Chương 19 :

Lần này Dịch Liên Khải hoàn toàn trở mặt, định mang Mẫn Hồng Ngọc về nhà ở , mỗi ngày công khai ở trong nhà ăn uống tiệc rượu trêu chọc làm vui. Tần Tang đem mình nhốt ở trong phòng ngủ, cả ngày không ra, đành phải nhắm mắt làm ngơ. Má Hàn có  khuyên mấy lần, nhưng không thể làm gì khác được. Nhưng kéo dài  mấy ngày lại không nổi nữa, bởi vì sắp hết tiết Trung thu .

Tần Tang nói cho Dịch Liên Khải rồi giục người giúp việc dọn dẹp hành lý xuống núi. Thu thập vừa xong thì Dịch Liên Khải đã sớm chuẩn bị xe mang theo mẫn Hồng Ngọc cùng nhau trở lại thành Xương Nghiệp. Tần Tang không đi cùng xe với bọn họ bởi vì lười phải nhìn đến.

Ở trong thành Xương Nghiệp, má Chu đã sớm trông mòn con mắt, tính toán thời gian này Dịch Liên Khải cùng Tần Tang sắp trở về tới. Hôm đó má Chu đang ở sảnh giữa thiêu thùa may vá, nghe thấy có tiếng kèn xe hơi, ngay sau đó ở chỗ người gác cổng ồn ào liền, nghĩ thầm có lẽ tiểu thư với cô gia trở lại. Vì vậy vội vàng để đồ đang làm dở nghênh đi ra ngoài, quả nhiên thấy trước cửa có dừng mấy chiếc xe hới, má Hàn xuống xe trước, sau đó đỡ tay Tần Tang theo sau. Má Chu cười nghênh đón, hướng đến nàng kêu một tiếng: "Tiểu thư..." Chợt thấy phía sau trên một chiếc xe hơi, Dịch Liên Khải đang xuống xe, má Chu buồn bực hai người bọn họ vì sao không ngồi cùng xe, lại thấy Dịch Liên Khải đưa tay ra, chỉ thấy một cái tay đưa đến tay hắn, phần áo mịn màng lộ ra mười ngón tay thon, đầu móng sơn đỏ, diễm lệ đan tay hắn, sau đó một thân ảnh áo đỏ bạc từ trên xe ra ngoài, nguyên lại là một yêu nữ nhân trẻ trung.

Má Chu kinh hãi há hốc mồm, nhìn Tần Tang xem như không có chuyện gì, như là mình không nhìn thấy gì hết, trực tiếp lên lầu trở về phòng mình. Má Chu vội vàng đuổi theo đi, vội vàng thu xếp múc nước cho Tần Tang rửa mặt, thay quần áo cho nàng, dâng trà, lại hỏi: "Tiểu thư có đói bụng không, ta đi gọi phòng bếp chuẩn bị chút điểm tâm."

Tần Tang lắc đầu một cái, má Chu một bụng câu hỏi nhưng là một chữ cũng không dám hó hé với Tần Tang. Chờ Tần Tang thay quần áo xong, liền lặng lẽ lui ra ngoài. Nhưng không xuống lầu, lại thấy má Hàn ôm hợp đồ trang sức của Tần Tang đem lên lầu, liền kéo nàng hỏi thăm. Má Hàn một bụng ức chế lâu ngày nào đâu nhịn được, một năm một mười liền đem toàn bộ tình hình trong núi nói cho má Chu, còn nói: "Thật là xằng bậy, lúc ở trong núi, thiếu phu nhân liền giận đến cả đêm cả đêm không ngủ được. Tôi chắc là công tử gia bị hồ ly tinh mê hoặc nên vẫn mang về nhà trong..."

Má Chu vừa tức giận vừa phẫn nộ nhưng không thể làm gì, chỉ có thể dùng mọi lời nói khuyên lơn. Tần Tang hiểu dụng ý của nàng, nhàn nhạt cười cười, nói: "Ngươi yên tâm đi, hắn nếu không để ý tới ta, một mình ta trở về Phù Viễn là được."

Má Chu hiểu sai ý nàng, cho là nàng bị ủy khuất lớn như vậy, tất nhiên là muốn trở về xin cha chồng làm chủ, cho nên nói: "Tiểu thư thường ngày chính là quá hiền lành tốt bụng rồi, có câu nói người thiện bị người khác chèn ép, ngựa thiện bị người cưỡi. Cô gia lần này đã quá phận, tự nhiên có đại soái dùng gia pháp dạy dỗ hắn."

Tần Tang bất quá cười cười, cũng không nói chuyện.

Trở về nhà cũ chuyện lớn nhỏ tấp nập, nàng bởi vì là thiếu phu nhân chủ nhà nên mỗi lễ vật đều có sắc thái riêng, việc mang hành lý đều nghe theo quan chức cùng nữ bộc, mọi thứ nàng đều phải đích thân sắp xếp, rối ren mất hết hai ba ngày mới miễn cưỡng chuẩn bị chỉn chu. Dịch Liên Khải sai người đem đồ đạc vào khoang hạng nhất, bắt xe lửa trở về Phù Viễn. Tần Tang cùng má Chu không nghĩ đến Dịch Liên Khải lại dám mang Mẫn Hồng Ngọc cùng nhau trở về Phù Viễn. Tần Tang nghĩ nghĩ rồi lại thôi, hắn quả nhiên là ra mặt rồi. Chỉ có má Chu sau lưng nguyền rủa vô số lần "Hồ ly tinh", "Nát đồ đĩ", nhưng mắng chỉ là mắng, cũng là không thể làm gì hơn."

Dịch Liên Khải đi ra cửa, cho tới bây giờ không để Tần Tang ngồi đơn độc một mình trên một gian ghế, bởi vì Tần Tang sợ ầm ĩ, trên xe lửa vốn là ngủ nằm không yên. Lần này hắn mang theo mẫn Hồng Ngọc, hai người chiếm một gian, sau đó Phan Kiện Trì mang theo mấy tên người làm nam, ở một gian riêng. Chu mẹ giận muốn hộc máu, ngược lại Tần Tang ơ thờ, bày ra bộ dạng có cũng được mà không có cũng không sao , nàng vốn không muốn mang má Chu đi theo vì bà đã lớn tuổi, bôn ba khổ cực như vậy không thích hợp. Nhưng dù sao má Chu cũng là của hồi môn của mẹ, Dịch gia ở nơi này nơi nào cũng có quy củ, hơn nữa lại sợ má Chu nghĩ nhiều. Cho nên má Chu vẫn là người đứng đầu, mang theo bốn nữ bộc bồi nàng, chỉ chừa má Hàn ở Xương Nghiệp trông chừng nhà. Xe đi rất nhanh, Tần Tang có chút say xe, sau khi lên xe liền nhắm mắt nghỉ ngơi. Được chốc lát , má Chu chuẩn bị nước trà cho nàng súc miệng, vừa đưa điểm tâm ra, quay qua nàng với vẻ mặt hận chết tôi rồi: "Phan phó quan mới tới cũng không phải người tốt lành gì, nhìn cái con hồ ly kia bộ dạng giả hùm giả hổ liền đem Thiếu phu nhân ngươi nửa phần không để vào mắt."

Tần Tang trong lòng miễn cưỡng mà nghe, tiện tay nâng chung trà lên, cũng không lên tiếng.

Má Chu lại nói: "Tiểu thư đừng chê ta dài dòng, Tống phó quan đó, thì không phải là người tốt, chỉ biết xúi giục công tử gia bên ngoài mò mẫm náo loạn. Hiện tại Phan phó quan này, nhìn vừa đúng một đường với họ Tống. Tiểu thư người hiền quá, tiêu thư nghe tôi nói, tiểu thư cũng nên biết đến mấy cái thủ đoạn như người ta, hoặc là tạo mối quan hệ ràng buộc với mấy người bên cạnh cô gia, không sợ công tử hành tung bí ẩn không bắt được, hoặc là sẽ để cho hắn phục người, biết lợi hại là gì..."

Tần Tang càng thêm không kiên nhẫn: "Ngươi đừng nói, nói mãi người ngoài nghe."

Chu mẹ lúc này mới ngừng lại, Tần Tang ngồi ở trước bàn, chống cằm nghe bánh xe cuồn cuộn,  tiếng xe đơn điệu nhàm chán, một đường về hướng nam, ngoài cửa xe phong cảnh ruộng hoang, tựa như đoạn phim chạy, từng cảnh từng cảnh lùi về sau, nhìn gì cũng cảm thấy tâm tro ý lạt.

Xe đến Phương Gia Điểm thì dừng để châm nước thêm hơi nước, dừng khoảng thời gian hơi lâu. Phương Gia Điếm là nơi trú binh quan trọng, Diêu sư trưởng nghe nói Dịch Liên Khải ở trên xe, cố ý câu kết, sai người tới đưa nước hoa quả đến. Lại sai một phó quan không biết Tần Tang là ai, hắn lên xe liền đến gian của Dịch Liên Khải, lại thấy Mẫn Hồng Ngọc mang một thân đồ tươi trẻ hợp mốt, liền cho rằng đây cũng là Tam phu nhân, vì vậy mở miệng một tiếng "Thiếu phu nhân", cho rằng mình đúng mà nịnh nọt. Dịch Liên Khải xưa nay kiêu căng, lúc này lại đang cao hứng, lại một đường với hắn mà gật gật cười nói. Một nữ bộc đúng lúc đến lấy đồ, trở lại nói cho má Chu, má Chu giận muốn mắng người, Tần Tang chỉ nhàn nhạt nói: "Tức giận có gì tốt, cùng lắm người đó theo ý hắn thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro