đoạt!" Người nọ lập tức quát bảo ngưng nàng lại: "Người tới, các ngươi canh trừng nơi này, không cho phép bất luận kẻ nào trong cung Phượng Ương bước ra nửa bước. Người trái lệnh, giết không tha!"  

------------------------------------------------------------------------------------------

Chap 290: Ta chưa từng làm

Nói xong ba chữ "Giết không tha", không khí xung quanh lập tức an tĩnh lại.

Đông Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm người nọ, người nọ lại cười nhạo một tiếng, chuyển  mắt. Nói thật, mặc dù Thái hậu là sợ để lộ tin tức mới cấm chỉ bất kỳ kẻ nào trong cung Phượng Ương đi ra ngoài, chỉ là theo ý hắn, hoàn toàn không cần thiết.

Chuyện cho tới bây giờ, có thể giữ được Thiển phi chỉ có đế vương, nhưng đế vương đã xuất cung giổ tổ không phải sao?

Không khả năng vì nữ nhân liền đặc biệt chạy về, trì hoãn việc lớn nhất như giổ tổ vậy......

Hắn cân nhắc lá thư trong tay, thân thể mập hơi lùn đi ra ngoài.

Người đến lục soát cũng đi theo ra ngoài, canh giữ ở cửa cung Phượng Ương, không để cho bất luận kẻ nào ra vào.

Đông Dương cắn răng, lập tức chạy vào trong điện. Lưu Nguyệt nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, do dự một chút, cũng theo sau.

Mới đầu nàng chỉ là đứng ở cửa nội điện không đi vào, lúc Đông Dương xoay người phát hiện nàng, Lưu Nguyệt mới quay lại.

"Đông Dương tỷ tỷ, Thái hậu tỏ rõ là muốn đưa nương nương vào chỗ chết, làm thế nào?" Bỗng dung hốc mắt nàng một cái liền đỏ.

Đông Dương cũng không nhịn được lòng chua xót: "Không có chuyện gì, nương nương người hiền có trời phù hộ, nhất định sẽ không có chuyện."

Lưu Nguyệt cắn môi một cái: "Đông Dương tỷ tỷ, có phải ngươi đã nghĩ được biện pháp gì cứu nương nương không?"

"Cũng không phải ta có biện pháp." Đông Dương thở dài, vẻ mặt nghiêm túc.

"Hoàng thượng cho nương nương một khối kim bài miễn tử, chỉ là mới vừa rồi nhiều người, nương nương sợ bọn họ trắng trợn cướp đoạt sau dứt khoát diệt khẩu, cho nên mới không lấy ra ngoài. Thật may là bọn họ mới vừa lục soát không lấy kim bài đi. Nhưng Thái hậu muốn đẩy nương nương vào chỗ chết, hiện tại có nhiều người canh giữ bên ngoài cung Phượng Ương như vậy, cũng không biết có thể đi ra không."

Con ngươi Lưu Nguyệt co rụt lại, bỗng chốc rũ mắt xuống, che giấu phẫn hận và ghen tỵ trong mắt.

Hoàng thượng đối với chủ tử, quả thật là tốt, tốt đến tận xương đi.

Vật như kim bài miễn tử vậy, nào có đạo lý đưa cho phi tần hậu cung?

Thật sự là......

Lưu Nguyệt không hiểu, mặc dù ngày trước chủ tử thông tuệ, nhưng sau khi tỉnh lại cả ngày chỉ biết ăn uống vui đùa, tại sao hoàng thượng sẽ thích một người như vậy?

Nếu đơn giản như vậy là có thể đạt được tâm hoàng thượng, nàng cũng có thể.

"Đông Dương tỷ tỷ, vậy còn chờ gì, chúng ta vội vàng chia nhau tìm một chút đi! Sau khi tìm được đưa cho nương nương, dù sao cũng tốt hơn nương nương một mình ở nơi đó chịu khổ!"

Đông Dương lộ vẻ xúc động nhìn nàng một cái: "Ừ, vội vàng tìm! Nương nương không có việc gì."

Hai người nói làm là làm ngay, chia ra hướng hai hướng, tìm kim bài miễn tử trong truyền thuyết.

******

Lúc Phượng Thiển đến chỗ Thái hậu, nơi đó đã tụ tập một nhóm người.

Không giống như thường ngày, lúc này không phải ở trong đại điện, mà là tất cả những người liên can đều đứng ở trong sân, vẻ mặt khác nhau nhìn nàng, có thâm thúy, có ác độc, có giễu cợt, còn có hả hê......

Chỉ không có đồng tình.

Tuy có thể hít thở không khí trong lành, Phượng Thiển lại cảm thấy, cung Phượng Minh này, thật làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông.

Nàng lần lượt thối lui, cũng chỉ bởi vì Thái hậu là mẫu hậu của Quân Mặc Ảnh, nhưng quay đầu lại, đối phương lại không chịu buông nàng một con đường sống.

"Phượng Thiển, ngươi thật to gan! Hoàng thượng cưng chiều ngươi bảo hộ ngươi, ai gia nhịn ngươi, cố tình ngươi không biết chừng, lại dám phản bội hoàng thượng, tư thông với Tây Khuyết, tư thông với địch phản quốc, ngươi đáng bị tội gì!"

Phượng Thiển đứng ở dưới trời chiều, bóng dáng gầy nhỏ bị ánh mặt trời chiếu kéo thật là dài rất dài, lành lạnh cao ngạo.

"Ta chưa từng làm."

Giọng nói bình tĩnh không mang theo chút tình cảm nào rơi xuống, nàng nhìn chăm chú vào Thái hậu, một bước cũng không nhường. 

------------------------------------------------------------------------------------------

Chap 291: Nói như thật vậy

Thái hậu lạnh lùng hừ một tiếng: "Nhân chứng vật chứng đều có, ngươi cho rằng một câu chưa từng làm của ngươi, là có thể xóa được tội của ngươi sao?"

Khóe miệng Phượng Thiển nhếch lên, vẻ lạnh như băng, rõ ràng là đang cười, nhưng ngay cả nhiệt độ mang theo ánh mặt trời chung quanh cũng chợt giảm xuống, dính vào một tia lạnh giá đặc biệt.

"Như vậy xin hỏi Thái hậu, nhân chứng vật chứng ở chỗ nào?"

"Đến tận lúc này, ngươi còn muốn khăng khăng một mực! Ai gia xem ngươi chính là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ!" Thái hậu gầm lên một tiếng, giơ tay phân phó người bên cạnh: "Người tới, dẫn Lâm Lang tới cho ai gia!"

Phượng Thiển hơi chấn động một cái.

Lâm Lang…. nha đầu cung Phượng Ương?

Thái hậu hài lòng nhìn mặt nàng khẽ biến, đáy mắt ủ trột thoáng qua một đạo nhẹ nhõm.

Lúc Lâm Lang bị dẫn tới, dáng vẻ không rõ chân tướng.

Cho đến khi nhìn thấy một sân đầy người, nàng mới hình như có chút phản ứng, bỗng nhiên liền mềm chân, sắc mặt trắng bệch.

Thái hậu rõ ràng đồng ý nàng, chỉ cần thả thư kia vào cung Phượng Ương, thì sẽ thả nàng xuất cung. Nhưng tại sao, nàng đã làm xong chuyện này, Thái hậu lại cho người mang nàng tới đây?

"Bùm" một tiếng, Lâm Lang nặng nề té quỵ xuống đất, đôi môi mấp máy mấy lần, tuy nhiên cũng lầm bầm không thể thành công mở miệng.

"Nói, có phải ngươi thấy Thiển phi tiếp xúc với một con chim xanh không?"

Lâm Lang cảm thấy giọng nói mình hỏng, tắc nhẹn rồi, hoàn toàn không phát ra được âm thanh nào. Ngẩn ngơ nhìn Phượng Thiển một cái, chống lại vẻ mặt lạnh lẽo không có một chút tình cảm của nàng, Lâm Lang chấn động mạnh một cái.

Hồi lâu, mới nhắm mắt lại, gật đầu một cái: "Vâng"

Quả nhiên nàng quá ngây thơ, làm sao Thái hậu có thể đơn giản để nàng đi như vậy, không triệt để lợi dụng nàng xong, làm sao Thái hậu có thể thả nàng đi?

Cùng thời khắc đó, sắc mặt Thân phi cũng thay đổi lần, tầm mắt rơi vào trên mặt Phượng Thiển đã sớm không rõ ý tứ.

Chim xanh?

Là con chim nàng đã từng thả vào cung Phượng Ương sao?

Nếu thật vậy, hôm nay Phượng Thiển có cảnh ngộ này, có phải cũng không thoát khỏi liên quan tới nàng không?

Phượng Thiển lại nói: "Thái hậu, ta giống như không rõ ý của các ngươi. Tạm thời không nói đến có phải Lâm Lang bị người mua chuộc hãm hại ta không, chỉ một nói con chim xanh, ta cũng chỉ ở trong cung của mình đùa một con chim mà thôi, làm sao lại thành tư thông với địch phản quốc rồi hả?"

Lúc nàng nói chuyện với Thái hậu đã sớm không có cung kính như ngày trước, "Nô tì" cũng không hợp, dáng vẻ ngoan ngoãn cũng không có, khí thế lạnh lẽo trên mặt nhìn ra hẳn là không bị khuất phục trước Thái hậu.

Thái hậu híp mắt, cười lạnh: "Đó cũng không phải là một con chim bình thường, mà là đặc biệt dùng cho mật thám liên lạc!"

Phượng Thiển giễu cợt: "Nói như thật vậy, chẳng lẽ Thái hậu tận mắt nhìn thấy hay sao?"

"Ngươi......" Thái hậu nhất thời không thể tin được có người dám nói với bà như vậy, hai mắt trợn to, một bồn lửa giận dâng lên,

"Khen cho  miệng mồm lanh lợi! Ngược lại ai gia phải xem một chút, giấy trắng mực đen đặt trước mặt ngươi, ngươi còn có nguỵ biện gì!"

Bà vừa nói xong, Lâm Lang bị bà lấy ánh mắt ý bảo cung nhân dẫn xuống, mà thái giám tìm ra bức thư ở Cung Phượng Ương như một làn khói chạy đến bên cạnh Thái hậu, cung kính đưa lá thư lên.

Thái hậu "Pằng" một tiếng mở lá thư ra.

"Hoàng cung bản đồ, hoàng thượng yêu thích, về trận ám sát hai tháng trước, phương thức liên lạc giữa mật thám......" Thái hậu trầm giọng từng chữ từng câu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng.

"Về lá thư này, ngươi còn có gì để nói?"

------------------------------------------------------------------------------------------

Chap 292: Có quyền thay Hoàng Thượng quản giáo ngươi

Phượng Thiển đã từ trong hoảng sợ ban đầu phản ứng lại, đột nhiên liền cười.

Thật đúng là muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do, chính là loại tình huống hiện tại của nàng?

Không tới sớm không tới trễ, cố tình lúc Quân Mặc Ảnh rời cung, điểm cố ý nhằm vào hãm hại không khỏi cũng quá rõ ràng chứ.

"Mặc kệ Thái hậu lấy ra chứng cớ gì, ta đều vẫn là câu nói kia…. ta chưa từng làm. Con kia chim xanh, ta không biết, lá thư trong tay Thái hậu, ta chưa từng thấy qua. Đây tất cả, cũng chỉ là có người vu khống hãm hại thôi!"

"Nhân chứng vật chứng đều có, không được phép ngươi nguỵ biện!"

Mắt thấy Thái hậu ý bảo người bên cạnh làm cái gì, Phượng Thiển chợt nhích sang bên lui một bước: "Thái hậu nương nương, nếu là tội tư thông với địch phản quốc, dầu gì cũng phải chờ hoàng thượng trở lại mới có thể định đoạt chứ?"

"Ngươi uy hiếp ai gia?"

"Không dám!" Khóe miệng Phượng Thiển chứa đựng nụ cười lạnh như băng: "Chỉ là, hậu cung không được can chính, tin tưởng Thái hậu nhất định rất rõ điểm này chứ?"

Nghe vậy, mọi người đều kinh ngạc.

Thiển phi là hoàn toàn bất cứ giá nào......

Thái hậu cả giận nói: "Ngươi cho rằng ai gia không biết ngươi có chủ ý gì sao? Từ trước đến giờ hoàng thượng đều che chở ngươi, nếu chờ hoàng thượng trở lại định đoạt, tội lớn của ngươi đến cuối cùng sợ là liền không định xong!"

Phượng Thiển lành nhạt nói: "Thái hậu có ý tứ là hoàng thượng hôn dung vô đạo, chỉ nghe lời của gian phi ta hay sao?"

Chuyện cho tới bây giờ, dù sao cũng đã vạch mặt rồi, Phượng Thiển không quản gì hết, chỉ hy vọng Đông Dương nha đầu kia có thể nghĩ biện pháp đưa kim bài tới cho nàng. Đến lúc đó coi như Thái hậu nghĩ âm mưu quỷ kế gì, cũng sẽ không ở trước mặt nhiều người như vậy làm nghịch "Kim bài miễn tử".

Thái hậu lại bị nàng làm nghẹn lời, bỗng dưng trên khuôn mặt xẹt qua một đạo xanh trắng.

"Tên yêu nữ này, lại dám vu oan cho hoàng thượng!" Thái hậu kịch liệt thở hổn hển: "Hậu cung không được can chính? Nói rất hay! Nhưng ngươi là Thiển phi của hoàng thượng, là một phần trong hậu cung, ai gia thân là Thái hậu, thì có quyền thay hoàng thượng quản giáo ngươi!"

Mọi người còn chưa thấy Thái hậu động đại nộ như thế, trong lòng cũng không khỏi suy nghĩ, hôm nay sợ Thiển phi khó thoát kiếp này......

******

"Tìm được, Lưu Nguyệt, ta tìm được!" Đông Dương đột nhiên nhẹ hô một tiếng.

Trời không phụ người có lòng, rốt cuộc lại để cho nàng tìm được khối kim bài này trong gối!

Chỉ là chủ tử thật kỳ quái, tại sao phải giấu kim bài ở nơi như thế này......

Đông Dương không biết, Phượng Thiển cũng không phải giấu, chỉ là để.

Đặt khối kim bài này ở trong gối nằm sẽ làm nàng cảm thấy an lòng......

Lưu Nguyệt nghe vậy, thân hình lập tức cứng lại, hai con mắt đều giống như phát hỏa chạy mau đến cạnh Đông Dương: "Tìm được là tốt rồi! Không hổ là Đông Dương tỷ tỷ, nương nương được cứu rồi!"

Nàng chăm chú nhìn Đông Dương cầm kim bài: "Đông Dương tỷ tỷ, bây giờ ngươi là đối tượng trọng điểm, khẳng định là không có biện pháp mang kim bài ra ngoài. Nếu không, để ta thử xem?"

Sắc mặt Đông Dương thay đổi: "Ngươi?"

"Đúng vậy." Lưu Nguyệt mong đợi gật đầu một cái: "Tỷ tỷ tin tưởng ta, nương nương có ân cứu mạng ta, ta nhất định sẽ đưa kim bài này cho nương nương, sẽ không cô phụ kỳ vọng của nương nương!"

Đông Dương thu tay lại: "Không phải ta không tin ngươi, chỉ là nếu nương nương để cho ta đi làm chuyện này, coi như khó khăn đi nữa, ta cũng không dám mượn cớ người khác, nếu không chẳng phải quá vô dụng sao?"

Nói xong, nàng liền cất kim bài vào trong tay áo, đi ra bên ngoài.

Lưu Nguyệt nhìn bóng lưng nàng, khóe miệng cong lên đường cong quỷ dị.

"Tỷ tỷ nói cũng không sai, vậy thì theo tỷ tỷ nói đi. Ta đi thay tỷ tỷ dẫn những tên nô tài chó cậy gần nhà kia đi, được không?"

Đông Dương còn chưa tới kịp nói chữ “Được” ra khỏi miệng, bỗng dưng giữa gáy bị đánh một cái, trước mắt nàng tối sầm lại, gục xuống. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro