✨Gặp nhau✨
Những ngày sau đó, cuộc sống của Quang Hùng và Hạ Thư diễn ra một cách máy móc.
Họ sống cùng một nhà, nhưng chẳng khác nào hai người xa lạ.
Bữa sáng trên bàn ăn luôn chỉ có một người.
Hạ Thư thức dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng cho cả hai, nhưng khi Quang Hùng bước ra khỏi phòng, chỉ kịp nhìn thấy một phần ăn đã nguội.
Cô chưa từng đợi cậu.
Mà cậu cũng chưa từng chủ động ngồi lại.
Bữa tối cũng thế. Hạ Thư thường ăn một mình hoặc ra ngoài cùng bạn bè. Còn Quang Hùng, nếu không làm việc đến khuya, thì cũng tự nhốt mình trong phòng riêng.
Không một ai nhắc đến chuyện đêm tân hôn.
Không ai hỏi han hay cố gắng làm bất cứ điều gì để phá vỡ bức tường ngăn cách vô hình giữa họ.
Mọi thứ cứ thế trôi qua.
Cả hai đều hiểu, họ chỉ là hai con người bị buộc vào nhau bởi một cuộc hôn nhân không xuất phát từ tình yêu.
Nhưng điều khiến Hạ Thư đau lòng nhất…
Là người đàn ông này chưa bao giờ thật sự nhìn cô.
_____________________
Tiếng gõ cửa vang lên giữa đêm khuya.
Ban đầu, rất nhẹ.
Nhưng rồi, nó dồn dập hơn.
Quang Hùng cau mày nhìn đồng hồ. Đã gần một giờ sáng. Ai lại đến vào lúc này?
Cậu bước ra mở cửa, và ngay giây phút nhìn thấy người đứng trước mặt, tim cậu như thắt lại.
Công Dương.
Bộ dạng anh thê thảm hơn bao giờ hết. Áo sơ mi nhăn nhúm, mái tóc lộn xộn, hơi thở nồng nặc mùi rượu. Đôi mắt đỏ hoe, và khi chạm đến ánh nhìn của Quang Hùng, nước mắt anh lập tức trào ra.
Không cần nói gì, chỉ cần một ánh mắt.
Quang Hùng hiểu ngay.
Anh đã chịu đựng đủ rồi.
“Quang Hùng…”
Giọng Công Dương khàn đặc, như thể chỉ cần nói thêm một chữ nữa sẽ bật khóc thành tiếng.
Anh đưa tay nắm lấy cổ tay cậu, siết chặt như thể sợ cậu sẽ biến mất.
“Đừng bỏ anh… Đừng mà…”
Giọng nói vỡ vụn, nghẹn ngào, từng câu từng chữ như một nhát dao đâm thẳng vào tim Quang Hùng.
“Công Dương…”
Quang Hùng cảm nhận được sự run rẩy của người trước mặt. Cậu chưa bao giờ thấy anh yếu đuối như thế này.
Không còn là một bác sĩ lạnh lùng, cứng rắn.
Không còn là người đàn ông lý trí luôn biết cách kiểm soát cảm xúc của mình.
Giờ đây, Công Dương chỉ còn là một người thất tình, đau khổ đến mức chẳng màng đến thể diện hay lòng tự trọng.
“Anh không cần gì hết… chỉ cần em thôi…”
Nước mắt anh rơi xuống mu bàn tay cậu, nóng hổi.
Quang Hùng cắn chặt răng.
Cậu không thể.
Cậu không thể quay lại.
Nhưng cậu cũng không thể lừa dối chính mình rằng cậu không nhớ anh, không yêu anh, không đau lòng khi thấy anh khóc lóc trước mặt mình như thế này.
Không thể kiềm nén nữa, Quang Hùng cũng bật khóc.
“Đừng làm thế… xin anh…”
Cậu siết chặt tay Công Dương, cảm nhận được sự run rẩy của anh.
“Anh phải quên em đi…”
“Không thể!”
Công Dương gào lên, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
“Em nghĩ anh có thể quên sao? Em nghĩ anh có thể sống tiếp như bình thường sao?”
“Anh đã cố rồi…”
Anh nấc lên.
“Nhưng không làm được…”
Anh không thở nổi.
Không sống nổi nếu không có cậu.
Hạ Thư ngồi trên sofa, bàn tay siết chặt vào vạt váy.
Cô không bước ra.
Không chen vào.
Không nói một lời nào.
Cô biết ngay từ khi cưới cậu, rằng trong trái tim Quang Hùng không có chỗ cho cô.
Nhưng chính mắt nhìn thấy cảnh này…
Chứng kiến chồng mình khóc vì một người đàn ông khác…
Chứng kiến người đàn ông ấy tuyệt vọng cầu xin cậu quay lại…
Trái tim cô vẫn đau đớn đến mức khó thở.
Cô phải làm sao đây?
______________________
Công Dương không nhớ rõ mình đã nói những gì.
Chỉ nhớ rằng, trong cơn say mơ hồ, anh được Quang Hùng dìu vào nhà.
Cảm giác quen thuộc này,hơi ấm của người anh yêu,khiến anh tuyệt vọng bám víu lấy.
Cửa phòng đóng lại sau lưng. Không còn ai ngoài hai người họ.
“Anh không đi đâu hết…”
Công Dương lẩm bẩm, giọng nghẹn ngào.
“Đừng đuổi anh…”
Quang Hùng thở dài, nhưng không đẩy anh ra.
“Anh say rồi.”
“Anh tỉnh.”
Công Dương chôn mặt vào cổ cậu, hơi thở nóng rực phả lên da thịt.
“Anh tỉnh lắm."
_____________________
Quang Hùng cảm nhận được hơi thở của Công Dương bên tai.
Công Dương ôm cậu rất chặt, cứ như thể nếu buông tay ra thì cậu sẽ biến mất.
“Anh yêu em…”
Quang Hùng nhắm mắt, tim như bị ai bóp nghẹt.
Cậu không nên để chuyện này tiếp diễn.
Nhưng… cậu cũng không thể đẩy Công Dương ra.
Họ im lặng rất lâu.
Cho đến khi Quang Hùng thở dài, khẽ vỗ nhẹ lên lưng anh.
“Ngủ đi.”
“…Ừm.”
Công Dương thì thầm, giọng lẫn vào hơi thở nặng nề.
Cậu biết…
Ngày mai, mọi thứ sẽ lại trở về như cũ.
Như thể đêm nay chưa từng tồn tại.
______________________
Hạ Thư đứng ngoài cửa.
Cô biết mình không nên đứng đây.
Không nên nghe.
Không nên thấy.
Nhưng bước chân lại không nhấc lên được.
Cô tự nhủ, mình không được phép ghen, không được phép đau lòng.
Cô là vợ của Quang Hùng.
Nhưng trái tim cậu ấy chưa bao giờ thuộc về cô.
Không phải đêm nay.
Không phải bao giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro