No chance to escape

Bầu trời chiều hôm ấy khoác lên mình một màu xám xịt đến ngột ngạt. Mây đen kịt, vần vũ nặng nề như tấm chăn bông cũ kỹ, bám đầy bụi bặm và ẩm mốc, sắp sửa đổ ụp xuống thành phố. Mưa chưa rơi, nhưng không khí đã đặc quánh hơi ẩm, mang theo cái se lạnh đầu mùa len lỏi qua từng lớp áo, khiến người ta bất giác rùng mình.

Sunoo đến lớp học thể chất sớm hơn thường lệ gần nửa tiếng. Nhà thi đấu vắng lặng, chỉ có tiếng gió rít từng cơn qua những khe cửa chưa đóng kín, tạo nên những âm thanh u u như tiếng thở dài não nề. Cậu chọn một vị trí trên hàng ghế khán đài bằng nhựa lạnh lẽo, ở một góc khuất ít ai để ý. Cái lạnh từ mặt ghế truyền qua lớp quần vải, len lỏi vào da thịt, nhưng cậu chẳng mấy bận tâm. Sunoo cắm tai nghe vào điện thoại, nhưng rồi lại để mặc cho màn hình tối đen, không một bản nhạc nào được phát lên. Cậu không muốn bất kỳ âm thanh nào xâm chiếm không gian tĩnh lặng trong đầu mình lúc này, một không gian vốn đã quá ồn ào bởi những suy nghĩ miên man, bởi những dự cảm không rõ ràng. Đôi mắt cậu hướng về phía khoảng sân rộng lớn phía dưới, nơi ánh đèn vàng vọt hắt xuống, tạo nên những vệt sáng loang lổ, nhưng tâm trí lại đang chìm trong một cơn bão ngầm. Mỗi một giây trôi qua, lồng ngực cậu lại dâng lên một đợt sóng cảm xúc mới, khi thì hồi hộp đến nghẹt thở, lúc lại lo lắng đến bồn chồn. Liệu cậu có cơ hội gặp lại người ấy không? Liệu "sự tình cờ" kia có phải là một dấu hiệu, một sự sắp đặt của định mệnh như cậu vẫn hằng đêm thao thức tự hỏi? Hay tất cả chỉ là do cậu tự huyễn hoặc, tự vẽ nên một câu chuyện không có thật?

Và rồi, giữa lúc những mớ suy nghĩ hỗn độn đang bủa vây lấy tâm trí Sunoo, một bóng hình quen thuộc xuất hiện ở phía cửa ra vào.

Park Sunghoon.

Không phải là sản phẩm của trí tưởng tượng phong phú. Không phải là một ảo ảnh mờ ảo do nỗi mong chờ tạo nên. Là người ấy, bằng xương bằng thịt, hiện hữu một cách rõ ràng đến không thể chối cãi.

Trái tim Sunoo như hẫng đi một nhịp, rồi ngay lập tức đập dồn dập như muốn phá tung lồng ngực. Mọi âm thanh xung quanh dường như tắt lịm, mọi hình ảnh khác đều nhòe đi, chỉ còn lại duy nhất bóng dáng ấy chiếm trọn tâm trí cậu. Sunghoon vẫn giữ nguyên dáng vẻ thường thấy, cao gầy và có chút gì đó đơn độc. Chiếc áo hoodie màu xám tro trùm hờ hững qua đầu, che đi một phần gương mặt góc cạnh. Hai tay vẫn đút sâu trong túi quần, chiếc điện thoại nối với tai nghe trắng lấp ló. Ánh mắt anh vẫn cúi gằm xuống đất, như thể mặt sàn nhà thi đấu này ẩn chứa cả một vũ trụ bí mật mà chỉ riêng anh mới có thể khám phá, hoặc như thể anh đang cố tình mang theo gánh nặng của cả một thế giới u ám, nặng trĩu dưới mỗi bước chân. Dáng vẻ ấy, vừa xa cách lại vừa có một sức hút kỳ lạ, khiến Sunoo không thể rời mắt.

Một thoáng bối rối lướt qua, Sunoo theo phản xạ định quay mặt đi, giả vờ như không nhìn thấy, giả vờ như sự xuất hiện của Sunghoon chẳng hề ảnh hưởng gì đến mình. Cậu sợ ánh mắt mình sẽ tố cáo những xáo trộn trong lòng, sợ Sunghoon sẽ nhận ra sự chờ đợi, sự bồn chồn không yên của cậu. Nhưng rồi, một điều gì đó mạnh mẽ hơn cả sự ngượng ngùng đã níu cậu lại. Một sự tò mò, một khao khát thầm kín muốn được đối diện, muốn được xác nhận.

"Lại là mày à?"

Một giọng nói trầm khàn, quen thuộc đến nao lòng cất lên, phá vỡ bầu không khí im lặng bao trùm lấy Sunoo. Chính Sunghoon đã lên tiếng trước, khi ánh mắt của cả hai vô tình chạm nhau giữa khoảng không rộng lớn. Lần này, không còn là cái nhìn lướt qua vội vã như ở bữa tiệc, cũng không phải sự dò xét từ xa. Ánh mắt họ giao nhau một cách trực diện, kéo dài hơn ba giây quý giá, và lạ lùng thay, không một ai trong hai người có ý định né tránh. Trong khoảnh khắc ấy, Sunoo cảm nhận được một sự kết nối vô hình, một sợi dây liên kết mong manh nhưng hiện hữu, vượt qua mọi rào cản của sự xa lạ.

Khóe môi Sunoo bất giác cong lên thành một nụ cười nhẹ nhõm, có chút gì đó vui mừng không thể che giấu. "Ừ. Lại là tôi." Cậu đáp, cố gắng giữ cho giọng mình thật bình thản, nhưng trái tim thì đang nhảy múa một vũ điệu hoang dại.

Sunghoon khẽ nhướng một bên mày, ánh mắt vẫn giữ vẻ thâm trầm khó đoán. "Định theo dõi tao à?" Câu hỏi mang một chút gì đó mỉa mai, một chút trêu chọc, nhưng không hề có ác ý.

Sunoo bật cười, một tiếng cười trong trẻo vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Sự táo bạo bất ngờ trỗi dậy trong cậu. "Còn tùy thuộc vào việc, nếu tôi nói có, thì cậu sẽ làm gì?" Cậu nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt Sunghoon, một sự thách thức ngầm ẩn hiện trong đáy mắt long lanh. Cậu cũng không hiểu tại sao mình lại có thể nói ra những lời như vậy, có lẽ sự xuất hiện bất ngờ của Sunghoon, cùng với bầu không khí đặc biệt này, đã tiếp thêm cho cậu một chút dũng khí liều lĩnh.

Sunghoon không trả lời ngay. Anh chỉ khẽ hất cằm, một cử chỉ rất nhỏ nhưng lại ẩn chứa nhiều tầng ý nghĩa. Ánh nhìn của anh lướt qua gương mặt Sunoo, nhanh như một luồng gió lạnh mùa đông, khiến sống lưng cậu bất giác khẽ run lên. Một thoáng im lặng bao trùm, đủ để Sunoo bắt đầu cảm thấy hối hận vì sự bạo dạn của mình. Có lẽ cậu đã đi quá xa. Có lẽ Sunghoon sẽ cảm thấy phiền phức.

Nhưng rồi, điều Sunoo không ngờ tới đã xảy ra. Sunghoon từ từ di chuyển, rồi ngồi xuống ngay bên cạnh cậu, trên chiếc ghế nhựa lạnh lẽo. Khoảng cách giữa họ chỉ còn là một gang tay. Sunoo có thể cảm nhận được hơi ấm phả ra từ người anh, một mùi hương nam tính nhẹ nhàng, thoang thoảng, dễ chịu đến lạ. Anh không nói thêm bất cứ điều gì. Không hỏi han. Không giải thích. Chỉ đơn giản là ngồi đó, im lặng.

Cứ thế. Gần gũi một cách bất ngờ. Im lặng một cách kỳ lạ. Nhưng lạ thay – Sunoo lại cảm thấy vô cùng dễ chịu. Không còn sự căng thẳng, không còn sự gượng gạo. Chỉ có một sự bình yên lan tỏa, xoa dịu những con sóng đang cuộn trào trong lòng cậu. Như thể sự hiện diện của Sunghoon, dù chẳng nói chẳng rằng, cũng đủ để lấp đầy những khoảng trống vô hình trong tâm hồn cậu.

Sunoo không còn nhớ rõ buổi học thể chất hôm đó đã diễn ra như thế nào. Tâm trí cậu hoàn toàn bị chiếm lĩnh bởi sự hiện diện của Park Sunghoon. Cậu chỉ mơ hồ nhớ rằng mình đã cố gắng tập trung vào những bài tập khởi động, những động tác kỹ thuật mà huấn luyện viên hướng dẫn, nhưng ánh mắt cậu lại vô thức tìm kiếm bóng hình Sunghoon ở một góc sân. Cậu thấy anh di chuyển nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, mỗi động tác đều toát lên một vẻ mạnh mẽ và linh hoạt. Thỉnh thoảng, ánh mắt họ lại vô tình chạm nhau, chỉ trong một tích tắc ngắn ngủi, nhưng cũng đủ khiến tim Sunoo xao xuyến. Cậu không nhớ mình đã nói chuyện với ai, hay đã làm được những gì. Thời gian như ngừng lại, rồi lại trôi đi rất nhanh, tất cả chỉ xoay quanh một người duy nhất.

Chỉ nhớ khi buổi học kết thúc, khi mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc và lục tục kéo nhau ra về, Sunghoon, người nãy giờ vẫn giữ một khoảng cách nhất định, bỗng dưng xuất hiện ngay phía sau cậu. Sunoo cảm nhận được một lực kéo nhẹ ở tay áo.

"Này." Giọng nói trầm khàn quen thuộc vang lên ngay bên tai.

Sunoo giật mình quay lại, đôi mắt tròn xoe vì ngạc nhiên, nhìn thẳng vào Sunghoon. Khoảng cách giữa họ thật gần, gần đến mức cậu có thể nhìn thấy những sợi lông tơ mỏng trên gương mặt anh, và cả hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy.

Sunghoon nhìn cậu, ánh mắt không còn vẻ lạnh lùng xa cách như ban đầu, mà dường như có thêm một chút gì đó khó tả. "Đừng nói chuyện với mấy thằng trong lớp đó nhiều quá."

Sunoo ngơ ngác. "Hả?" Cậu không hiểu ý Sunghoon muốn nói gì. "Mấy thằng trong lớp đó" là ai? Và tại sao cậu lại không nên nói chuyện với họ?

"Bọn nó chẳng có gì hay ho cả." Sunghoon nói tiếp, giọng điệu có chút gì đó khó chịu, thậm chí là ra lệnh.

Lông mày Sunoo khẽ cau lại. Sự bất ngờ ban đầu nhanh chóng nhường chỗ cho một chút tự ái và bướng bỉnh. Cậu không thích bị người khác can thiệp vào chuyện cá nhân của mình, dù người đó có là Park Sunghoon đi chăng nữa. "Tôi thích nói chuyện với ai, kết bạn với ai, đó là việc của tôi." Cậu đáp, cố gắng giữ cho giọng mình thật bình tĩnh, nhưng trong đó vẫn ẩn chứa một sự phản kháng ngầm.

Sunghoon khẽ nhếch môi, tạo thành một nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý, có chút gì đó thách thức, lại có chút gì đó như đã biết trước kết quả. "Ừ. Cứ thử đi rồi biết." Anh nói, giọng nhẹ bẫng, rồi không một lời giải thích thêm, cũng không đợi Sunoo phản ứng, anh quay lưng bước thẳng ra cửa, dáng vẻ vẫn lạnh lùng và xa cách như thường lệ. Không một lần ngoảnh lại.

Sunoo đứng sững một mình giữa nhà thi đấu đang dần vắng hoe, những lời nói của Sunghoon vẫn còn văng vẳng bên tai. Gió chiều từ bên ngoài lùa vào qua khe cửa, mang theo cái lạnh buốt giá, thổi tung mái tóc cậu, len vào cổ áo, khiến cậu bất giác rùng mình. Nhưng cái lạnh bên ngoài dường như chẳng thấm vào đâu so với cơn bão cảm xúc đang cuộn xoáy trong lòng cậu. Tim cậu đập nhanh một cách kỳ lạ. Không rõ là đang tức giận vì sự áp đặt vô lý của Sunghoon, hay là đang... phấn khích một cách khó hiểu. Tại sao anh lại nói như vậy? Anh quan tâm đến cậu sao? Hay chỉ đơn giản là một lời cảnh báo bâng quơ? Sự mâu thuẫn ấy khiến đầu óc cậu quay cuồng.

Kể từ buổi chiều định mệnh hôm đó, Park Sunghoon không còn là một người hoàn toàn xa lạ trong thế giới của Kim Sunoo nữa. Anh đã bước một chân vào cuộc sống của cậu, dù theo một cách không thể nào kỳ lạ hơn. Nhưng, một cách trớ trêu, anh cũng chẳng bao giờ thực sự trở nên gần gũi, dễ hiểu. Anh vẫn là một ẩn số, một phương trình không có lời giải. Họ thỉnh thoảng chạm mặt nhau ở lớp thể chất, có khi ngồi cạnh nhau trong im lặng, có khi chỉ trao nhau những ánh nhìn thoáng qua đầy ẩn ý. Không có những cuộc trò chuyện dài, không có những buổi hẹn hò lãng mạn. Chỉ có sự hiện diện mơ hồ nhưng dai dẳng của anh trong tâm trí cậu.

Rồi một đêm, khi đồng hồ đã điểm quá nửa đêm, màn hình điện thoại của Sunoo bất ngờ sáng lên, phá vỡ sự tĩnh lặng của căn phòng. Một tin nhắn từ một số máy lạ, nhưng trực giác mách bảo cậu biết đó là ai.

"Ngủ chưa?"

Ba từ ngắn gọn, không đầu không cuối, nhưng đủ để khiến trái tim Sunoo như ngừng đập trong giây lát, rồi sau đó là một chuỗi những nhịp đập loạn xạ, dồn dập. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại những cảm xúc đang trào dâng. Là Sunghoon. Chắc chắn là Sunghoon.

Ngón tay cậu run run gõ trả lời: "Chưa. Còn anh?" Cậu cắn môi, chờ đợi. Mỗi giây trôi qua dài như cả thế kỷ.

Một lúc sau, tin nhắn trả lời hiện lên: "Không ngủ được."

Sunoo cảm thấy lồng ngực mình nhói lên một cách kỳ lạ. "Tại sao vậy?" Cậu hỏi, một sự quan tâm chân thành, không chút tính toán. Cậu thực sự muốn biết điều gì đang khiến con người lạnh lùng, bí ẩn ấy phải thao thức giữa đêm khuya.

Câu trả lời của Sunghoon đến gần như ngay lập tức, như một mũi tên xuyên thẳng vào trái tim đang thổn thức của Sunoo: "Tao không giỏi ngủ một mình."

Sunoo đọc đi đọc lại dòng tin nhắn ấy. Não cậu như ngừng hoạt động. "Tao không giỏi ngủ một mình." Câu nói ấy có ý nghĩa gì? Là một lời than thở bâng quơ? Hay là một lời ẩn ý xa xôi? Anh đang muốn nói gì với cậu? Anh đang cô đơn sao? Anh... cần cậu sao? Hàng ngàn câu hỏi xoáy tròn trong đầu Sunoo, khiến cậu không tài nào chợp mắt được. Cậu đã mất ngủ gần như trọn vẹn đêm hôm đó. Không phải vì câu trả lời cụ thể của Sunghoon, mà vì những câu hỏi không được nói tiếp, những khoảng trống bỏ ngỏ trong cuộc đối thoại ngắn ngủi ấy. Cậu muốn hỏi thêm, muốn đào sâu hơn, nhưng lại sợ hãi, sợ rằng sự tò mò của mình sẽ phá vỡ đi sự kết nối mong manh vừa mới được hình thành.

Kể từ đêm đó, những tin nhắn thưa thớt giữa Sunoo và Sunghoon trở thành một thứ gì đó mong manh và đầy rủi ro. Nó giống như một trò chơi nguy hiểm mà cả hai đều biết rõ luật lệ không tồn tại, không có bất kỳ sự đảm bảo nào, và tuyệt nhiên không có một lời cam kết nào được trao đi.

Sunghoon chưa bao giờ chủ động rủ Sunoo đi đâu. Những cuộc gặp gỡ của họ luôn diễn ra một cách tình cờ, hoặc ít nhất là Sunoo luôn cố gắng tự thuyết phục mình như vậy. Nhưng mỗi khi Sunoo vô tình than thở một chữ "buồn" trong những dòng tin nhắn vu vơ, gần như ngay lập tức, anh sẽ đáp lại bằng một câu nói ngắn gọn nhưng chứa đựng một sức nặng khó tả: "Ra ngoài đi. Tao đang ở gần đó."

Lời mời ấy luôn bất ngờ, luôn xuất hiện vào những thời điểm Sunoo cảm thấy cô đơn và lạc lõng nhất. Nó không phải là một lời hẹn hò đường mật, cũng chẳng phải là một lời an ủi dịu dàng. Nó đơn giản chỉ là một sự hiện diện lặng lẽ, một lời ngầm hiểu rằng Sunghoon sẽ ở đó, trong phạm vi gần nhất, nếu Sunoo cần. Và điều đó, đôi khi, lại mang đến cho Sunoo một niềm an ủi kỳ lạ, một cảm giác được để mắt tới dù không được gọi tên.

Ngược lại, khi Sunoo là người chủ động nhắn tin trước, mọi thứ lại trở nên khó đoán hơn bao giờ hết. Có những lần, tin nhắn của cậu chỉ đơn giản bị "seen" mà không có bất kỳ phản hồi nào. Sự im lặng kéo dài suốt cả một ngày dài, gặm nhấm sự kiên nhẫn và lòng tự trọng vốn đã mong manh của Sunoo. Cậu tự hỏi liệu mình đã nói điều gì sai, liệu mình đã vượt qua giới hạn vô hình nào đó giữa hai người.

Nhưng rồi, cũng có những lần, Sunghoon trả lời gần như ngay lập tức, với những dòng tin nhắn ngắn ngủi, cộc lốc nhưng không kém phần quan tâm. Sự thất thường ấy khiến trái tim Sunoo như một con lắc, liên tục dao động giữa hy vọng và tuyệt vọng. Cậu không thể hiểu được logic đằng sau những phản ứng khác nhau của Sunghoon, và sự khó hiểu ấy lại càng trói buộc cậu vào mối quan hệ mập mờ này.

Sunoo bắt đầu ghét tiếng thông báo tin nhắn đến. Mỗi âm thanh "ting" nhỏ bé từ chiếc điện thoại lại gieo vào lòng cậu một nỗi bất an khó tả. Nó có thể là dấu hiệu của sự quan tâm, nhưng cũng có thể là sự im lặng lạnh lùng. Cậu ghét cái cảm giác hồi hộp chờ đợi, cái nỗi lo sợ khi nhìn thấy tên Sunghoon sáng lên trên màn hình. Nhưng trớ trêu thay, cậu lại chẳng thể nào ngăn mình mong chờ những tin nhắn ấy. Nó giống như một thứ thuốc độc ngọt ngào, biết là gây nghiện nhưng vẫn không thể cưỡng lại.

Cậu từng nghĩ tình cảm là sự dịu dàng và những phản hồi ấm áp. Cậu luôn hình dung về một mối quan hệ mà ở đó, cả hai người đều dành cho nhau sự quan tâm chân thành và những lời nói ngọt ngào. Nhưng với Sunghoon, tất cả những định nghĩa ấy dường như trở nên vô nghĩa. Mọi thứ giữa họ chỉ là... sự lưng chừng. Một thứ tình cảm thừa vừa đủ để khiến người ta không dám buông tay, nhưng lại thiếu quá nhiều để không ai dám gọi tên nó bằng một từ thiêng liêng: yêu.

Đã không biết bao nhiêu đêm Sunoo thức trắng, ôm chặt chiếc điện thoại trong tay, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào màn hình tối đen. Trong lòng cậu chất chứa hàng ngàn câu hỏi không lời đáp, những hoài nghi gặm nhấm trái tim cậu từng chút một.

"Mình có đang bị điều khiển không?"

Câu hỏi ấy vang vọng trong tâm trí cậu như một lời buộc tội thầm lặng. Liệu những hành động thất thường của Sunghoon, sự quan tâm bất chợt rồi lại hờ hững, có phải là một cách để kiểm soát cảm xúc của cậu? Liệu cậu có đang tự nguyện rơi vào một cái bẫy được giăng sẵn, chỉ vì không muốn đối diện với sự thật rằng mình có thể không quan trọng như cậu vẫn hy vọng?

"Hay là mình tự dắt mình vào bẫy?"

Một suy nghĩ chua xót khác lại len lỏi vào tâm trí Sunoo. Có lẽ, tất cả chỉ là do cậu tự ảo tưởng, tự vẽ ra những ý nghĩa sâu xa từ những hành động vu vơ của Sunghoon. Có lẽ, anh chỉ đơn giản là một người khó đoán, và cậu, trong sự cô đơn và khao khát tình cảm, đã tự nguyện khoác lên những hành động ấy một chiếc áo choàng lộng lẫy của hy vọng.

"Nếu mình dừng lại trước, liệu có phải là người thua cuộc?"

Nỗi sợ hãi mơ hồ về việc bị bỏ lại, về việc trở thành người yếu thế trong mối quan hệ này, luôn ám ảnh Sunoo. Cậu không muốn là người đầu tiên buông tay, không muốn thừa nhận rằng mình đã đặt cược quá nhiều vào một ván bài mà kết quả vốn dĩ đã không rõ ràng. Cậu sợ cái cảm giác thất bại, sợ phải đối diện với sự thật rằng tình cảm của mình có thể không được đáp lại.

Sunoo chưa bao giờ nghĩ mình là kiểu người cần một ai đó đến mức chấp nhận mọi sự mập mờ, mọi sự không chắc chắn. Cậu luôn tin vào một tình yêu rõ ràng, một mối quan hệ có sự cam kết và sự tôn trọng lẫn nhau. Nhưng với Park Sunghoon, tất cả những định nghĩa mà cậu từng tin tưởng dường như trở nên mỏng manh như mặt gương vừa bị một vết rạn nhỏ xíu len qua. Vết rạn ấy ngày càng lan rộng, làm mờ đi hình ảnh phản chiếu của chính cậu, khiến cậu hoang mang không biết mình là ai trong mối quan hệ phức tạp này. Cậu chìm đắm trong mớ hỗn độn của những cảm xúc trái ngược: hy vọng và thất vọng, mong chờ và sợ hãi, yêu thương và tổn thương. Tất cả chúng hòa quyện vào nhau, tạo thành một thứ cảm xúc nghẹn ứ trong lồng ngực, khiến cậu khó thở và lạc lối trong chính những suy nghĩ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro