2,

Sunoo hối hận rồi.

Em đang ngồi một mình trên giường, nơi góc phòng ký túc xá, và hối hận về mọi lựa chọn trong đời đã đưa mình đến đúng khoảnh khắc này. Em đã nghĩ cái quái gì vậy?

Sunoo rên lên một tiếng, đổ người ngửa ra đệm, hai tay che mặt để tránh tia nắng sáng len qua rèm cửa hắt vào phòng. Tệ thật. Ý tưởng này thật sự tệ, vì quá nhiều lý do.

Đầu tiên là: Park Sunghoon đến muộn. Muộn đúng mười ba phút. Và điều làm tình hình tồi tệ hơn nữa là Sunoo không hiểu vì sao trong tất cả những nơi có thể chọn để gặp, em lại chọn ngay phòng mình.

Sau khi rời đi hôm qua, Sunghoon từng đề nghị tiếp tục cuộc nói chuyện ở chỗ hắn và tất nhiên Sunoo đã cười khẩy rồi quăng lại một câu: "Ờ, mơ đi." Vậy nên, giờ em ở đây. Sunoo ngồi đó, vật vờ, trăn trở với sự thật là Park Sunghoon sắp bước vào phòng em, để nói về cái thứ–cái thứ mối quan hệ chẳng ra sao mà cả hai đang vướng vào. 

Có tiếng gõ cửa vang lên khiến Sunoo lập tức choàng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Em nuốt khan, chuyện này đang thực sự diễn ra.

"Anh đến trễ đấy," Sunoo lên tiếng chào, giọng pha chút hờn dỗi. Đây là phòng em, em có quyền. "Tôi nên bắt anh đứng ngoài vài phút cho bõ cái thời gian bị mất ấy. Anh biết không, tôi định làm thật đấy."

"Chà, chào em nha, Kim," Sunghoon tặc lưỡi rồi cứ thế bước vào phòng Sunoo. Ánh mắt hắn lướt quanh một vòng đầy tò mò. "Lỗi của anh. Gần đây chẳng còn chỗ nào đỗ xe, anh phải đi bộ cỡ mười phút mới tới được chỗ này đấy."

"Anh sống ngoài ký túc xá à?" Sunoo hỏi quá nhanh, đến mức chính em cũng hơi ngạc nhiên. Em không nghĩ mình lại quan tâm, nhưng có vẻ trong tiềm thức thì có.

"Ừ," Sunghoon nói, rồi tựa lưng vào cánh cửa vừa khép lại sau lưng. "Anh có một căn hộ nhỏ gần khu trường học. Nhỏ thật nhưng mà với sinh viên thì cũng ổn áp."

"À..." Sunoo mấp máy môi, gật đầu. Em không biết điều đó.

"Anh còn có cả xe hơi nữa hả?"

Sunghoon thấy Sunoo tò mò liền hơi nhướng mày lên, khóe môi cong thành một nụ cười thích chí. Tất nhiên, hắn không bỏ lỡ cơ hội để trêu chọc. Hắn bước lại gần hơn một chút, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch.

"Gì vậy, giờ là lúc nói chuyện giàu nghèo à?" hắn hỏi, tay đút vào túi sau quần jeans.

"Cứ như thể tôi quan tâm lắm ấy," Sunoo lườm một cái, định đổi chủ đề vì cũng thấy mình hơi nhiều chuyện quá đà. "Ngồi đi, tôi không đến mức độc ác đâu."

Ngạc nhiên là Sunghoon nghe theo thật. Có lẽ do mệt vì vừa đi bộ một đoạn dài từ chỗ đỗ xe đến đây. Hắn kéo chiếc ghế ở bàn máy tính của Sunoo ra và ngồi xuống một cách thoải mái. Ánh mắt nhìn Sunoo đầy chờ đợi, còn em thì biết rõ mình phải mở lời trước, dù gì cũng là người đã đề cập đến "ranh giới" từ hôm qua.

Sunoo hắng giọng, rồi dịch người ngồi sát mép giường, đối diện thẳng với Sunghoon.

"Thế này nhé," em mở đầu. "Tôi có làm một danh sách."

"Gì cơ?" Sunghoon cau mày, trông vừa ngạc nhiên vừa bối rối.

"Ừ, Park," Sunoo nhíu mày, cơn đau đầu như đang âm ỉ đến gần. "Tôi lập danh sách, được chưa? Không có chuyện tôi làm việc này mà không lên kế hoạch trước đâu."

"Bọn mình có thể cứ tự nhiên như người bình thường rồi để mọi thứ thuận theo dòng chảy, em biết điều đó mà, đúng không?" Sunghoon cố tình nói với giọng trêu chọc. Đúng là cái đồ phiền phức.

"Dứt khoát là không nhé," Sunoo bắt đầu lý giải. "Nếu với anh chuyện khoe tôi ra trước mặt người yêu cũ dễ dàng như vậy thì tùy, tôi không can. Nhưng tôi nhất quyết không để chuyện này đổ bể ngay trong đêm cưới của chị tôi. Chúng ta phải đảm bảo mọi thứ được thực hiện chỉnh chu."

Sunghoon không ngắt lời, vì thừa biết Sunoo sẽ còn nói tiếp.

"Vậy nên tôi mới làm danh sách. Ranh giới, nhớ chứ?"

"Anh nhớ mà, Kim." Sunghoon nhanh tay lấy tờ giấy khỏi tay em và Sunoo lập tức kêu lên một tiếng phản đối nhỏ, không ngờ hắn lại giật nhanh như vậy.

"Để xem nào..." Sunghoon nói, ánh mắt lướt qua trang giấy, khóe môi cong lên đầy hứng thú.

Sunoo ngồi im, đợi Sunghoon đọc xong, dù gì thì hắn cũng đã giật lấy tờ giấy rồi. Đôi mắt Sunghoon lướt nhanh qua từng dòng, và theo từng giây trôi qua, chân mày hắn nhíu chặt lại. Sunoo bắt đầu lo lắng rằng danh sách của mình nghe quá ngớ ngẩn nhưng rồi em chợt nhớ ra em không quan tâm. Nếu Sunghoon không đồng ý, thì thôi. Kết thúc ở đây.

Đúng không? Đúng rồi.

"Không ôm, không hôn," Sunghoon đọc to vài mục. "Sunoo, em có biết sẽ không ai tin là tụi mình đang yêu nếu không có tí hành động thân mật nào chứ?"

"Ờ thì..." Sunoo cảm thấy hai má mình bắt đầu nóng lên. Em ho nhẹ một tiếng và đưa tay chỉ xuống dòng thứ ba trong tờ giấy. "Tôi có ghi là 'được nắm tay' ở cuối mà, thấy không?"

"Ờ, rồi cấm sạch sẽ mọi thứ còn lại trên đời," Sunghoon cười khẩy, gập đôi tờ giấy lại rồi đẩy ghế sát hơn về phía giường Sunoo. "Sẽ dễ hơn nếu em viết danh sách mấy thứ được phép làm, anh cá là đếm chưa hết một bàn tay."

Sunoo chùn người xuống và nuốt khan, bây giờ thì em quá ngại để dám nhìn thẳng vào Sunghoon.

"Em thử tưởng tượng đi, đến đám cưới trong ba tuần nữa mà anh không được ôm em trước mặt cả nhà em, hay chí ít là hôn nhẹ lên má—em nghĩ coi chuyện đó nghe có hợp lý không?"

"Muốn hôn tôi dữ vậy sao, Park?" Sunoo cố vặn lại để giấu đi sự ngượng ngùng.

"Em mà không thích thì chắc trời sập," Sunghoon đảo mắt rồi cười khẩy, lần thứ bao nhiêu trong chưa đầy mười phút. Sunoo thật sự bắt đầu thấy nhức đầu vì cái điệu cười đó. "Ý anh là—cái này gò bó quá rồi, mình cần tìm điểm chung, hiểu không?"

Dù rất ghét phải thừa nhận, nhưng Park Sunghoon nói đúng. Họ phải trông ít nhất cũng giống một cặp đôi, đặc biệt là trong đám cưới, chị gái Sunoo nhạy lắm, thể nào cũng nhận ra nếu hai người cứ cư xử như người dưng.

"Vậy..." Sunoo hắng giọng, cố giữ vẻ bình tĩnh. "Vậy anh nghĩ thế nào thì vừa đủ?"

"Anh đã nói rồi mà," hắn đưa tay chạm vào tay Sunoo đang đặt trên đùi. Cả người Sunoo bỗng khựng lại vì cái chạm bất ngờ đó, em lập tức cố tìm một điểm nào đó phía sau khuôn mặt Sunghoon để nhìn vào, giờ mà dám nhìn thẳng thì tiêu. "Anh sẽ nắm tay em, nhảy cùng em, làm quen với cả nhà em. Anh sẽ là người bạn trai hoàn hảo, Kim à." Hắn lật ngửa bàn tay Sunoo rồi đặt tay mình lên so kích cỡ. "Miễn là em cũng chịu phối hợp với anh."

Sunoo thở dài. Đúng là cái kiểu đáng ghét đó của hắn vẫn còn nguyên. Sao em lại hy vọng gì khác chứ.

"Biết ngay mà," Sunoo rút tay lại, nhưng rồi cảm thấy lạnh đi một chút vì mất hơi ấm. "Thế điều kiện của anh là gì?"

"Nếu mà cứ theo cái danh sách đáng yêu của em thì vụ này toang sớm thôi, cưng à," Sunghoon vừa nói vừa đưa ngón tay lướt qua môi, rồi ngả người ra sau. "Anh cần em để cho anh diễn, để mọi người tin là chúng ta yêu nha, đó mới là mục đích chính đó?"

"Biết rồi, ông thần," Sunoo gắt nhẹ, stress đến độ muốn đập đầu vào tường. "Ý tôi là cụ thể, anh muốn gì?"

"Đầu tiên hết, em phải buông tha cái vụ ghét anh đi đã," hắn giơ cả hai tay lên như thể đầu hàng. "Đừng gọi anh là 'Park' nữa, ít nhất thì dùng 'hyung' đi," Sunghoon búng lưỡi. "Hay gọi gì em thích cũng được, miễn là bỏ cái mặt ghét bỏ đó xuống."

"Đó không phải diễn đâu, tôi thật sự không ưa nổi anh," Sunoo đáp lại tỉnh bơ, khiến Sunghoon chỉ biết đảo mắt chịu thua. "Nhưng mà, nếu tôi chỉ gọi anh bằng tên thì sao?" Sunoo nghĩ đó có lẽ sẽ tự nhiên hơn nếu họ muốn làm người ta tin là đang hẹn hò.

"Sunghoon."

Căn phòng bỗng yên lặng đến ngột ngạt, như thể một giây kéo dài cả năm. Sunoo bắt đầu thấy hối hận vì đã đề nghị chuyện gọi tên, có lẽ điều đó quá riêng tư, quá thân mật để giả vờ như không có gì.

May thay, chính Park Sunghoon là người phá vỡ khoảng lặng. Sunoo nghĩ bản thân chắc chẳng thể mở lời nổi nếu phải là mình.

"Cái đó thì...," hắn tránh ánh nhìn của Sunoo, giọng nhỏ đi thấy rõ. "Cũng được đó."

"Rồi, ghi nhận," Sunoo đứng dậy, đi về phía bàn học phía sau lưng Sunghoon. Em có thể cảm nhận rõ ánh mắt hắn dõi theo từng cử động của mình khi chiếc ghế xoay cứ lọc cọc chạy theo sau—hắn đúng là kiểu người thích nhìn chằm chằm người khác, em nghĩ thầm. "Còn gì nữa?"

Sunoo với tay lấy cuốn lịch ghi chú, xé đại một trang để bắt đầu một danh sách mới toanh. Dù Park Sunghoon có thích hay không, chuyện này nhất định phải có danh sách. Sunoo không quan tâm.

"Anh muốn em bắt đầu ăn trưa với anh," Sunghoon nói.

"Gì cơ?" Sunoo quay lại giường, ngồi bắt chéo chân. "Không đời nào tôi ngồi ăn cùng mấy người trong đội bóng rổ. Bọn họ chắc chắn sẽ soi mói tôi cho mà xem, anh thừa biết điều đó."

"Họ sẽ không dám nói gì đâu nếu em là 'người của anh', cưng ơi," Sunghoon cười phá lên như thể điều đó là hiển nhiên. "Không đứa nào dám mở miệng đâu."

Sunoo có thể đoán được liệu Sunghoon đang thật sự tử tế, cố trấn an em về nỗi bất an này, hay đơn giản chỉ đang khoe mẽ. Và em cá là trường hợp thứ hai—xét hoàn cảnh hiện tại thì nghe hợp lý hơn nhiều so với giả định đầu tiên.

"Rồi rồi, anh chàng ngầu lòi, dù tôi có cảm động đến đâu thì ăn trưa với anh vẫn là điều không thể," Sunoo gõ gõ cây bút lên đùi trần, em đang mặc chiếc quần short đen dùng cho buổi tập nhảy. "Nghĩ cái khác đi."

Sunghoon cứ than thở mãi, nhưng Sunoo không nhượng bộ chỉ vì hắn cư xử như một đứa con nít. Em đã có cả năm trời luyện tập với cái kiểu đó rồi, làm bạn với Jay ít ra cũng giúp ích được điều gì đó, Sunoo nghĩ vậy.

"Vậy nếu chỉ có hai đứa mình thì sao?" Người lớn hơn đột ngột đề xuất. Trong đầu Sunoo lập tức hiện lên viễn cảnh phải ngồi ăn trưa với Sunghoon nguyên cả một tiết. "Không đội bóng rổ, chỉ hai ta thôi—ý anh là, ừm, anh chưa từng làm thế với bạn gái cũ đâu, cô ta mà biết chắc phát điên lên mất."

À, phải rồi. Vẫn còn vụ người yêu cũ. Kỳ lạ là Sunoo lại quên khuấy mất chi tiết đó trong một khoảnh khắc.

"Ờm..." Em lưỡng lự trước lời đề nghị. Thôi kệ, Sunoo nghĩ, đến nước này rồi thì còn đường lui gì nữa đâu. "Nghe được đấy. Ổn. Làm vậy đi."

"Hoàn hảo," Sunghoon nói rồi nghiêng người đọc qua tờ giấy mà nét chữ gọn gàng của Sunoo đang dần phủ kín. "Giờ nói đến chuyện thể hiện tình cảm nơi công cộng nha," hắn tiếp lời, và ánh mắt của Sunoo lập tức đảo lên nhìn người đối diện. Đây là một trong những điều cần có ranh giới rõ ràng. "Anh sẽ không làm gì khiến em thấy không thoải mái," Sunghoon nhìn em chăm chú. "Nhưng em phải hứa là sẽ không giật bắn lên mỗi lần anh chạm vào em. Làm vậy thì ai nhìn cũng biết là giả."

Sunoo thật sự không quen với việc bị chạm vào. Nhất là những cái chạm thân mật. Nên em cũng chẳng biết phải phản ứng sao trước thái độ thản nhiên của Sunghoon về chuyện đó.

Em nhắm mắt lại, khẽ bật cười với chính mình—thật buồn cười. Ai mà ngờ, đây lại là cách Sunoo "bắt đầu" một mối quan hệ đầu đời. Và càng tréo ngoe hơn nữa, người mà em phải học cách quen với việc đụng chạm lại chính là Park Sunghoon. Trớ trêu chưa.

"Em cười gì thế?" Giọng của Sunghoon vang lên khiến Sunoo nhớ ra rằng hắn vẫn đang ngồi ngay trước mặt mình. Em nên trả lời, Sunoo không phải kiểu người hay phớt lờ người khác.

"Không có gì, chỉ là..." Em cố nói cho ra vẻ tự tin. "Tôi cần phải làm quen, thế thôi." Em nói thật lòng, dù có thể Sunghoon không xứng đáng với điều đó. "Khác với những gì anh tưởng, tôi không phải kiểu người hay ôm hôn linh tinh."

"Vậy thì anh may mắn quá còn gì." Sunghoon buông lời tán tỉnh khiến Sunoo không đoán nổi hắn đang nghĩ gì.

Em thật sự không chắc nên phản ứng thế nào trước sự thẳng thừng của Sunghoon.

"Đứng lên." Hắn tiếp lời và đưa tay ra với Sunoo. Lại bắt đầu ra lệnh nữa rồi, Sunoo nghĩ.

"Này, Park, thật sự là—" Sunoo vừa định phàn nàn thì đã bị ngắt lời bởi giọng kiên quyết kia.

"Cứ làm đi, Sunoo." Hắn nhấn mạnh và không để em nói hết câu.

Sunoo đành nghe theo, vì, ừ thì, em vốn dễ bị thuyết phục. Có lẽ em thật sự không giỏi nói "không" với người khác.

Hay là chỉ riêng với Sunghoon?

Dù sao thì, cũng chẳng quan trọng.

Sunoo đứng dậy, chân trần trên sàn, và chờ. Em chỉ đứng đó chờ, vì vốn là người kiên nhẫn, nhưng dù vậy, Sunoo vẫn chẳng hiểu vì sao mình lại đồng ý.

Sunghoon bước lại, đứng ngay trước mặt em, và chỉ lúc này Sunoo mới để ý thấy sự chênh lệch chiều cao giữa hai người rõ ràng đến thế nào. Nếu muốn đưa mặt lại gần mặt Sunghoon, chắc em sẽ phải nhón chân lên một chút.

Không phải là em đang nghĩ tới chuyện đó lúc này hay gì đâu.

Sunghoon nhìn xuống em, ánh mắt nặng trĩu dừng lại trên dáng người nhỏ nhắn của Sunoo. Cái nhìn ấy khiến em thấy bồn chồn một cách không cần thiết, Sunoo muốn mở miệng, muốn nói gì đó, vì thật lòng mà nói, chuyện này thật nực cười. Họ đâu có đang làm gì đâu cơ chứ.

Bất ngờ, nhưng lại vô cùng mượt mà, cánh tay phải của Sunghoon vòng qua eo Sunoo, kéo em lại gần hơn vài bước. Sunoo hít mạnh một hơi vì cái chạm bất ngờ, lỡ bật ra một tiếng rên khe khẽ khi lồng ngực em chạm nhẹ vào người Sunghoon. Em cảm nhận rất rõ bàn tay của người kia áp qua lớp áo mình, bởi làn da bên dưới nóng rực đến mức Sunoo không biết phải làm gì.

"Thả lỏng đi," Sunghoon thì thầm, nhưng lời ấy chẳng giúp ích gì.

"Anh sẽ chạm vào em," tay còn lại của hắn lần theo cánh tay Sunoo, rồi đan vào tay em. "Như thế này." Hắn nâng tay em lên chậm rãi, như thể họ đang chuẩn bị cho một điệu slow dance.

Thì ra đây là điều hắn định làm.

Dù đã hiểu, hơi thở của Sunoo vẫn chưa ổn định lại.

"Trong đám cưới, anh sẽ chạm vào em như thế này," Sunghoon giải thích, tay siết nhẹ vòng eo nhỏ nhắn. "Nhưng em phải tự nhiên, Sunoo," Khi Sunoo cuối cùng đủ can đảm ngẩng đầu lên, em bắt gặp ánh mắt của Sunghoon đang dõi theo mình.

"Anh không cắn em đâu, nhớ không?"

"Nhưng trông anh thì giống lắm đấy," Sunoo lỡ lời, nói nhỏ. "Sunghoon."

Tên của hắn nghe thật hay khi được thốt ra từ miệng Sunoo.

"Thì..." Sunghoon ghé sát môi vào tai Sunoo, em khựng lại, siết chặt lấy tay hắn hơn trước. "Chỉ khi em biết cách cầu xin thật tử tế."

"Anh đúng là không thể ưa nổi." Sunoo bật cười khinh khỉnh.

"Rồi em sẽ quen thôi." Sunghoon đáp lại với một giọng mỉa mai, rồi đặt tay Sunoo đặt lên vai mình. Giờ đây, khi tay kia đã rảnh, hắn nhẹ nhàng áp lòng bàn tay lên má Sunoo, nâng cằm em lên khi Sunoo cố tránh ánh nhìn của hắn.

Sunoo không còn thở được nữa.

"Thấy chưa? Không tệ đến thế mà," Ánh mắt Sunoo bất giác bám theo ánh nhìn của Sunghoon như đang tìm kiếm một nơi nương náu.

"Anh sẽ báo trước mỗi lần định làm gì như thế này. Em không cần phải lo đâu, tình yêu à."

Sunghoon kết thúc điệu nhảy bằng một cú xoay người nhẹ khiến Sunoo quay tròn một vòng. Và em bắt đầu tự hỏi liệu có phải chỉ mỗi mình cảm thấy bầu không khí giữa họ đang căng như dây đàn.

Dù thế nào đi nữa, Sunoo ghét tất cả mọi thứ.

Em ghét cái việc mình không hoàn toàn ghét cảm giác được Sunghoon chạm vào khi nãy, nhưng càng ghét hơn việc với Sunghoon thì những điều như thế lại dễ dàng và tự nhiên đến vậy.

Em thấy xấu hổ kinh khủng vì mình thiếu kinh nghiệm, và có chút giận bản thân vì lại để mình dính dáng đến một người như hắn, nhưng Sunoo cũng không hẳn muốn rút lui khỏi thỏa thuận này.

Họ đã có một danh sách.

Sunoo biết mình có thể chịu đựng được. Và em cũng thừa hiểu rằng phần lớn cảm giác khó chịu lúc này sẽ tan biến hết vào sáng mai. Thế nên, xét cho cùng thì cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

"Anh phải đi đây," Sunghoon nói, kéo Sunoo trở lại thực tại. "Nhưng trước khi anh đi, anh cần biết chúng ta đã chấp nhận này thỏa thuận đúng không?"

Thực lòng thì bây giờ chẳng còn gì nhiều để nói nữa, lời lẽ trong Sunoo đã cạn kiệt.

"Ừ," Em đáp. "Đúng."

"Mai em học chung với Jay tiết trước giờ ăn trưa đúng không?" Sunghoon hỏi, và Sunoo chỉ khẽ gật đầu, em không định hỏi vì sao hắn lại biết điều đó.

"Anh sẽ đến đón em ở đó, mình có thể cùng nhau đi ăn."

"Ừ," Sunoo thở dài. Ừ thì, đây sẽ là cuộc sống của em trong ba tuần tới.

"Tôi sẽ có mặt."

Sunghoon khoác lại áo lên vai rồi ung dung bước ra cửa. Sunoo lặng lẽ đi phía sau, cẩn thận bước đều theo nhịp chân của Sunghoon.

Sunghoon mở cửa nhưng không rời đi ngay.

Hắn ngoảnh đầu lại nhìn Sunoo, rồi giơ tay lên gạt một lọn tóc rơi lòa xòa trước mắt em, những khoảnh khắc như thế này khiến Sunoo nhận ra rằng có lẽ Sunghoon thật sự tin hắn là nam chính trong một bộ phim tình cảm lãng mạn nào đó.

Sau khi chỉnh lại mái tóc cho em, Sunghoon còn trơ trẽn nháy mắt một cái rõ điệu.

"Đừng lo, cưng à," hắn nói. "Anh sẽ không đến muộn đâu."

"Anh nên thế." Sunoo đáp, không quên bồi thêm ánh nhìn sắc lẻm.

Khi Sunghoon quay người rời đi, bóng hắn khuất dần nơi cuối hành lang ký túc xá, Sunoo mới buông ra một hơi thở dài, nặng nề, một hơi thở mà em thậm chí không nhận ra mình đã nén lại từ lúc Sunghoon bước vào phòng.

Không ổn rồi.

Em biết mà, em linh cảm chuyện này sẽ không kết thúc yên ổn đâu.

***

"Vậy là hết rồi hả?" Jay giả vờ phẫn nộ. "Cái gọi là buổi luyện tập của em chỉ là khiêu vũ trong cái phòng ký túc xá bừa bộn kia á?"

"Anh nói chuyện cho cẩn thận đấy," Sunoo lườm rồi đưa tay đẩy cánh tay Jay ra khỏi bàn mình. "Phòng em không hề bừa."

Trong giờ học, Sunoo đã kể với Jay về cuộc gặp mặt kỳ lạ với Sunghoon tối qua. Em nghĩ nếu mình không kể, thì Jay chắc chẳng bao giờ biết chuyện đâu, Sunghoon vốn chẳng phải kiểu người thích tâm sự này nọ.

Việc kể lại khiến Sunoo nhận ra sự kỳ quặc của cả tình huống đó. Em chắc chắn là mình không hề thức trắng cho đến khi chuông báo thức reo vào sáng nay chỉ để nghĩ về việc hôm nay có lẽ sẽ là ngày đầu tiên của một tháng sống trong mớ hỗn độn. Thật đấy, em thề là không có.

Dưới mắt em là một lớp kem che khuyết điểm, cố gắng che đi quầng thâm rõ mồn một, như thể giúp em che đậy luôn cả phiên bản sự thật của câu chuyện.

"Với lại, em cũng chẳng gọi đấy là 'tập luyện' đâu," Sunoo lẩm bẩm, cúi đầu xuống, một tay đưa lên gãi sau gáy. "Giống kiểu biểu diễn mẫu hơn? Em cũng chẳng rõ nữa."

"Trời đất, nó sến quá đi mất," Jay rùng mình thì thào, nhưng vẫn tiếp tục câu chuyện. "Thế là hôm nay em không ăn trưa với anh à?"

Sunoo thở dài. "Chắc vậy," em đáp. "Park muốn gây ấn tượng mà, lúc nào cũng phải làm màu cho thiên hạ chú ý."

"Thôi nào," Jay chuẩn bị phản bác lần nữa. "Dù sao thì nó cũng đang giúp em mà."

"Ừ thì đúng là vậy," Sunoo hơi nâng giọng một chút, rồi giật mình vì sợ giáo sư nghe thấy. May mà không. "Em cũng chẳng mong gì hơn thế đâu."

Tới lúc Jay và Sunoo chuẩn bị ra về, em hít một hơi thật sâu và âm thầm hy vọng cú ngã lần này sẽ không đau như mình tưởng. Sunghoon đã nói là sẽ không đến muộn, Sunoo phải bước ra khỏi cánh cửa thôi.

Vừa bước ra ngoài, Sunoo lập tức nhìn thấy Sunghoon đang đứng cạnh máy bán hàng tự động bên kia hành lang. Mái tóc bạc được chải chuốt hoàn hảo, và hắn vẫn mặc chiếc hoodie tối qua. Trông hắn nhìn khá ổn, và ý nghĩ đó khiến Sunoo khẽ rùng mình.

Sunghoon nhanh chóng phát hiện ra em ở ngay khung cửa. Một nụ cười thoáng hiện nơi khóe môi khi ánh mắt hắn chạm vào ánh nhìn của Sunoo. Hắn băng qua dòng người đang vội vã đổ xô về phía căng tin, thu hút không ít ánh mắt tò mò khi tiến lại gần Sunoo.

"Chào em, cưng à," Sunghoon cất tiếng khi đến gần. Sunoo gần như đã chuẩn bị tinh thần cho cái nháy mắt của người kia, em đã bắt đầu chịu được vài kiểu hành xử quen thuộc của hắn. Và đúng như dự đoán, cái nháy mắt xuất hiện, hoàn toàn không bất ngờ.

"Anh đã nói là sẽ không đến muộn mà," Sunghoon nói thêm, giọng đầy tự tin.

Sunoo bật cười khẽ trước câu nói có phần ngạo nghễ ấy, rồi cảm nhận được bàn tay của Sunghoon trượt dọc cánh tay mình, cuối cùng chạm vào tay em. Họ đan tay vào nhau, và lạ thay, với Sunoo, cảm giác ấy không còn quá xa lạ nữa.

"Đi thôi," Sunghoon lên tiếng, bắt đầu bước đi, không quên chắc chắn rằng Sunoo vẫn đi sát bên cạnh. Hai người bước đều nhau, từng bước một. "Anh đói rồi."

Họ sóng bước, tay trong tay.

Sunoo chợt nhận ra, như mọi lần, em đã đúng. Park Sunghoon là kiểu người luôn thích thu hút sự chú ý. Em biết người kia thích trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn, điều đó thật sự quá rõ ràng.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ, cái nhìn vừa ngạc nhiên vừa tò mò.

Sunoo cố giữ vững dáng vẻ, nhưng tình cảnh hiện tại khiến em không khỏi thấy ngượng nghịu. Em chưa bao giờ nhận ra rằng Sunghoon lại nổi tiếng đến vậy. Dù vậy, em vẫn khẽ lắc đầu để xua đi suy nghĩ ấy. Em không còn là một đứa trẻ nữa. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

"Những người kia nhìn tôi như thể muốn xé xác tôi ra ấy," Sunoo lẩm bẩm khi cả hai ngồi xuống một trong những chiếc bàn khuất nhất trong căng tin. Sunghoon ngồi đối diện em, mà thật ra, như thế lại tốt. Ngồi thế này, em có thể ngắm rõ gương mặt hắn hơn. "Họ không thấy mình trông đáng sợ đến mức nào à? Thật đấy."

Sunghoon bật cười, tiếng cười nghe thật lòng và vang lên ấm áp vang lên khiến tai Sunoo như ửng hồng. Em khẽ cắn môi, rồi bắt đầu trộn cơm với một món ăn phụ, tránh ánh mắt Sunghoon.

"Em làm tốt lắm," Sunghoon đột ngột nói. Sunoo lập tức ngừng đảo mì, ngẩng lên lắng nghe phần tiếp theo.

"Lúc anh nắm tay em khi nãy, em phản ứng rất ổn."

"Trước đó tôi cũng đâu đến nỗi nào." Sunoo khẽ đáp, môi lẩm bẩm, mắt ánh lên một chút gì đó khi nhớ lại buổi gặp đặc biệt hôm qua giữa hai người.

"Ừ, biết rồi," Sunghoon nói, rồi gắp một miếng thịt cốt lết đặt sang bát của Sunoo. "Nhưng mà lần này tốt hơn thật. Cứ nhận lời khen đi, Sunoo."

Em không biết phải đáp lại thế nào, cả với lời nhận xét đó, lẫn hành động bất ngờ gắp đồ ăn cho mình. Sunoo chỉ khẽ gật đầu, rồi lí nhí nói một câu "Ăn ngon miệng nhé." Dù có chút gắt gỏng, em vẫn giữ phép lịch sự.

"Thế này," Sunghoon lại lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng, và Sunoo thật sự biết ơn vì hắn luôn có thể làm điều đó một cách tự nhiên như không. "Về cái đám cưới ấy..."

Sunoo cắn một miếng thịt vừa được cho, rồi khẽ ngân một tiếng mũi, ra hiệu cho Sunghoon tiếp tục nói.

"Bọn mình sẽ nói gì khi đến đó? Ý anh là mấy câu chuyện quen thuộc mà các cặp đôi hay kể ấy."

"Tôi nghĩ sẵn rồi," Sunoo đáp, giọng đầy tự hào. "Anh sẵn sàng chưa?" Em hỏi, đôi mắt lấp lánh tinh nghịch như một đứa trẻ sắp bày trò.

"Nói đi." Sunghoon đặt đũa xuống mép bát, nghiêm túc lắng nghe phần "diễn văn" của Sunoo.

"Bọn mình gặp nhau ở đây, tất nhiên rồi, thông qua bạn chung là Jay," Sunoo bắt đầu giải thích. "Ban đầu mình không thân lắm, họ sẽ tin điều đó, vì tôi chưa bao giờ nhắc đến anh trước đây. Bọn mình thân hơn vào kỳ nghỉ hè, khi cả hai đều ở lại trường, rồi bắt đầu hẹn hò tầm hai tháng trước," em tiếp tục, và Sunghoon dường như đang theo sát mạch suy nghĩ của em. "Tính đến lúc dự đám cưới là vừa tròn ba tháng bên nhau, nên nhớ mà cư xử cho hợp."

Sunghoon chỉ khẽ ừ, không phản hồi gì thêm. Sunoo bắt đầu thấy hơi lạc lõng, dù em luôn nghĩ rằng mỗi khi im lặng, Sunghoon trông như một nhà thơ, thì vẫn có những điều em cần nghe từ người kia để toàn bộ kế hoạch này vận hành trơn tru. Sunghoon cũng phải nói gì đó chứ. Ít nhất là lúc này.

"Sao vậy?" Sunoo hỏi, đầy chờ đợi. "Không hợp lý à?"

"Không phải vậy," cuối cùng Sunghoon cũng lên tiếng, khẽ lắc đầu. "Nó hợp lý quá mức, Sunoo à."

"Thì sao?" Sunoo hỏi lại, vẻ hoang mang. Em chẳng hiểu nổi nét thất vọng lẩn khuất trong giọng nói của Sunghoon. "Chẳng phải mục tiêu là thế còn gì?"

Sunghoon nhìn em chằm chằm, im lặng đến mức như thể mọi âm thanh xung quanh đều tắt hẳn. Trong khoảnh khắc ấy, Sunoo tranh thủ đảo mắt quanh căn phòng, lần đầu tiên kể từ khi họ ngồi xuống. Điều đầu tiên em thấy là Jay đang ngồi cùng Heeseung ở một bàn nhỏ phía bên kia căng tin, và trông anh như chú nai vàng bị đèn pha rọi trúng, Jay cười gượng với Sunoo và giơ ngón tay cái, chắc hẳn anh đã theo dõi mọi chuyện từ đầu.

"Đi hẹn hò đi," Sunghoon buột miệng nói. "Một buổi thật sự."

Tuyệt thật. Mọi chuyện cứ liên tục tốt đẹp lên thế này đấy.

"Anh đang nói cái gì vậy?" Sunoo thở dài, hoàn toàn không theo kịp.

"Không thể nào thuyết phục người ta rằng tụi mình đã yêu nhau ba tháng mà còn chẳng biết gì về nhau," Sunghoon giải thích, và dù Sunoo chẳng muốn thừa nhận, thì hắn nói đúng thật. "Nên, bắt đầu thôi. Anh sẽ đưa em đi chơi, người đẹp ạ."

"Tôi từ chối đi bất cứ đâu với anh, trừ khi thật sự cần thiết cho—cho cái thỏa thuận này," Sunoo đảo mắt, giọng chán nản. "Tôi đã liệt kê rõ ràng rồi đấy!"

Sunghoon phá lên cười ngay trước mặt em, tất nhiên rồi. Vẫn là đồ khốn như mọi khi.

"Biết không, khối người sẽ phát điên vì được anh đối xử như em bây giờ đấy," Sunghoon vừa nói vừa nhét nguyên một lá xà lách vào miệng. "Anh đang giúp em mà em toàn xúc phạm anh."

"Ừ, vâng, tâu bệ hạ," Sunoo đảo mắt, rõ ràng là Sunghoon đang sống trong thế giới hoang tưởng của riêng mình. "Không có chuyện đó đâu."

"Thế thì, cưng à," Sunghoon chọc nhẹ vào má Sunoo bằng ngón tay, "chuẩn bị tinh thần để mọi người nhận ra em ghét anh tới mức nào ở cái đám cưới ấy đi. Em sẽ không lừa được ai đâu."

Và thế là Sunoo phát hiện ra một điều khác mà em cũng ghét không kém gì Park Sunghoon. Đó là việc Park Sunghoon nói đúng. Không cần thiết phải đúng lúc này, đúng cái chuyện này. Chỉ cần để yên cho Sunoo tự lo thôi mà.

Em nhắm mắt lại, thở hắt ra.

"Nghe này," Sunoo lên tiếng, giọng đắn đo. "Không đi hẹn hò, nhưng ta có thể, ờm, chơi trò 20 câu hỏi?"

Phải mất một lúc Sunghoon mới phản ứng lại lời đề nghị của Sunoo. Mắt hắn bỗng cong lên như trăng lưỡi liềm, rồi lại phá lên cười vào mặt em. Quá phiền, Sunoo liền chộp lấy chiếc khăn ăn bên cạnh cốc nước và ném thẳng vào mặt người kia. Thật sự quá đáng ghét.

"Đừng có cười tôi nữa," Sunoo gằn giọng thì thầm, vẫn nhớ là họ đang ở nơi công cộng. "Đồ đáng ghét."

"Lỗi của anh," Sunghoon nói trong lúc liếm môi, lời xin lỗi nửa vời không giấu được vẻ thích thú. "Em dễ thương lắm đấy, Sunoo, thật đó."

Mặt Sunoo lại đỏ bừng, và em ghét cái cảm giác không thể kiểm soát nổi những phản ứng như vậy.

"Được rồi, ta chơi trò đó cũng được," Sunghoon nói, rồi nghiêng đầu. "Nhưng trước hết, anh muốn đưa em đến một nơi."

Sunoo nhướn mày nghi ngờ.

"Không phải là hẹn hò đâu, nhưng dù có là thế thì em cũng nên bắt đầu ghi nhận chút công lao của anh đi chứ, làm ơn."

"Tuỳ anh," Sunoo đáp, rồi đẩy cái đĩa của mình ra xa. Em hầu như chưa ăn gì, nhưng cũng chẳng còn thấy đói nữa.

"Đi đâu vậy?"

"Đừng lo," Sunghoon vừa gom bát đĩa để dọn bàn vừa đáp. "Anh sẽ tới đón em ở ký túc xá lúc sáu giờ, sau giờ học." Hắn nói như thể Sunoo có quyền lựa chọn vậy. "Nhớ mặc đồ ấm vào."

Sunghoon vắt ba lô qua một bên vai rồi đứng dậy một cách nhẹ nhàng, thuần thục. Bằng tay phải, hắn thu dọn đống lộn xộn trên bàn, chuẩn bị mang đi bỏ đúng chỗ, còn tay trái thì lặng lẽ đưa về phía Sunoo, chờ em nắm lấy như thể đó là điều đương nhiên, vì giờ là lúc họ sẽ cùng nhau rời khỏi đây.

Sau một giây ngắn ngủi ngập ngừng, Sunoo nuốt khan và đưa tay ra. Ngay lập tức, em lại được nhắc nhớ về cái cảm giác ấm áp từ cơ thể của Sunghoon, ấm đến mức khiến em thấy hơi choáng váng.

Không cần hỏi han gì, Sunghoon dắt Sunoo đến tận lớp của Giáo sư Choi ở tầng ba. Khi Sunoo hỏi lớp tiếp theo của hắn ở đâu, Sunghoon không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn em rồi quay người chạy xuống hành lang, nhảy bậc cầu thang mà đi về phía lớp học của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro