Chương 3: Hương hoa và giải pháp không thành
"Anh phát hiện ra điều này.", Hao nói khi đưa cho Matthew một lọ thủy tinh nhỏ đựng thứ dung dịch có màu xanh ngọc bích đẹp mắt. "Đây là hỗn hợp chiết xuất từ toàn bộ cây hoa Tâm Hương. Anh đã rất khó khăn mới có được một cây hoa đấy nhé."
Matthew nhận lấy chiếc lọ, hơi nhíu mày nghi hoặc, "Đừng nói là anh muốn em… uống nó nha?"
"Không không, Sư tủ bé nhỏ, thứ này không hề để uống, cũng không dành cho em.", Hao nở một nụ cười kỳ lạ, "Taerae đã tìm thấy trong Góc Ghi Chú Bùa Chú Bị Cấm có một thông tin thú vị."
Taerae, người đang ngồi vắt chân trên chiếc ghế bành sát cửa sổ, vị trí xa nhất có thể để tránh ngửi thấy mùi hoa từ Matthew. Cậu ta giơ tay lên như học sinh giỏi trả bài, "Trước tiên thì mình tìm thấy thông tin 'Bùa Hoa Tâm Hương' từng được dùng để chữa ức chế cảm xúc lâu dài. Nhưng chỉ dùng khi người bị ảnh hưởng có những cảm xúc thật sự cần giải tỏa."
Matthew chớp mắt nghi hoặc, "Ừm, nó được dùng như vậy sao…"
"Trước hết thì anh muốn nhắc lại rằng," Hao tiếp lời, "Cảm xúc họ nói ra đều là thật. Chỉ là bình thường họ không dám hay không muốn nói ra thôi."
Matthew ngả người ra lưng ghế, thở dài một cái. Rồi chợt như nhận thấy điều gì đó mà bật người dậy.
"Khoan đã! Hao-hyung, anh không bị ảnh hưởng gì sao? Anh nói chuyện với em vẫn hết sức bình thường luôn ấy."
Hao không trả lời mà chỉ nhìn Matthew với một nụ cười rất nhạt như có như không.
"Em biết rồi nhé. Hao-hyung không có thương em gì hết.", Matthew giả bộ hờn dỗi nói, hai tay cậu khoanh lại trước ngực để tỏ vẻ không vui trong lòng.
"Nếu em đã nghĩ như vậy..."
Lời của Zhang Hao nhanh chóng bị cắt ngang bởi Taerae, "Matthew, cậu phải nghe anh ấy kể lể không ngừng về sự đáng y–"
"Taerae nhà chúng ta đã tìm thấy ghi chú về một cách làm mùi hương mất tác dụng sớm hơn.", Hao chen ngang rồi nhìn sang cậu em cùng nhà với ánh mắt cảnh cáo.
Taerae cũng nhìn lại huynh trưởng nhà mình như đang có một cuộc trao đổi ngầm thông qua ánh mắt. Rồi cậu ta ho nhẹ một cái tiếp lời, "Cách này tuy được ghi lại bằng tay trong một tờ ghi chú đã cũ nhưng nếu cậu muốn thì có thể thử. Điều kiện là phải có người tự nguyện ngửi mùi của dịch chiết cậu đang cầm, rồi nói ra một điều thật lòng mà họ vốn không định nói ra."
Matthew trợn mắt. "Cái gì? Cách gì nghe kỳ cục quá vậy? Mình thậm chí còn phải ép người ta tự thú nhận chuyện gì đó mà họ muốn giấu nữa?"
"Hãy nhớ có làm theo hay không là lựa chọn của em.", Hao từ tốn nói.
"Anh đang trêu em đúng không…", Matthew đưa ánh mắt nhìn cả hai người trước mặt.
"Không hề, em nghĩ Ravenclaw tụi anh là kiểu người thế nào chứ?", Hao tỉnh bơ đáp.
Taerae không hiểu sao chợt ho một tiếng.
Hao không để tâm mà nhìn thẳng về phía Matthew, ánh mắt lấp lánh kỳ quái, "Anh đề cử cho em một đối tượng phù hợp, chính là huynh trưởng nhà Slytherin - Kim Jiwoong."
*°*°*°*
Đứng ở lối đi dẫn đến tầng hầm nhà Slytherin, Matthew không thể tin là cậu thật sự đang đứng ở đây, tay còn cầm theo lọ thủy tinh chứa dịch chiết từ cây hoa đã đem đến cho cậu bao rắc rối. Nhất định là huynh trưởng nhà Ravenclaw đã âm thầm bỏ bùa cậu, hay là do anh ấy nổi tiếng là người thông minh và đáng tin cậy nhỉ?
"Nếu em đến đây để ép người khác nói ra mấy lời nói nhảm, thì mau lăn trở về Gryffindor của em đi.", Jiwoong nói ngay khi Matthew thò đầu ra từ góc tường gần bức tượng đá, một khoảng cách không xa không gần.
"Thật ra em cần anh giúp đỡ." Matthew cố gắng mỉm cười lấy lòng, "Chỉ cần... một lời thật lòng thôi, bất kể lời đó là gì."
Jiwoong thở dài. Ánh mắt không khó chịu như Matthew đã tưởng tượng, chỉ như thể anh đang cân nhắc giữa việc nên đứng lại hít thở sâu hay nên rời đi ngay lập tức.
"Được, anh sẽ nói."
Trước khi Jiwoong bắt đầu nói thêm, Matthew đã vội đưa lọ dung dịch cho Jiwoong cầm, nhắc anh ta ngửi mùi của nó trước rồi hãy nói.
"Anh từng nghĩ em khá phiền phức." Jiwoong đã làm theo, mặc dù yêu cầu đó khá kỳ lạ. "Em luôn xuất hiện giữa hành lang, làm rơi sách, xin giúp mấy việc linh tinh như 'mượn cây bút' hay 'cho em hỏi hướng về phòng độc dược'."
Matthew nhíu mày, "Em hỏi rất lịch sự mà!"
"Ừ. Và rồi… anh nhận ra mình nhớ cái phiền đó mỗi khi đứng ở hành lang vắng lặng."
Matthew đứng yên, mắt mở to nhìn người đối diện.
Jiwoong nhún vai, "Anh nói ra rồi đó, có tác dụng không?"
*°*°*°*
Ở trong thư viện, Taerae không nhịn được hỏi, "Anh làm vậy là có ý gì? Rõ ràng cách đó không đáng tin cậy."
Hao đưa tay lật nhẹ trang sách đã ngả màu, giọng bình thản, "Dù sao có cách để thử còn hơn không. Cũng không gây hại gì đâu mà. Anh chỉ muốn người nào đó có thêm chút phiền toái vào người thôi. Ai bảo trận Quidditch trước đó nhà họ dùng thủ đoạn với bên mình."
Taerae nhìn thoáng qua vị huynh trưởng rồi cũng không nói gì thêm.
Hao chợt nói rất khẽ như chỉ để mình anh nghe, "Matthew bé nhỏ đáng thương, có lẽ mình nên chuẩn bị quà xin lỗi."
*°*°*°*
Trên sân thượng tháp Gryffindor.
Matthew đứng tựa vào lan can, nhìn mặt trời lặn dần xuống sau rặng núi xa. Cơn gió nhẹ thổi qua và mùi hoa linh lan vẫn còn đó.
"Không hiệu quả sao?", Hanbin lên tiếng từ phía sau lưng cậu. Anh tiến lại gần, giọng nói đầy sự quan tâm.
"Ừm." Matthew nói. "Không có tác dụng. Hao-hyung vậy mà lừa em thật."
Tuy nói vậy, nhưng Matthew không có vẻ gì là buồn bực. Dù sao nhờ sự 'dẫn dắt' của Hao, Matthew đã nghe được lời thật lòng mà huyng trưởng nhà Slytherin sẽ không dễ gì chịu nói ra.
Hanbin ở bên cạnh tiếp lời, "Để anh xử lý huynh trưởng nhà Ravenclaw thay em nhé?"
Matthew lúc này mới quay lại nhìn Hanbin, nụ cười xinh đẹp của cậu nở rộ trong ánh chiều tà, "Anh nói dối, anh không bao giờ làm thế đâu."
"Anh không nói dối, em biết mà. Mùi hoa vẫn còn ở đây đấy."
Dừng một chút, Hanbin tiếp tục nói, "Muốn nghe lời nói mà em biết chắc chắn là thật lòng không? Lần này chưa chắc là do mùi hoa đâu nhé.", Hanbin khẽ khàng. "Là do anh tự mình muốn nói ra."
Matthew nhìn anh, tiếng tim đập bỗng chốc vang vọng bên tai cậu.
"Đừng dễ thương như vậy nữa, Seokmae-ya. Mỗi lần em cười, anh liền quên mất phải mắng mấy đứa nhóc nghịch ngợm đấy."
Câu nói vẫn giống với ngày hôm đó. Nhưng lần này, dường như mùi hoa vương trong không khí đã dịu đi nhiều.
Chỉ có tiếng gió và nụ cười là in lại ở trong tâm trí.
*°*°*°*
• Phòng sinh hoạt chung Ravenclaw.
"Em không định nói gì à?"
Taerae chống cằm, nhìn Ricky đang gấp từng nếp giấy nhỏ vào tập bùa chú tuần tới. Phòng sinh hoạt chung của Ravenclaw luôn thoáng đãng, nắng vàng chảy dài trên mặt sàn.
"Về chuyện gì?", Ricky hỏi, giọng dửng dưng.
"Về Matthew. Em đâu phải thật sự không quan tâm."
Ricky ngẩng đầu lên. Một làn gió nhẹ lướt qua mái tóc bạch kim. Ánh mắt cậu ta, trong thoáng chốc như dừng lại ở phía xa xa bầu trời.
"Quan tâm thì làm sao mà không quan tâm thì thế nào?", Ricky đáp, "Người ta có cả đội hình xếp hàng để quan tâm rồi còn đâu."
Taerae đăm chiêu nói, "Nghe có vẻ vừa giống với tính cách của em, lại vừa không giống em."
"Ừm," Ricky nói, ngắt một bông hoa từ chậu hoa nhỏ bên cửa sổ, "vì em không muốn mùi hoa ép em phải nói ra thêm điều gì nữa."
------
• Phòng sinh hoạt chung Gryffindor.
Gyuvin đang chơi bài phù thủy với Yujin - cậu em khác nhà mà Gyuvin yêu quý. Matthew đúng lúc đó bước vào. Cậu cười toe, vẫy tay chào cả hai, rồi ngồi xuống tấm thảm cùng họ.
Yujin nhìn Matthew chằm chằm.
"Sao thế?", Matthew hỏi, tiện tay nhón lấy một miếng kẹo nổ.
"Anh không thấy mọi người… cư xử khác đi từ lúc anh dính bùa à?"
Matthew chớp mắt, "Ý em là…"
"Trước kia mọi người chỉ đơn giản là nhìn anh. Giờ thì ai cũng nhìn và tự hỏi người khác đã nói với anh những gì."
Gyuvin lẩm bẩm, "Đúng ghê luôn…"
Matthew ngồi thẳng dậy, "Không đến mức vậy đi, mọi người chỉ đang bị ảnh hưởng bởi sự kỳ lạ mà mùi hoa đem lại thôi."
Yujin cười nhạt, theo cái cách chỉ một Hufflepuff sáng dạ nhưng còn nhỏ tuổi mới làm được. "Anh thật sự nghĩ vậy sao?"
------
• Hành lang tầng ba
Matthew sau cuộc nói chuyện kia thì muốn ra ngoài hóng gió, và rồi cậu bắt gặp Gunwook đang ngồi một mình trên bệ cửa sổ, tay xoay một đồng galleon giữa ngón cái và ngón trỏ.
"Này, Gunwook?"
"Vâng?"
"Em ổn chứ? Không bị… bùa chú làm cho kỳ cục ha?"
Gunwook lắc đầu, nửa đùa nửa thật nói, "Không hẳn... Em lý trí sắt đá lắm đấy nhé."
Matthew bật cười.
Nhưng Gunwook lại nói tiếp, lần này chậm rãi hơn, "Có điều, Matthew-hyung này, anh có bao giờ nghĩ đến chưa? Sẽ thế nào nếu như ta đã nói ra điều gì đó rồi… nhưng sau này phải giả vờ như chưa từng nói ra ấy?"
Nụ cười của Matthew dần thu lại. Câu hỏi lặng lẽ như một tờ giấy cũ ai đó quên không gửi, nay lại bày ra trước mắt cậu, nhắc nhở về một điều cậu đã vô tình không để ý đến.
*°*°*°*
Đêm muộn, ở tháp Gryffindor.
Matthew nằm trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà.
Mọi chuyện có vẻ vẫn khá bình thường, nhưng cũng có vẻ là không, có gì vẫn luôn thay đổi.
Mỗi người một câu, một mùi hương khác nhau. Và cuối cùng, tất cả để lại trong cậu một sự thật đơn giản, không có ai trong số họ đang nói dối lòng mình.
Thậm chí Hanbin, dù trước khi có mùi hoa hay như hiện tại, anh đã luôn nhìn về phía cậu theo cùng một cách.
Không có thứ bùa nào nguy hiểm hơn một ánh mắt cả.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro