70.

Sau khi Sunoo ra khỏi nhà vệ sinh thì chân như nhũn ra không thể đi lại được, nên là Sunghoon phải cõng cậu về xe.

Bận rộn cả ngày cuối cùng cũng có thời gian xem điện thoại, vừa mở đã thấy tin nhắn của lớp, hóa ra là điểm cuối kỳ.

"Ư aaaa Sunghoon ơi em phải xem điểm này, lo quá."

"Đừng lo." Sunghoon động viên cậu: "Bài kinh tế vi mô của em tốt lắm."

Sao Sunoo không lo cho được, giảng viên còn đang ngồi cạnh cậu đây này.

Cậu mở trang điểm, nhập mã số sinh viên và mật khẩu, điểm hiện ra, Sunoo lo đến mức run cả tay, lấy tay che đi nhìn từng cái một.

Thính lực: 86, cũng được.

Khẩu ngữ: 91, cũng khá. 

Đọc hiểu: 87, cũng ổn. 

Toàn diện: 79, mức trung bình.

Cậu xuống chút nữa nhìn thấy mấy chữ làm người ta hồi hộp.

Kinh tế vi mô: 92.

Sunoo choáng váng.

"Sunghoon, anh cho em điểm chuyên cần hả?"

Sunghoon trịnh trọng thanh minh: "Tuyệt đối không."

Sunoo cố gắng kìm nén sự phấn khích của mình, hỏi anh: "Thật sự không hả? Đây là điểm em thi được?"

Sunghoon cũng vui thay cậu: "Ừm."

Sunoo ngồi bên ghế phụ nảy lên hô: "Aaaaa đỉnh vãi chưởng! Em học kinh tế vi mô được chín phần mười rồi!! Anh biết kinh tế vi mô khó thế nào không hả?"

"Tôi biết." Sunghoon bật cười.

"Vậy anh biết sao em đỉnh vậy không?" Sunoo cười xấu xa hỏi anh.

"Vì sao vậy?"

Sunoo liếm môi, ám chỉ: "Bởi vì, em hấp thụ tinh hoa của giáo sư kinh tế học."

Sunoo mua vé tàu cao tốc về nhà vào chiều mai, đây là đêm cuối cùng với Sunghoon trước khi về nhà.

Bọn họ làm đến kiệt sức và ôm nhau ngủ.

Sunoo chợt không vui, vừa nghĩ đến việc phải về ở nhà người khác là thấy ngột ngạt.

"Sunghoon, em thật sự không muốn về nhà, em muốn ở đây ăn tết với anh." Cậu ủ rũ.

Sunghoon vỗ về lưng cậu nhè nhẹ, động tác và giọng nói cũng rất dịu dàng: "Sunoo, chờ em tốt nghiệp rồi chúng ta sẽ kết hôn, lúc đó em sẽ có ngôi nhà riêng của mình."

Sunoo chui vào lòng anh: "Sunghoon, bây giờ em rất muốn kết hôn ngay với anh."

"Em chưa đến tuổi kết hôn hợp pháp."

Sunoo bị anh chọc cười: "Anh nói như thể em đến 22 là chúng ta lấy giấy kết hôn ngay được vậy."

Sunghoon cũng cười: "Cục dân chính không phát, vậy tôi có thể nhờ người vẽ một cái."

"Ha ha ha ha anh dễ thương quá đi!"

Sunoo ăn trưa xong được Sunghoon lái xe đưa đến nhà ga, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ soát vé, Sunoo nấn ná ở cổng không chịu vào.

Cậu chưa bao giờ xa Sunghoon một khoảng thời gian dài thế này. Chỉ vừa nghĩ đến việc hai người không thể gặp nhau hơn một tháng là đã khiến cậu khó chịu.

"Sunghoon, anh có quên em không?" Sunoo hỏi.

"Cục cưng, em có ngốc không?"

Sunoo vẫn xà nẹo xà nẹo bám dính vào người anh: "Lúc em không có ở đây anh bớt nói chuyện với người khác đi nhá, bất kể nam nữ."

Sunghoon vuốt mái tóc dựng đứng trên đầu cậu: "Em cũng vậy."

Còn nhấn mạnh: "Không được nhìn đàn ông khác, một lần cũng không."

Hệ thống nhắc nhở Sunoo đã bắt đầu soát vé, cậu phải vào trạm. Vừa bước một bước đã lao về ôm hôn Sunghoon bất kể mọi người đang nhìn họ không ngừng.

Sunoo dứt ra đã nức nở: "Sunghoon, bye bye."

Sunghoon lau nước mắt cho Sunoo, bản thân anh cũng thấy khó chịu nhưng anh sợ Sunoo nhìn thấy sẽ càng không muốn đi, vì vậy anh tỏ ra mình không sao.

"Vào đi, không vào nữa sẽ muộn."

"Sunghoon Sunghoon Sunghoon..."

"Được rồi được rồi, cũng không phải sinh ly tử biệt, chỉ một tháng thôi..."

Sunghoon đang nói thì ngừng, vì anh chợt ý thức được rằng dường như một tháng không hề ngắn.

Một tháng, 31 ngày, 744 giờ, 44.640 phút.

Chuyến trước đó đã dừng soát vé, nếu Sunoo không vào nữa sẽ muộn thật.

Sunghoon đứng đó im lặng đối mặt với Sunoo, từng giây trôi qua, cuối cùng anh cắn răng lấy vali của Sunoo.

Sunghoon đưa tay còn lại về phía Sunoo, giữ cậu lại: "Đừng đi nữa, ở lại đón năm mới."

Đây chắc chắn là điều khó tin nhất anh đã làm trong năm nay.

Sunghoon lặng thầm ôm trán trong lòng, hết cách rồi, nhìn dáng vẻ đáng thương như bị vứt bỏ của Sunoo làm anh không thể quyết tâm thả cậu đi được. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro