Chương 10- Kết
Chương 10: Là Của Anh, Mãi Mãi
Căn phòng tối, chỉ có ánh đèn vàng dịu hắt lên từng vết gợn trên trần nhà. Sunoo ngồi co chân trên giường, tay ôm gối, trái tim như vẫn còn vang vọng nhịp đập từ khoảnh khắc ban nãy trong phòng tập.
Cậu không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng giờ thì rõ ràng… Sunghoon đã không còn là một “người anh thân thiết” nữa. Mỗi cái chạm, mỗi ánh nhìn… đều khiến cậu bị thiêu rụi, ngợp trong một thứ cảm giác vừa lạ vừa đáng sợ.
Cửa phòng bật mở. Không cần nhìn, Sunoo cũng biết là ai.
“Em vẫn không khoá cửa,” – giọng Sunghoon trầm, khẽ khàng, nhưng mang theo cả ngọn sóng ngầm trong đó.
“Vì em biết… anh sẽ đến.”
Sunghoon bước chậm về phía giường, ánh mắt không rời cậu. Không còn giận dữ, nhưng ánh nhìn ấy – cháy bỏng, mãnh liệt, như thể muốn uống trọn lấy Sunoo.
Anh ngồi xuống bên mép giường, tay vươn ra chạm nhẹ vào cổ tay cậu. “Vẫn còn run à?”
Sunoo lắc đầu, nhỏ giọng: “Không… phải vì sợ.”
“Vì gì?” – Anh hỏi.
Cậu cắn môi. “Vì em… không kiểm soát được cảm xúc mình nữa.”
Sunghoon im lặng vài giây, rồi kéo Sunoo ngồi sát lại, đặt cậu ngồi lên đùi mình, đối diện nhau. Tay anh vòng qua eo cậu – vẫn là điểm anh luôn tìm kiếm mỗi khi chạm vào Sunoo.
“Đừng kiểm soát nữa.” – Anh cúi đầu, môi lướt trên cổ cậu. “Chúng ta đã quá lâu để trốn tránh rồi.”
Sunoo rùng mình, tay bấu vào vai anh. Hơi thở dần trở nên gấp gáp khi Sunghoon hôn nhẹ lên xương quai xanh, chậm rãi, nhưng đậm chất chiếm hữu.
> “Anh muốn em. Mỗi đêm, mỗi sáng. Mỗi lúc em cười với người khác, anh như điên lên.”
“Sunghoon…” – Cậu nức nhẹ.
“Chỉ mình anh được ôm em thế này…” – anh thì thầm, siết chặt eo cậu hơn nữa, khiến khoảng cách gần đến mức da chạm da, tim đập chạm tim.
“Chỉ mình anh… được chạm đến nơi này…”
Bàn tay anh vuốt dọc sống lưng Sunoo, rồi áp vào hông cậu – cảm giác nóng bỏng lan ra qua lớp vải mỏng.
Sunoo nhắm mắt, để mặc cho mọi cảm xúc cuộn trào. Trong lòng cậu, cuối cùng cũng rõ ràng rồi. Người duy nhất khiến cậu muốn được ôm, được hôn, được bảo vệ và bị kiểm soát… chỉ có một.
“Anh… là nhà của em.” – Sunoo thì thầm, ngực phập phồng theo từng nhịp thở dồn dập.
Sunghoon cười khẽ, ôm cậu sát vào lòng.
> “Và em… là giới hạn của anh. Là nơi anh sẽ không bao giờ để ai khác chạm vào.”
Khoảnh khắc ấy, mọi thứ ngưng đọng. Chỉ còn hai người, hai trái tim đập hòa chung một nhịp. Nụ hôn họ trao lần này không còn là sự bùng nổ của chiếm hữu – mà là lời thừa nhận, là dấu ấn cuối cùng khắc sâu lên nhau, mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro