Chap 368 + 372
Chap 368: Đế vương đột nhiên lại làm sao vậy......
"Bang" một tiếng, không nặng cũng không nhẹ, Quân Mặc Ảnh gác xuống chung trà.
"Tự nhiên vô tội." Giọng nói từ tính không giận không dịu dàng cứ như vậy từ từ vang lên, tựa như dịu dàng, lại không mang một tia cảm xúc: "Mang thai là chuyện vui, khuyết điểm nho nhỏ này tính là gì? Trẫm không phải loại người không nhìn nhân tình."
Chẳng biết tại sao, hắn nói xong câu đó, Khinh phi cảm thấy hắn lại càng không nhìn nhân tình rồi.
Cao cao tại thượng, ưu nhã lạnh nhạt, đây mới là hắn - đế vương trong trí nhớ của nàng.
Đêm đó trong cung Phượng Minh giận đỏ cả mặt vì hồng nhan là hiếm thấy, dáng vẻ như bây giờ mới đúng là hắn.
"Vậy hoàng thượng cái kia....."
"Trẫm còn có việc."
Không đợi Khinh phi nói xong, Quân Mặc Ảnh liền nhàn nhạt cắt đứt nàng: "Ngày khác sẽ dành thời gian tới thăm ngươi. Bây giờ ngươi có bầu, dưỡng thai cho tốt, tất cả lấy mình làm trọng."
Dặn dò mấy câu, Quân Mặc Ảnh liền xoay người rời đi.
Trong thoáng chốc Khinh phi lại cảm thấy, tối nay đế vương giống như đi ngang qua sân khấu. Dù sao nàng có con, không đến thăm nhìn nàng thật sự kỳ cục. Nhưng trong thâm tâm, có lẽ đế vương không muốn đi đến, hắn còn có mỹ quyến trong cung Phượng Ương muốn bồi.
Mà nàng, thật sự giống như là khí phụ lãnh cung, cái gì cũng cầu không tới.
Đối với tâm tình của chính mình thời thời khắc khắc biến hóa, Khinh phi kỳ thực cảm thấy rất buồn cười.
Nàng không ngừng vì một người hao tổn tinh thần, cố tình trong mắt người kia hoàn toàn không có nửa phần bóng dáng nàng, thật sự rất buồn cười.
******
Lúc Quân Mặc Ảnh đi khỏi cung Thi Họa, Lý Đức Thông cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hắn sợ tối nay đế vương không ra ngoài!
Tuy nói Đế Vương ngủ lại ở đâu không phải chuyện hắn nên quan tâm, càng không phải là chuyện hắn có thể quản được, nhưng hắn chính là sợ đế vương không nắm lấy được, lại chọc cho tiểu cô nãi nãi cung Phượng Ương không cao hứng.
Đến lúc đó dụ dỗ thế nào đều không phải là chuyện này, xui xẻo còn không phải là nô tài bọn họ sao?
Nếu Quân Mặc Ảnh biết hắn hiện tại đang suy nghĩ cái gì, thể nào cũng phải một chưởng giết chết hắn.
"Phân phó xuống, nô tài trong cung, ai dám lắm mồm tùy tiện nghị luận về chuyện Khinh phi mang thai, trực tiếp xử tử, không tha!"
Đế vương đột nhiên nói một câu, khiến Lý Đức Thông hoảng sợ.
Bất quá làm hắn khiếp sợ nhất chính là nội dung lời đế vương vừa nói.
Nếu hắn không nghe lầm, đế vương mới vừa nói Khinh phi mang thai?!
Thật là muốn chết rồi!
Hoặc là tất cả nữ nhân trong hoàng cung không có bầu, hoặc là lại đột nhiên có hai người mang bầu, này là chuyện gì!
Nhưng thân là một nô tài, Lý Đức Thông không dám có chút nghi ngờ lời đế vương nói, càng không dám vì lòng hiếu kỳ mà hỏi han, chỉ cung kính nói: "Dạ, nô tài tuân chỉ."
Hắn run run nói, thở dài.
Cũng khó trách đế vương muốn hạ loại ý chỉ này, nếu như không lấp kín miệng những thứ nô tài kia, chuyện này nếu là truyền tới cung Phượng Uơng vào lỗ tai tiểu cô nãi nãi kia, còn không biết thành cái dạng gì đâu!
Đi tới đi lui, đột nhiên Quân Mặc Ảnh bước chân chậm lại, nói: "Lý Đức Thông, ngươi đi theo trẫm cũng mười mấy năm đi?"
Không ngờ đế vương đột nhiên lại hỏi cái này, Lý Đức Thông ngẩn người, mới đáp: "Bẩm hoàng thượng, là mười hai năm."
"Nhớ thật rõ ràng." Quân Mặc Ảnh cười một tiếng.
"Ngươi nói, dáng vẻ bây giờ của trẫm, có phải có điểm giống hôn quân độc sủng yêu phi trong lịch sử không?"
Lý Đức Thông đột nhiên cả kinh, dưới chân mềm đến suýt nữa dập đầu một phát.
Này này này..... Loại vấn đề này, kêu một nô tài như hắn trả lời thế nào?
Đột nhiên đế vương lại làm sao vậy.....
---------------------------------------------------------------------------------------
Chap 369: Nàng ngược lại dám chạy loạn!
Suy nghĩ thật lâu, Lý Đức Thông vẫn không thấy đế vương nói chuyện, trong lòng lo sợ hoảng hốt, rốt cuộc tìm được một đáp án tương đối thích hợp, thật cẩn thận nói: "Hoàng thượng, Thiển phi nương nương nàng không phải yêu phi, cho nên ngài tự nhiên cũng không phải là hôn quân."
"Ngươi như thế nào biết nàng không phải yêu phi?"
Quân Mặc Ảnh cong môi, cười trầm thấp một tiếng, trong ánh mắt hơi hạ xuống thoáng qua một tia ý vị không rõ.
Lý Đức Thông thấy đế vương không tức giận, hình như thật sự là đang trao đổi bình thường với hắn, lá gan không khỏi lớn mấy phần.
"Nương nương thiện tâm, đối với các nô tài cũng đều tốt."
Nhớ tới một hai thái độ của cung Phượng Ương, nghĩ lại lúc ban đầu thời điểm biết tiểu cô nãi nãi, nàng ấy là loại người sang sảng tính tình dễ chịu làm người hài lòng, thu phục được Bạch Lộ, Bạch Sương, Lý Đức Thông đã cảm thấy, người chủ nhân kia thiệt tình không tồi a.
Trên mặt hắn không khỏi lộ ra nụ cười: "Một chủ tử có thể để cho bọn nô tài đều khen không dứt miệng, tuyệt đối không có khả năng là yêu phi."
Nói xong hắn mới ý thức được giọng của mình quá mức mạo phạm, điều này cũng quá giới hạn của một nô tài rồi!
Vội vàng cúi đầu, lại không nhịn được len lén nhìn trộm đế vương một cái, lại chỉ thấy đế vương vừa đi, vừa rủ lông mi xuống, không biết nghĩ cái gì.
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, sau hồi lâu, lại nghe được trong không khí truyền đến mấy tiếng thở dài không thể nghe thấy.
******
Cung Phượng Ương.
Sau khi Quân Mặc Ảnh rời đi, Phượng Thiển liền lập tức chạy đến nhà kho lật đông lật tây.
Tuy rằng nàng không quá tin tưởng lời Khinh phi nói, nhưng không xác nhận chân tướng trước, trong lòng giống như có một cây gai, khó chịu vô cùng.
Cố tình chuyện này không ai có thể giúp nàng, chỉ có thể tự mình làm.
Một mình nàng ở trong nhà kho từ từ du đãng, đông bay vùn vụt tây bay vùn vụt, thỉnh thoảng lật thứ gì ra xem một chút. Tuy nói đây là nhà kho, nhưng nơi này bài biện quy cách đều rất chỉnh tề, sẽ không loạn để nàng tìm không ra phương hướng.
Sau khi Quân Mặc Ảnh trở về chạy thẳng tới nội điện, không thấy bóng dáng nàng, nhất thời sắc mặt không tốt lắm.
"Chủ tử ngươi đâu rồi?" Hắn trầm giọng liếc mắt nhìn Đông Dương.
Đông Dương tỏ vẻ nàng cũng không biết a, chủ tử mới vừa còn ở đây nghỉ ngơi, sao đột nhiên đã không thấy tăm hơi.
Nếu là đi ra ngoài, vậy nói với nàng một tiếng mới đúng chứ!
"Bẩm hoàng thượng, có thể nương nương vào trong viện xem sao hoặc là ngắm phong cảnh. Đợi nô tỳ đi tìm xem....."
Thật ra thì nói ra suy đoán này, Đông Dương cũng không phải là bịa chuyện lung tung. Dù sao lúc trước chủ tử vẫn từng nói với nàng buổi tối ngắm sao. Huống chi nàng ấy là chủ tử, chuyện kinh thế hãi tục gì mà không làm được? Ngắm sao coi như là bình thường nhất rồi.
Nhưng nghe xong lời của nàng, sắc mặt Quân Mặc Ảnh càng kém hơn: "Còn chưa tới mùa hè đâu, ban đêm lạnh như vậy, nàng lại dám chạy loạn!"
Nói xong, hắn liền phất tay áo bào sải bước thẳng ra ngoài.
Đông Dương theo sát phía sau, vừa đi ra ngoài liền vội vàng phân phó người cùng đi tìm.
Nhưng vào lúc này, cửa nhà kho "Kẽo kẹt" một tiếng mở ra.
Phía sau cửa, trong tay Phượng Thiển cầm một cái hộp gỗ, chớp chớp hai mắt, sững sờ đứng ở chỗ đó.
"Các ngươi hưng sư động chúng như vậy, không phải là đang tìm ta chứ?" Nàng ngượng ngùng cười hai tiếng.
Lúc ở trong nhà kho nghe được động tĩnh bên ngoài, thiếu chút nữa dọa chết nàng, thật may là ở trong đó đồ nhiều, tùy tiện chọn một cái là có thể mang đi ra.
Mặt Quân Mặc Ảnh đen thui đi tới phía sau nàng.
------------------------------------------------------------------------------------------
Chap 370: Nàng nói sao thì là vậy
Phượng Thiển nuốt nước miếng một cái, ngay cả cổ cũng không khỏi tự chủ được rụt về sau một cái.
Nam nhân này.....
Thật là đáng sợ.....
Mới vừa nhất định không bị thấy, Phượng Thiển lại cười gượng hai tiếng, lần nữa nghĩ biện pháp đến gần hắn: "Cái đó..... Quân..... Mặc Ảnh, làm sao ngươi trở về nhanh như vậy?"
Tầm mắt lạnh nhạt của nam nhân cứ như vậy rơi vào cái hộp trong tay nàng, giễu cợt cười một tiếng: "Nếu trẫm không trở lại, nàng còn định ở bên trong đấy bao lâu?"
"..... Ta... ta không phải là, tìm đồ vật sao?" Phượng Thiển mếu máo.
"Có thứ gì mà không thể để cung nhân đi tìm, cần nàng tự mình đi?" Giọng nói trầm thấp mang theo đè nén cứ như vậy không khách khí chút nào nói với nàng: "Không biết tình huống hiện tại của mình như thế nào sao, cả ngày chỉ biết làm bậy?"
Phượng Thiển hít hít cái mũi, yên lặng cúi đầu xuống.
Một vài nô tài còn đang nhìn chằm chằm nàng, nam nhân này cứ như vậy dạy dỗ nàng, nửa điểm mặt mũi cũng không giữ cho nàng, quả thật quá đáng ghét!
Thật là mất mặt.....
"Không đùa với ngươi nữa....." Nàng hừ một tiếng, cầm cái hộp kia muốn đi ra ngoài.
Nhưng nửa đường bị Quân Mặc Ảnh chặn lại.
Phượng Thiển cắn chặt răng, không thể làm gì khác hơn là đẩy tay hắn ra.
Bất đắc dĩ nam nhân này quá vững, mặc cho Phượng Thiển dùng sức như thế nào, vẫn giống như châu chấu đá xe, hắn vẫn như cũ không chút sức mẻ mà đứng ở nơi đó, từ trên cao liếc xuống nhìn nàng.
Từ góc độ của nàng nhìn sang, từng đặc điểm trên gương mặt nam nhân này đều đẹp vô cùng, đường nét cương nghị sắc sảo góc cạnh rõ ràng, lại làm cho người ta không nhịn được nghĩ dáng vẻ hắn cười rộ lên. Nếu nhếch miệng lên, nhu hòa nhìn xuống nhất định như nước chảy gió bay.....
Phượng Thiển suýt nữa liền giơ tay lên sờ mặt của hắn.
Chỉ tiếc, đuôi mắt thoáng nhìn, đập vào mi mắt, còn có sau lưng hắn, đám nô tài cố nén không dám cười.
Ảo tưởng đẹp đẽ trước hoa dưới trăng toàn bộ biến mất, thay vào đó, là thẹn quá thành giận.
Phượng Thiển tức giận nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi tránh ra!"
Quân Mặc Ảnh ôm vai của nàng, lạnh lẽo nâng cao giọng nói: "Không chơi với rẫm, nàng muốn chơi với ai?"
"Tùy tiện!" Phượng Thiển không sợ chết mà giãy giụa hai cái.
Quân Mặc Ảnh đoạt lấy cái hộp trong tay nàng, xoay người lui về phía sau nhìn sang, Lý Đức Thông lập tức hiểu ý, một đường chạy chậm lại. Quân Mặc Ảnh vung tay lên, Lý Đức Thông vừa vặn bắt được cái hộp kia, chưa tỉnh hồn thở dốc một hơi.
Phượng Thiển vẫn còn trong kinh ngạc vì bị người khác đoạt đồ không kịp phản ứng, giây tiếp theo, cả người bay lên, liền vững vàng rơi vào một cái ôm ấm áp.
Sau đó.....
Liền không có sau đó.....
Nô tài trong sân cực kỳ thức thời tan tác như chim muông, Lý Đức Thông nhanh chóng mang cái hộp kia vào tẩm điện, sau đó cũng lặng lẽ mà rời khỏi.
Ra cửa trước vẫn không quên đóng cửa cho hai người, cười tủm tỉm, đi ra ngoài.
Phượng Thiển bị Quân Mặc Ảnh đặt ở trên giường, vẻ mặt ghét bỏ quyệt miệng: "Ngươi dám sử dụng bạo lực!"
"Đối với người như nàng, chỉ có thể sử dụng bạo lực!"
"Ta loại người như nào?" Phượng Thiển tức giận kéo tay áo của hắn, kéo hắn ngồi xuống bên cạnh: "Ngươi nói rõ ràng cho ta, ta là loại người như nào?"
Quân Mặc Ảnh không khỏi cảm thấy buồn cười, chút lửa giận vừa rồi gần như biến mất sạch: "Nàng cứ nói đi?"
Phượng Thiển không hề tự giác ý thức nói: "Đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất, ôn nhu nhất, người hiền lành nhất!"
"Nàng nói sao thì là vậy." Đáy mắt Quân Mặc Ảnh tràn đầy nụ cười, ôm đầu của nàng ấn vào trong ngực.
-------------------------------------------------------------------------------------
Chap 371: Cần gì phải lượn một vòng luẩn quẩn lớn như vậy?
"Có chút thành ý không?" Phượng Thiển hừ lạnh một tiếng, rất không vui vẻ ngẩng đầu lên từ trong ngực hắn: "Ngươi nói, vừa rồi rốt cuộc ăn phải thuốc nổ gì, làm gì trở lại liền mắng ta?"
"Trở lại không thấy nàng, rất không vui vẻ."
"Mất vui liền phát cáu với ta?"
Quân Mặc Ảnh ôm mặt của nàng: "Đồ ngốc, có thể nghe trọng điểm không?" Cau mày lườm nàng một cái: "Buổi tối khuya như vậy, lúc trẫm đi ra nàng còn ở đây tốt đẹp, lúc trở lại đã không thấy tăm hơi, hỏi Đông Dương cũng không biết nàng đi nơi nào, trẫm có thể không nóng nảy sao?"
Cuối cùng dùng sức xoa của nàng: "Cả ngày chỉ biết chạy loạn!"
Phượng Thiển không hài lòng, đi một chút trong cung mình cũng có thể gọi là chạy loạn sao? Còn có chút tự do nào không!
Nàng nheo hai mắt lại: "Ngươi chắc chắn câu nói vừa rồi biểu đạt ý này?"
Không thấy ngươi, rất không vui vẻ....những lời này nghe thế nào cũng là bởi vì hắn không vui mà phát giận?
Quân Mặc Ảnh nhíu mày, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Nói đi, vừa rồi đi làm gì?"
Ngực Phượng Thiển run lên, lập tức liền có chút ngốc.
Cái gì mà chỉ trích, cái gì mà lên tiếng phê phán, tất cả đều bị nàng vứt sau đầu.
Hơi mất tự nhiên xoay tầm mắt, nói: "Ta muốn làm diều, đi tìm gậy trúc và giấy."
Quân Mặc Ảnh khẽ nhíu mắt, tầm mắt dính chặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nghiêng của nàng.
Thật lâu sau, mới khẽ thở dài một cái: "Muốn làm diều, nói một tiếng với cung nhân không phải được sao, cần gì nàng tự mình làm?"
Hắn như dỗ một hài tử vỗ nhẹ phía sau lưng của nàng, thần sắc trên mặt không rõ là bất đắc dĩ hay là bàng hoàng.
Trong ánh nến lập lòe mờ mịt, dung nhan hai người như tranh vẽ, khiến người khác không nhìn rõ.
Phượng Thiển từ từ cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát mấy cái lên lồng ngực ấm áp của hắn, buồn buồn nói: "Nhưng ta muốn tự làm."
"Sẽ sao?"
"Hả?"
Quân Mặc Ảnh cười trầm thấp một tiếng, nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Chân tay nàng vụng về như vậy, sẽ biết làm những thứ thủ nghệ tinh tế như thế sao?"
"....."
Đột nhiên Phượng Thiển cảm thấy, nam nhân này ác liệt đến mức tận cùng rồi, mỗi lần đều ở đúng thời điểm không khí như vậy gây mất hứng.....
"Ta sẽ không làm, cũng không tính toán làm nữa." Phượng Thiển cắn răng, oán hận nói: "Ta chỉ đi tìm những thứ đó mà thôi, còn dư lại thủ nghệ tinh xảo dĩ nhiên do ngươi làm, Hoàng Đế bệ hạ thân ái!"
Quân Mặc Ảnh thoáng nhíu mày: "Vì cái gì lại là trẫm?"
"Cái này gọi là phân công hợp tác!" Phượng Thiển quay mặt, đương nhiên nói: "Ngươi cũng không thể chỉ biết ăn cơm không làm việc đi?"
Lúc này Quân Mặc Ảnh thật không hiểu rồi, hoàn toàn không biết nàng đang suy nghĩ gì.
Hắn chỉ ăn cơm không làm việc? Mỗi ngày hắn đều làm không biết làm không ít việc.
Vật nhỏ này mới là một người chỉ ăn cơm không làm việc đây!
Quân Mặc Ảnh đỡ trán, bất đắc dĩ nói: "Làm diều..... nàng xem cái này là việc?"
"Đương nhiên là phải tính a!" Phượng Thiển ngồi thẳng lên, lẽ khí hùng hồn nói: "Ta muốn chơi diều, ta cũng vui lòng mang theo ngươi cùng chơi diều, nhưng chơi diều là chuyện hai người chúng ta, cho nên ta muốn mọi việc đều do hai chúng ta tự thân tự lực. Nếu ta đã mang nguyên liệu đến, vậy có phải chuyện còn lại là do ngươi làm đúng không?"
Nói xong, nàng chớp chớp mắt, cười tủm tỉm nói: "Về phần ăn cơm và làm việc chỉ là ví dụ, thú vui thả diều giống như ăn cơm, hiểu không?"
Quân Mặc Ảnh sửng sốt một chút, cười lớn: "Muốn trẫm giúp nàng làm diều thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải lượn một vòng luẩn quẩn như vậy?"
------------------------------------------------------------------------------------
Chap 372: Chuyện này là Hoàng Thượng hạ lệnh cấm
Khóe mắt Phượng Thiển giật giật một cái, sớm biết ngươi chịu, ta đương nhiên không đi một vòng luẩn quẩn như vậy.
Nhưng Hoàng Đế bệ hạ ngài là quý nhân nhiều chuyện vội, ai biết có thể rút một chút thời gian tới giúp tiểu nhân làm việc nhỏ như vậy không?
"Ta này không phải là có ý tốt không muốn làm phiền ngài sao?" Phượng Thiển cười tươi như hồ ly, tràn đầy nịnh nọt.
Quân Mặc Ảnh dùng sức sờ sờ cái mũi của nàng.
"Cả ngày đều kiếm chuyện cho trẫm, còn dám không muốn làm phiền trẫm?"
"Đau!" Phượng Thiển rầm rì hai tiếng, hai tay ôm chặt vòng eo gầy gò nhưng rắn chắc của nam nhân.
"Ngươi không cảm thấy cảm giác mỗi ngày hết thảy đều khống chế trong tay quá nhàm chán sao? Cho nên ta chính là trời cao phái tới tăng thêm thú vui cuộc đời cho ngươi! Nguyên nhân gây phiền toái cho ngươi, chính là vì ở ngươi không thú vị bình đạm trong sinh hoạt nên ta sẽ vẽ thêm một nét đậm trong cuộc sống bình thản của ngươi!"
Phượng Thiển nói xong, cảm thấy chuyện đúng là như vậy, kiêu ngạo mà hất cằm lên, mắt trông mong nhìn hắn.
Ánh mắt này.....
Là chờ hắn khen đôi câu đúng không?
Quân Mặc Ảnh cố nén cười, nghiêm trang gật đầu một cái: "Ân, Thiển Thiển nói quá đúng. Nàng đúng là tìm không ít... niềm vui cho trẫm."
Niềm vui như vậy, nói không rõ là tốt hay xấu.
Chỉ là, trong cuộc đời này, nếu là không có một người như thế, có lẽ thật sự không hoàn chỉnh.
******
Sáng sớm ngày hôm sau khi Phượng Thiển tỉnh lại, Quân Mặc Ảnh đã lên triều.
Nàng rửa mặt chải đầu xong, đi ra ngoài dùng đồ ăn sáng, tầm mắt lơ đãng rơi vào đồ vật trên bàn.
Phía trên bày một bức họa, còn chưa hoàn thành, chỉ vẽ một nửa, nét vẽ nhàn nhạt cũng đã cực kỳ đẹp mắt, phiêu dật, lạnh lẽo xuất thần, nếu thật sự thả bay trên không trung, có lẽ sẽ có tư thái ưu nhã như tiên nhân trong truyện.
Phượng Thiển kinh ngạc, dần dần, khóe miệng lơ đãng nâng lên một nụ cười.
Tối hôm qua lúc nàng ngủ, Quân Mặc Ảnh còn có chút tấu chương chưa phê xong, không nghĩ tới hắn làm xong chính sự, vẫn không quên cái này.
Một người có thể ở bất cứ thời điểm nào đều để lời ngươi nói từng câu từng chữ ở trong lòng.....
"Đông Dương, ta đi ra ngoài dạo một lát!"
Phượng Thiển vung tay lên, tự mình đã đi đến trong sân, chỉ chờ người phía sau đuổi theo.
Đông Dương sửng sốt một chút: "Nương nương muốn đi ra ngoài sao?"
"Đúng vậy, rất lâu không đi ra ngoài, ta cũng buồn bực sắp hỏng người rồi."
"Nương nương..... Vẫn là từ bỏ đi. Hoàng Thượng trong chốc lát trở lại không thấy người, lại không vui. Huống chi thân thể người vẫn chưa hoàn toàn bình phục, không bằng ngồi một chút trong sân là được rồi?"
Phượng Thiển không vui: "Ngươi là người của hắn hay là người của ta, sao cả ngày đều nói chuyện giúp hắn?"
"Nương nương, nô tỳ đều là vì tốt cho người!" Lúc đầu Đông Dương nghe được nàng nói lời này còn có thể khẩn trương một chút, nhưng lúc này nghiễm nhiên trở thành dáng vẻ đang dạy dỗ nàng.
Phượng Thiển bất đắc dĩ nhìn trời.
"Không có chuyện gì, thân thể ta đều tốt, thật sự. Đông Dương, ta đi ra ngoài một lát, Hoàng Thượng mà tới ngươi sai người nói với hắn một tiếng là được, hắn sẽ không tức giận, ngày hôm qua hắn đã đồng ý ta đi ra ngoài thả diều!"
Có một chủ tử như vậy, Đông Dương còn có thể làm sao bây giờ?
Đành phải dặn dò đám người hầu kia mấy câu, đi theo phía sau Phượng Thiển ra khỏi cung Phượng Ương.
Tuy nói chỉ là tùy tiện đi dạo một chút, nhưng Đông Dương vẫn không khỏi khẩn trương lo cho thân thể Phượng Thiển, dọc đường đi đều thời khắc cảnh giác chú ý nàng, nửa điểm cũng không dám buông lỏng.
Lúc dừng lại bên hồ sen, chỉ nghe thấy phía trước ở chỗ bóng cây có hai tiểu cung nữ lười biếng bàn luận khe khẽ nói nhỏ.
"Ngươi nói nhỏ thôi, chuyện này Hoàng Thượng hạ lệnh cấm....."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro