Marvelous x Ahim | (Dịch) Giữa những vì sao

Tác giả: forgottenpromises (AO3)

Chương 1: Được thôi

Lí trí và trái tim hắn đang tranh đấu dữ dội. Cái trước nhắc nhở nếu hắn không hi vọng những người đồng đội phải chiến đấu một mình thì họ cũng không mong muốn hắn làm điều tương tự. Nhưng cái sau phản bác rằng chỉ cần hắn giao nộp bản thân cho Basco, đồng đội của hắn sẽ được yên ổn, đồng nghĩa với việc Ahim cũng sẽ an toàn. Bàn tay hắn nắm chặt lan can đài quan sát đến khi các khớp ngón tay chuyển sang màu trắng bệch. Nhắm mắt lại, hắn cố gắng xua tan đi suy nghĩ về em, nhưng vô ích. Trái tim hắn luôn đau nhói khi nhìn thấy những vết xước hay vết bầm tím rải rác trên người em sau mỗi trận đánh. Nếu đây chỉ là vết thương nhỏ do vài tên Zangyack nghiệp dư gây ra cho em, hắn chẳng thể tưởng tượng nổi Basco sẽ làm ra điều kinh khủng gì với những người khác, chứ đừng nói đến công chúa bé nhỏ của hắn. Một ngọn gió nhẹ nhàng thổi qua làm rối tung mái tóc của hắn, Marvelous chầm chậm mở mắt. Chỉ một lí do đó thôi cũng đủ để thuyết phục hắn đưa ra quyết định cuối cùng. Một quyết định hoàn toàn đến từ trái tim, không chịu ảnh hưởng của bất kì logic nào.

Tin rằng bản thân đã trì hoãn đủ lâu để mọi người có thể chìm sâu vào giấc ngủ, Marvelous lặng lẽ lê bước xuống những bậc thang từ đài quan sát. Hắn chậm rãi nheo mắt nhưng vẫn không thể thích ứng được với bóng tối tràn ngập trong căn phòng chung, chỉ có ánh trăng le lói sau khung cửa sổ. Dù sao thì hắn cũng nắm rõ từng nơi trên tàu Galleon trong lòng bàn tay và có thể dễ dàng thực hiện cuộc tẩu thoát trước khi—

Một tiếng thở dài khe khẽ phá tan sự tĩnh lặng của màn đêm. Marvelous giật mình quay đầu về phía phát ra âm thanh, hơi thở của hắn dường như ngừng lại khi nhìn thấy người đang ngủ trên chiếc ghế dài. Nhận ra đó không phải ai khác ngoài Ahim, ánh mắt hắn trở nên dịu dàng hơn. Hắn cảm giác trái tim mình như chìm xuống khi nghĩ đến lí do cô công chúa nhỏ từ chối sự ấm áp của chiếc giường để xuống nơi chật chội này. Ahim trông có vẻ trằn trọc, em cuộn tròn người lại, vô thức theo đuổi hơi ấm mà chiếc chăn mỏng manh khó có thể mang lại.

Marvelous không nhịn được mà buông ra một âm thanh giận dỗi nhưng đầy thích thú. Hắn lặng lẽ bước đến, cẩn thận hết mức có thể để không đánh thức em hay Navi. Sau khi chỉnh lại chăn để Ahim được thoải mái hơn, hắn cởi chiếc áo choàng đỏ ra rồi đắp lên người em. Chắc chắn rằng em đã đủ ấm, hoặc ít nhất ấm hơn ban nãy, Marvelous cuối cùng cũng cho phép bản thân chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt của nàng công chúa, nhẹ nhàng vén gọn lại những sợi tóc còn vương trên đó.

"Anh xin lỗi, Ahim" Hắn thì thầm. Cảm nhận được cổ họng mình như nghẹn lại, hắn nhanh chóng rời tầm mắt ra chỗ khác và đứng dậy để đi về phía cửa.

Nhưng rồi hắn chẳng thể đi xa hơn bởi có thứ gì đó đang kéo ống tay áo của hắn. Hắn quay đầu lại, ngạc nhiên khi thấy Ahim đã tỉnh giấc từ lúc nào. Thân thể em lảo đảo không vững nhưng vẫn cố ngẩng đầu lên nhìn hắn với đôi mắt ngái ngủ. Em gắng gượng ngồi dậy bằng một tay. "Anh đừng đi." Giọng em khàn đặc, và hắn cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn.

"Em biết đấy, anh không thể để hắn ta làm tổn thương em."

Em cụp mắt, cắn môi dưới trong giây lát và suy nghĩ về câu nói của hắn. Cuối cùng, em gật đầu đồng ý, nhìn vào mắt hắn lần nữa, "Vậy ít nhất hãy ở cạnh em đến khi em say giấc được không anh?"

Marvelous nhướng mày khó hiểu, tò mò nhìn chằm chằm khi em nằm gọn lại để chừa chỗ trên chiếc ghế dài cho hắn. Em nhìn hắn đầy mong đợi cho đến khi hắn ngại ngùng ho một tiếng nhưng vẫn đáp ứng yêu cầu của em vô điều kiện. Họ nằm lưng đối lưng, hai bàn tay nhẹ nhàng chạm vào nhau. Marvelous chẳng thể nghĩ gì; hắn không biết mình nên nghĩ gì. Trong một khoảnh khắc, hắn thậm chí suýt chút nữa quên mất nhiệm vụ mà hắn ép bản thân phải thực hiện.

Một tiếng cười khúc khích phá tan đống hỗn độn trong đầu hắn. Marvelous quay người lại để đối mặt với Ahim, người đang cố gắng vò tóc hắn rối tung. Cảm nhận được khoé miệng mình đang kéo lên thành một đường cong, hắn huých nhẹ vào người em.

"Ai mà tưởng tượng được vị thuyền trưởng uy phong lẫm liệt của chúng ta khi yêu lại biến thành một cậu bé ngại ngùng như thế này chứ." Ahim trêu chọc. Em nhấc tay hắn lên, chui vào trong để có thể thoải mái dựa đầu vào vai hắn. Đặt tay lên ngực hắn, em thoả mãn thở hắt khi nghe thấy tiếng nhịp đập có thể xoa dịu em.

Marvelous ậm ừ, "Làm một hải tặc luôn là điều quá đỗi dễ dàng đối với anh. Nhưng yêu đương thì khác, không dễ đến thế." Sự im lặng thoáng bao trùm căn phòng khi hắn nhớ lại cuộc tranh đấu ban nãy giữa lí trí và trái tim mình. "Trước khi gặp em, anh chưa từng biết được tình yêu có thể mạnh mẽ đến thế."

"Đó... là lí do mà anh sẵn sàng hi sinh bản thân và cả giấc mơ của mình sao?"

"Nếu như em là điều duy nhất anh có thể nghĩ tới khi phải đưa ra lựa chọn, em có nghĩ rằng anh sẽ có một ước mơ mới không?" Hắn cúi đầu xuống để nhìn em rõ hơn, "Cũng giống như kho báu vĩ đại nhất thế giới vậy, anh sẽ làm mọi cách để bảo vệ em."

Ahim mỉm cười trước lời nói của hắn, nghiêng người vừa đủ để đặt một nụ hôn thuần khiết lên môi hắn trước khi ngả mình vào vòng tay vững chãi ấy, để hơi ấm của hắn bao bọc em một lần nữa. Marvelous cảm thấy trái tim như lỡ mất một nhịp, mím môi cố gắng giấu đi nụ cười của mình. Hắn tiến sát về phía em, tựa cằm lên trên đầu em để nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.

"Anh hứa sẽ không rời đi cho đến khi em say giấc chứ?"

"Ahim, anh hứa."

"Tuyệt, chiều nay em mới ngủ rồi nên chúng ta sẽ có thể thức cả đêm cùng nhau!"

Hắn hơi nhích người ra nhưng vẫn giữ em trong vòng tay mình, đôi mắt mở to vì sốc trước lời em nói. Dường như hắn đã sẵn sàng để lên tiếng phản đối, "Ahim—"

"Anh đã từng nói rằng sẽ không để em phải hi sinh một mình khi chiến đấu với Zatsurig mà." Em đặt một ngón tay lên môi hắn để ra hiệu cho hắn im lặng, "Điều gì đã khiến anh nghĩ em sẽ không làm điều tương tự với anh vậy?"

Marvelous nhìn em hồi lâu, tự hỏi rằng liệu hắn có thể yêu em nhiều hơn những gì hắn đã làm không. Hắn kéo em lại vào cái ôm ấm áp của mình, cúi đầu để đặt lên trán em một nụ hôn.

"Anh yêu em Ahim," Hắn thì thầm, "... và được thôi."

——————————

Chương 2: Già đi cùng nhau

Hắn cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt khi nghe thấy tiếng nức nở của em trên bậc thang cuối trước lúc bước lên đài quan sát. Việc mỗi năm đều phải chứng kiến em đau đớn đến thế chẳng khác nào một cực hình đối với hắn. Marvelous run rẩy thở hắt, dường như cảm nhận được những giọt lệ đang chực trào nơi khoé mắt. Trước khi chúng kịp rơi xuống, hắn đã vội vàng lau đi rồi nắm chặt chiếc khăn choàng màu hồng trong tay cho đến khi nhìn thấy em.

Ở mép đài quan sát, Ahim đang vùi mặt vào vòng tay, đôi vai gầy run lên theo từng tiếng nấc của em khi thút thít vì mất nhà, mất cha mẹ, mất cả người dân. Dẫu em đã trả thù cho họ bằng cách đánh bại Zatsurig nhưng nỗi mất mát ấy vẫn quá lớn, đến mức em chẳng thèm để tâm đến làn gió lạnh đang bao trùm lấy mình.

"Cha ơi... Mẹ ơi..."

Những giọt nước mắt vẫn cứ lăn dài trên má kể cả khi em đã gần như cạn kiệt sức lực vì khóc. Em trở nên yếu đuối, không thể đứng vững và sẵn sàng ngã xuống bất cứ lúc nào. Đầu óc quay cuồng, em cảm thấy bản thân sắp tiếp xúc với mặt sàn, nhưng không, em nhận ra mình đã ngã vào một vòng tay vững chãi và ấm áp. Marvelous ngồi xuống bên cạnh em, lưng hắn dựa vào tường và em thì cuộn tròn dựa vào người hắn. Hắn choàng chiếc khăn lên hai người rồi nhẹ nhàng xoa nắn cánh tay đã suýt đông cứng vì lạnh của em.

"Em xin lỗi," Ahim nói với giọng khàn đặc, tựa đầu vào ngực hắn thút thít, "Em xin lỗi, năm nào cũng như thế này cả."

Marvelous cảm thấy trái tim hắn dường như rơi xuống đáy vực sâu khi biết được em cảm thấy có lỗi vì nỗi đau của mình. Hắn đưa tay lên dịu dàng lau đi những giọt nước mắt của em, "Em không cần phải xin lỗi vì điều này đâu Ahim."

Họ ngồi bên nhau dưới ánh trăng sáng cùng tiếng gió thổi vun vút xuyên qua màn đêm. Marvelous tiếp tục xoa dịu Ahim đang lặng lẽ nấc lên, vỗ nhẹ vào cánh tay em và ru em vào giấc ngủ.

"Marvelous... em sợ rằng một ngày nào đấy em sẽ mất cả anh nữa."

"Vũ trụ sẽ phải ném tất cả những gì nó có vào người anh nếu điều đó thật sự xảy ra. Em bé của anh đừng lo lắng quá nhé. Chúng ta rồi sẽ già đi cùng nhau thôi... Anh hứa đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro