Get Out of My Sight - First Meeting
Summary: Đây là phần tiền truyện trước khi The Bat Lost a Bet bắt đầu. Đây là cuộc gặp mặt đầu tiên của cả hai từ sự bắt đầu sự nghiệp làm anh hùng Superman và Batman và họ biết rất ít về nhau.
Note từ tác giả: Thật ra đây không thực sự là lần đầu tiên họ gặp nhau. Cuộc gặp gỡ thật sự còn sớm hơn nữa, điều mà tôi đã gợi ý vào cuối Chapter 2.
ZeroOne thật ra là Scott Lowrey, một nhân vật mới mà tôi đã tạo ra trong Chapter 3. Mọi người có thể đọc thông tin về anh ấy ở phần Note chứ không cần đọc cả chap.
Sau cùng, tôi đã có nhiều trải nghiệm rất vui với câu chuyện này và đây là cũng là fic viết nhanh nhất mà tôi từng viết. Thường sẽ là 2 tháng một chap thay vì 2 tuần. Từ giờ, tôi sẽ tập trung vào phần ngoại truyện đang mắc kẹt trong đầu tôi từ khi tôi bắt đầu viết Chapter 1 của The Bat Lost a Bet và mạch truyện chính sẽ bị gián đoạn từ bây giờ. (16/5/2019 =)))))
.
.
.
.
.
"Biến ra khỏi thành phố của ta ngay."
Batman gầm lên dữ dội trước khi anh bắn khẩu móc treo và thả mình tự do khỏi bức tượng đầu quỷ. Áo choàng đen phía sau anh bung ra khi anh lao vút qua phía sân thượng bên cạnh, mang đầy sự đe dọa và nguy hiểm ẩn theo đó. Nhưng Superman đã đứng ở đó, hai tay anh chống hông, sắc màu xanh đỏ của trang phục anh mặc nổi bật lên như một ngón tay mãnh liệt chống lên trên nền trời gồ ghề của Gotham.
Batmna tặc lưỡi và nhíu đôi mắt mình lại.
"Tôi..." chỉ là từ duy nhất được Superman phát ra trước khi Batman lại lao đi mất. Khoảnh khắc chân anh chạm vào lan can, anh đẩy người mình ra và rơi tự do xuống bên hông tòa nhà, sử dụng súng móc làm chậm lại tốc độ rơi của mình. Anh tiếp đất với không có bất kì sự xao động nào trong nhịp tim mình, trong khi Superman đã giật thót người khi thấy Batman nhảy từ tầng 13 xuống mà không chút nghĩ ngợi.
Tên ngốc liều lĩnh đó! Hắn ta bị cái quái gì vậy?
Ngọn lửa khó chịu bùng lên trong mình khi Superman đuổi theo tên cảnh giác khó nắm bắt ấy. Anh đến Gotham vì sự tò mò của mình về những lời đồn mà anh đã nghe được. Rằng có một sinh vật kì lạ ám ảnh màn đêm và làm tội phạm nơi đây khiếp sợ. Rằng nó lướt mình trong không trung, tan biến như ma thuật và dường như bất khả xâm phạm. Anh nghĩ có lẽ nó cũng là một người ngoài hành tinh giống anh, bị níu chân lại ở một hành tinh xanh như vận mệnh của số phận.
Tuy nhiên, "nó" cũng chỉ là một con người ngụy trang bên dưới lớp trang phục tai nhọn và là một kẻ siêu thô lỗ mà thôi. Trước khi Superman có cơ hội nói chuyện, một vài viên đạn tròn đã ném về phía anh, ba trong số chúng nổ ngay vào mặt anh, hai cái còn lại cố gắng kích điện. Dù cho tất cả thứ đó đều không thể gây tổn thương anh nhưng Superman cảm thấy khá khó chịu và thêm quyết tâm nói chuyện bằng được với tên vô lễ này.
Batman đã ngồi vào chiếc xe đen bọc thép quân sự trước khi Superman hạ cánh xuống trước mui xe, khoanh tay trước ngực và nhíu mày.
"Anh có thể dừng một chút..."
Những chữ còn lại của anh đã bị cắt ngang bởi tiếng gồ ga khi chiếc xe lùi lại và thực hiện một cú quay ba điểm và Superman bắt gặp một ngón tay giữa được giơ lên trước khi chiếc tăng tốc phóng đi về phía ngược lại.
"Thế đấy!"
Sự kiên nhẫn của Superman từ khi gặp người đàn ông này, đã gần hao mòn và vỡ vụn như một nhánh cây khô. Anh tăng tốc cho đến khi đuổi kịp chiếc xe phía trước. Chỉ với một ngón tay, anh xé toạc cánh cửa ra và ngồi vào ghế phụ với vẻ mặt nghiêm nghị và giận dữ.
"Cái moẹ gì thế?"
Batman chửi thề và đạp mạnh thắng xe. Vỏ bánh xe rít lên khi ma sát, khói và vết trượt đen kéo dài trên đường đầy chao đảo và rồi đột ngột thắng gấp.
"Rời khỏi xe ta ngay!" Batman gầm lên và đập mạnh vào nút đẩy. Nhưng trước khi anh với tới, cổ tay phải bị nắm chặt lại không thể vẫy ra được. Batman gầm gừ và với tay trái ra để rồi bị giữ lại bởi cùng một phương pháp trong tay còn lại của Superman.
"Anh có thể để tôi nói không!"
Superman nâng tông giọng lên, pha trộn giữa bực tức cũng như một chút ngưỡng mộ. Anh chưa bao giờ gặp một người mà gây khó chịu nhưng đầy liều lĩnh và ngông cuồng đến vậy. Người đàn ông đương nhiên biết Superman mạnh hơn anh rất nhiều và anh vẫn chưa từ bỏ sự dẫy dụa. Superman phải tập trung cao độ, liên tục điều chỉnh áp lực mà anh đã tạo ra khi mà anh đang nắm chặt tay người kia để không làm gãy cổ tay hay giật hai cánh tay ấy ra khỏi khớp tay.
"Tên khốn nạn ngu xuẩn không có gì ngoài không khí thổi qua tai và cả cái đầu ngươi ngu xi kẹt trong lỗ đít...."
"Nhìn này," Superman hét lên, kéo Batman về phía anh, "Những gì tôi muốn nói với anh là hãy từ bỏ đi trước khi anh bị thương. Nó quá nguy hiểm đối với một con người như anh."
Batman bỗng giữ vững và Superman, mất cảnh giác trước sự thay đổi đột ngột ấy, cuối cùng kéo anh lại gần hơn. Anh cứng người đầy kinh ngạc khi hơi thở người đàn ông đối diện phả lên da thịt anh và anh bị thu hút bởi một đặc điểm duy nhất hiện hữu trước mắt – đôi môi khá quyến rũ kia đang dần nhếch lên một cách nguy hiểm.
"Penny One."
Superman nghe một tiếng tĩnh điện, một giọng Anh trầm tĩnh và rồi cả hai đều bị hất lên không trung. Superman thở dốc và cái nắm của anh dần thả lỏng ra. Chớp lấy thời cơ, Batman giằng tay ra, đá thẳng vào hạ bộ của Superman. Anh gầm khi Superman di chuyển, tránh được đòn tấn công của anh và vòng cánh tay mạnh mẽ quanh eo anh, kéo anh lại gần cơ thể đầy ấm áp và giống con người đến ngạc nhiên. Trong ấn tượng đầu tiên của Batman, anh cứ nghĩ rằng Superman sẽ lạnh lẽo và cứng chắc như đá cẩm thạch vậy.
"Thả ta ra! Tên đầu heo ngoài hành tinh chết tiệt."
Batman chật vật khi họ đang lơ lửng trên trời thay vì lao thẳng xuống mặt đất sau khi bị hất ra khỏi chiếc Tumbler. Anh trừng mắt và rồi bị thú hút bởi cặp mắt ấy – xanh hơn cả bầu trời trong xanh và rực rỡ hệt như làn nước xanh lấp lánh dưới ánh nắng. Một ký ức xa xôi hiện lên, mờ ảo và vỡ vụn, cho Batman cảm giác kì lạ rằng anh đã gặp đôi mắt ấy ở đâu đó trước đây.
"Anh đang mong tìm đến cái chết à?" Superman lắc đầu chán nản, "Cho tôi một phút và tôi sẽ đưa anh...Này, dừng lại!"
Batman lôi khẩu súng móc ra nhưng chỉ để Superman chộp lấy dễ dàng như một cú búng tay, vứt nó ra khỏi tầm mắt mình.
"Chẳng phải tôi nói tôi sẽ đưa anh xuống trong một phút à!"
"Ta không cần giúp đỡ, Đồ Ngoại Lai."
Superman đứng hình và nhìn chằm chằm Batman với đôi mắt mở to. Từ ngữ và cách biểu đạt nó đầy khinh thường đã nhấn mạnh từ "Kẻ Ngoại Lai" thoát ra khỏi miệng anh.
Có phải không, không, nó không thể, nhưng nếu như...không, nó không thể. Mình đã tìm kiểm và chẳng có gì cả.
Và rồi hai ngón tay cứ búng bên tai Superman đầy khó chịu và mất sự kiên nhẫn.
"Xin chào! Xin chào! Có ai nhà không? Hay chẳng có gì ngoài chân không ở giữa hai tai ngươi?" Batman mỉa mai gay gắt như châm lên một ngọn lửa xuyên thẳng qua thần kinh của Superman, "Chẳng phải ngươi nói sẽ thả ta xuống trong một phút nên là nhanh cái chân lên, Ngài Hướng đạo sinh chậm chạp."
Chúa ơi, tên này chọc điên tiết quá!
Superman hít một hơi sâu kiềm chế cảm xúc của mình. Anh bị cám dỗ để thả Batman xuống, chỉ để dọa anh ta một chút, nhưng nghi ngờ rằng liệu điều đó sẽ có tác dụng với một người bay nhảy lượn lờ quanh thành phố như Tân không. Thay vào đó, một ý tưởng khác lóe lên trong đầu và rồi nụ cười trẻ con xuất hiện trên khuôn mặt anh. Batman chớp mắt liên tục, tim đập nhanh hơn một chút.
"Giữ chặt nhé!"
??..!!!!
Không buông tay mình ra, Superman đột ngột lộn ngược và Batman thấy mình nằm dưới anh, với không có gì chỉ trừ không khí giữa lưng và mặt đất. Anh theo phản xạ nắm chặt lấy Superman và trước khi có thể hét lên điều gì đó thô lỗ, Superman đã bay vút với một tiếng nổ siêu thanh lớn. Gió rít mạnh vù vù qua, nhồi vào tai anh là tiếng nhiễu trắng và buộc Batman phải chôn mặt mình vào cổ Superman. Như bị kéo và đẩy bởi một lực vô hình, anh bám chặt, không tin tưởng Superman, mặc dù cánh tay của anh ta đang ôm chặt và an toàn bao quanh eo và vai Batman.
Đúng một phút sau, một Batman choáng váng lảo đảo nhẹ nhàng đang đứng vững chắc trên mặt đất. Đôi bàn tay ấm áp giữ ở vai và anh nhìn chằm chằm vào chúng trước khi nhận ra chúng thuộc về ai. Anh gầm gừ, tát chúng ra và lao vào Superman, nắm đấm giơ cao. Nhưng Superman chỉ đơn giản là bay ra ngoài tầm với, trong khi Batman đứng ở rìa một phao ngang, nhìn chằm chằm với vẻ tức giận.
"Tôi đã nói sẽ thả anh xuống trong một phút."
Batman nghiến răng và ném vài viên đạn khí vào Superman, dù anh biết rằng đó chỉ lãng phí vũ khí của mình. Anh nghi ngờ rằng khí mê sẽ chẳng có tác dụng, nhưng anh vẫn làm vậy vì tên người ngoài hành tinh ngu ngốc đó thực sự có tài làm anh tức đến điên đầu. Tên đó nghĩ hắn là ai mà đối xử với anh như vậy!
Superman quét qua tất cả và Batman thề, anh vò đầu bứt tai không biết phải làm gì tiếp theo và cũng như không tìm ra được gì cả. Anh biết rất ít về người ngoài hành tinh và điều đó đã đặt anh vào bất lợi lớn. Anh chỉ có thể nhìn chằm chằm, ước gì ánh mắt này có thể giết chết thì đột nhiên, Superman vụt đi và trở lại với một chiếc khăn trắng được buộc vào một cây gậy. Anh vẫy nhẹ nó trong không khí trong khi Batman nhìn anh đầy ngạc nhiên.
"Chúng ta có thể đình chiến được không, làm ơn?" Superman mỉm cười chua chát, một chút xấu hổ hiện rõ trên má, "Tôi đã không cư xử đúng và vì điều đó, tôi thành thật xin lỗi."
Batman không biết nên phản ứng thế nào. Anh vẫn còn bực bội, nhưng cảnh tượng trước mắt thật quá buồn cười, môi anh co giật, không biết nên nhăn mặt hay mỉm cười.
"Tôi chỉ muốn nói chuyện, chỉ vậy thôi. Tôi không có ý định như thế này nên..." Superman thở dài, lá cờ rủ xuống, đôi mắt buồn bã và Batman cảm thấy như mình vừa bắt nạt một chú chó săn tội nghiệp.
"Chúng ta đã nói chuyện. Vậy nên cút đi," Batman khàn giọng, ngắn gọn và thô lỗ, không thích cảm giác tội lỗi vô lý đang đe dọa làm anh mềm lòng. Chắc chắn có gì đó không ổn với không khí ở cảng Gotham tối nay, nếu không, làm sao anh có thể để cho một ánh nhìn làm ảnh hưởng đến mình như vậy.
Nhưng Superman vẫn tiếp tục nhìn Batman, lá cờ dần hạ thấp và thấp và...
"Hai phút."
Superman tươi cười, nụ cười của anh rực rỡ đến mức Batman vô tình lùi lại một bước để tránh bị nó đốt cháy thành một dấu ấn không xóa được vào trái tim mình.
"Chào, tôi là Superman. Rất vui được gặp anh," Superman đột nhiên đứng trước mặt anh với bàn tay phải giơ ra. Batman nhìn bàn tay, nhìn Superman, rồi lại nhìn bàn tay, cố gắng thực hiện một cái bắt tay nhẹ nhàng. Tuy nhiên, ngay khi ngón tay của anh chạm vào lòng bàn tay của Superman, chúng bị giữ chặt trong một cái nắm chắc cùng với vẻ mặt mong đợi của Superman dành cho anh.
"......... Batman."
Superman mỉm cười và buông tay, đưa tay vỗ vai Batman một cái.
"Tuyệt vời! Giờ chúng ta đã quen biết nhau, hãy trở thành bạn nào."
Batman nhìn Superman một cách hoài nghi. Hắn là con chim cu ngoài hành tinh hay gì? Từ khi nào mà biết tên (còn là tên giả nữa) = đã quen biết nhau = trở thành bạn bè. Quá khó khăn để Batman phải xử lý và may thay phương tiện của anh đã tới.
Superman quay lại, phát hiện có sự xao động trong không trung dù chẳng có gì trên bầu trời đầy âm u ấy. Anh quan sát, say mê ngắm nhìn trước một chiếc máy bay đen thiết kế hiện đại hiện ra trước mắt, không một ai nghe thấy ngoại trừ siêu thính giác của anh.
"Wao, thật sự anh có những thiết bị rất thú vị," Superman bình luận và nhận ra rằng mình đang nói với không khí trống rỗng. Trong giây phút phân tâm đó, Batman đã nhảy lên cánh máy bay và giờ đây đứng bên cửa buồng lái mở. Anh nhìn Superman lần cuối.
"Biến khỏi tầm mắt của ta, Đồ Ngoại Lai! Và đừng bao giờ quay lại đây lần nữa!"
Nói xong, Batman bước vào buồng lái và máy bay tan biến một lần nữa bởi thiết bị tàng hình của nó. Superman lắng nghe khi máy bay im lặng khởi động và lao vút đi, cuối cùng mờ dần vào không gian. Anh nhắm mắt lại và tập trung, lướt qua những âm thanh và giọng nói ngẫu nhiên cho đến khi nhịp tim đặc biệt đó lấp đầy tai anh bằng giai điệu nhịp nhàng của nó.
Xin lỗi, nhưng anh sẽ không dễ dàng thoát khỏi tôi như vậy đâu. Tôi không thể chỉ buông tay, không phải bây giờ, khi tôi có thể làm điều gì đó về nó.
Hình ảnh về cái chết của cha anh mang lại nụ cười chua chát trên gương mặt Superman. Anh đã không làm được gì vào thời điểm đó, nhưng lần này, không còn sự kiềm chế nào nữa. Anh không cần phải giấu mình nữa và anh sẽ không đứng yên nhìn ai đó ngã xuống – bất kể người đó có điên rồ đến đâu, bất kể anh không đồng ý với cách thức mang lại công lý cho thế giới của người đó.
Đồ Ngoại Lai!
Một lần nữa, giọng nói đặc biệt ấy giống như ai đó mà anh đã gặp rất lâu trước đây. Mở mắt ra, Superman trầm tư nhìn chăm chú về hướng mà máy bay đã rời đi. Có vẻ như anh có một số điều tra cần làm và hy vọng những gì anh đang tìm kiếm cuối cùng có thể được tìm thấy.
.
.
.
.
.
"Tôi mừng vì cậu đã có một người bạn mới, thưa cậu chủ."
Batman hừ mũi và kiềm chế không dùng ngôn từ thô tục để tránh bị mắng suốt quãng đường về nhà. Anh đang bận gõ trên bàn phím, tải xuống các bản ghi trước khi xóa sạch tất cả từ mọi thiết bị giám sát đã ghi lại cuộc gặp gỡ của họ tối nay. Dưới vẻ ngoài không cảm xúc, một sự khó chịu lớn đang âm thầm bùng nổ, chủ yếu nhắm vào chính bản thân anh.
Hôm nay anh thật sự đã trở thành một trò cười! Dù cho anh đã được huấn luyện bởi Liên minh Sát thủ và có những món đồ công nghệ cao trong tay. Chúng thật sự vô dụng trước tên ngoài hành tinh đó và anh chưa bao giờ cảm thấy bất lực và không có kế hoạch như vậy, đã rất lâu rồi.
"Penny One, thông báo cho ZeroOne bắt đầu tìm kiếm bất kỳ thông tin kỳ lạ gì được báo cáo ở bất cứ đâu. Tôi muốn mọi tin đồn khốn kiếp và mọi tờ báo lá cải chết tiệt đều được sàng lọc và mọi manh mối ngu ngốc có thể tìm thấy được."
Bởi vì nếu có một, thì sẽ có nhiều hơn và chết tiệt nếu anh bị bất ngờ tấn công lần nữa.
"Gia giáo, thưa cậu!" Penny One kêu lên không hài lòng, "Điều này, thật đáng tiếc, là điều thiếu sót nghiêm trọng của cậu ngày hôm nay."
"Người ngoài hành tinh không có quyền được đối xử lịch sự."
"Điều đó không công bằng. Anh ta chưa làm gì nghiêm trọng để xứng đáng nhận thái độ như vậy từ cậu chủ."
"Anh ta đã phá hỏng chiếc xe của tôi!"
"Đó là do chính cậu chủ. Cậu đã quá thù địch khi anh ta lần đầu xuất hiện và nếu tôi là anh ta, tôi sẽ không chỉ đơn giản là xé toạc một cánh cửa xe."
Batman nhăn mặt và lẩm bẩm một vài từ chửi thề bằng nhiều thứ ngôn ngữ, tất nhiên là trong im lặng.
"Đó có phải là tất cả những gì cậu chủ đã được học trong những ngày ở nước ngoài không?" Penny One nhận xét một cách khô khan, "Thật lãng phí trí tuệ của cậu chủ."
Batman gầm gừ rồi thở dài ra một tiếng lớn, thất bại ngả người vào ghế lái. Sâu thẳm trong lòng, anh biết rằng Alfred đã đúng. Anh đã không thật sự tử tế. Bản năng của anh, hình thành từ nhiều năm huấn luyện, đã trở nên điên cuồng khi thấy sinh vật ngoài hành tinh lần đầu tiên lơ lửng từ trên trời xuống. Và anh đã:
(1) tấn công mà không có bất kì lý do chính đáng
(2) rất thô lỗ sau đó
Anh thật may mắn khi sinh vật ngoài hành tinh kia không ngay lập tức đè bẹp anh như một con bọ mà lại trêu chọc anh, cuối cùng còn xin lỗi và đề nghị làm bạn.
Một cặp mắt xanh rực rỡ và nụ cười trẻ con bất chợt hiện lên trong tâm trí anh, mang theo cảm giác như được nhớ lại. Batman giật mình trong hoảng sợ. Tại sao anh lại nhớ những điều không quan trọng về hắn ta! Anh nên ghi lại các siêu năng lực của hắn và lên kế hoạch chiến lược chống lại chúng, chứ không phải nghĩ về việc sao cơ thể hắn ấm áp như thế nào, bàn tay hắn lớn ra sao, làn da hắn mềm mại như thế nào khi chạm vào...
Batman lắc đầu dữ dội và kéo bàn phím lại gần. Ngón tay anh lướt nhanh trên bàn phím khi anh cố gắng quên đi những suy nghĩ lạc lối.
"Thưa cậu chủ, tôi có thể gợi ý rằng cậu nên trung thực với cảm xúc của mình."
"Cái gì vậy, Penny One."
"Cậu đang cảm thấy thú vị, phải không? Tôi có thể thấy thông qua cách cậu gõ phím."
Ngón tay của Batman đột ngột dừng lại. Không, điều đó không đúng! Chắc chắn anh đã bị lây nhiễm gì đó từ sinh vật ngoài hành tinh kia hoặc từ không khí để lại như vậy. Và điều đầu tiên anh dự định làm là chạy một số xét nghiệm độc tính khi trở về Batcave.
End tiền truyện.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro