ngọn lửa giữa đêm tuyết
Trong khung cảnh mùa đông, khi tuyết bắt đầu rơi nhẹ, Sunghoon và Y/n gặp lại nhau trong một buổi tiệc cuối năm. Khung cảnh ấm áp với ánh đèn lấp lánh và tiếng cười nói của mọi người xung quanh, nhưng trong lòng Y/n, cảm xúc ngổn ngang không cách nào xoa dịu.
Sunghoon vẫn thế, vẫn mang vẻ ngoài lạnh lùng, điềm tĩnh, nhưng ánh mắt anh lại ánh lên tia nồng nhiệt mỗi khi lướt qua Y/n. Cô cố gắng né tránh ánh mắt đó, trái tim không ngừng nhắc nhở về những tổn thương cũ. Năm ngoái, Y/n đã dành trọn trái tim mình cho Sunghoon, nhưng chỉ sau đó không lâu, mọi thứ sụp đổ khi anh quyết định rời xa cô mà không một lời giải thích.
Khi thấy Sunghoon bước về phía mình, Y/n không kiềm chế được trái tim đang đập loạn nhịp, nhưng cô vẫn giữ cho mình vẻ ngoài lạnh lùng. Sunghoon đứng lại, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào cô. Trong giọng nói trầm ấm, anh lên tiếng, phá tan bầu không khí trầm lặng:
"Em vẫn ổn chứ, Y/n?"
Cô gật đầu, cố tỏ ra bình thản, nhưng đôi mắt không thể giấu được sự thất vọng sâu trong lòng.
"Em vẫn ổn, cảm ơn anh."
Sunghoon thoáng chút ngập ngừng, rồi dịu dàng nói tiếp,
"Là lỗi của anh khi để em lại một mình. Nhưng anh đã nhận ra rằng..."
"Nhận ra gì cơ?" Y/n ngắt lời anh, giọng đầy cay đắng.
"Rằng anh có thể dễ dàng quay lưng mà chẳng cần quan tâm đến cảm giác của em?"
Sunghoon khẽ thở dài, trong mắt hiện lên nét ân hận. Anh tiến một bước gần hơn, đặt tay lên vai cô, giọng nói trầm ấm và chân thành.
"Không phải vậy. Anh rời xa em, vì lúc đó, anh nghĩ mình chưa đủ tốt. Anh nghĩ rằng em xứng đáng với một người có thể làm em hạnh phúc hơn."
Y/n khẽ lùi lại, trái tim vẫn còn nhói đau với những kỷ niệm cũ.
"Em không cần một lý do cao cả nào cả, Sunghoon. Điều em cần là một người ở bên cạnh em, đơn giản vậy thôi."
Tuyết bắt đầu rơi dày hơn, bao phủ mọi thứ trong sắc trắng tinh khôi. Trong ánh sáng mờ ảo của đèn đường, Sunghoon nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, như muốn bảo bọc, như muốn xoa dịu mọi vết thương cũ.
"Y/n," Sunghoon thầm thì, giọng anh như hòa quyện cùng tiếng tuyết rơi,
"Anh không biết nói sao để em hiểu, nhưng lần này...anh thực sự muốn ở bên em."
Y/n nhìn vào mắt anh, trái tim cô đập rộn ràng nhưng vẫn không thể ngăn bản thân hỏi:
"Vậy lần trước anh không thực sự muốn sao?"
Sunghoon im lặng trong giây lát, rồi gật đầu, giọng nói chứa đựng tất cả sự thành thật và ân hận.
"Anh đã lầm tưởng rằng việc rời xa em là cách tốt nhất. Nhưng giờ đây, anh hiểu rằng sự xa cách ấy chỉ khiến anh nhận ra rằng...anh đã yêu em sâu đậm hơn bất kỳ điều gì."
Y/n khẽ cười buồn, nhưng trong lòng cô, tia hi vọng vẫn âm ỉ cháy. Cô nói nhẹ nhàng, nhưng đầy quyết liệt,
"Em không thể quay lại nếu không chắc rằng lần này, anh sẽ không rời đi nữa. Em đã đau đủ rồi, Sunghoon."
Sunghoon nắm lấy bàn tay cô, hơi ấm từ tay anh như truyền đi lời hứa mãnh liệt.
"Anh không thể hứa về tương lai, nhưng anh có thể hứa rằng lúc này, ngay tại đây, anh chỉ muốn ở bên cạnh em."
Trước vẻ chân thành ấy, Y/n cảm thấy mọi bức tường phòng vệ trong lòng mình dần tan chảy. Cô nhìn anh, đôi mắt ấm áp, như thể tuyết xung quanh cũng không thể làm cô cảm thấy lạnh nữa. Chậm rãi, cô siết chặt tay anh, như một cách để chấp nhận lại mối tình này, nhưng trong lòng cô cũng thầm hứa với chính mình: nếu lần này anh làm tổn thương cô thêm lần nữa, cô sẽ không bao giờ nhìn lại.
Trong khoảnh khắc đó, Sunghoon khẽ cúi xuống, đôi môi anh chạm nhẹ vào trán cô, nụ hôn dịu dàng nhưng chứa đựng cả ngàn lời chưa nói. Họ đứng lặng giữa không gian trắng xóa của mùa đông, giữa cơn tuyết rơi dày đặc, như một lời khẳng định của một tình yêu có thể đã trải qua bao sóng gió nhưng vẫn luôn âm ỉ cháy trong lòng.
Bầu không khí quanh họ trở nên ấm áp lạ thường, và trong đôi mắt lấp lánh của Y/n, niềm tin và hy vọng dường như đã trở lại.
Y/n khẽ thở dài, đôi mắt hướng về tuyết trắng lấp lánh dưới ánh đèn đường. Lời nói của Sunghoon vẫn còn đọng lại, như một bản nhạc buồn vang vọng trong lòng cô. Một năm qua, cô đã cố gắng xây dựng lại mình từ đống đổ nát của mối tình cũ, tự nhủ rằng bản thân không thể mãi là một điểm tựa cho người khác mà bỏ quên chính mình. Sunghoon ngày đó là tất cả với cô – là người mà cô tưởng rằng có thể dựa vào, có thể chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống. Nhưng rốt cuộc, tất cả những gì cô nhận lại chỉ là nỗi đau khi anh quay lưng, để lại cô trong màn đêm lạnh lẽo của cô đơn.
"Em đã nghĩ anh là người để em dựa vào," Y/n khẽ nói, như một lời tự sự hơn là trách móc.
"Nhưng em nhận ra, có lẽ anh chỉ xem em là nơi để trút bỏ nỗi buồn của mình."
Sunghoon lặng yên nghe, trong lòng dâng lên nỗi day dứt. Anh biết mình đã từng quá ích kỷ, từng chỉ nhìn thấy những cảm xúc của bản thân mà quên mất cô cũng cần được yêu thương, được che chở. Anh từng nghĩ mình có thể giấu đi tất cả những tổn thương của bản thân, đứng trước cô với vẻ ngoài điềm tĩnh, kiên định, nhưng thực chất, trái tim anh cũng như một ngọn lửa yếu ớt, chờ đợi từng tia hy vọng từ cô để được sưởi ấm.
"Anh đã sai," Sunghoon nói, giọng trầm hẳn xuống.
"Anh đã làm tổn thương em...và giờ anh không còn che giấu được nữa. Anh là người đã phá nát những gì chúng ta từng có, nhưng anh muốn làm lại từ đầu, muốn bù đắp cho em."
Y/n nhìn anh, đôi mắt sáng long lanh, ẩn chứa nỗi đau nhưng cũng là sự cứng rắn mà cô đã tôi luyện trong suốt một năm qua.
"Sunghoon, anh nghĩ em có thể tin anh thêm lần nữa sao? Một ngọn lửa nồng nhiệt có thể là ánh sáng trong đêm, nhưng nó cũng có thể thiêu đốt mọi thứ nếu không biết cách gìn giữ. Và anh đã từng đốt cháy mọi thứ giữa chúng ta..."
Giọng Y/n chùng xuống, những kỷ niệm xưa cũ chợt hiện lên, khiến lòng cô quặn đau. Sunghoon không còn là người cô có thể vô tư dựa vào như trước đây. Với cô bây giờ, anh là một người yêu mang theo trong mình những bí mật, những vết thương giấu kín – và cũng chính anh đã từng xé nát trái tim cô, để lại một mình cô gắng gượng vượt qua.
Nhưng trong ánh mắt của Sunghoon lúc này, Y/n thấy một điều gì đó khác biệt. Không còn vẻ ngoài lạnh lùng, kiêu ngạo, mà thay vào đó là sự chân thành, như ngọn lửa âm ỉ cháy trong lòng anh. Anh bước lại gần, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nhưng kiên định. Hơi ấm từ tay anh lan tỏa, xua tan cái lạnh của mùa đông, và Y/n cảm thấy trái tim mình cũng bắt đầu tan chảy, dẫu cô biết, đâu đó trong lòng mình, nỗi đau vẫn chưa thể hoàn toàn nguôi ngoai.
"Anh biết, anh không còn là người mà em có thể hoàn toàn tin tưởng," Sunghoon nói khẽ, giọng như một lời hứa.
"Nhưng nếu em cho anh cơ hội lần nữa, anh sẽ không làm em thất vọng. Anh sẽ ở bên em, không chỉ là một ngọn lửa nồng nhiệt, mà là người đồng hành, người chở che, người mà em có thể thật sự dựa vào."
Y/n lặng yên nhìn anh, đôi mắt ngập tràn cảm xúc. Cô không biết liệu có thể hoàn toàn mở lòng, nhưng trong giây phút đó, cô nhận ra rằng vẫn còn một ngọn lửa đang cháy trong tim mình dành cho anh – một ngọn lửa mỏng manh, nhưng đủ để sưởi ấm giữa mùa đông lạnh giá.
Tuyết vẫn rơi, trắng xóa cả không gian, lấp đầy những khoảng trống cũ kỹ của quá khứ. Trong khoảnh khắc đó, Y/n khẽ mỉm cười, và dưới ánh đèn vàng nhạt, nụ cười của cô tựa như đóa hoa nở trong tuyết.
Y/n khẽ rút tay mình khỏi bàn tay Sunghoon, ánh mắt cô chùng xuống. Hơi ấm từ anh như vẫn còn vương trên da, nhưng cô không dám giữ nó lâu hơn. Trái tim cô như một dòng sông đóng băng, những lời của Sunghoon là mặt trời rọi sáng, nhưng liệu ánh sáng ấy có đủ để làm tan chảy tất cả?
"Sunghoon..." Y/n lên tiếng, giọng cô nhẹ như hơi thở.
"Em không biết mình có thể làm được không. Có những vết thương, dù muốn hay không, vẫn luôn hiện hữu. Anh nói anh sẽ không làm em thất vọng, nhưng lần trước cũng chính anh đã nói những điều tương tự."
Cô quay mặt đi, đôi mắt nhìn xa xăm vào màn tuyết trắng, như thể đang tìm kiếm câu trả lời từ bầu trời mờ ảo. Mỗi bông tuyết rơi xuống như chạm vào nỗi lòng rối ren của cô, khiến cô bối rối hơn. Sunghoon đứng sau lưng, đôi mắt anh đau đáu nhìn theo dáng người nhỏ nhắn mà anh đã từng đánh mất. Anh muốn tiến lại gần, nhưng lại sợ rằng mình sẽ khiến cô sợ hãi mà lùi bước.
"Anh biết," Sunghoon nói, giọng anh trầm ấm, gần như thì thầm.
"Anh biết rằng em có quyền nghi ngờ, và anh không trách em vì điều đó. Nhưng anh chỉ muốn nói rằng...nếu em không thể tin anh ngay lúc này, thì em hãy để thời gian chứng minh tất cả."
Y/n khẽ cười, một nụ cười buồn như chiếc lá khô bị vùi lấp dưới lớp tuyết dày.
"Thời gian ư? Sunghoon, em đã từng chờ đợi anh trong thời gian dài như thế. Nhưng cuối cùng, thời gian không làm dịu đi vết thương mà chỉ khiến nó thêm sâu. Em không chắc mình còn đủ dũng cảm để thử một lần nữa."
Sunghoon lặng yên, ánh mắt anh trĩu nặng nhưng không rời khỏi cô. Anh hiểu rằng trái tim Y/n đã từng tan vỡ vì anh, và giờ đây, anh không thể ép cô mạo hiểm lần nữa. Nhưng cũng chính vì yêu cô, anh không muốn buông tay.
"Anh sẽ không vội vã," Sunghoon nói, như một lời thề.
"Anh sẽ đợi. Cho dù mất bao lâu, anh vẫn sẽ đợi. Anh chỉ mong một ngày nào đó, em sẽ cho phép anh bước vào thế giới của em một lần nữa."
Y/n im lặng hồi lâu, tuyết rơi phủ trắng vai cô. Không gian như ngưng đọng, chỉ còn tiếng thở khe khẽ của hai người. Sau cùng, cô quay lại, đôi mắt trong veo nhìn anh, không còn giận dữ, nhưng cũng chẳng thể hiện sự tha thứ.
"Có lẽ, chúng ta nên để mọi thứ cho số phận quyết định," cô nói, giọng nhẹ như tuyết rơi.
"Nếu thật sự anh là người dành cho em, thì một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại nhau, không còn bất cứ điều gì ngăn cách."
Sunghoon không đáp, chỉ lặng lẽ gật đầu. Anh biết, đó là cách duy nhất để giữ lại một tia hy vọng cho cả hai. Cô bước qua anh, nhẹ nhàng như cơn gió thoảng, để lại dấu chân mờ nhạt trên tuyết trắng. Anh đứng lặng nhìn theo, bóng dáng cô dần khuất trong màn tuyết mịt mù, lòng anh tràn đầy cảm xúc khó tả.
Tuyết vẫn rơi, phủ kín những bước chân vừa để lại. Ở nơi xa xăm, ánh sáng vàng từ một căn nhà nhỏ le lói giữa trời đông. Sunghoon nheo mắt nhìn, tự hỏi liệu tương lai có thể thắp lên ngọn lửa hy vọng cho anh và Y/n hay không.
Một cơn gió thổi qua, cuốn tung những bông tuyết giữa không trung. Và trong làn gió ấy, anh nghe như có tiếng thì thầm, nhẹ nhàng nhưng đầy lưu luyến:
"Sunghoon...nếu anh đủ kiên nhẫn...có lẽ, chúng ta sẽ tìm thấy nhau."
Anh nhắm mắt lại, để cho tuyết rơi trên vai, và mỉm cười. Một cái kết? Hay là một sự khởi đầu mới? Chỉ có thời gian mới trả lời được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro