Chương 24
Park Sunghoon lại tiếp tục đi vắng 3-4 ngày liền, nếu so tình trạng của Jungwon hiện tại với A Phong và chị cửa Tử Kì trước đây thì Jungwon chỉ có thảm hơn, ít nhất trước đây A Phong vẫn về nhưng về muộn nên ngủ phòng khách, còn Sunghoon là không về, tin nhắn hay cuộc gọi điện cũng không hề có.
Cái hôm Tử Kì dặn đi dạo cùng Jongseong để đợi Sunghoon về, kết cục đi đến nửa đêm. Jungwon nói bản thân đang giận thì có chút không chính xác, phải nói là đang phát hoả mới đúng.
"Jungwon."
Park Jongseong lúc tan ca có rủ cậu đi ăn kem cho hạ hoả, lúc đang ngồi ăn kem thì anh ta lên tiếng gọi.
"Sao?"
"Em đang bực bội chuyện gì sao?"
"Chút chuyện riêng thôi."
"Mấy hôm nay sao không nghe mọi người nhắc đến Park Sunghoon vậy?"
"Anh cũng biết anh ta?"
"Cậu ta hẹn hò cùng em, anh đương nhiên biết."
"Xin lỗi. Tự dưng em thấy có lỗi vậy thôi."
"Không sao, anh vẫn ổn."
"Vậy thì tốt."
"Nhưng mà em không thấy ở cạnh cậu ta không an toàn sao?"
"Có gì là không an toàn?"
"Cậu ta cũng không phải người tốt gì."
"Anh dựa vào đâu mà nói như vậy?"
"Nếu cậu ta đi làm chuyện công, chuyện chính đáng thì đã gọi nói với em một tiếng, đằng này đến một tin nhắn cũng không có."
"Vì sao anh biết là không có?"
"Nếu có thì em đã không lo lắng đến bực mình như vậy."
Jungwon nhẹ cười, vẫn là Park Jongseong chịu quan sát xung quanh.
"Em lo lắng cho Park Sunghoon, nhưng em không bực bội anh ta."
"Vậy thì tại sao?"
"Em chỉ bực chính bản thân mình thôi, vì lần nào cũng để Sunghoon đi như vậy."
Jongseong nhất thời cứng họng, không phải vì những lời vừa rồi, mà là ánh mắt của Jungwon, chân thành và dịu dàng. Park Jongseong bây giờ đã có thể chắc chắn bản thân không còn hy vọng nào nữa.
Đúng lúc điện thoại nhẹ rung, là thông báo tin nhắn, Jungwon vừa nhìn thấy, nét mặt liền rạng rỡ, tinh thần cũng lên hẳn. Người gửi là Park Sunghoon.
Con bò: Tôi đang trên đường về.
Puppy: Thì sao?
Con bò: Tôi có mua quà cho em nữa.
Puppy: Hiện tại tôi không có ở nhà.
Con bò: Đang ở đâu? Tôi đi đón em.
Puppy: Tôi tự về được.
Con bò: Ok.
Về chuyện "con bò" và "puppy" thì nguồn gốc là từ biệt danh hồi còn đi học của cả hai, Jungwon mang nét đáng yêu và hiền lành như một chú cún con nên được gọi là "chó nhỏ puppy", Sunghoon thì to cao mét tám mà nhìn như 2 mét mốt nên bị gọi là "bò mộng".
"À em.."
Jungwon đang khó mở lời vì sợ Jongseong sẽ ngỏ ý đưa mình về thì Jongseong đã lên tiếng "Anh về trước đây. Chầu này coi như em đãi anh nha."
"Ok ok."
Park Jongseong nói xong thì đứng dậy, đi về phía cửa, còn Jungwon thanh toán xong cũng về nhà.
Trước nay tính cảnh giác của Jungwon luôn cao, người theo dõi cách cậu 10 mét thì cậu có thể nhận ra, hôm nay cũng có, nhưng nghe tiếng bước chân, cậu cảm nhận được là người không có ác ý, cũng không lén lút, mà là chậm rãi đi theo sau cậu. Người như vậy thì chỉ có Park Sunghoon hoặc Park Jongseong.
"Đi theo như vậy đủ chưa?"
Jungwon dừng bước nói lớn, người kia đứng trong tối một hồi cũng chịu bước ra, là Park Jongseong.
"Anh theo em để làm gì?"
"Muốn chắc rằng em về nhà an toàn."
"Thôi về đi, em không sao. Anh mà làm vậy thì em sẽ nghĩ anh coi thường em đó."
"Đi cùng em hết đoạn đường tối này rồi anh về."
"Không cần, em tự về được, anh đi đi."
Thấy Jungwon một mực đuổi, Park Jongseong đành quay lưng bỏ đi. Jungwon vẫn tiếp tục về nhà, dạo trước Park Sunghoon thấy đường nhà Jungwon tối nên đã lắp thêm mấy cái cột đèn điện độ sáng tối đa nên cậu cũng đỡ lo lắng hơn.
Jungwon về đến nhà, thấy cửa nhà có dấu vết không khoá, liền thấy kì lạ vì bản thân mỗi lần ra đường đều đóng khoá cửa cẩn thận, trong lòng liền có chút đề phòng. Cậu đẩy nhẹ cửa bước vào, chậm rãi mở đèn nhưng đèn không sáng, trong toilet còn có tiếng nước chảy, ở cửa sổ lại mở toang. Cậu liền có cảm giác rợn người, cửa nhà bỗng đóng ầm một tiếng, cậu quay lại nhìn thì đã bị Park Sunghoon ôm trọn trong lòng.
"Anh làm trò con bò như vậy? Làm tôi sợ muốn chết!"
"Không phải tôi làm."
"..."
Jungwon liền lạnh người, nghe tiếng gió hú phía bên ngoài càng thêm sợ, cậu ghì chặt tay ôm lấy Park Sunghoon.
Chợt nghe anh khẽ cười, cúi đầu nói bên tai cậu
"Sao em lại biết là tôi làm?"
Cậu nghe xong liền co chân đá vào cẳng chân Sunghoon một cái
"Anh đúng là lưu manh hỗn đản!! Doạ tôi sợ muốn chết!"
Thường thì ai bị đá như vậy cũng đau, nhưng anh lại không có cảm giác, vẫn ôm lấy cậu.
"Tôi quên sạc điện thoại nên không liên lạc với em được, xin lỗi. Lúc nãy trên xe có sạc được một chút thì liền nhắn tin cho em."
"Anh đi đâu, làm gì, sao không sạc điện thoại?"
"Tôi đến chỗ Phong Nhất hẹn, cùng bàn vài chuyện, rồi đến chỗ lão Park, sau đó lại đụng độ với Phong Liên, đì đùng một trận rồi bị lão Park tóm về, tôi bị lão Park giảng một tuồng dài, chung quy là không được đánh phụ nữ, nếu đánh phải nhường ba chiêu."
"Có bị thương không?"
"Không có."
"Có nhớ tôi không?"
Anh cúi đầu, nâng cằm cậu mà khẽ đặt lên nụ hôn, thoáng nói bên tai cậu "Rất nhớ"
Giữa lưng chừng, Jungwon lại đưa tay cản anh lại, dứt bản thân ra khỏi nụ hôn đang ngọt ngào đắm say kia
"Sao vậy?" Anh ngạc nhiên nhìn cậu.
"Anh là người không giữ lời."
Anh chợt nhớ đến từng nói với cậu rằng trước khi đi sẽ nói, trước khi về sẽ nói, nhưng lần này lại quên mất, thói quen cũ đâu dễ gì thay đổi.
"Tôi không nói với em là vì sợ em sẽ lo lắng."
"Anh không nói dối được tôi đâu."
"Đúng là tôi đã quên nói."
"Tại sao? Nếu không làm được thì trước đây tại sao lại hứa?"
"Vì trước nay tôi đi đâu cũng không cần nói ai biết, chỉ có lão Park và tôi biết, nên bây giờ nhất thời tôi chưa thay đổi được thói quen này."
"Đối với anh, tôi là gì vậy?"
Đột nhiên Jungwon lại hỏi như vậy, không khí xung quanh giống như đang ở trong phòng cấp cứu của bệnh viện, căng thẳng đến cùng cực. Park Sunghoon không muốn phải cãi nhau, nhưng mỗi người nói một câu thì chắc nói đến sáng hôm sau.
"Jungwon.."
"Đừng có làm nũng!"
Anh bĩu môi, lắc đầu như đứa trẻ vậy, đôi mắt phượng to tròn lại dâng lên nỗi buồn da diết khó tả, làm động lòng người khác. Nhưng Jungwon đang giận, cậu không quan tâm mấy điều đó.
"Sao không nói gì nữa đi?"
"Tôi sai rồi, sau này không làm vậy nữa."
Không hiểu sao đột nhiên lại khiến cậu nhớ đến lúc nhỏ ba dạy dỗ xong thì cậu thường khoanh tay lại, vừa khóc vừa nói "Sau này con không dám vậy nữa" có nét hơi giống Park Sunghoon lúc này.
Jungwon cong môi cười, đưa tay búng trán Sunghoon một cái rồi quay người đi bật cầu dao điện, đèn trong nhà liền sáng, rồi cậu vào phòng ngủ, nằm trên giường đọc sách. Anh đứng đó đần mặt ra, ngẩn người một chút mới đuổi theo, thấy cậu nằm đó, liền nhào đến, khóa cậu dưới thân lớn
"Em trêu tôi!"
"Đáp trả cho món quà hú tim từ anh."
Jungwon cười đắc ý, nhưng chưa đắc ý được bao lâu đã bị Park Sunghoon cướp lấy đôi môi, cậu liền đưa chân đạp
"Không được!"
"Tại sao?"
"Thì là không được!"
"Tại sao lại không được?"
"Sáng mai còn phải đi làm.."
Cậu lí nhí đáp, anh phì cười, lại mò lên giường, khẽ nói bên tai cậu
"Sẽ không đau."
"Hứa đi!"
"Hứa."
"Vậy thì ừ."
Park Sunghoon nghe xong liền như chiến binh dũng mãnh xông trận, chiếm trọn lấy một "địa bàn mới".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro