SMTHK-5

"Nghe này, thằng nhóc Thanh Minh lạ lắm nhé"

"Ừm, Từ ngày sư huynh Thanh Vấn gia nhập Hoa Sơn thì con thấy nó hiền hậu hơn hẳn"

"Hiền gì chứ? Nó đánh đệ tới giờ vẫn còn đau nè! Đầu đệ còn nguyên y cục u luôn đó!"

"Tiểu Kiệt à, đệ xứng đáng mà"

"Nó, lạ lắm"

Nếu ngay cả Lưu Lê Tuyết cũng nói vậy thì rõ ràng là Thanh Minh đã thay đổi rất nhiều.

Tất nhiên thay đổi không có nghĩa là ở tính cách hay cách nó đối xử với các đệ tử.

Mà thay đổi ở đây là tâm trạng.

"Nó cười nhiều hơn"

Ừm ừm, con cũng thấy nó thoải mái và sống đúng độ tuổi hơn"

"Con thấy nó vẫn vậy mà!"

"Chiêu Kiệt à, im lặng đi"

"Nhưng-"

"Trước khi ta còn xem con là con người thì im lặng đi"

"...vâng.."

"Thanh Minh yêu thương Thanh Vấn sư diệt"

Cả đám gật gù, quả thật sự xuất hiện của Thanh Vấn đã mang đến một chấn động lớn cho cả Hoa Sơn, nhờ sự xuất hiện ấy mà Thanh Minh dường như dễ dãi hơn với họ mỗi khi có Thanh Vấn bên cạnh, nhưng mỗi khi Thanh Vấn rời đi thì hắn lại trở về hình ảnh quỷ a tu la như cũ.

"Nhưng mà không biết sao con cứ thấy ghen tị..."

Chiêu Kiệt càu nhàu, hắn đưa tay gãi gãi đầu rồi cau mày, khi nhận thấy đám người đang nhìn chằm chằm bản thân thì hắn nhanh chóng khua tay múa chân.

"Ý của ta là-ummm kiểu như bình thường nó đối xử với chúng ta như mấy đứa trẻ chưa lớn ấy, thì nó lại đối xử đầy quan tâm và dựa dẫm vào Thanh Vấn sư huynh ấy.."

Chiêu Kiệt im lặng một chút, hắn cuối đầu rồi thô bạo vò tóc.

"Ughhh!! Ý là con ghen tị đó! Nó chưa bao giờ có thể dựa vào chúng ta cả! Con cũng muốn được nó dựa vào chứ không phải là gánh nặng của nó!"

Bạch Thiên cau mày, nhưng y cũng gật đầu ngay sau đó.

"Ta hiểu ý con..."

Y đảo mắt rồi hắng giọng để che đi sự ghen tị trong giọng nói.

"Bởi vì ta cũng vậy, ta cũng muốn được sát cánh và chia sẻ những khó khăn của nó, ta vui vì Thanh Minh tìm được người để dựa vào..."

Lưu Lê Tuyết đột nhiên chen vào và kết thúc câu nói của Bạch Thiên.

"Nhưng ta muốn đó người đó là ta"

Nhưng lần này không ai phản đối câu nói đó cả, bọn họ đồng loạt gật đầu rồi  nhìn chằm chằm vào nhau.

Nhưng họ biết rằng điều duy nhất có thể giúp Thanh Minh san sẻ gánh nặng là họ phải mạnh lên nhanh nhất có thể.

Đó là vấn đề vô cùng nhức nhối, bọn họ rõ ràng đã mạnh lên nhanh hơn các đệ tử cùng tuổi nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ để thỏa mãn tham vọng của họ.

"Ngay cả Thanh Vấn vừa gia nhập cũng mạnh hơn ta"

"...huynh đệ nhà Thanh Minh bộ có sức mạnh từ khi còn bé à...?"

"Nhưng Thanh Minh nó mồ côi mà..."

Cả đám đồng loạt im lặng rồi thở dài.

Nhưng ngọn lửa chăm chỉ luyện tập đã được thấp sáng trong lòng bọn họ.

Đám người bắt đầu luyện tập hăng say và điên cuồng đến mức Thanh Minh đang ngồi ăn khô bò chóp chép cũng trong vô cùng khó hiểu.

"Bộ bọn họ cắn phải thuốc tăng động hả?"

Hắn lại nhìn sang Thanh Vấn đang làm quen với các bài tập của các đệ tử thì cười nhẹ rồi nhắm mắt ngã người lên cành hoa mai.

"Sẽ sớm thôi ta sẽ cho lũ đầu trọc thấy rằng Hoa Sơn đã phát triển như thế nào"

Hắn lại cười khẩy như nghĩ đến điều gì đó độc ác lắm.

'rồi ta sẽ khắc hoa mai lên đầu lũ đầu trọc đó, lần này thì chắc chắn ngay cả Thanh Vấn sư huynh cũng giúp ta khắc thêm cành mai vào! Hắc hắc hắc'

Không chỉ Thiếu Lâm mà toàn thể Trung Nguyên sẽ biết rằng việc Hoa Sơn chiến thắng Tông Nam không phải là nhờ mai mắn.

Hoa Sơn sẽ nở hoa một lần nữa.

Và lần này sẽ không còn kẻ nào dám khinh thường Hoa Sơn nữa.

Thanh Vấn mặt đổ đầy mồ hôi và rã rời sau khi tập luyện, y đưa tay lên lau mồ hôi trên mặt rồi mỉm cười nhìn sang các sư huynh đệ khác.

"Thật tuyệt khi mọi người có thể làm quen và chịu được những bài tập như thế này"

"Người đỉnh là Thanh Vấn sư huynh ấy chứ! Làm thế nào mà huynh có thể tập luyện mà không than phiền lời nào vậy chứ???"

"Ta tưởng Thanh Minh sẽ không để huynh luyện tập như bọn ta cơ, nó chăm huynh như mẹ chăm con ấy!"

"Tiểu Kiệt à, đệ mà nói vậy với huynh ấy thì Thanh Minh đấm đệ đấy"

Thanh Vấn nhìn sang bọn họ rồi nói với một giọng nghiêm túc.

"Ta biết Thanh Minh tính tình đôi khi rất tùy tiện và khó chịu-

"Cực khó chịu!!"

"Tiểu Kiệt!"

Nhuận Tông đưa tay gõ mạnh vào đầu  Chiêu Kiệt rồi nhìn sang y với ánh mắt như muốn nói ngàn lời xin lỗi vì hành vi thô lỗ của sư đệ nhà mình.

"Ta biết các đệ đã chịu rất nhiều thứ vì tính tình của Thanh Minh, nhưng suy cho cùng nó vẫn chỉ là một đứa trẻ đã và đang hết mình vì Hoa Sơn, vì vậy ta mong mọi người sẽ sát cánh và luôn ở bên cạnh giúp đỡ nó"

Thanh Vấn đặt hai tay ra sau lưng, y cuối đầu một cách đầy trịnh trọng.

Hành động đó tất nhiên khiến các đệ tử bối rối, họ nhanh chóng chạy đến rồi đưa tay đỡ y lên.

"Sư huynh đừng nói vậy chứ"

"Thật ra bọn đệ mới là người phải biết ơn tên nhãi Thanh Minh mới phải"

"Tất nhiên là bọn đệ biết Thanh Minh đã làm rất nhiều cho Hoa Sơn rồi, vì vậy chẳng lí do gì để bọn đệ không dốc hết sức sát cánh cùng nó cả"

"Hic, làm sao Thanh Minh lại có một người sư huynh tốt như huynh chứ"

"Dù tính tình của nó rất tệ nhưng mà bọn đệ chưa bao giờ có ý định bỏ rơi nó cả"

Thanh Vấn nhìn các sư đệ xung quanh một lúc, y thở dài rồi gật nhẹ đầu để cảm ơn bọn họ trước khi mỉm cười.

"Ta thật sự cảm ơn các đệ rất nhiều, Thanh Minh đã có một quãng thời gian không tốt đẹp trong quá khứ, vì vậy ta mong nó có thể vui vẻ và sống như một đệ tử của Hoa Sơn"

Y đã không nói hết câu nói của mình.

[Sống như một đệ tử của Hoa Sơn chứ không phải một Kiếm Tôn hối hận và tự dằn vặt bản thân như một kẻ mắc nợ Hoa Sơn]

Các sư đệ nghe vậy thì cảm xúc dân trào, họ hắng giọng muốn nói ra những lời hẹn thề sắt son đẹp đẽ, nhưng trước khi âm thanh có thể phát ra từ miệng họ thì một tên khệnh khạng đã đi về phía họ rồi trề môi.

"Các sư huynh sao lại tụ rập ở đây hảaaaaaa?? Bộ nghĩ mình mạnh lắm hay gì mà dám tụ lại nói nhảmmmmmm?"

"Không phải Thanh Minh à, bọn ta vừa tập luyện xong-"

"Tập luyện xong á? Nếu là thời của ta thì các sư huynh phải vác đá rồi vung kiếm thêm một ngàn lần sau khi tập luyện cơ!"

Thanh Minh càm ràm với gương mặt khó ở, hắn vung vẩy thanh mộc kiếm trên tay rồi từ từ đi về đám người, gương mặt như một ông già càm ràm đủ thứ.

"Để xem tên ngu ngốc nào dám tụ tập các sư huynh đệ lại nói nhảm thay vì tập luyện nà-"

Thanh Minh đờ người, lời chưa kịp thốt ra đã bị nuốt vào, hắn ném thanh mộc kiếm đi rồi cười phớ lớ trong khi hai tay xoa xoa đầy nịnh nọt đi tới người kia.

"Ấy! Sư huynh đã tập luyện xong rồi sao? Huynh có mệt không? Huynh muốn ăn gì không? Huynh có cần khăn lau mồ hôi không? Đệ đi kiếm nước nhé?"

Các sư huynh đệ nhìn cảnh đó cũng thành quen, rốt cuộc thì ít nhất bọn họ cũng hiểu được tại sao một người hòa nhã và hiền hậu như Thanh Vấn có thể quen biết Thanh Minh đủ lâu sau khi biết tính nết của nó, có vẻ là bởi vì hắn luôn cố tỏ ra ngoan ngoãn như một con chó con bên cạnh y.

Thanh Vân mỉm cười nhìn Thanh Minh đang đon đả hỏi đủ thứ với mình, y đưa tay ra và nắm mạnh lỗ tai của hắn.

"Haha Thanh Minh à, ta vừa nghe thấy đệ đòi các đệ tử đã tập luyện xong phải làm thêm những điều vô lí ấy nhỉ?"

"Đ-Đau đau sư huynh, nhẹ tay thôi! Sao huynh già rồi mà vẫn thích làm mấy thứ này chứ- đau!"

Các đệ tử nhìn cảnh Thanh Minh vừa kêu la vừa trong đầy khúm núm khi bị Thanh Vấn nhéo tai thì mặt ai nấy đều rất thanh thản như thể bọn họ đã sống đủ một kiếp người và chuẩn bị đi đầu thai vậy.

Ánh mắt của họ dán chặt vào Thanh Vấn với một niềm hi vọng.

"Thiên thần..."

"Thanh Vấn sư huynh chắc chắn là thiên thần bảo vệ chúng ta..."

"Ôi ba má ơi con được cứu rồi"

"Thì ra Thanh Minh cũng có ngày này"

Thanh Vấn đang kéo tai Thanh Minh đi thì đột nhiên quay đầu, y mỉm cười trìu mến.

"À, dù sao thì các đệ cũng phải vung kiếm thêm năm trăm lần trước khi nghỉ ngơi nhé"

Y nói xong liền cùng Thanh Minh đi mất, để lại các đệ tử rơi từ thiên đường xuống địa ngục.

"Thì ra huynh ấy là thiên thần sa ngã..."

"Tay ta đau quá"

"Dù sao...cũng tốt hơn một nghìn lần như Thanh Minh đã nói.."

"Đúng là vậy..."

"Haiz..."

Các đệ tử nhìn nhau rồi thở dài thường thược trước khi bắt đầu cầm kiếm lên rồi ngoan ngoãn vung kiếm.

Thanh Minh ở phía xa nhìn thấy cảnh đó thì như chân lí ngộ ra trong tim.

'Vậy có khi nào sau này Chưởng Môn sư huynh sẽ giúp mình khắc nữa cái hoa mai lên đầu lũ lừa trọc dám xem thường Hoa Sơn không?'

[Góc tác giả: ugh, mấy nay học nhiều quá không có nhiều thời gian để suy nghĩ về tình tiết, nhiều lúc đầu óc trống rỗng]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro