Chap 88 + 92
Chap 88: Rất khi dễ người
"Tham kiến Hoàng Thượng, tham kiến Hoàng Hậu nương nương."
Tiếng dập đầu hành lễ vang vọng toàn bộ đại điện.
"Miễn lễ, bình thân."
Quân Mặc Ảnh nâng tay, để tất cả mọi người ngồi xuống, nhìn qua cái ghế gần nhất: "Thái tử đường xa mà đến, đường xá bôn ba, hôm qua nghỉ ngơi tốt chứ?"
"Đa tạ bệ hạ quan tâm, bản cung vẫn tốt." Khóe miệng Nam Cung Triệt lộ vẻ mỉm cười, nhìn như hiền hoà, lại mang theo một cỗ lạnh bạc không thể xâm phạm.
Bây giờ Phượng Thiển mới biết, hóa ra người tốt vừa giúp nàng chính là nhân vật chính hôm nay!
Nhưng rõ ràng mình đến từ Tây Khuyết, cho dù mất trí nhớ, quên mất mọi người nhưng cũng không bao gồm Thái tử Nam Việt gì đó chứ? Nhưng thái độ như quen biết từ trước vừa rồi của hắn là sao vậy? Chẳng lẽ lúc mình ở Tây Khuyết cũng thích chạy ra ngoài chơi, cho nên trong lúc vô ý kết bạn với người này?
Trời ạ, chuyện trước khi mất trí nhớ, thật sự là đau đầu!
Quân Mặc Ảnh lại nói chuyện với Nam Cung Triệt vài câu, yến hội chính thức bắt đầu.
Tiếng sáo từ từ vang lên, nhạc thủ vũ cơ nối đuôi nhau vào. Từng đĩa thức ăn tinh xảo mỹ vị được bưng lên, ánh mắt Phượng Thiển sáng lên.
Phúc lợi tốt!
Không hổ là đãi ngộ sứ thần, quả nhiên chỉ cần liếc mắt một cái đã chảy gần hết nước miếng!
Nhưng mà...
Một, hai, ba...
A a a, vì cái gì mà một, hai, ba tiểu thái giám bưng đồ ăn đều trực tiếp lướt qua nàng?
Vịt trân châu phỉ thúy của nàng, tỏi nhung hải sâm của nàng, chân giò nấu hoa của nàng.. Vì cái gì đều bỏ nàng mà đi...
Cuối cùng cuối cùng, rốt cục có người dừng lại trước mặt nàng.
Phượng Thiển cảm động rơi lệ đầy mặt.
Nhưng khi ánh mắt chạm đến hoa quả trong đĩa, còn có cà rốt, trứng hầm, nấm hương xào đậu phụ...
Dựa vào!
Phượng Thiển hoàn toàn nổi giận, bà nội nó khi dễ người!
Tuy rằng nàng chỉ là Tiệp dư, tuy rằng phân vị nàng thấp, nhưng tốt xấu gì đây cũng là yến hội long trọng, một mình nàng ăn hết nhiều đồ ăn sao? Dựa vào cái gì để nàng ăn những thứ này?
Phượng Thiển tức giận trừng mắt nhìn Tiểu An Tử trước mặt.
Tiểu An Tử khóc không ra nước mắt, vì cái gì loại chuyện này rơi xuống đầu mình vậy?
Trong cung Càn Long ai chẳng biết tiểu cô nãi nãi là không thể đắc tội? Nhưng hiện tại, mình lại trực tiếp đụng phải vảy ngược của nàng rồi, đoạt đồ ăn của người khác, tội ác tày trời!
Nếu ánh mắt có thể giết người, Tiểu An Tử tin tưởng mình đã bị giết trăm ngàn lần.
Chính là dưới ánh mắt này, hắn run run đặt đĩa thức ăn xuống, sau đó bỏ chạy.
Phượng Thiển tức giận đến mức đỉnh đầu bốc hơi nước.
Mất nửa ngày, nàng buồn bực bưng bát trứng trước mắt lên, do dự mãi, mới rầm rì ăn.
Tuy rằng không có thịt, nhưng cũng không thể để bụng mình đói được!
Huống chi trứng hầm này rất ngon...
"Phượng tiệp dư ăn no chưa?"
Đang vùi đầu ăn, đột nhiên Phượng Thiển nghe được có người gọi nàng, suýt nữa bị sặc.
Ngẩng đầu, sắc mặt không tốt nhìn phía giọng nói phát ra, chỉ thấy một nữ tử thanh mục ôn hòa cười với nàng, tiếng nói vừa rồi cũng là thanh thanh mềm mại.
Nhất thời Phượng Thiển không rõ ý đồ của đối phương, liền nhíu mi tâm nhìn nàng, cũng không nói tiếp.
Đối phương cũng không thèm để ý, tươi cười thản nhiên như trước: "Ta rất thích nấm hương xào đậu phụ, nhưng nơi này ta không có. Nếu Phượng tiệp dư không ngại, ta dùng tỏi nhung hải sâm đổi với Phượng tiệp dư được không?"
Có thể chứ?
Đương nhiên là có thể! Nếu không thể, lòng tràn đầy vui mừng đâu!
Cố nén nội tâm kích động, Phượng Thiển nghĩ ngợi, cố ý giả bộ thành dáng vẻ phát sầu: "Vậy... Vậy được rồi! Tuy rằng ta cũng thích nấm hương xào đậu phụ, nhưng xem ngươi muốn ăn như vậy, liền đổi với ngươi!"
Trên đài cao, Quân Mặc Ảnh thu hết động tác của hai người vào đáy mắt, sắc mặt phút chốc trầm xuống.
Chap 89: Không cố kỵ chút nào!
Yến hội tiến hành đến một nửa, đột nhiên Nam Cung Triệt đứng dậy: "Bệ hạ, kỳ thật lần này bản cung đến Đông Lan, là có một việc muốn mời bệ hạ hỗ trợ."
"Hửm." Quân Mặc Ảnh nhíu mi: "Thái tử có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi."
Hai năm trước, Đông Lan, Tây Khuyết, Nam Việt làm thành thế chân vạc, nguyên tắc không can thiệp chuyện của nhau, đều tự quản tiểu quốc xung quanh. Nhưng Tây Khuyết dã tâm bừng bừng, không cam lòng như thế, hơn một năm trước chủ động khiêu khích Đông Lan, cuối cùng chiến bại mà hàng. Từ đó về sau, thế cục ba thế chân vạc bị đánh vỡ, nhưng Đông Lan và Nam Việt đều không có ý tiếp tục khơi mào chiến hỏa, hai bên tường an vô sự.
Cho nên Thái tử Nam Việt không có khả năng vô duyên vô cớ đến Đông Lan, còn thương xúc như thế, làm cho hắn không thể không đột nhiên chấm dứt kế hoạch nam tuần.
Nếu hiện tại đối phương chủ động nói có chuyện muốn nhờ, nếu hắn có thể làm, tự nhiên mừng rỡ bán cho đối phương một ân tình.
Nam Cung Triệt tươi cười khiêm tốn: "Thực không dám dấu diếm bệ hạ, thân mình mẫu hậu bản cung có bệnh, lâu ngày không chữa trị, qua vài năm bản cung tìm danh y cũng không có kết quả. May mà trước đó không lâu quốc sư rời núi, rốt cục nghiên cứu ra phương thuốc, chính là trong đó có một thuốc dẫn thật sự trân quý khó được, dõi tầm mắt khắp thiên hạ, cũng chỉ có hoàng cung Đông Lan có hai cây như vậy. Bản cung mạo muội, khẩn cầu bệ hạ nhịn đau bỏ thứ yêu thích, cứu mẫu hậu ta."
Thiên hạ chỉ có hoàng cung Đông Lan đang có hai cây, không phải là Lan La thảo chứ.
Quân Mặc Ảnh nhíu mi tâm, chỉ trong chốc lát, hắn liền cười nói: "Tuy là trân quý khó được, cũng chỉ là bảo bối bình thường thôi. Nay nếu có thể chữa khỏi bệnh của Hoàng Hậu Nam Việt, tất nhiên trẫm đồng ý thành toàn hiếu thuận của Thái tử."
Một phen nói cẩn thận, tuy rằng đáp ứng thoải mái, bên trong cũng ngầm có ý, Đông Lan ra tay trợ giúp, cứu không chỉ là mẫu hậu Nam Cung Triệt, còn là Hoàng Hậu Nam Việt; tiếp theo, thành toàn là hiếu thuận của Thái tử, cũng chính là hiếu thuận của đế vương tương lai Nam Việt.
Nói tóm lại, lúc này Nam Việt thiếu Đông Lan ân tình cực lớn.
Tất nhiên Nam Cung Triệt biết điểm này, phải nói, trước khi hắn đến cũng đã có chuẩn bị tâm lý, cho nên nghe xong Quân Mặc Ảnh nói, cũng không tức giận chút nào, ngược lại là cảm kích từ đáy lòng.
"Đa tạ bệ hạ. Bệ hạ nhân hậu, làm bản cung bội phục."
Nghĩ nghĩ, khóe môi gợi cười, mang theo một tia nói giỡn cười nói: "Trước khi bản cung đi phụ hoàng còn từng dặn, nếu có thể, liền mang cho ông một Thái tử phi từ Đông Lan trở về. Không biết ý bệ hạ như thế nào."
Đây là tiết tấu hòa thân đi.
Phượng Thiển bận ăn uống không nâng đầu lên, liếc bọn họ một cái, sau đó tiếp tục đấu tranh với tỏi nhung hải sâm của nàng.
"Hôm nay vội vàng, nữ quyến trong phủ chư vị ái khanh cũng không tham dự, không bằng tạm gác lại ngày mai để các nàng hiến tài nghệ. Đến lúc đó nhìn xem thiên kim nhà ai có thể có phúc khí trở thành Thái Tử phi Nam Việt." Quân Mặc Ảnh cười nói.
Nam Cung Triệt không rõ nhíu mày, mới nói: "Vậy thì như vậy, còn phiền bệ hạ quan tâm."
Yến hội chấm dứt, Quân Mặc Ảnh bước xuống đài, thu lại sắc mặt khi đối đãi với Nam Cung Triệt, sắc mặt có chút trầm lãnh.
Khi hắn đứng ở trước mặt Phượng Thiển, không chỉ là phi tần trong hậu cung, ngay cả sắc mặt Hoàng Hậu cũng biến đổi.
Không cố kỵ chút nào.
Phượng Thiển vừa ăn làm tay bị dơ, thấy hắn lại đây, nhếch môi cười với hắn, liền lau tay vào váy, mặt mày rạng rỡ chạy tới.
Khí lạnh trong mắt Quân Mặc Ảnh rút đi vài phần, mi tâm vẫn nhíu lại.
Mắt đảo qua Uyển tần ngồi cạnh nàng, giọng nói nặng nề, nói một câu: "Nếu Uyển tần thích ăn đậu phụ như vậy, trong một tháng không được ăn thức ăn mặn, coi như là vì Đông Lan trai giới cầu phúc."
Chap 90: Không chút nào che dấu sủng ái nàng
Giọng hắn không lớn, lại bởi vì khí thế không thể bỏ qua, vừa mở miệng liền hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Lúc này sắc mặt Uyển tần trắng bệch, nửa ngày, mới thốt ra một câu: "Vâng, nô tì tuân chỉ."
Tất cả mọi người như bị vây trong trạng thái không rõ, rõ ràng trên yến hội đế vương cách Uyển tần xa như vậy, rõ ràng Uyển tần chỉ ngồi mà không làm gì, sao mạc danh kỳ diệu liền gặp đế vương, còn bị phạt trai giới một tháng.
Nguyên do trong đó, sợ là chỉ có Uyển tần hiểu được.
Tuy hiểu được, nàng vẫn cảm thấy không cam lòng, vẫn cảm thấy ủy khuất.
Nàng chỉ muốn mượn món tỏi nhung hải sâm tiếp cận Phượng Thiển, gần đế vương một ít thôi, cho dù là bụng dạ nàng khó lường, cho dù nàng là lợi dụng Phượng Thiển, nhưng đế vương có cần quan tâm việc nhỏ này không, ở trước mặt quan lại văn võ và phi tần hậu cung làm mình lúng túng sao?
Huống chi, chuyện này đối với Phượng Thiển không có gì tổn thất, thậm chí, mình coi như là giúp Phượng Thiển.
Không phải Phượng Thiển thích ăn sao, nàng dùng ánh mắ "Ai oán" nhìn Tiểu An Tử bưng đồ ăn đến, không phải là không muốn ăn như vậy sao, không phải là ghen tị đồ ăn của những người khác sao?
Nhưng mà.
Tiểu An Tử.
Tiểu An Tử là đồ đệ của Lý công công, tốt xấu gì cũng là thái giám bậc hai cung Càn Long, sao hôm nay lại bưng đồ ăn lên.
Mi mắt Uyển tần run lên, rốt cục nhớ tới cái gì, không thể tin nổi nhìn đế vương, trong lúc nhất thời, ngay cả thân phận đối phương cũng đã quên.
Ánh mắt Quân Mặc Ảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, trừ bỏ ban đầu liếc qua một cái, liền không còn nhìn qua Uyển tần.
Chỉ chớp mắt, hắn đã ôm thắt lưng Phượng Thiển đi ra ngoài, vừa không trách cứ nàng không quy không củ, cũng không ghét bỏ nàng bẩn.
Trước mắt bao người, liền không che dấu sủng ái nàng.
Sắc mặt mọi người đều thay đổi, nữ nhân hậu cung lại một đám đỏ mắt, lòng đố kị.
Nếu nói lời Hi phi vừa nói là vu khống, có lẽ cũng có thêm mắm thêm muối, như vậy đến giờ khắc này, đế vương sủng ái Phượng Thiển đã là chuyện không thể nghi ngờ.
Uyển tần coi như suy nghĩ cẩn thận, đồ ăn trước mặt Phượng Thiển cũng không phải bởi vì xứng với thân phận thấp kém của nàng, mà là đế vương cố ý phân phó xuống. Còn về vì sao nàng không có thể ăn đồ ăn như mọi người, có lẽ là đế vương muốn nàng ăn nhẹ chút, rất nhiều nguyên nhân, lại chỉ không có khả năng là vì địa vị nàng thấp.
Xem ra hành động vừa rồi của mình, thật là chạm phải nghịch lân của đế vương.
Một tháng trai giới thôi, cho là trừng phạt mình quá mức lỗ mãng, cũng tự trách mình không nhận rõ địa vị của Phượng Thiển trong lòng đế vương.
Vừa rời tầm mắt mọi người, Phượng Thiển lập tức bỏ tay Quân Mặc Ảnh xuống, cả giận nói: "Này, chính ngươi không cho ta ăn còn chưa tính, hiện tại người ta có lòng tốt đổi đồ ăn cho ta, ngươi phạt người ta làm gì?"
Nàng không phản bác nam nhân này xử phạt Uyển tần trước mặt mọi người, nhưng cũng không có nghĩa là nàng đồng ý.
Quân Mặc Ảnh hừ một tiếng: "Trẫm không cho ngươi ăn, nàng lại dám không coi trẫm vào đâu cãi mệnh lệnh của trẫm, một tháng trai giới là nhẹ."
"Ngươi được." Đột nhiên Phượng Thiển cất cao giọng, hai con mắt trừng to như chuông đồng.
Nàng chỉ thuận miệng nói, không phải cảm thấy "Toàn tố yến" là nam nhân này phân phó. Dù sao mỗi người đều có đồ ăn ngon rượu ngon, chỉ có một mình nàng ăn tội nghiệp như vậy, nhắc tới nam nhân này thật sự cố ý, chán ghét nàng, nhằm vào nàng.
Nhưng không nghĩ tới, hắn đúng là cố ý.
Chap 91: Rốt cuộc ta đã làm gì có lỗi với ngươi
"Ngươi nói một chút, rốt cuộc ta đã làm gì có lỗi với ngươi, để ngươi bóc lột quyền thưởng thức mỹ thực trong yến hội của ta." Phượng Thiển phát điên.
Quyền thưởng thức mỹ thực trong yến hội.
Khóe miệng Quân Mặc Ảnh co rút hai cái, nếu không phải thời điểm không thích hợp, hắn nghĩ tới phong cho vật nhỏ danh hiệu "Nhà sáng tạo từ ngữ ".
"Còn không phải vì nàng lười sao." Hắn nghiêm túc nói: "Dậy muộn như vậy, đồ ăn sáng cũng vừa mới dùng xong, nếu đưa nàng đồ ăn giống với người khác, khẳng định nàng sẽ không hãm lại ăn hết đồ ăn, cuối cùng thành bụng dạ không thoải mái, còn không phải nàng chịu khổ sao."
Phượng Thiển ế ế, nhất thời nghẹn lời.
Dừng nửa ngày, mới mạnh miệng nói: "Vậy ngươi cũng không thể cho ta toàn đồ chay, ngươi cho ta là thỏ à."
"Ăn nhẹ luôn như vậy, huống chi, không phải còn có trứng hầm làm sao toàn đồ chay."
"..."
Trứng hầm cũng không phải thịt, sao có thể tính là thức ăn mặn.
Thấy nàng nhe răng trợn mắt, rốt cuộc biểu tình trên mặt Quân Mặc Ảnh có chút không nhịn được thay đổi.
Bóp mũi nàng, đáy mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ: "Ngoan, buổi tối cho nàng ăn đồ nàng thích. Đồ ăn trên yến hội hôm nay cũng không phải vật ngon hiếm lạ gì, tức làm cái gì."
Chiêu đãi sứ thần còn không phải vật ngon hiếm lạ.
Lừa trẻ con à.
"Nếu không hiếm lạ, ta đây ăn tất cả các món còn lại một lần."
"Được." Quân Mặc Ảnh mỉm cười gật đầu.
"Vậy còn có Uyển tần sao ngươi phải phạt nàng như vậy? Nàng chỉ cho ta một đĩa tỏi nhung hải sâm, ngươi phạt nàng ăn chay một tháng, không phải muốn mạng nàng sao."
Ăn chay một tháng có thể làm chết người.
Vậy hòa thượng ni cô trong chùa chiền sống như thế nào.
Quân Mặc Ảnh cười: "Chỉ có nàng mới có thể một ngày không ăn thịt liền khóc lóc gọi trời thôi."
"Ta đang nói chuyện đứng đắn với ngươi, ngươi đừng chuyển đề tài." Phượng Thiển đánh hắn một đấm: "Uyển tần kia, ngươi có thể đừng phạt nàng nữa hay không, hoặc là, giảm bớt chút thời gian cũng được."
"Quân không nói đùa, sao trẫm có thể bởi vì một Uyển tần nho nhỏ mà lật lọng."
"...."
Hoàng Thượng, ngài còn có thể vô sỉ hơn không.
"Được rồi." Quân Mặc Ảnh kéo người ôm vào trong ngực, kéo nàng đi về phía cung Càn Long: "Nàng ta vô duyên vô cớ đối xử tốt với nàng, nàng không sợ nàng ta giống như Hi phi, rắp tâm bất lương với nàng sao?"
"Đổi đồ ăn mà thôi, sao có thể rắp tâm bất lương." Phượng Thiển trừng mắt nhìn, vẻ mặt mờ mịt.
Thấy nam nhân nhíu mày lại, giống như muốn mở miệng giải thích lợi hại trong đó với nàng, Phượng Thiển "Xì" một tiếng bật cười: "Ta không phải đứa ngốc, chẳng lẽ bởi vì ăn một đĩa tỏi nhung hải sâm mà không phòng bị bị nàng hại sao."
Nàng cười tủm tỉm, nói xong suy nghĩ trong lòng, ánh mắt trong suốt không lẫn một tia tạp chất.
"Nếu nàng có tâm tư muốn hại ta, cho dù hôm nay ta không nhận ý tốt của nàng, sau này nàng vẫn sẽ hại ta. Một khi đã như vậy, sao ta không để mình ăn ngon chút."
Không phải Quân Mặc Ảnh không nghĩ tới, hắn lo lắng mà thôi.
Lo lắng vật nhỏ đơn thuần, vô duyên vô cớ liền bị người lợi dụng, bị người hại cũng không biết.
"Đạo lý đó, Thiển Thiển có thể hiểu được là tốt rồi." Hắn thở dài.
Phượng Thiển dựa vào người hắn, than thở nói: "Yên tâm đi ta sẽ không bởi vì ăn vài miếng hải sâm mà ngu ngốc giống như hải sâm vậy."
Chap 92: Trẫm liền không khách khí
Quân Mặc Ảnh bị lời nói của nàng làm cho sung sướng, xoa đầu nàng cười hỏi: "Sao Thiển Thiển biết hải sâm đều ngu ngốc."
Đương nhiên hải sâm không ngốc, tuy rằng chúng nó không có đầu óc, nhưng cũng là một loại sinh vật thông minh.
Phượng Thiển hừ hừ hai tiếng, đính chính lời nói nói: "Ta đoán mò thôi nhưng mà ta thông minh như vậy, so sánh với ta, đương nhiên chúng nó ngu ngốc."
Nói thật là đúng lý hợp tình.
Quân Mặc Ảnh lắc đầu, kéo nàng đi nhanh hơn chút.
Dọc theo đường đi Phượng Thiển nói trái cầu phải, vẫn không thể khiến Quân Mặc Ảnh thu hồi hình phạt của Uyển tần, sau lại nàng cũng thôi, không nói nữa.
Dù sao Quân Mặc Ảnh cũng nói nữ nhân kia "Không có ý tốt", huống chi, ăn chay một tháng mà thôi, tuyệt đối sẽ không ra vấn đề đi.
Trở lại cung Càn Long, Quân Mặc Ảnh ngồi ngoài điện xử lý công vụ chồng chất, Phượng Thiển tỏ vẻ ăn no buồn ngủ, buổi sáng lại không ngủ đủ, vì thế tiếp tục trở lại giường mà nàng yêu nhất.
Đến bữa tối, không thấy vật nhỏ thức dậy, Quân Mặc Ảnh xoa mi tâm, hoài nghi mình đang nuôi một con lười nhỏ.
Đợi hắn đi đến bên giường, chỉ nhìn thấy nữ tử giang hai chân như hình chữ đại, hai tay đặt ở hai bên sườn, đang mùa đông, cũng không biết lạnh sao.
Thật sự là hạnh kiểm lúc ngủ cũng xấu.
Quân Mặc Ảnh ngồi bên giường, sờ đầu nàng, mái tóc đen mượt mềm mại, từng lọn tóc đen tùy tiện loạn trên giường, tẩm y rộng thùng thình khiến người nàng nhỏ hơn.
"Thiển Thiển, thức dậy." Hắn hạ thắt lưng, nói nhỏ bên tai nàng.
Phượng Thiển đang ngủ say, bị hơi thở của nam nhân phả vào bên mặt làm cho ngứa, theo bản năng nâng tay lên đẩy hắn ra, miệng còn mơ hồ bật ra tiếng: "Hừm."
Quân Mặc Ảnh vừa tức giận vừa buồn cười, vật nhỏ này, thật sự là càng ngày càng không kiêng nể gì.
"Mau thức dậy." Hắn đè thấp giọng nói: "Nếu không thức dậy, trẫm liền không khách khí."
Dưới tẩm y rộng thùng thình là làn da trắng như tuyết của nữ tử, có lẽ là vì bị lạnh, nàng duỗi hai tay chui vào chăn, thân mình cũng đi theo.
Ánh mắt nam nhân sâu hơn, khóe môi từ từ nhếch lên, giọng nói trầm thấp tỏa ra vẻ mị hoặc: "Trẫm đã cho nàng cơ hộ, đây là nàng tự tìm."
Phượng Thiển ngủ mơ màng, trong mộng, giống như có hai cái móng vuốt không an phận chọc người nàng, nhưng chỉ cần nàng duỗi tay ra tóm lấy, cặp móng vuốt kia sẽ giật mình thay đổi phương hướng.
A a a, trí năng cao.
Bụng ngứa, eo cũng ngứa, ừm, toàn thân đều ngứa.
Trong đệm chăn bàn tay to nóng bỏng kia vẫn không ngừng khiêu khích, trêu chọc, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Phượng Thiển nhanh chóng nhăn lại, biểu tình trên mặt không rõ là khó chịu hay là sung sướng, chỉ cảm thấy ngực khó chịu, giống như bị cái gì bóp vậy.
Ánh mắt Quân Mặc Ảnh càng tối hơn, bỗng nhiên năm ngón tay dùng lực mạnh hơn, Phượng Thiển "A" một tiếng, rốt cục mở mắt.
Ánh mắt mơ màng, xuân sắc câu người.
Chống lại mắt phượng của nam nhân, Phượng Thiển hốt hoảng giật mình, tri giác của thân thể trở về, chợt hô hấp bị kiềm hãm, đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
"Ngươi làm gì vậy?"
Vì cái gì nam nhân này nằm ở bên người nàng.
Vì cái gì trong tẩm y của nàng có một đôi bàn tay nóng như vậy, ma trảo đang làm chuyện xấu.
Vì cái gì đáy mắt nam nhân này tràn ngập mị hoặc giống như ở khách điếm đêm đó.
Nghe vậy, đầu sỏ gây nên chẳng những không có chút ý thức tự giác, ngược lại cúi đầu cười, nhướng lông mày hỏi lại: "Trẫm làm gì, không phải Thiển Thiển đã thấy sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro