Chap 373 + 377

Chap 373: Nhiều nhất chỉ cắt đầu lưỡi của các ngươi

Phượng Thiển vốn không quá mức để ý các nàng đang nói cái gì, loại chuyện nghe lén này chỉ có lúc nàng đang có hứng bát quái mới có thể làm, hiện tại vừa lúc không có hứng, cho nên không muốn nghe lén.

Chỉ là, nghe được hai chữ " Lệnh cấm", lỗ tai nàng liền không hiểu sao dựng thẳng lên.

Cứ có cảm giác.....

Đây không phải là từ gì tốt.

"Nhưng tại sao, việc vui lớn này, vốn nên khắp chốn mừng vui mới phải, tại sao hoàng thượng phải hạ cấm lệnh đấy....."

"Còn không phải là bởi vì Thiển phi nương nương sao? Hoàng thượng đối với nàng tốt như vậy, nàng lại ghen ngất trời, nếu biết nương nương khác cũng mang thai long chủng, kiểu gì cũng đổ bình dấm chua....."

"Nhưng hoàng thượng là hoàng thượng, không có khả năng đời này chỉ có một nữ nhân thôi....."

"Vậy cũng không nói chính xác. Ta coi nàng á, hiện tại là muốn độc chiếm hoàng thượng. Bằng không nàng đã có con, làm sao còn không để hoàng thượng tới chỗ nương nương khác chứ? Đây không phải là cố tình muốn độc sủng sao....."

"Nói cũng phải. Khó bảo toàn hoàng thượng có thể vẫn nuông chiều nàng như vậy không....."

"Thật có khả năng! Ngươi cũng chưa nhìn thấy, lần trước biết được Thiển phi nương nương suýt nữa xảy thai, trong một đêm hoang thượng xử tử nhiều nô tài như vậy, hiện nay, trong hậu cung còn có vị chủ tử nào có thể tranh với cung Phượng Ương....."

Hai người càng nói càng hăng say, thậm chí có một người còn dậm chân, hoàn toàn không chú ý tới sau lưng đã có hai người đứng đó.

Đông Dương ở phía sau đã nghe được mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bộ mặt lo âu nhìn Phượng Thiển.

Ban đầu đế vương qua chỗ Khinh phi ngủ lại hai buổi tối, chủ tử tựa như biến thành người khác vậy, suýt nữa cãi nhau với đế vương, hiện tại Khinh phi cũng mang bầu, còn không biết chủ tử sẽ như thế nào!

"Nương nương....."

Nàng lo âu kêu một tiếng, khiến hai nha đầu trước mặt sợ hết hồn.

Phượng Thiển lại như là không nghe thấy, đi thẳng tới trước mặt hai nha đầu này, khóe miệng nhếch lên, đáy mắt cười nhẹ nhàng.

"Nếu biết bổn cung được sủng ái, cũng biết không ai có thể tranh với bổn cung, vậy các ngươi còn dám ở chỗ này khua môi múa mép? Chẳng lẽ là quên kết cục của đám cẩu nô tài đêm hôm đó?"

Nàng tựa hồ là một người tính tình vô cùng tốt đang nói như kể chuyện vụn vặt hàng ngày, lại khiến hai cung nữ bị sợ đến sắc mặt trắng bệch.

Một giây kế tiếp, nàng đổi giọng, lại nói: "Bất quá bổn cung cũng không độc ác như hoàng thượng. Hắn sẽ trực tiếp xử tử những cẩu nô tài kia, mà bổn cung....." Phượng Thiển khẽ cười một tiếng: "Nhiều nhất chỉ cắt đầu lưỡi của các ngươi, để tránh cả ngày các ngươi như một bà ba hoa thao thao bất tuyệt, rất đáng ghét?"

Đây là lần thứ hai Đông Dương nghe chủ tử tự xưng "Bổn cung".

Lần đầu tiên là vào đêm Thái hậu thêu dệt mọi chuyện.....

Đông Dương biết, lúc này chủ tử rất tức giận, dù nàng đang cười.

Lại quay đầu nhìn hai cung nữ, trên mặt đã sớm không có một tia huyết sắc.

Không biết có phải khí thế trên người nương nương quá mạnh mẽ, họ rõ ràng thấy nàng cười ôn hòa, bình dị gần gũi, nhưng sâu trong tâm lại sinh ra một tia lo sợ.

"Thiển phi nương nương, nô tỳ..... Nô tỳ không biết đậy kín miệng, cầu xin nương nương thứ tội!"

Một cung nữ trực tiếp quỳ xuống, một người khác dưới chân mềm nhũn, mắt thấy cũng muốn quỳ xuống, Phượng Thiển lại ngăn nàng.

"Các ngươi là người cung nào?"

"Nô tỳ....."

"Thôi!" Lúc họ sắp mở miệng, đột nhiên Phượng Thiển cắt đứt lời của các nàng.

"Bổn cung không muốn nghe, các ngươi cút nhanh lên, đừng để bổn cung thấy các ngươi. Lần tới nếu lại để bổn cung nghe các ngươi ở sau lưng nghị luận bổn cung, tự mình xách đầu đến!"

"Vâng, vâng, đa tạ nương nương ân điển....."
__________________________________________________

Chap 374: Người nào đùa giỡn với ngươi?

Sau khi hai người rời đi, Đông Dương vẫn tức giận bất bình nhìn chằm chằm vào bóng lưng của các nàng.

"Nương nương, cứ thả các nàng đi như vậy sao?"

"Bằng không làm sao bây giờ? Thật sự cắt lưỡi của các nàng sao?"

Phượng Thiển lười biếng vén tóc, cười cười: "Đông Dương, nếu ta thật sự quan tâm vài câu nói chuyện linh tinh như vậy, cũng sẽ không sống như bây giờ."

Cũng không biết Đông Dương có hiểu ý của nàng không, Phượng Thiển vỗ vai của nàng, cười rực rỡ: "Được rồi, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, mới vừa rồi ta cũng chỉ là dọa họ một chút thôi, không tức giận, thật sự."

"Nương nương....."

Thật sự không tức giận sao?

Mỗi lần chủ tử cười như này, nàng liền đặc biệt sợ, cứ có cảm giác thật giống như xảy ra chuyện gì.

Nàng thật không hiểu, chủ tử đơn thuần như vậy lại là người không giấu được tâm sự, tại sao mỗi lần gặp phải chuyện lớn, vẫn giữ được bình thản như vậy?

"Ta muốn câu cá Đông Dương!"

Đông Dương ngẩn người, thế này cũng quá nhanh đi?

Nàng tỏ vẻ khó xử: "Nương nương ngài không đùa giỡn nô tỳ chứ?"

"Không có, người nào đùa giỡn với ngươi?"

Phượng Thiển rất nghiêm túc lượm nhánh cây nhỏ bằng ngón tay cái từ trên mặt đất, lấy ra hai cái hoa: "Ai, mới vừa rồi ở trong cung nên nói với ngươi, bất quá sợ ngươi không để ta ra ngoài. Hiện tại, hình như có thiếu ít nguyên liệu!"

Nói xong, nàng còn thở dài một cái.

Đông Dương nhìn ánh mắt nàng nhất thời liền cổ quái, chủ tử là bị kích thích đến rối loạn thần kinh rồi sao?

"Ngươi làm gì nhìn ta như vậy?"

Phượng Thiển vẻ mặt ghét bỏ bĩu môi: "Hiện tại ta rất bình thường, ngươi cũng đừng coi ta là bị bệnh thần kinh."

"Nếu nương nương thật muốn câu cá, không bằng chờ ngày khác, để hoàng thượng ra ngoài đi dạo với ngài, đến lúc đó....."

"Chuyện này hắn cũng đã đồng ý với ta đấy, ngươi đừng cho là nói với hắn là có thể ngăn cản ta! Mấu chốt nhất là, hiện tại ta muốn câu, không đợi hắn!"

Không có thương lượng chút nào.

Chỉ là ngược lại, Phượng Thiển lại thay vẻ mặt đáng thương vô cùng biểu tình: "Đông Dương, Đông Dương tốt của ta, ta cũng chỉ muốn câu cá thôi, ngươi sợ cái gì? Ta cũng không phải là đứa bé ba tuổi, càng sẽ không rơi xuống nước, cứ ngồi ở bên bờ thả câu cũng sẽ không mệt mỏi!"

Đông Dương thở dài: "Được rồi, nương nương ngài chính mình phải cẩn thận."

Nàng cam chịu số phận lượm cành cây, đào con giun.

Nàng biết chủ tử không dám đụng những thứ này, dùng lời chủ tử mà nói, những thứ mềm nhũn trơn mượt ướt nhẹp kia quả thật còn kinh khủng hơn cả sư tử, cho nên chỉ có thể do nàng làm.

Về phần dây câu.....

Trở về Phượng Ương Cung đi lấy một chuyến thì quá chậm, nàng cũng không yên tâm để chủ tử một mình ở lại chỗ này, chỉ có thể kéo sợi tơ trên áo, dĩ nhiên không thể nào là áo chủ tử, cũng chỉ có thể là nàng.

Đột nhiên Đông Dương cảm thấy ánh mặt trời quá nóng, chiếu lên nàng quá đau khổ.

Thật vất vả làm xong cần câu đơn giản, Phượng Thiển đã đợi đến sắp ngủ thiếp đi.

"Đông Dương ngươi giúp ta nhìn một chút, ta nhắm mắt một hồi." Nàng dửng dưng ngáp một cái: "Nếu có cá cắn câu, ngươi ngàn vạn lần nhớ đánh thức ta, để cho ta kéo cần câu, biết không?"

Đông Dương cười khổ, cái này còn gọi là câu cá sao.....

"Nương nương ngài chỉ dựa vào nghỉ ngơi một lát, chớ ngủ thật. Nếu không một lát cảm lạnh cũng không hay."

"Ừm, biết, biết." Vừa đáp lời một tiếng, Phượng Thiển liền nhắm hai mắt lại, thoải mái thở ra một hơi.

Đông Dương cảm giác mình lại nói lời vô ích.
____________________________________________________

Chương 375: Không cần ỷ vào hoàng thượng sủng ái ngài

Trước giữa trưa mặt trời ấm áp không làm người ta cảm thấy nóng, Đông Dương cảm thấy nhiệt độ này không tệ, thời gian cũng không dài, liền không để Phượng Thiển thức, chỉ muốn nhanh câu được một con cá, rồi khuyên chủ tử nhanh đi về.

Cho nên từ đầu đến cuối, tầm mắt Đông Dương vẫn rơi vào mặt nước yên lặng không gợn sóng.

Không biết đã qua bao lâu, mắt Đông Dương luôn nhìn chăm chú có chút mỏi, cuối cùng trên mặt nước cũng xuất hiện một tia động tĩnh.

Đông Dương vui mừng trong bụng, nhẹ nhàng vỗ người bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Nương nương, nương nương, giống như cá mắc câu....."

Phượng Thiển chợt giật mình tỉnh lại, mở mắt, trên mặt lóe lên ánh sáng lấp lánh.

"Thật sự?"

Nàng vừa hỏi, vừa nhìn về phía mặt hồ, tay phải cũng không khỏi tự chủ vươn tới chỗ cần câu.

"Nương nương coi chừng, coi chừng đó....." Đông Dương bị động tác của Phượng Thiển làm cho tim đập nhanh hơn, giờ phút này càng thêm vội vã cuống cuồng, ngay cả hô hấp cũng gấp gáp.

Cuối cùng trong sự cố gắng và chờ đợi của chủ tử hai người, rốt cuộc cũng thành công kéo được cá lên.

Phượng Thiển cảm thấy, cái gì gọi là vận khí tốt, chính là vận khí như nàng.

Nhìn con cá này, nhìn vảy trên da sáng loáng, thật ra là lấp lánh ánh vàng.

Nàng chưa thấy qua con cá nào như vậy!

"Đông Đương, cá này là gì vậy?"

Đông Dương cũng sững sờ: "Nô tỳ cũng không biết....."

"Ngươi nói con cá này có thể giống thịt Đường Tăng hay không, ăn có thể trường sinh không già không?"

"Nương nương..... Thịt Đường Tăng là cái gì?"

"..... Chính là một loại thức ăn có thể trường sinh không già gì đó."

"Nhưng nương nương, con cá này ngài cũng chưa từng thấy, ăn thật sẽ không xảy ra vấn đề chứ?"

"Không thể nào, ta cảm thấy hoàn hảo. Con cá này gần giống cá chép, chỉ là xinh đẹp hơn cá chép bình thường một chút mà thôi, vậy cũng ăn được chứ?"

Nói không chừng mùi vị còn ngon hơn.

"Các người đang làm gì!"

Đột nhiên sau lưng truyền đến một tiếng giận dữ quát, khiến Phượng Thiển và Đông Dương sợ hết hồn.

Phượng Thiển suýt nữa ném con cá trơn mượt trong tay ra ngoài.

Xoay người lại, chỉ thấy Nguyệt Nhi bên cạnh Vân quý phi phẫn hận nhìn nàng chằm chằm, sau khi thấy rõ mặt của các nàng vẻ mặt hơi đổi, hình như là không ngờ hai người lén lén lút lút lại là Thiển phi và cung nữ bên cạnh nàng.

Phượng Thiển chưa tỉnh hồn vỗ bộ ngực, mặt mờ mịt.

"Chúng ta đang câu cá....."

Vẻ mặt rõ ràng lộ ra một tia "Ngươi cũng muốn trông nom cái này?".

Nàng vừa dứt lời, trên mặt Nguyệt Nhi thật vất vả giải tán mấy phần tức giận lại càng tức giận hơn.

"Các người câu cá liền câu cá, tại sao phải đụng đến cá Cẩm Lý của nương nương bọn ta! Các người có biết không, cá Cẩm Lý này cho dù là trong hoàng cung cũng chỉ có ba con, tất cả đều là nương nương bọn ta nuôi!"

Phượng Thiển bĩu môi, đàng hoàng nói: "Không biết."

Nguyệt Nhi không ngờ nàng sẽ phản ứng như vậy, giống như một quyền đánh vào bông, dù ngươi dùng lực thế nào, đối phương đều không cảm thấy gì, giống như ngươi đang làm trò hề mua vui cho người ta!

"Thiển phi nương nương, không cần ỷ vào hoàng thượng sủng ái ngài, trong mắt ngài không có người khác, tôn ti chẳng phân biệt được như vậy! Tốt xấu gì nương nương bọn ta cũng là quý phi, mà ngài chẳng qua là một....."

"Nguyệt Nhi, đủ rồi." Lời còn chưa dứt, liền bị vị nương nương cao quý bên cạnh cắt đứt.

Ánh mắt lạnh nhạt không có chút nhiệt độ nào rơi vào con Cẩm Lý trong tay Phượng Thiển: "Cũng chỉ là một con cá thôi, nếu Thiển phi thích, đưa cho Thiển phi đi."
_______________________________________________________

Chương 376: Cũng quá không biết phân biệt tốt xấu đi

Phượng Thiển chống lại ánh mắt của nàng, đột nhiên cảm thấy, nữ nhân này thật đúng là một người lạnh lùng.

Cả hậu cung này, nữ nhân dùng loại ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng tuyệt đối không chỉ có một người, nhưng những người khác, hoặc là cố làm ra vẻ, giả vờ thanh cao, hoặc là hâm mộ ghen tị, bởi vì không chiếm được mà giận chó đánh mèo với nàng. Nhưng Vân Quý phi trước mắt này, lại thật lạnh lùng.

Giống như một người trời sinh tính tình lạnh nhạt, tại thời điểm đối đãi với người xa lạ, trừ vẻ mặt này, không có cái khác.

Càng đừng nói là một tia  ghen ghét.

Đây không phải lần đầu tiên Phượng Thiển nhìn thấy nàng, kệ cả lần trước cũng thế, cảm giác tồn tại của vị quý phi này nương nương đều không mãnh liệt, có lẽ là nàng cố ý thu khí thế trên người lại, tóm lại lực chú ý của Phượng Thiển chưa bao giờ dừng lại trên người nàng.

Cho tới giờ khắc này, mới tính lần đầu tiên gặp mặt chính diện.

"Đa tạ quý phi nương nương."

Phượng Thiển cười tủm tỉm nhìn thẳng nàng: "Chỉ là không cần. Đúng như nương nương nói, cũng chỉ là một con cá thôi, ăn cá chép, cá chim vẫn là cá trích, hình như cũng không có gì khác biệt."

Thái độ của Vân Quý phi chưa từng xuất hiện chút biến hóa nào, vẫn nhàn nhạt, liếc nàng một cái rồi thu hồi tầm mắt.

Nguyệt nhi lại ngược lại, nghe nàng nói như thế, lúc này liền giận tái mặt, cảm thấy nàng không để quý phi nương nương nhà mình ở trong mắt!

"Thiển phi đây là có ý gì, quý phi nương nương có ý tốt ban thưởng thứ quý trọng như thế cho ngươi...ngươi cũng dám cự tuyệt quý phi nương nương, cũng có không biết phân biệt tốt xấu đi?"

"Hả, vậy bản cung thật đúng là thụ sủng nhược kinh." Phượng Thiển khẽ nhếch đầu lông mày lên, độ cong nơi khóe miệng tựa như giễu cợt tựa như lãnh khốc: "Ngay cả hoàng thượng cũng không ban thưởng cho bổn cung thứ gì, quý phi nương nương nhà các ngươi thật hào phóng. Bổn cung cũng thật sự là___ thụ, sủng, nhược, kinh."

Nguyệt nhi ngẩn người, chỉ coi ý của nàng là đế vương không thưởng  Phượng Ương Cung cái gì.

Trong lòng vui mừng, thầm nghĩ bên ngoài đồn Thiển phi như thần, thì ra là quay đầu lại là người đáng thương ngay cả ban thưởng cũng không có.

Lại không biết, đế vương chưa bao giờ thưởng đồ cho Phượng Ương Cung, bởi vì không cần.

Phàm là thứ Phượng Thiển muốn, trực tiếp cho là được.

Nguyệt nhi cao ngạo hất cằm lên: "Đó là tất nhiên! Mấy năm này, hoàng thượng không biết thưởng quý phi nương nương bao nhiêu thứ, những thứ ân sủng này, không phải tự nhiên mà Thiển phi ngài có thể so sánh mà vượt qua. Dù sao nương nương nhà chúng ta mới là quý phi, mà ngài chỉ là một phi tần bình thường thôi."

"Nguyệt nhi!" Vân Quý phi nhíu mày.

Phượng Thiển híp mắt, đang muốn mở miệng, nhưng bây giờ Đông Dương không nhịn được, lạnh lùng nói: "Hoàng thượng ban thưởng nhiều hơn nữa, có thể có tặng nương nương chúng ta nhiều không? Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, ngày lễ ngày tết các cung đều được thưởng ít đồ là bình thường, nhưng hoàng thượng tặng nương nương nhà chúng ta, đó mới chân chính là thứ không kẻ nào so sánh được!"

Một là "Ban thưởng", một là "Đưa cho", khác nhau trong đó đã rất rõ ràng rồi.

Lúc này Nguyệt nhi mới phản ứng được ý câu nói vừa rồi của Phượng Thiển, lập tức cũng có chút ảo não, trong lúc vô tình nàng đã rơi vào mưu kế của người khác, chủ tớ hai người này một vai phản diện, một vai chính diện, diễn thật đúng là một vở kịch hay.

Như thế rất tốt, nàng lỗ mãng như vậy, khiến quý phi nương nương chịu khuất nhục như vậy!

Phượng Thiển sờ lỗ mũi một cái, suýt nữa liền không nhịn được cười.

Nàng đều không biết, thì ra kỹ năng làm người ta nghẹn lời của nha đầu Đông Dương này lợi hại đến thế.

Chỉ là nhìn Đông Dương tức giận, nàng chỉ đành nghiêm mặt, cũng không thể làm người của mình mất mặt được?

"Khụ....."

____________________________________________________

Chương 377: Đột nhiên không quen biết ta sao?

Phượng Thiển hắng giọng một cái, còn chưa kịp mở miệng, lại một lần bị người chen vào.

Lúc này không phải Đông Dương, mà là Vân Quý phi.

"Thiển phi không cần tức giận, miệng nha đầu này của bổn cung không biết ăn nói, sau khi trở về, bổn cung sẽ dạy dỗ nàng thật tốt."

Trên khuôn mặt mỹ lệ của Vân Quý phi lộ ra một cỗ dè dặt mà xa cách, từ đầu đến cuối, nàng như không tham dự vào trận chiến này.

"Về phần này cá Cẩm Lý, nếu Thiển phi thích, không thưởng coi như xong, bổn cung không có ý dùng từ này vũ nhục Thiển phi."

Nói xong, tầm mắt lạnh nhạt lướt về phía bên cạnh Nguyệt nhi: "Đi, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ."

Nguyệt nhi tức giận dậm chân, trước khi đi, vẫn không quên hung hăng liếc Phượng Thiển một cái.

Thật ra Phượng Thiển thấy được nàng, rồi lại cố ý làm bộ như không thấy bộ dáng của nàng, quay mặt, ngẩng đầu nhìn bầu trời, làm bộ thật là không có gì xảy ra, suýt nữa khiến Nguyệt nhi tức hộc máu.

Đông Dương không nghĩ tới, ra ngoài tản bộ câu cá cũng có thể đụng phải chuyện như vậy, mà còn không phải một chuyện, mà là hai ba chuyện liên tiếp!

Cũng không biết hiện tại trong lòng chủ tử đang suy nghĩ gì, nếu không vui mà nói ra, có lẽ nàng còn có thể khuyên một chút, nhưng hiện tại chủ tử biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra, làm nàng muốn khuyên cũng không biết khuyên từ đâu!

"Nương nương....."

"Hả?" Phượng Thiển cuối cùng cũng hạ đầu xuống, nhướng mày nhìn Đông Dương: "làm sao vậy?"

Đông Dương hiện tại hoàn toàn chính là dáng vẻ mặt ủ mày ê, cũng không biết là ủy khuất hay là đang bất bình, lông mày nhíu chặt.

"Nương nương, hiện tại phải về sao?"

"Ừm, ta cũng chơi lâu rồi, cũng sắp đến giờ ăn trưa."

Phượng Thiển nói xong liền khẽ ném con cá chép màu vàng trong tay vào trong hồ, "Bùm" một tiếng, không ít bọt nước văng lên.

Sau đó phủi phủi váy hai cái, cười híp mắt nói: "Đi, trở về thôi!"

******

Một chỗ khác trong Ngự hoa viên.

Thấp thoáng trong vườn hoa rực rỡ, Linh Lung đang một cành hoa đào không ngừng xuyên qua tàng cây, trong tay của nàng còn cầm một rổ hoa, bên trong đều là cánh hoa nàng mới hái xuống.

Đột nhiên một trận gió thổi qua, một ít cánh hoa vất vả mới hái được bị gió thổi bay mất.

Linh Lung ảo não, không nhịn được đạp một cái vào cây hoa đào trước mặt.

Đều nói nữ nhân mang thai kỳ quái, thật không sai chút nào!

Nương nương cũng không biết làm sao, đột nhiên nói muốn uống cái gì mà đào hoa nhưỡng, sai nàng đến ngự hoa viên hái chút cánh hoa đào về. Nếu thật muốn uống, thì không thể sai cung nhân đi làm sao?

Giờ mới cất thì bao lâu sau mới có thể uống!!!

Nhưng nương nương vừa nghĩ ra đã muốn làm, làm hại nàng ở đây làm những chuyện vô vị này.

"Linh Lung, người đang làm gì vậy?"

Sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nam trầm, Linh Lung bỗng dưng ngẩn ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng qua một tia không thể tin.

Khi nàng xoay qua chỗ khác nhìn người tới, nhất là ánh mắt chạm đến thoáng cười trên mặt đối phương, ngạc nhiên trong mắt nàng càng sâu hơn.

"Tống thị vệ....."

Linh Lung lầm bầm kêu một tiếng.

"Đúng vậy, vẻ mặt này là sao?" Nam tử bị gọi là Tống thị vệ nhíu mày: "Đột nhiên không quen biết ta sao?"

Dĩ nhiên không phải không biết!

Nam nhân nàng thích lâu như vậy, làm sao có thể không biết?

Chẳng qua, Linh Lung thật sự kinh ngạc, thường ngày, mỗi lần nàng nói chuyện với nam nhân này bị chịu khổ ghét bỏ, ngay cả một ánh mắt cũng không muốn cho nàng. Hôm nay là thế nào, vì sao đột nhiên liền dịu dàng, ôn nhu với nàng như thế? 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro