Chương 42

"Chết! Khi nãy quên nói với cậu ấy là cái cửa thứ tư từ bên phải đếm qua."

"Thiếu gia sẽ đếm từ bên trái qua....Nguy rồi!"

Sơn liền liên lạc với Hàn Hàn

"Các cậu tranh thủ thời gian đi, thiếu gia đi lạc rồi!"

...

Park Sunghoon đứng trước mặt Phong Nhất, không biết nên nói gì, trong lòng chỉ nguyền rủa tên chỉ sai đường mà thôi.

"Tôi cho cậu xem một thứ."

Phong Nhất mở màn hình lớn cho Sunghoon xem, Jungwon ở trong căn phòng đó, cửa phòng nhẹ mở, một người đàn ông bước vào, Sunghoon biết hắn, hắn là A Phú.

"Cậu định làm gì?!"

"Chẳng phải bảo bối cậu đang lạnh sao? Tôi gọi người đến làm nóng người giúp cậu ta."

Anh liền phóng đến vung tay đấm Phong Nhất, lực đủ mạnh khiến hắn ngã từ trên ghế xuống sàn, khoé môi hắn bật máu.

"Cậu đánh tôi thêm một cái, tôi sẽ gọi thêm một người đến cùng vui vẻ với bảo bối của cậu!"

Anh nắm chặt lòng bàn tay lại, lùi về sau vài bước, ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn xem tình hình. Jungwon giống như đã ngất đi, để A Phú sờ soạng khắp người. Lửa trong lòng Sunghoon lại dâng lên.

"Thử đánh xem!"

Hắn trừng mắt nhìn anh, Sunghoon nghiến răng

"Bố cho mày không còn khả năng gọi người!"

Anh một tay bóp chặt lấy cổ hắn, dán hắn lên tường, lửa giận trong lòng như toả khắp người.

"Bảo bọn họ dừng tay!"

Anh cho hắn một cơ hội lên tiếng, hắn liền gọi to một cái tên "Phong Phong!!" Sau đó cười khẩy với anh

"Threesome, thích nhỉ?"

"Thằng khốn!"

Sunghoon nhìn lên màn hình, cửa phòng lại mở, một người nữa bước vào, chậm rãi tiến đến chỗ Jungwon.
Phong Nhất nhân lúc anh sơ hở mà rút dao, tay vừa vung lên đã bị Sunghoon bắt lấy, anh cướp lấy con dao kia, đâm xuyên hai tay hắn lại với nhau khiến hắn kêu lên thảm thiết.

Màn hình lớn chớp nháy rồi giọng Thuỳ Y truyền đến

"Sunghoon, tôi là Thuỳ Y đây, anh đang ở chỗ Phong Nhất đúng không?"

"Ừ tên mù đường."

"Lúc nãy quên nói là.."

"Đừng nhiều lời!"

"Từ phòng của Phong Nhất, cậu đi thẳng rẽ trái, phòng cuối cùng là của Jungwon. Nhưng cậu ở đó chơi chút đi, tôi trả thù cho Jungwon đã."

"Định làm gì?"

"Nhìn lên màn hình xem kịch đi nè."

Trên màn hình lại truyền đến hình ảnh ở phòng Jungwon. Park Sunghoon đang không bình tĩnh, anh lấy một điếu thuốc trên bàn Phong Nhất, ngồi trên bàn âm thầm quan sát diễn biến ở căn phòng kia.

Thuỳ Y, Sơn và Hải ngồi trước màn hình laptop, xâm nhập vào hệ thống máy tính của Phong Nhất.

"Chúng ta cần một giọng nữ giả giọng Phong Liên."

Nghe Thuỳ Y nói, Hải nhìn đến Sơn, cậu gật đầu rồi nói vào micro

"Hai người mau dừng tay!"

A Phú và Phong Phong ở trong phòng, nghe giọng Phong Liên truyền đến thì dừng tay ngay.

"Cô chủ?"

"Tôi đây. Phong Nhất nói không được làm hại Bạch Hiền!"

"Nhưng đại ca bảo bọn tôi tận hưởng cậu ta."

"Phong Nhất nói hai người mang Jungwon ra ngoài, để cậu ấy không bị lạnh."

"Nhưng.."

"Lời của tôi, hai người dám cãi?!"

A Phú và Phong Phong nhìn nhau rồi mở còng tay cho Jungwon, gỡ hết miếng dán trên bụng cậu, đem Jungwon đặt trước cửa phòng.
Lúc đó Hải gọi cho Thiên Ân nói: "Đến cửa phòng đón người."

"Hai người đóng cửa lại!"
Sơn ra lệnh, A Phú liền làm theo.

"Bây giờ hai người nghe lệnh tôi, còn lại không cần quan tâm."

"Rõ, cô chủ."

Sơn nhìn sang Hải, anh ra hiệu "ok" - Jungwon đã an toàn. Sau đó nhìn sang Thuỳ Y, thấy anh hất cằm - Tiếp tục đi.

"Phong Nhất dặn hai người thế nào? Lặp lại toàn bộ cho tôi."

"Chúng tôi phụ trách bắt cậu ta về, đại ca nói Jungwon là điểm yếu của Park Sunghoon, nhất định phải từng chút từng chút lột sạch cậu ta, sau đó cưỡng bức. Park Sunghoon nhìn thấy chắc chắn sẽ nổi điên."

Thuỳ Y nghe thấy, mặt mũi nhăn nhúm, khẽ nói:

"Khốn nạn quá."

"Ăn một trả mười."

Hải nói với Sơn, cậu ta liền nói vào micro
"Cậu xem Phong Phong là Jungwon rồi hành động thử xem."

"Cô chủ, như vậy sao có thể?"

"Lệnh của tôi ai dám cãi!?"

A Phú khó xử nhìn Phong Phong, hai người họ nói với nhau "Lệnh ban xuống là để phục tùng." Sau đó một người thân hình mảnh khảnh tên Phong Phong nằm xuống....

"Má ơi, may là Jungwon được cứu rồi." Thuỳ Y che mắt nói.

"Em cũng thâm đó." Hải một tay che mắt Sơn mà nói.

"Sao anh nhìn được mà không cho em nhìn?" Sơn hiếu kì muốn biết.

"Sau này em lớn rồi tôi cho em biết." Hải đáp rồi tắt màn hình của căn phòng đó đi, mở sang màn hình ở chỗ Phong Nhất để thông báo với Sunghoon, nhưng màn hình vừa chuyển qua, không ai dám nói lời nào.

Mặt ngoài của tay Sunghoon đầy máu, gương mặt Phong Nhất thì hoàn toàn biến dạng, không nhìn ra đó là người từng đắc ý kiêu ngạo nữa, không nhìn ra dạng người nữa.

"Thiếu gia! Đừng đánh nữa, nếu không hắn sẽ chết mất."

Sunghoon giống như không nghe thấy, biến thành một con dã thú hành hạ con mồi. Nhưng hắn đã không còn sức lực để phản ứng đòn đánh của anh nữa, ngồi bệt xuống đất.

"Thiếu gia, Jungwon... anh không định đi gặp cậu ấy sao?"

Sunghoon nghe đến hai chữ "Jungwon" liền trở nên bình tâm, đôi mắt không dữ tợn như khi nãy nữa, dịu đi vạn phần.

"Jungwon đâu?"

"Chỗ bọn tôi."

"Là ở đâu?"

"Trong xe, đỗ trước cửa biệt thự."

Sunghoon nghe xong thì đi ra ngoài, trong đầu anh chỉ lặp đi lặp lại ba chữ "Yang-Jung-Won", một mực đi thẳng ra cổng, bất kì ai cản đường đều một chiêu đánh ngất xỉu.

"Jungwon.."

Anh mở cửa xe thấy Jungwon an toàn ở trong chiếc limousine cùng bọn người Thuỳ Y thì mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cậu vẫn đang bất tỉnh.

"Mọi người đến bệnh viện đi, chuyện ở đây cứ để anh em tôi lo."

Sunghoon gật đầu rồi mang Jungwon lên xe mình, ngồi cùng với cậu ở băng ghế sau, còn Thuỳ Y thì lái xe.

"Anh có thấy thiếu mất một người không?"

"Phong Liên."

"Người của chúng ta."

"Hàn Hàn?"

"Cậu ấy là bắn tỉa mà sao không thấy thông báo gì hết? Hay ngủ quên rồi?"

Hải vừa định gọi thì Hàn Hàn đã gọi đến

"Tôi thấy Phong Liên đang cứu Phong Nhất, có nên kết liễu không?"

"Đừng bắn chết."

"Đã xử lí xong."

"Chúng ta về, cảnh sát sẽ sớm đến đây."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro