[2]

Khi xuống lầu, Sunoo thấy mẹ của Jongseong đang ngồi ở bàn ăn chờ cậu.

"Tới đúng lúc lắm, tôi muốn báo cho cậu một tin tốt."

"Tìm được Jungwon rồi, ngoài ra bác sĩ cũng nói rằng đôi mắt của Jongseongie đã có dấu hiệu hồi phục, cậu có thể mau chóng rút lui được rồi đó."

Mặt mày bà Park mang theo vẻ rạng rỡ, hiển nhiên là bà ấy đang thực sự phấn khởi.

Sunoo gượng cười: "Chúc mừng cô ạ, cuối cùng mọi chuyện cũng có thể kết thúc."

Mẹ Park thấy dấu hôn trên cổ cậu, lập tức lạnh mặt đi.

"Kim Sunoo, cậu đừng có làm gì gây rắc rối. Trong khoảng thời gian cuối này, cậu mà định tiết lộ hoặc có bất cứ âm mưu gì thì đừng hòng lấy được tiền viện phí cho em trai cậu, một cắc cũng không."

"Cháu đã rõ, thưa phu nhân Park!"

Sunoo lạnh lùng gật đầu, bỏ qua vẻ mặt khinh thường và ghét bỏ của bà ấy.

Khi chỉ có hai người, bà Park không cho phép Sunoo gọi bà ấy là mẹ.

Bởi thẳm sâu trong lòng bà ấy, cậu mãi mãi chỉ là một đứa hàng nhái nghèo hèn, được con trai bà ấy để ý tới đã là phúc của cậu rồi.

Chỉ có con cái nhà quý tộc như Jungwon mới có thể xứng đôi với Jongseong mà thôi.

Nếu không phải vì không muốn mất thể diện trong ngày lễ đính hôn, bà ấy đã không để cho hạng con nhà nghèo kiết xác như Sunoo bước chân vào cửa nhà họ Park.

Vào hôm tổ chức lễ đính hôn, bà ấy bắt Sunoo đeo mạng che mặt rồi giả vờ theo nghi thức.

............

Sau bữa cơm tối, Sunoo mang cho Jongseong một cốc sữa bò.

Bước vào phòng ngủ, cậu thấy anh đang có một cuộc gọi với trợ lý, nghe người ta báo cáo lại tình hình của công ty.

Sunoo ngồi ở một bên, tim đập như trống bỏi, trong đầu tập dượt lại tất cả những gì đã chuẩn bị.

Jongseong cúp điện thoại, đưa tay quờ quạng để nắm lấy tay Sunoo.

"Ngày mai là Chủ Nhật, hyung đưa em ra ngoài chơi nhé?"

"Nhưng mà... Mai em muốn về nhà một chuyến."

Vẻ mặt Sunoo chất chứa nỗi phiền muộn, ngày mai thỏa thuận này sẽ kết thúc, đêm nay chính là đêm cuối cùng cậu được ở bên anh.

"Jongseongie, uống sữa rồi nghỉ ngơi sớm thôi anh."

Sunoo đặt ly sữa vào tay anh.

Jongseong uống xong, trên khóe miệng còn dính chút sữa, Sunoo đưa tay lau giúp anh.

Đầu ngón tay lướt qua viền môi anh.

Ý thức Sunoo như chiếc chiếc dây cung bị đứt, cậu quàng tay chủ động ôm lấy cổ anh.

"Đêm nay vợ anh nhiệt tình thế nhỉ?"

"Jongseongie..."

Hyung phải bảo trọng nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro