Chap 333 + 337
Chap 333: Tuyển tú năm nay trực tiếp hủy bỏ
Nhiều năm như vậy, lòng của nàng đã không thuộc về chính nàng, bây giờ nơi nào còn có thể trở lại?
"Tốt lắm tốt lắm, ai gia hiểu." Thái hậu thấy vẻ mặt nàng thương cảm, vội vàng vỗ vai của nàng bày tỏ an ủi: "Trong lòng ngươi chỉ có hoàng thượng, ai gia biết, tuyệt sẽ không ép buộc ngươi."
Dừng một chút, giọng của bà từ từ hạ thấp xuống, trong mắt lại có một vẻ kiên định thoáng qua.
"Tâm nguyện của ngươi, ai gia nhất định sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi đạt thành."
******
Hôm sau, Ngự Thư Phòng.
Mấy vị trọng thần trong triều ở lại Ngự Thư Phòng thương nghị chuyện hạn hán ở Mân Nam, tranh cãi liên tục, không dừng.
Vậy mà nam nhân một thân minh hoàng ngồi long ỷ vẫn trầm mặc nghe bọn hắn nói, không có phản ứng gì.
Mọi người cho là đế vương bất mãn với hiệu suất của bọn hắn, chỉ có Quân Hàn Tiêu biết, hoàng huynh đang thất thần.
Về phần tại sao mất hồn, hắn cũng không thể biết được.
Chỉ là xem chừng, không thoát khỏi liên quan đến tiểu hoàng tẩu đúng chứ?
Quân Hàn Tiêu nhíu mày, đột nhiên cảm thấy mình thật là cơ trí, đến cả tâm tư hoàng huynh cũng có thể tính toán đại khái.
Ngại vì đế vương trầm mặc, mọi người đều lo lắng đề phòng, chỉ là cũng vì vậy, hiệu suất làm việc trong nháy mắt cao lên rất nhiều.
Đến cuối cùng, đối với hạn hán ở Mân Nam, mặc dù còn chưa thảo luận ra kế hoạch khắc phục thiên tai hoàn chỉnh, nhưng phương hướng cũng đã định ra, chỉ chờ đế vương quyết định.
Hộ bộ là móc bạc, cho nên đương nhiên, chuyện này liền do Hộ bộ thượng thư và đế vương ra quyết định cuối cùng.
Lúc này, rốt cuộc đế vươn cho bọn hắn một chút đáp lại, vỗ bàn định ra phương án.
Sau khi thảo luận chính sự xong, đột nhiên Lễ bộ thượng thư bước ra khỏi hàng.
Khom người nói: "Hoàng thượng, cựu thần có một chuyện."
Quân Mặc Ảnh nhìn hắn, ấn đường đột nhiên rạo rực.
Thật lâu sau, cho đến tất cả mọi người đều hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía hắn, mới nói: "Nói!"
Một chữ đơn giản nói ra khỏi miệng, sắc mặt của hắn đã hoàn toàn trầm xuống, trong mắt phượng đen tuyền lóe lên mấy phần không kiên nhẫn.
Lễ bộ thượng thư bị dọa, chẳng lẽ mình đắc tội đế vương hay sao? Sao mình còn chưa kịp mở miệng, đã gây phiền cho người khác rồi hả?
Hắn ổn định tâm tình một chút, mặt trở nên nghiêm nghị hơn, có loại cảm giác bất cứ giá nào.
"Hoàng thượng, mấy ngày nữa chính là tuyển tú ba năm một lần, cựu thần muốn hỏi hoàng thượng một chút, đối với tuyển tú nữ, có yêu cầu gì đặc biệt không?"
Lập tức nét mặt Quân Hàn Tiêu trầm xuống.
Còn tưởng rằng hoàng huynh đang suy nghĩ chuyện gì, hóa ra là vì cái này….
Khóe môi khẽ nhếch, trong mắt Quân Hàn Tiêu lóe lên vài tia giễu cợt, nếu lần này tuyển tú có thể tiến hành thuận lợi, cũng không biết hoàng huynh phải "Giao phó" chuyện như vậy với tiểu hoàng tẩu như thế nào đây?
Nghĩ xa hơn, nếu cứ tuyển tú nữ như vậy, không biết lòng của hoàng huynh có thể hướng ra chỗ khác hay không.
Là thủy chung ở cung Phượng Ương, hay là di tình biệt luyến trái ôm phải ấp, chỉ lo tân sủng?
Suy nghĩ một chút, Quân Hàn Tiêu cảm thấy, mặc dù khả năng thứ hai miễn cưỡng coi là một loại tình huống, chỉ là hi vọng thật sự mong manh.
"Yêu cầu đặc biệt sao?" Quân Mặc Ảnh ý vị không rõ lặp lại lời Lễ bộ thượng thư nói một lần nữa, mắt phượng híp một cái, khóe môi nâng lên nụ cười như không cười.
"Nếu trẫm nói, yêu cầu đặc biệt của trẫm là, tuyển tú năm nay trực tiếp hủy bỏ, Trần ái khanh nghĩ như thế nào?"
Đế vương vừa nói ra, giống như là vứt một viên đạn lớn vào ngực mọi người, khiến mọi người hoảng sợ thất sắc.
--------------------------------------------------------------------------------------------
Chap 334: Làm sao lại nghe khiếp người như vậy....
Ai cũng biết hôm nay đế vương độc sủng Thiển phi, nhưng cho dù ai cũng không nghĩ đến, đế vương sẽ nói ra như vậy.
Đây là…. Đùa giỡn chứ?
Đùa giỡn chứ!
Ngay cả Quân Hàn Tiêu cũng không khỏi khiếp sợ nhìn khuôn mặt nghiêm túc của đế vương.
Nhìn dáng vẻ này, thật đúng là không giống như là đùa giỡn!
Lòng của mọi người đều bùm bùm cuồng loạn, dù thế nào cũng không thể ngờ chuyện sẽ biến thành thế này, nhất là Lễ bộ thượng thư nhất thời cũng không khỏi loạn não, nếu không phải là hắn hỏi, có lẽ hoàng thượng cũng sẽ không đột nhiên xuất hiện ý nghĩ này?
Chỉ có tuyển tú tiến hành thuận lợi, cô nương gia tộc của bọn họ, mới có thể thuận lợi vào cung…..
"Hoàng thượng, chuyện này….."
Giọng Trần thượng thư bởi vì kích động mà có mấy phần run rẩy.
Bởi vì xưa nay tính tình đế vương nói một là một, trong triều rất nhiều việc lớn, trừ phi là đế vương không có nghiêm lệnh nói rõ phải làm như thế nào, nếu không, bình thường có rất ít người dám chất vấn uy nghiêm của đế vương, chớ nói là bác bỏ.
Cho nên vào giờ phút này, nội tâm Trần thượng thư có thể nói là vô cùng nóng nảy.
Không phải hắn không để ý đến ánh mắt những lão già kia, nhưng hắn thật sự oan uổng! Thân là người chủ trì tuyển tú, đương nhiên hắn chỉ có thể làm đế vương hài lòng. Vậy thừa dịp cơ hội này hỏi một câu, thì như thế nào?
Huống chi, cũng không phải là chỉ có cô nương trong nhà những người này, chính nữ nhi hắn cũng đến tuổi!
Nghĩ như vậy, Trần thượng thư không khỏi khuyến khích bản thân một chút: "Hoàng thượng, cựu thần cho là, tuyển tú nữ chính là quy củ từ thời Thái Tổ hoàng đế đã bắt đầu định xuống, nếu hôm nay hoàng thượng dễ dàng hủy bỏ, sẽ có điểm….. Không tốt lắm?"
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống, Trần thượng thư ngay cả giơ tay lên lau mồ hôi cũng không dám.
Trong lúc không có ít người nhìn về phía Quân Hàn Tiêu, hi vọng Đoan Vương gia có thể đứng ra nói một câu, dù sao phân lượng của hắn lúc nói chuyện với đế vương cũng không nhỏ.
Cố tình Quân Hàn Tiêu chỉ làm như không nhìn thấy, không lo lắng đứng qua một bên, sờ cằm, dứt khoát nhìn kịch hay.
Mọi người không khỏi thất vọng, không thể làm gì khác hơn là từng người một giương mắt nhìn đế vương.
Quân Mặc Ảnh lại nói: "Nơi nào không tốt?"
Ánh mắt lạnh nhạt từ từ quét qua mọi người, giọng nói nhạt như vặn ra nước: "Hôm nay Mân Nam hạn hán, triều đình đang cần dùng tiền gấp. Vào lúc này cử hành tuyển tú, phô trương lãng phí, chủ thứ chẳng phân biệt được, thì có nơi nào tốt?"
Mọi người nghẹn lời.
Rốt cuộc vẫn phải có người nói: "Hoàng thượng nói không sai, triều đình cần dùng tiền gấp, nhưng mấy năm thu hoạch không ngừng, quốc khố đầy đủ, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề. Huống chi…. Giúp nạn thiên tai tất nhiên quan trọng, phong phú hậu cung, thêm nhiều hoàng tự cũng là việc quan trọng của quốc gia, cho nên vẫn xin hoàng thượng nghe bọn thần một lời, để tuyển tú tiếp tục diễn ra!"
Tiếng nói vừa ngừng, tất cả người trong ngự thư phòng đều đổ mồ hôi lạnh cả người.
Trong lòng mỗi người ở đây đều tán thành lời hắn nói, nhưng lại không có một người dám đứng ra nói thêm câu nữa.
Sau hồi lâu, bỗng chốc Quân Mặc Ảnh cười lạnh một tiếng: "Tốt! Tiếp tục tuyển tú!"
Một chữ "Tốt" này khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.
Đế vương đột nhiên…. Đồng ý?
Nhưng giọng nói này, làm sao lại nghe khiếp người như vậy….
"Các ngươi đã chọn như vậy, trẫm sẽ để cho các ngươi chọn." Quân Mặc Ảnh ý vị không rõ nói một câu như vậy, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn híp mắt phượng nhìn về phía Trần thượng thư: "Trẫm không có bất kỳ yêu cầu, tất cả theo quy củ năm trước."
Trần thượng thư lập tức kích động cung kính khom người: "Dạ, cựu thần tuân chỉ!"
--------------------------------------------------------------------------------------------
Chap 335: Trượng phu mười hai tốt cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi
Quân Hàn Tiêu kinh ngạc nhìn đế vương.
Có lẽ người khác sẽ nghĩ câu hủy bỏ tuyển tú là hoàng huynh vừa thuận miệng nói, nhưng hắn biết, hoàng huynh sẽ không tùy tiện cầm chuyện đùa như vậy.
Đã có loại ý nghĩ này, thậm chí đã nói ý nghĩ này ra khỏi miệng, vì sao cuối cùng lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy?
Hắn có cảm giác, coi như hoàng huynh hàm hồ "Đồng ý" tiếp tục tuyển tú, cũng sẽ không dễ dàng để cho nhóm lão thất phu này thực hiện được.
Tuyển tú nữ….
Quân Hàn Tiêu hơi nheo mắt, đột nhiên cảm thấy rất mong đợi, không biết hoàng huynh sẽ làm như thế nào đây?
Làm sao vừa có thể chặn miệng mấy lão thất phu, lại làm cho tiểu hoàng tẩu hài lòng, từ đó thuận theo tâm của chính mình….
******
Thai của Phượng Thiển dưới sự nỗ lực không chậm trễ của Thái Y viện đã ổn định lại, thậm chí lấy được đồng ý, lúc không có chuyện gì làm có thể đi ra ngoài phơi nắng, xem phong cảnh một chút.
Đây đối với Phượng Thiển mà nói chính là việc vô cùng tốt.
Trải qua mấy ngày, nàng sắp mốc meo phát dài rồi.
Cho nên khi Quân Mặc Ảnh cười bế nàng đi ra sân phơi nắng, nàng không phải là giùng giằng không chịu để cho hắn ôm, chỉ nói mình có thể đi, phải hoạt động gân cốt một chút.
Quân Mặc Ảnh liền cười liếc nàng một cái: "Thì ra phương pháp chuyên trị bệnh lười chính là khiến người lười thể nghiệm một cái lười cực hạn?"
Phượng Thiển khẽ nheo cặp mắt lại: "…… Ngươi có ý tứ gì?"
Lời nói này, làm sao nghe cứ như….. Nói kháy vậy?!
Bỗng nhiên, nam nhân lại cười một tiếng, chỉ nói một câu: "Nghe không hiểu coi như xong. Ngoan, trẫm ôm nàng đi ra ngoài, ở trong sân nghỉ một lát ta có việc quan trọng đi làm, đến lúc đó để cho bản thân mình đi lại chút, được không?"
Phượng Thiển suy nghĩ một chút, giang hai cánh tay đưa về phía hắn, nói: "Thành giao!"
Đôi mắt sáng lấp lánh hàm chứa một nụ cười, dính vào ánh sáng rực rỡ, nàng vui mừng nói: "Thích nhất làm chính sự rồi!"
Quân Mặc Ảnh ôn nhu, bế nàng vào trong lòng, giọng nói trầm thấp chậm rãi phát ra: "Hiện tại thay quần áo hay là một lát đổi lại? Đừng quên, chúng ta muốn đi ra ngoài làm chính sự."
Phượng Thiển bừng tỉnh hiểu ra: "Á, thiếu chút nữa quên mất."
Quân Mặc Ảnh cười mắng một tiếng: "Đồ ngốc, vừa mới nói xong, chỉ chớp mắt là có thể quên?"
Hắn chỉ vào bình phong lan trúc cách đó không xa, phía trên là y phục màu sắc khác nhau, đều là kiểu xuân mới nhất, theo thứ tự là màu đỏ tươi, màu xanh dương nhạt, màu vàng nhạt.
"Nghĩ mặc cái gì, trẫm lấy cho nàng."
"Ngươi dứt khoát chải tóc cho ta đi." Phượng Thiển ông nói gà bà nói vịt tiếp một câu, đỏ mắt chờ mong nhìn gò má hắn không ngừng, thầm nghĩ trượng phu mười hai tốt cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi….
Quân Mặc Ảnh ngẩn người, chợt lườm nàng một cái: "Ngược lại càng ngày càng biết sai khiến người."
"Vậy ngươi có làm hay không?"
"Hôm nay không được, có chính sự muốn làm. Chỉ là….. Nếu Thiển Thiển không chê tay nghề trẫm đi ra ngoài mất mặt, trẫm thử một chút cũng không sao."
"….. Hay là thôi đi." Hình tượng quan trọng nhất!
Cuối cùng Phượng Thiển chọn y phục màu vàng nhạt thêu bướm, áo khoác bên ngoài màu gạo trắng, kết hợp lại với nhau, càng thêm rực rỡ mềm mại, cộng thêm một đầu tóc dài xõa ra không có cắt tỉa, giống như tiểu oa nhi trắng nõn.
Con ngươi Quân Mặc Ảnh đen lại mấy phần, không nhịn được cúi đầu, khe khẽ cắn một cái vào môi nàng, lại cắn tiếp một cái.
Ừ, hình như tự nhiên sinh ra cảm giác bỉ ổi với thiếu nữ ngây thơ…..
--------------------------------------------------------------------------------------------
Chap 336: Trẫm giúp nàng giải quyết phiền toái!
Truyền Đông Dương tới chải cho Phượng Thiển kiểu tóc đơn giản, thêm bộ xiêm y xanh trên người nàng, kết hợp với nhau lại thêm mấy phần dịu dàng, trong sáng linh động vô cùng.
Quân Mặc Ảnh nhìn chằm chằm bụng của nàng hồi lâu, thế nào cũng không tưởng tượng dáng vẻ vật nhỏ nâng bụng hoặc là dứt khoát sinh đứa nhỏ.
Khó trách ban đầu Thất đệ muốn hô tỷ tỷ nàng rồi, làm sao lại nhỏ như vậy….
"Đi, đi dạo trong sân thôi." Quân Mặc Ảnh nói xong liền bế nàng lên, Phượng Thiển tựa vào trong ngực hắn, hắn chỉ cảm thấy vật nhỏ này thật sự quá nhẹ rồi, chỉ cần có một trận gió lớn là có thể thổi bay nàng.
"Hiện tại khẩu vị khá hơn không?"
"Ừ, có đỡ hơn." Phượng Thiển trả lời qua loa một câu, mặc dù hai ngày nay so với vài ngày trước đó khá hơn nhiều, nhưng mà so với khẩu vị lúc ban đầu của nàng, không biết thua kém bao nhiêu lần.
"Thừa dịp hiện tại có bầu, ăn nhiều chút, bồi bổ thật tốt. Nhìn nàng gầy thành dạng gì rồi, như một cây gậy trúc."
"Cái này gọi là dáng đẹp, ngươi có hiểu hay không?!" Phượng Thiển ngẩng đầu lườm hắn: "Nếu chờ ta mập thành đầu heo, xem ngươi còn có nói lời này hay không."
Nam nhân, suốt ngày nói với phu nhân gầy gì mà "Ăn nhiều một chút", "Ăn mập chút", "Chắc chắn sẽ không ghét bỏ nàng", nhưng nếu nữ nhân tưởng thật….. Ách.
"Đầu heo trẫm cũng muốn nàng, nuôi thành một con heo mập." Quân Mặc Ảnh cúi đầu nở vài tiếng cười, đuôi mắt hạ xuống thoáng nhìn, liếc nàng một cái: "Không tin ta thử một chút?"
"….. Không được!" Phượng Thiển thầm nghĩ ngươi cho ta ngu à?
"Hơn nữa, đây cũng không phải là muốn ăn mập là có thể ăn mập, ngươi xem trước kia ta cũng ăn nhiều như vậy, cũng không mập hơn tí nào!"
"Không có gì đáng ngại, trẫm nhìn chằm chằm nàng, lúc này nhất định nuôi nàng thành một heo nhỏ dễ thương."
Hai người cười nói ở trong sân một lát, Phượng Thiển còn cố ý lấy hoa quế đã phơi trước ra pha trà, không ngờ cuối cùng chuyện tốt gì cũng lợi cho nam nhân này, mà nàng lại chỉ có thể tội nghiệp nhìn.
"Chớ nhìn chằm chằm trẫm, mùi vị thật không đáng khen." Quân Mặc Ảnh nghiêm trang nói, vừa híp mắt phượng vừa uống hớp trà hoa quế: "Uống canh của nàng đi đi."
"Không ra hồn ngươi còn uống?" Phượng Thiển cười lạnh hai tiếng: "Trả lại cho ta!"
Khi dễ nàng chưa uống qua trà hoa quế sao?
Mùi vị thơm ngào ngạt ngọt ngào, ăn thêm mấy miếng điểm tâm nhỏ, có bao nhiêu vừa lòng, nam nhân này không biết xấu hổ nói với nàng không được?!
"Trẫm giúp nàng giải quyết phiền toái!"
"……."
Phượng Thiển hít mũi một cái, ủy khuất nâng chén canh trước mặt lên uống vài hớp, phát hiện mùi vị cũng thực không tồi, tối thiểu không có dầu mỡ để cho nàng sinh ra cảm giác buồn nôn, lúc này mới hài lòng híp mắt.
"Ngươi nói như thế này muốn dẫn ta đi làm chính sự, rốt cuộc là cái gì?"
"Đến lúc đó nàng sẽ biết rõ." Quân Mặc Ảnh nhếch khóe môi: "Hiện tại đã đến lúc rồi, nếu ăn no, vậy thì đi thôi?"
"Tốt!" So với những thứ này, Phượng Thiển càng cảm thấy hứng thú với chính sự hắn nói thì hơn, nghe vậy, lập tức cười híp mắt đứng lên.
Lúc này Quân Mặc Ảnh cũng đang đi tới bên người nàng, thần sắc giống như mới vừa rồi bình thường bồng nàng.
Lý Đức thông và Đông Dương đi theo phía sau hai người, nhìn bóng dáng dưới ánh mặt trời, không khỏi cảm khái, tình cảm tốt đẹp nhất thế gian sợ cũng không hơn cái này.
"Không phải nói để cho ta tự đi lại sao?"
"Đường quá dài, trẫm suy nghĩ một chút, vẫn là ôm nàng đi."
"…..."
Chó má quân vô hí ngôn.
--------------------------------------------------------------------------------------------
Chap 337: Nhiều người nhìn như vậy, mất mặt không
Dọc theo con đường này, Phượng Thiển không biết đón nhận bao nhiêu đại lễ, lúc bọn cung nữ thái giám thỉnh an đế vương, còn nhân tiện dùng một loại ánh mắt khác thường hâm mộ len lén nhìn nàng, làm nàng đến cuối cùng chỉ có thể xấu hổ vùi mặt ở trong ngực nam nhân.
"Đều tại ngươi, nói chuyện không tính toán gì hết, làm hại bây giờ ta bị bọn họ nhìn chằm chằm!"
"Nhìn một chút thì thế nào? Đẹp mắt bọn họ mới tranh nhau nhìn, nếu Thiển Thiển là người quái dị, để cho bọn họ nhìn cũng không cần nhìn."
Phượng Thiển hừ một tiếng: "Đừng tưởng rằng ngươi tùy tiện nói sự thực, ta liền dễ dàng tha thứ cho ngươi!"
Con ngươi Quân Mặc Ảnh khẽ đảo, cúi đầu ở bên tai nàng cười: "Ừ, trẫm chỉ nói sự thực mà thôi, muốn trừng phạt thế nào, sau khi trở về đều nghe Thiển Thiển."
Một khắc kia, trên người của hắn tỏa ra một cỗ lịch sự nho nhã và tà mị phong lưu cùng tồn tại, phong tình không nói ra được.
Lý Đức Thông ở phía sau suýt nữa bởi vì hắn nói những lời này dập đầu xuống, hai gò má Đông Dương cũng đỏ bừng cúi thấp đầu xuống, giả trang mình không nghe thấy gì….
Phượng Thiển bị nam nhân ôm, không nhìn thấy phản ứng người sau lưng, nhưng nghĩ cũng biết khẳng định không bình thường.
Thẹn quá thành giận liếc hắn một cái, mắt to hơi híp, liếc nhìn hắn, dùng âm tinh chỉ có hai người có thể nghe được nhỏ giọng nói: "Ngươi chắc chắn tình hình ta như bây giờ có thể trừng phạt ngươi?"
Nam nhân nhíu mày, lành lạnh mà nói: "Háo sắc, nghĩ nơi nào?"
Phượng Thiển cắn răng: "Nghĩ cái trong đầu ngươi nghĩ!"
"Trẫm nói là… trừng phạt." Quân Mặc Ảnh giễu cợt cười một tiếng: "Tự nàng nói đi, trong đầu nàng nghĩ cái gì?"
"Roi da và sáp nến!" Phượng Thiển nguy hiểm nhìn hắn: "Chờ xem, chờ sau khi ta hoàn toàn hồi phục, ngươi chờ bị ta mỗi ngày dùng dây trói, dùng roi da, cộng thêm sáp nến!"
Dây, roi da, sáp nến…..
Mặc dù cái thứ nhất hắn cũng không rõ ràng là cái gì, nhưng cái thứ hai….
Quân Mặc Ảnh dùng một loại ánh mắt còn nguy hiểm hơn nhìn nàng: "Được, nếu Thiển Thiển muốn thử như vậy, chờ thân thể nàng hồi phục tốt, trẫm cũng không ngại thử một chút phương thức mới."
Đột nhiên Phượng Thiển có loại cảm giác tự trói mình.
******
Lễ bộ chọn lựa tú nữ vào lúc này đã tụ tập tại trước cung Trữ Tú, dùng lời Phượng Thiển mà nói, đó chính là một mảng lớn bao la.
Thấy đế vương đến, liền rối rít quỳ xuống thỉnh an: "Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Quân Mặc Ảnh nâng tay: "Đều đứng lên đi."
Phượng Thiển nhìn chằm chằm đám người một hồi, đột nhiên có chút không rõ.
Một đám nữ nhân….. Chính sự?
Một đám nữ nhân có thể có chính sự gì!
Phượng Thiển tuyệt đối sẽ không ngu cho là mình tới xem hát.
Rất nhanh nàng liền biết, trận lớn này nhất định là muốn tuyển tú nữ không thể nghi ngờ.
Sau đó nàng nhìn nét mặt Quân Mặc Ảnh nhất thời liền không cười rồi.
Tuyển tú nữ còn phải mang nàng tới quan sát đúng không?
Đây là tính toán để cho nàng giúp đỡ cùng nhau chọn thêm mấy tiểu lão bà hả?
Tốt, rất tốt!
"Quân Mặc Ảnh, ngươi thả ta xuống." Phượng Thiển nhìn chằm chằm nhìn hắn.
Quân Mặc Ảnh không để ý nàng, trực tiếp ôm nàng đi đến cái ghế duy nhất.
Phượng Thiển quét một vòng chung quanh, phát hiện có nhiều người như vậy, không thể làm gì khác hơn là dung lực nhỏ giãy giụa lúc mọi người không nhìn thấy, nhỏ giọng nói: "Quân Mặc Ảnh, ta bảo ngươi thả ta xuống, ngươi có nghe hay không?"
Lúc này nam nhân cho nàng một chút phản ứng, nhàn nhạt liếc nàng một cái, đặt nàng ngồi xuống ở cái ghế.
"Ngoan, chớ lộn xộn. Nhiều người nhìn như vậy, mất mặt không." Hắn cười mỉm cúi đầu nói bên tai nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro