Five

Tôi không thích trung tâm thương mại. Nó là một mê cung đối với tôi. Nhưng tôi cần bột hạnh nhân loại tốt nhất và một số khuôn làm bánh đặc biệt không thể mua ở cửa hàng tạp hóa gần nhà.

Sáng Thứ Ba, tôi khóa tiệm sớm hơn thường lệ. Tôi mặc chiếc áo khoác dày, đeo túi xách nhỏ.

Tôi bước vào khu vực thực phẩm cao cấp của trung tâm. Không khí ở đây sạch sẽ, nhưng ngột ngạt. Tôi đưa mắt lướt qua các kệ hàng, cố gắng không nhìn vào gương mặt ai. Tôi chỉ cần nhìn vào sản phẩm, nhìn vào giá cả.

Tôi tìm thấy loại bột mình cần. Khi tôi đặt nó vào giỏ hàng và quay lưng đi, mọi thứ xảy ra nhanh đến mức không kịp phản ứng.

Một cú va chạm mạnh từ phía sau. Một người đàn ông lớn tuổi, có vẻ vội vã, va vào tôi rồi xin lỗi rối rít bằng khẩu hình tôi không kịp đọc. Tôi chỉ gật đầu.

Nhưng khi tôi tiến đến quầy thanh toán, tôi đưa tay vào túi xách. Trống rỗng. Ví tiền của tôi và điện thoại đã biến mất.

Cả cơ thể tôi lập tức cứng đờ. Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc túi trống, rồi nhìn về phía quầy thanh toán. Không thể trả tiền. Không thể mua nguyên liệu. Quan trọng hơn, không thể gọi điện, không thể làm bất cứ điều gì.

Hoảng loạn. Cảm giác đó bóp nghẹt tôi như một chiếc thòng lọng vô hình. Tôi mở miệng, nhưng chỉ có một âm thanh "Ư...ư..." khô khốc, vô nghĩa thoát ra.

Tôi cố gắng hét lên, cố gắng báo hiệu bằng tay, nhưng cơ thể tôi run rẩy, những cử chỉ trở nên lộn xộn và không rõ ràng. Xung quanh, mọi người bắt đầu chú ý. Họ dừng lại, nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt khó hiểu, thậm chí là bối rối.

Cô gái này làm sao vậy? Tôi có thể đọc được sự đánh giá đó qua ánh mắt của họ, khi thấy một phụ nữ trưởng thành đang đứng giữa siêu thị và phát ra những âm thanh kỳ cục.

Sự bất lực dâng lên, nhấn chìm tôi. Tôi câm. Tôi không có tiếng nói. Trong khoảnh khắc này, sự khiếm khuyết của tôi không chỉ là rào cản giao tiếp, nó là sự tuyệt vọng hoàn toàn. Tôi chỉ muốn gục xuống và biến mất.

Tôi nhắm chặt mắt, nước mắt nóng hổi trực trào.

Một bàn tay nhẹ nhàng chạm lên vai tôi. "Chị ơi? Chị ổn chứ? Chuyện gì vậy? Đừng sợ." Tôi sợ hãi, mở mắt. Đứng đó, giữa đám đông tò mò và huyên náo của trung tâm thương mại, là Lisa. Cô bé sinh viên năng động hôm đó, đang mặc một chiếc áo phông màu xám đơn giản, trên tay là một tập giấy vẽ. Và con bé đang nói gì đó mà tôi chẳng thể nghe được.

Em ấy nhìn tôi. Ánh mắt không hề có sự tò mò hay đánh giá. Chỉ có sự quan tâm chân thành và một chút gì đó lo lắng rất trẻ con.

Lisa không thúc ép tôi. Thay vào đó là nhanh chóng, tinh ý, lướt mắt nhìn chiếc giỏ hàng còn dở dang của tôi, rồi nhìn vào chiếc túi xách đang mở.

Sau đó, Lisa nhìn tôi rồi mỉm cười, nụ cười chấn an đầy ấm áp và mang chiếc neo giữ tôi lại khỏi cơn hoảng loạn.

Lisa rút ra một cuốn sổ tay và cây bút chì từ túi mình. Em ấy viết nhanh, nét chữ phóng khoáng, đưa cho tôi: "Em là Lisa. Bình tình đã. Chị viết cho em biết chuyện gì đang xảy ra được không? Em ở đây."

Tôi nhìn dòng chữ, nhìn đôi mắt kiên nhẫn và bình tĩnh của em ấy. Trong khoảnh khắc tối tăm và bất lực nhất của mình, một người lạ đã xuất hiện và trao cho tôi thứ tôi cần nhất, đó chính là sự kiên nhẫn để lắng nghe sự im lặng của tôi.

Tôi hít một hơi sâu, sự run rẩy giảm dần. Tôi nhận lấy cây bút chì. Tôi không thể nói được, nhưng tôi có thể viết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro