1
tôi chưa bao giờ thích những nơi đông người.
ngay từ nhỏ, tôi đã có thói quen nép vào những góc tường vắng lặng, nơi người ta không quá để ý đến sự hiện diện của ai đó như tôi. tôi không giỏi cười, nhất là kiểu cười mà người ta thường dùng để bắt đầu câu chuyện. và dường như, thế giới này rất chuộng những người biết cách nhếch môi vẽ ra nụ cười đó.
có một điều khá ngược đời là, người như tôi lại luôn bị rủ rê đến những nơi ồn ào.
tôi không rõ vì sao.
có thể vì bạn bè nghĩ tôi cần mở lòng hơn, hoặc đơn giản là họ không để tâm đủ nhiều để biết rằng tôi thực sự không thoải mái. giống như cái cách hôm nay, tôi nhận được lời mời đến một buổi hòa nhạc trong trường. "một chương trình biểu diễn nhỏ của sinh viên khoa âm nhạc, không nghiêm túc đâu, vui là chính" bạn tôi nói thế.
tôi đã gõ ra câu từ chối đến ba lần.
rất tiếc, tôi có việc.
cảm ơn, nhưng chắc tôi không đi được.
không phải gu của tôi, cậu đi vui nhé.
nhưng rồi cuối cùng, tôi chẳng gửi gì cả. tôi chỉ nhấn "seen" rồi để mặc nó. và khi tin nhắn tiếp theo đến "mình để lại vé cho cậu rồi nha, không đến thì tiếc lắm á" tôi cũng không phản hồi gì. tôi cất tấm vé vào balo, như một phản xạ.
và giờ thì tôi đang ở đây.
một mình. thật buồn cười.
tôi không học ở đây.
thật ra, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ bước chân vào khuôn viên của một trường nghệ thuật, nơi mà mọi thứ dường như đều được phủ một lớp ánh sáng lung linh, có chút lãng mạn, có chút xa lạ, và rất nhiều điều không dành cho tôi.
giờ này đáng lẽ tôi phải ở một ngôi trường khác, cách đây gần 1 tiếng tàu điện. nơi sinh viên thường mặc áo khoác dài, cầm sách cũ, và thích ngồi im hàng giờ trong thư viện. tôi hợp với nơi đó. hoặc đúng hơn là, tôi quen với việc lặng lẽ tồn tại ở đó như một cái bóng không gây tiếng động, không cần chen lấn vào bất kỳ đám đông nào. tôi không thích tụ họp, không thích tiệc tùng, và chắc chắn không thích những sự kiện mang tính "trình diễn".
tôi bắt chuyến tàu sớm hơn thường lệ, mặc một chiếc áo phông không quá nổi bật, và mang theo cuốn sách triết tôi chưa đọc hết. tôi định sẽ tranh thủ đọc trước khi chương trình bắt đầu, rồi giả vờ có việc để rời đi sớm.
đó là kế hoạch. đơn giản. kín đáo. đúng kiểu tôi thường làm mỗi khi muốn trốn tránh điều gì đó.
khi bước chân vào sảnh chính của trường, tôi đã lập tức nhận ra mình không thuộc về nơi này.
có quá nhiều ánh đèn, quá nhiều màu sắc, quá nhiều tiếng nói chuyện rộn rã. người ta chụp ảnh với nhau, ôm nhau, reo lên khi gặp bạn cùng lớp. tôi chẳng quen ai cả. vé mời của tôi ghi rõ, khách ngoài trường, một dòng chữ nhỏ, nhưng khiến tôi cảm thấy mình như đang mang theo một tấm biển ghi lạc loài.
tôi nhận vé ở quầy kiểm soát, đi qua hàng người đang xếp hàng vào hội trường, chọn một ghế ở gần phía cuối. tầm nhìn không tệ, nhưng đủ xa để tôi có thể biến mất nếu cần.
tôi không kỳ vọng gì cả. tôi đến đây không phải để giải trí, cũng chẳng phải để tìm kiếm điều gì. tôi chỉ đang làm tròn một lời mời, để không mang tiếng phũ phàng. có một phần trong tôi còn thấy... bối rối vì chính sự hiện diện của mình ở đây.
tôi không biết vì sao mình lại đi.
tôi không có lý do gì cả. không tò mò, không kỳ vọng, cũng chẳng có ai chờ tôi trong đó. có thể chỉ là do tôi mệt mỏi với chính mình. mệt với cái vòng lặp chán chường của những ngày sống như một thói quen: sáng học, chiều đọc sách, tối nghe nhạc, rồi ngủ. đôi khi tôi nghĩ mình sống giống như đang... ở tạm trong chính đời mình.
có những ngày tôi tự hỏi "mình có đang bỏ lỡ điều gì không?"
nhưng tôi chẳng biết điều gì có thể khiến tôi rung động.
buổi biểu diễn bắt đầu bằng vài tiết mục hòa tấu. những tiếng vỗ tay nhịp nhàng vang lên sau mỗi bài. tôi ngồi im, ánh mắt đôi lúc lạc đi, tay vô thức lật vài trang sách để giết thời gian.
tôi nghĩ mình sẽ ngồi hết nửa chương trình, rồi lặng lẽ đứng lên, gửi một lời cảm ơn lịch sự, và rời khỏi nơi này mà không để lại dấu vết.
nhưng rồi cậu bước ra sân khấu.
không lời giới thiệu. không hiệu ứng đèn đóm. chỉ là một cậu trai với dáng người gọn gàng, mặc sơ mi trắng, tay ôm đàn guitar, lặng lẽ kéo ghế ngồi giữa sân khấu như thể không cần ai chú ý.
ánh sáng dịu lại. khán phòng im lặng. và khi cậu cất tiếng hát, tôi bỗng thấy lòng mình rung lên như một sợi dây bị ai đó vô tình chạm vào.
giọng hát đó không phô trương, cũng chẳng cố tình lay động, nhưng lại len vào tôi một cách rất lặng lẽ. như thể nó luôn ở đó từ trước, chỉ là tôi chưa từng lắng nghe.
tôi không biết bài hát đó tên gì.
không rõ lời của nó nói gì.
chỉ nhớ rằng, trong suốt thời gian cậu ngồi đó, tôi không thể rời mắt khỏi dáng người cao ráo ấy.
và lần đầu tiên sau rất lâu, tôi bắt đầu mong mình sẽ ở lại lâu hơn một chút.
tôi không nhớ rõ buổi hòa nhạc kết thúc như thế nào.
có thể là vài tiết mục nữa, vài tràng vỗ tay sau đó, vài câu chào cảm ơn vang lên qua micro. nhưng tất cả những thứ ấy trôi qua tôi như một đoạn phim mờ. thứ duy nhất đọng lại là hình ảnh cậu cúi đầu nhẹ nhàng sau khi hát xong, rồi lặng lẽ bước vào phía sau cánh gà, như thể chẳng hề biết có ai đó, từ tận cuối hội trường, đang nhìn theo dáng lưng ấy mà thấy lòng mình bị kéo về phía trước.
tôi không hiểu điều gì đã xảy ra. hay đúng hơn, tôi không chắc mình nên gọi cảm giác đó là gì.
chỉ là...lúc bước ra khỏi hội trường, giữa đám đông người lạ, tôi đã vô thức hỏi tên cậu ấy là gì. không nhìn thẳng, chỉ giả vờ như buột miệng hỏi một người bạn của bạn, người mà tôi chỉ biết qua vài lần gặp mặt lướt qua.
"cậu hát bài đó là ai vậy?"
tôi tưởng người đó sẽ không biết. hoặc giả vờ không nghe thấy.
nhưng cậu ấy đáp ngay, nhẹ như không "à, kim seungmin. học năm ba ngành âm nhạc biểu diễn. cậu ấy hát hay lắm mà ít khi hát trước nhiều người thế này, hôm nay chắc đặc biệt lắm mới lên sân khấu"
kim seungmin.
một cái tên không quá đặc biệt, nhưng nghe qua lại như đã nghe ở đâu đó rồi. hoặc có thể do âm sắc từ bài hát kia vẫn chưa kịp tan trong tôi.
sau đó, tôi không nói gì thêm.
về đến nhà, tôi không đọc tiếp cuốn sách triết kia nữa. đặt nó sang một bên, tôi nằm im một lúc rất lâu, trong đầu vẫn lởn vởn hình ảnh sân khấu mờ sáng, ánh mắt cậu khi nhìn xuống cây đàn, ngón tay khẽ gảy từng sợi dây như thể cả thế giới bên ngoài không tồn tại.
tôi không nghĩ mình đang cảm nắng ai đó. tôi vốn không dễ rung động, hoặc nếu có, tôi cũng quen với việc chôn nó xuống thật sâu. cái cảm giác này khác lắm. không ồn ào, không vội vàng, chỉ là một sự lặng lẽ kéo dài như âm vang còn sót lại sau bài hát.
tôi không chủ động tìm kiếm thêm thông tin về cậu. không tra tên trên mạng xã hội, không hỏi thêm ai khác.
nhưng vài hôm sau, tôi lại mở website của trường nghệ thuật ấy, một việc mà tôi chưa từng làm trước đó và đọc danh sách sự kiện sắp tới. vô thức thôi. như thể chỉ muốn xem liệu có cái tên "seungmin" xuất hiện đâu đó nữa không.
không có.
tôi tắt máy tính. cười khẽ một cái. thật ngớ ngẩn.
những ngày sau đó, tôi vẫn đi học, vẫn ngồi trong thư viện, vẫn lắng nghe giảng viên nói về hiện tượng học, về sartre, về niềm tồn tại cô độc của con người. nhưng đôi khi, giữa một dòng ghi chú về bản thể, tôi lại thấy một cái tên thình lình hiện lên trong đầu.
kim seungmin.
điều khiến tôi khó chịu không phải là cái tên ấy, mà là việc tôi chẳng biết gì về cậu cả.
chẳng có lý do gì để tôi nhớ một người xa lạ, một buổi biểu diễn ngắn ngủi, một bài hát tôi không biết tên.
nhưng rồi tôi lại nghĩ, có thể con người ta không cần lý do gì cả để bắt đầu bận tâm đến ai đó.
đôi khi, chỉ cần một khoảnh khắc.
và tôi thì đang lặp đi lặp lại khoảnh khắc ấy trong đầu mình.
[....]
"đi cùng bọn này một hôm đi jisung, cậu như đang tự cách ly khỏi xã hội vậy đó."
đó là câu nói mà đứa bạn học chung ngành đã lặp lại ba lần trong vòng một tuần, cho đến khi nó quyết định xuất hiện trước cửa phòng tôi cùng với ba người khác và một ly trà sữa, như thể chúng là hội can thiệp tâm lý.
"trung tâm thương mại thôi mà" nó nói "đi dạo một vòng cũng được. cậu không cần mua gì hết, chỉ cần đừng ru rú trong nhà nữa. cuộc đời đâu phải chỉ có husserl với sartre!"
tôi không trả lời. nhưng tôi cầm lấy ly trà sữa. và thế là tôi thua.
thành phố hôm nay đông khủng khiếp. hoặc có thể tôi chỉ thấy thế vì mình không thuộc về nó.
giữa hàng trăm người đổ về trung tâm thương mại vào một buổi chiều tưởng chừng vô thưởng vô phạt, tôi cảm thấy mình giống như một điểm mờ không tên trong khung hình lớn, bị nhấn chìm bởi những ánh đèn, tiếng nói, tiếng nhạc từ các gian hàng và cả tiếng bước chân vội vã.
tôi lẽo đẽo theo nhóm bạn mình như một linh hồn lạc quẻ. chúng nó cười nói, bàn tán về đống đồ sẽ mua, cửa hàng nào đang sale, còn tôi thì chỉ gật gù cho có. cho đến khi tôi ngẩng lên sau một tin nhắn chưa kịp gửi và nhận ra mình bị lạc.
tôi đứng lại. quay đầu. không thấy ai quen cả.
giữa những tầng lầu chằng chịt và những biển hiệu phát sáng liên tục, tôi thấy lòng mình như thu nhỏ lại, co rút thành một khoảng trống.
tôi thử gọi. không ai nghe. tin nhắn không ai đọc. tôi bước thêm vài bước, như một đứa trẻ đang vô vọng tìm kiếm bóng dáng mẹ trong siêu thị. cả nơi này trở nên xa lạ đến mức tôi thấy mình lạc vào một thế giới khác.
tôi đứng thẫn thờ bên cạnh một quầy bán nến thơm, cố tỏ ra như đang xem hàng, dù đầu óc đang chạy vòng quanh như con sóc bị nhốt trong lồng. tôi lướt qua từng gương mặt, tìm kiếm một dáng người quen thuộc nào đó.
tôi không biết mình tìm ai.
nhưng tôi thấy cậu.
ở khoảng cách không xa lắm.
không phải một ảo ảnh, cũng không phải một người giống cậu. chính là cậu, kim seungmin.
áo sơ mi trắng đơn giản, tay cầm túi giấy, đang bước chậm rãi qua hành lang đối diện. cậu trông hệt như lần cuối tôi thấy cậu, tĩnh lặng, nhẹ nhàng, nhưng lại có thứ gì đó khiến người ta không thể rời mắt.
tôi chết lặng.
một phần vì bất ngờ. phần khác là vì tôi không nghĩ mình sẽ gặp lại cậu, chứ đừng nói là ở một nơi đông đúc thế này, giữa những người không quen biết, trong một buổi chiều mà tôi thậm chí còn chẳng định ra khỏi nhà.
tôi vẫn đứng im như vậy. mắt không rời cậu. tim như bị ai bóp nhẹ.
và rồi như thể cảm nhận được ánh nhìn, cậu chậm rãi quay đầu lại.
ánh mắt cậu chạm tôi trong một khoảnh khắc kéo dài như tiếng ngân cuối cùng của một bản nhạc. rồi, bất ngờ, cậu bước đến.
tôi còn chưa kịp nghĩ xem nên làm gì thì cậu đã đứng ngay trước mặt.
"bạn có cần giúp gì không?" giọng cậu vẫn vậy, trầm và mềm, như giọng kể giữa đêm khuya. "trông bạn hơi... lạc đường?"
tôi giật mình.
và tôi nghĩ lần này, tôi thật sự lạc. không phải khỏi đám bạn, mà là khỏi chính mình.
tôi ngước nhìn cậu, và phải mất đến vài giây mới thật sự tin được rằng người đang đứng trước mặt tôi không phải là một hình ảnh do trí nhớ bày ra.
vì làm sao có thể trùng hợp đến thế?
giữa hàng trăm, có thể là hàng ngàn người đang chen chúc trong trung tâm thương mại rộng lớn này, giữa những tiếng nhạc vẳng ra từ các cửa hàng thời trang, giữa mùi bắp rang bơ và nước hoa trộn lẫn đến choáng váng, tôi lại vô tình bắt gặp cậu, người mà tôi từng nghĩ rằng có thể sẽ chẳng bao giờ gặp lại.
lần trước, cậu ở trên sân khấu. tôi ở dưới. khoảng cách là cả một khán phòng.
lần này, chúng tôi đang đứng đối diện nhau, chỉ cách nhau đúng một nhịp thở.
"bạn có cần giúp gì không?" cậu hỏi, giọng trầm và nhỏ, như đang nói giữa một căn phòng kín. "trông bạn hơi... lạc đường?"
tôi khựng lại. câu hỏi đơn giản ấy đâm thẳng vào cảm xúc của tôi, chính xác là vào cái sự ngượng nghịu lẫn khó xử đang ngùn ngụt trong lòng.
và tôi nghĩ, chắc tôi đã thể hiện điều đó rõ đến mức đáng thương, bởi vì ngay sau khi nói xong, cậu liền mỉm cười. không phải kiểu cười xã giao, cũng không phải cười khẩy. chỉ là một nụ cười nhỏ, như khi ta bất ngờ bắt gặp một con mèo đang cuộn mình ngủ trên kệ sách, nhẹ nhàng, không phán xét.
tôi thấy tai mình nóng ran.
"ờ... tôi đi với mấy người bạn" tôi nói, nuốt nước bọt để giọng không run "nhưng tôi bị tách ra từ lúc nào không hay. chắc tôi đi chậm quá...."
cậu khẽ nghiêng đầu, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ hình dung. rồi cậu bật cười khẽ, tiếng cười nhẹ như tiếng giấy lật. tôi không biết điều gì trong câu nói của tôi lại khiến cậu bật cười như thế, nhưng kỳ lạ là tôi không thấy khó chịu. chỉ hơi xấu hổ.
"mà giờ tự báo với người quản lý trung tâm thương mại rằng tôi bị lạc thì... xấu hổ lắm" tôi buông một câu, như thể đang thú nhận tội trạng của mình "tôi đâu phải là đứa trẻ lên ba đâu.."
seungmin bật cười lần nữa, lần này không cố kìm. và vì một lý do nào đó, tôi thấy trong tiếng cười ấy có gì đó dịu dàng hơn là chế nhạo. như thể tôi vừa nói ra một điều gì đó rất đỗi hài hước và cậu chỉ đơn giản là thích điều đó.
"vậy để tôi giúp" cậu nói, nhún vai, ánh mắt sáng lên một chút như đang bước vào một quyết định bất chợt nhưng không hề miễn cưỡng "tôi có thể vừa đi tìm bạn của bạn với bạn, vừa trò chuyện. ít ra thì bạn sẽ không phải đứng đây một mình nữa"
tôi hơi sững người. không phải vì câu nói đó quá bất ngờ, mà vì nó tử tế quá mức.
ai lại sẵn lòng giúp một người hoàn toàn xa lạ tìm bạn giữa một nơi đông đúc như thế này? ai lại chọn ở lại thay vì lướt qua như bao người khác?
tim tôi đập nhẹ một nhịp. tôi nhìn cậu, cố tìm xem liệu có chút do dự nào trong ánh mắt đó không. nhưng không, chỉ có sự chân thành. bình tĩnh. như thể việc này không cần lý do.
"bạn không phiền à?" tôi hỏi, giọng nhỏ như đang tự kiểm tra giới hạn của mình.
"không phiền" cậu khẽ cười "tôi cũng đi dạo một mình. gặp bạn rồi thì coi như chuyến đi có ý nghĩa hơn chút"
và tôi thấy tim mình... chùng xuống. theo cách kỳ lạ.
có thể là vì câu nói ấy quá thật. cũng có thể là vì từ rất lâu rồi, tôi chưa nghe ai nói rằng điều gì đó trở nên có ý nghĩa hơn chỉ vì tôi tình cờ xuất hiện.
tôi gật đầu. rồi bước bên cạnh cậu. chúng tôi không nói gì thêm trong vài phút đầu tiên, chỉ là hai người đi chậm rãi giữa dòng người vội vã, như thể đang mang một thế giới riêng lặng lẽ trôi qua trong đám đông ồn ào.
nhưng trong tôi, mọi thứ bắt đầu chuyển động.
bởi vì tôi không rõ mình đang mong tìm lại bạn mình, hay đang mong kéo dài quãng thời gian đi cạnh cậu thêm một chút.
[....]
tôi không quen với việc đi cạnh một người lạ mà không biết phải nói gì. cũng không quen việc để một ai đó chủ động đề nghị giúp đỡ như thế, đặc biệt là khi lý do tôi cần giúp... nghe chẳng mấy đứng đắn. tôi bị lạc. trong trung tâm thương mại. ở tuổi 21. thật sự không có lời bào chữa nào nghe đỡ ngớ ngẩn hơn thế.
nhưng seungmin không nói gì về điều đó. không cười thêm, không nhìn tôi như thể tôi là một ca khó chữa. cậu chỉ bước chậm bên cạnh tôi, đôi khi liếc sang để đảm bảo tôi vẫn đang đi cùng. như thể... chúng tôi vốn đã quen biết từ trước. như thể đây là điều tự nhiên nhất trên đời.
"bạn học trường nào vậy?" cậu là người mở lời trước. giọng vẫn nhẹ nhàng, chậm rãi.
tôi nhìn sang cậu, thấy ánh sáng từ những tấm màn led phía trên chiếu xuống, phản vào mái tóc đen và chiếc áo khoác be mềm mại. trông cậu thật sự dịu dàng.
"dongguk" tôi đáp, rồi hơi ngập ngừng "khoa triết"
cậu quay sang, mắt sáng lên một chút "triết học à? nghe thú vị đấy. bạn thích ngành đó à?"
tôi bật cười nhẹ rồi lắc đầu "không nghĩ là sẽ có ai thực sự thấy nó thú vị"
"tôi thấy" cậu khẳng định với giọng chắc nịch, rồi cười "tôi luôn tò mò không biết những người học triết nghĩ gì mỗi khi ngồi một mình"
"chắc là nghĩ về việc... tại sao mình lại chọn ngành này" tôi đùa. một cách lặng lẽ, như thể đó là một câu chuyện nội tâm mà tôi vẫn luôn giữ kín. vậy mà hôm nay, tôi lại dễ dàng buông ra với một người tôi chỉ vừa mới gặp lần thứ hai trong đời.
seungmin cười khẽ "vậy chắc tôi cũng từng nghĩ giống bạn"
tôi quay sang, ngạc nhiên "bạn cũng nghĩ thế? tôi tưởng bạn học khoa âm nhạc mà, đâu có cần nghĩ gì nhiều"
seungmin khẽ nghiêng đầu, ánh mắt cậu dõi theo đám đông phía trước, rồi lại quay về phía tôi, đôi mắt như cười như không.
"có ai học âm nhạc mà không nghĩ gì đâu" cậu chậm rãi nói "có người nghĩ về giai điệu, có người nghĩ về khán giả. còn tôi... tôi thường nghĩ về những người không nói ra cảm xúc của mình"
câu nói ấy khiến tôi thoáng lặng đi. nó không mang dáng vẻ hoa mỹ, nhưng lại rơi xuống lòng tôi như một sợi dây vô hình, chạm đúng nơi tôi chưa từng nghĩ sẽ bị ai nắm bắt.
"vậy... cậu viết nhạc để họ thay cậu nói ra?" tôi hỏi, không rõ vì sao bản thân lại muốn biết đến thế.
seungmin không trả lời ngay. cậu chỉ nhún vai, rồi mỉm cười.
"đôi khi viết cho chính mình. đôi khi cho ai đó mà tôi không biết tên"
câu nói ấy khiến tim tôi khẽ lệch một nhịp.
tôi quay mặt đi, cố gắng tập trung vào việc tìm bạn, nhưng trong lòng lại lặng lẽ nghĩ về điều mà tôi cũng chưa từng gọi thành tên. tôi không biết vì sao lại thấy nhẹ lòng đến vậy, khi có ai đó nói ra một điều gì đó thật giống tôi, theo một cách khác.
"mà sao bạn biết tôi học khoa âm nhạc vậy? có ai đó nói về tôi với bạn à?" seungmin quay sang, bất chợt hỏi.
"mấy tuần trước tôi có đến xem buổi hoà nhạc nhỏ của trường bạn đấy, tôi có hỏi nên tôi biết bạn học khoa âm nhạc"
seungmin ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng ngạc nhiên rồi lấp lánh như thể vừa phát hiện ra điều gì đó thú vị.
"vậy là... bạn nhớ tôi à?"
giọng nói nhẹ nhàng, không chút trêu ghẹo, nhưng lại khiến tôi đột nhiên im bặt. không biết vì cách cậu hỏi quá thản nhiên, hay vì chính tôi không ngờ mình đã bị nhận ra điều đó một cách dễ dàng đến thế.
tôi khẽ ho một tiếng, ngoảnh mặt đi, giả vờ nhìn vào đâu đó phía trước như thể vẫn đang chăm chú tìm kiếm nhóm bạn.
"tôi chỉ... tò mò thôi" tôi lẩm bẩm "bạn biểu diễn khá ấn tượng. và tên bạn được nhắc đến vài lần. không có gì to tát cả"
"ừm..." seungmin kéo dài giọng, nét mặt vẫn giữ nguyên nụ cười mơ hồ ấy "không biết bạn có bằng tuổi tôi không nhỉ? tôi là sinh viên năm 3, chắc bạn cũng bằng tuổi tôi luôn ấy"
"không... tôi bị chậm mất một năm. nên vẫn là sinh viên năm hai" tôi đáp, không nghĩ rằng mình sẽ giải thích chuyện đó, nhưng lời nói cứ tự nhiên tuôn ra. và kỳ lạ là, tôi không thấy xấu hổ.
"vậy thì chúng ta bằng tuổi rồi" cậu mỉm cười. "tôi cứ nghĩ bạn lớn hơn cơ"
tôi liếc cậu, nhướn mày "trông tôi già lắm à?"
cậu bật cười "không phải. chỉ là bạn có vẻ... điềm tĩnh. kiểu người lớn hơn tuổi một chút"
"là kiểu người hơi già trước tuổi thì đúng hơn"tôi buột miệng, rồi nhận ra mình vừa tự bóc mẽ chính mình. nhưng tôi không sửa lại. không cần phải giấu đi một điều nhỏ nhặt như vậy.
"tôi thấy không có gì sai khi già trước tuổi đâu" cậu nghiêng đầu, ánh mắt lơ đãng lướt qua những quầy hàng bên cạnh "thường thì, người như vậy sẽ nhận ra những điều mà người khác bỏ lỡ"
tim tôi bỗng lỡ nhịp.
chỉ vì một câu nói. chỉ vì cái cách cậu nói ra nó, đơn giản và không có chủ đích gì to tát.
tôi im lặng vài giây. không biết phải đáp lại thế nào. có điều gì đó trong lòng tôi vừa khẽ lay chuyển. không rõ là do lời khen ấy, hay do cách ánh mắt cậu vẫn giữ trên tôi trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy.
chúng tôi bước tiếp. không khí giữa hai người lặng đi đôi chút, nhưng không phải kiểu ngượng ngập, mà là yên ổn. một khoảng lặng vừa đủ để tôi nhận ra mình đang chú ý đến từng cử động của cậu. tay áo cậu hơi xắn lên, để lộ cổ tay trắng, mảnh và đường gân xanh mờ mờ. mỗi bước chân đều đều, nhưng có gì đó thong dong. như người luôn biết mình đang đi đâu, làm gì.
và tôi tự hỏi "người như vậy... có bao giờ cảm thấy lạc hướng không?"
chúng tôi đi thêm một đoạn nữa. tôi không thực sự nhớ mình đã dẫn cậu theo hướng nào, chỉ biết là đôi mắt tôi không còn tìm kiếm bóng dáng bạn bè nữa. nó cứ vô thức dừng lại nơi gương mặt nghiêng nghiêng của cậu, đôi môi hơi mím lại khi cậu nghĩ ngợi, và tiếng cười nhỏ cứ vang trong đầu tôi dù nó đã trôi qua mấy phút trước.
"nếu lát nữa không tìm thấy bạn bạn" seungmin chợt lên tiếng "thì tôi mời bạn một ly trà sữa nhé?"
tôi quay sang, ngơ ngác.
"coi như... đền bù cho việc phải đi cùng tôi suốt nãy giờ" cậu nói thêm, đôi mắt ánh lên nét gì đó lấp lánh.
"bạn đang đền bù cho tôi, hay là cứu tôi khỏi việc phải đứng lạc lõng giữa trung tâm thương mại?" tôi hỏi, nửa đùa nửa thật.
"cả hai" seungmin trả lời, không chần chừ.
và tôi chợt nhận ra mình đang cười. cười thật sự. không gượng ép, không vì lịch sự.
[....]
cả hai cứ thế đi bên nhau, lững thững giữa những hành lang sáng đèn, người qua lại như nước. tôi không còn cảm thấy bức bối như lúc đầu nữa, dù vẫn chưa thấy bóng dáng đám bạn đâu, và cũng chẳng biết có thật sự còn ai đang tìm mình không. tôi vẫn nghe seungmin kể vài chuyện nhỏ về lớp học nhạc, về những buổi tập dợt mà cậu ấy bảo "mệt nhưng vui", về một bạn cùng lớp hay ngủ gật lúc hòa tấu... mấy câu chuyện không đầu không cuối, nhưng tôi vẫn cứ bật cười theo.
đột nhiên, cậu ấy dừng lại.
"ờ mà... lạ thật"
tôi quay sang nhìn.
"chúng ta đi cùng nhau từ nãy đến giờ rồi mà tôi vẫn chưa biết tên bạn"
giọng cậu ấy như vừa phát hiện ra một điều bất thường nhưng đáng yêu, vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt như cười.
tôi khựng lại một chút. đúng thật. sự tự nhiên giữa chúng tôi đã vượt qua cả những điều cơ bản. tên. chưa từng hỏi, nhưng vẫn nói chuyện như đã quen từ trước.
"han jisung" tôi nói, không ngại ngùng lắm, nhưng cũng không hoàn toàn tự nhiên. tôi nghĩ... có thể tôi đã chờ cậu ấy hỏi.
"han jisung...." seungmin lặp lại, như để khắc vào trí nhớ "tôi là kim seungmin. rất vui được biết bạn, jisung"
tôi gật đầu, giữ một nụ cười nhẹ trên môi. một phần trong tôi đã muốn dừng lại ở đó, nhưng cũng có một phần khác, lớn hơn, cứ thôi thúc tôi tiếp tục. có lẽ tôi đã không còn muốn buổi gặp gỡ này kết thúc như những cuộc trò chuyện xã giao thoáng qua.
tôi nhìn sang, ngón tay siết chặt quai túi, rồi bất ngờ mở lời.
"bạn... cho tôi phương thức liên lạc được không?"
nói ra rồi, tôi mới nhận ra tim mình đang đập nhanh hơn bình thường "kakaotalk cũng được. biết đâu lần sau tôi lại bị lạc..."
tôi cười, cố tỏ ra đùa cợt, nhưng lòng thì căng như dây đàn.
seungmin không trả lời ngay, chỉ nghiêng đầu nhìn tôi, khóe môi cong lên rất khẽ. cậu lấy điện thoại ra, mở ứng dụng và đưa về phía tôi.
"nếu lần sau bạn lại bị lạc, phải gọi tôi đầu tiên đấy"
tôi khựng lại một chút, rồi không nhịn được mà bật cười. chúng tôi trao đổi điện thoại, lưu tên nhau. tôi không biết cậu lưu tôi là gì, nhưng tôi lưu cậu là "minnie", chỉ để trêu đùa chính mình.
và đúng lúc tôi nghĩ là chúng tôi sẽ quay lại việc tìm nhóm bạn, seungmin bất chợt dừng bước, quay sang tôi với ánh mắt sáng lên như nhớ ra một lời hứa vừa bị lãng quên.
"à, tôi đã nói sẽ mời bạn trà sữa đúng không?"
tôi nhướng mày, nửa đùa nửa ngạc nhiên "tôi tưởng bạn chỉ nói chơi"
seungmin lắc đầu, giọng chắc nịch như khi nói về triết học ban nã "không đâu. tôi đã nói thì sẽ làm"
rồi không đợi tôi phản ứng thêm, cậu kéo tôi đến một quầy trà sữa nhỏ ở góc tầng, nơi không đông lắm. tôi chỉ biết đi theo, nửa cười nửa ngơ ngác.
"tôi không biết bạn thích vị gì" seungmin nói khi đặt hai ly xuống bàn "nhưng cái này là ngon nhất ở đây đấy"
tôi nhận ly trà sữa từ tay cậu, cảm nhận hơi lạnh phảng phất từ ly nhựa. vị ngọt không chỉ nằm trong lớp kem phô mai phía trên mà hình như còn đọng lại đâu đó nơi lòng ngực tôi.
không phải vì trà sữa.
mà là vì ai đó đã nhớ lời mình nói, dù là một câu đùa bâng quơ, dù là một chuyện nhỏ xíu chẳng đáng ghi nhớ.
[....]
tối đó, sau khi trở về từ trung tâm thương mại, tôi nằm dài trên giường, mắt dán vào trần nhà mà đầu óc thì quay cuồng. cảm giác lơ lửng vẫn chưa kịp tan đi. một phần là mỏi mệt, một phần là vì... seungmin.
cái tên ấy giờ đây nằm chễm chệ trong danh sách bạn bè vốn chẳng có bao nhiêu người trên kakaotalk của tôi. chỉ là một cái tên, nhưng sao lại khiến tôi nhìn mãi không chán. tôi thậm chí còn nhấn vào khung trò chuyện, gõ một vài chữ... rồi xoá. lại gõ, rồi xoá tiếp.
tôi muốn hỏi cậu ấy đã ăn chưa. muốn nói rằng hôm nay đi với cậu, tôi thấy dễ chịu lạ thường. muốn hỏi rằng, ngày mai... nếu cậu rảnh, chúng ta có thể gặp lại nhau không?
nhưng rốt cuộc, tất cả chỉ là những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu tôi. tôi chẳng đủ can đảm để nhắn. sợ mình làm phiền. sợ bị hiểu lầm. sợ đủ thứ.
tôi ném điện thoại vào góc giường như thể đang cố dứt khỏi những cảm xúc hỗn độn kia. thế rồi, vài phút sau, âm thanh thông báo vang lên. một tin nhắn đến. tôi ngồi bật dậy, với tay lấy điện thoại, mở màn hình và trái tim tôi gần như nhảy khỏi lồng ngực khi thấy tên người gửi.
seungmin.
tôi chớp mắt mấy lần, dường như chẳng dám tin.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro