Dead in the walter

Thị trấn Lake Manitoc, buổi sáng phủ đầy hơi nước. Hồ phẳng lặng như tấm gương khổng lồ, phản chiếu bầu trời xám xịt. Mọi thứ yên bình đến mức giả tạo — cho đến khi mặt nước khẽ dậy sóng.

Một chàng trai trẻ đang bơi giữa hồ bỗng khựng lại, như bị ai đó nắm cổ chân kéo xuống. Tiếng la bị nghẹn trong nước. Không có bọt, không có vết máu. Chỉ còn những gợn sóng mờ tan dần trên mặt hồ.

"Vụ này nghe quen không?" Dean ném tờ báo lên bàn. "Một người chết đuối giữa hồ, trời thì nắng, nước thì phẳng. Không có dấu hiệu gì khác."

Evelyn nhấc tách cà phê lên, khẽ gật. "Nghe như một lời mời."

Sam cau mày. "Mình vừa thoát khỏi Wendigo chưa đầy một tuần, Dean. Có chắc đây là thứ cần bọn mình không?"

"Báo nói nạn nhân là tay bơi giỏi nhất thị trấn" Dean đáp: "Em nghĩ sao? Ma nước, lời nguyền, hay thứ gì mới lạ hơn?"

Evelyn đặt tách xuống, giọng bình thản: "Không quan trọng nó là gì. Quan trọng là nó đang giết người."

Dean khẽ liếc cô, ánh mắt xen giữa thán phục và tò mò. Sam cũng nhìn cô lâu hơn bình thường. Evelyn luôn có cách nói khiến người khác phải im lặng, như thể cô đã quen đối mặt với những thứ tăm tối từ rất lâu.

Cả ba đến hồ vào buổi chiều. Người dân tụ tập bên bờ, cảnh sát đang phong tỏa khu vực.
Dean đưa phù hiệu giả ra, giọng nghiêm nghị. "FBI. Chúng tôi chỉ xem qua hiện trường."
Viên cảnh sát gật đầu, dẫn họ đi. Evelyn đứng tách ra một chút, ánh mắt dừng trên mặt nước. Sóng gợn nhẹ, không khí lạnh lẽo đến mức rợn người.

Cô bước sát mép nước, nhắm mắt. Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Trong khoảnh khắc ngắn, cô thấy... một bàn tay nhỏ, nhợt nhạt, với chiếc nhẫn bạc trượt khỏi ngón. Tiếng trẻ con cười vang lên, ngắn và méo mó. Evelyn mở mắt, hơi thở dồn dập.

Dean gọi với lại: "Hey, you okay?"

Cô quay đi, giấu cảm xúc. "Không sao. Chỉ là gió thôi."

Dean biết cô nói dối, nhưng không hỏi. Anh chỉ ném cho cô ánh nhìn "cẩn thận đấy" rồi quay lại nói chuyện với Sam.

Tối đó, họ thuê phòng ở một motel cũ ven hồ. Dean sửa khẩu súng, Sam tra cứu tài liệu, còn Evelyn ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn ra mặt nước. Bóng đêm phủ xuống, mặt hồ sáng lên như tấm kính đen.

"Anh từng gặp loại hồn ma nào không muốn hại ai, chỉ muốn được nhớ đến không?" cô hỏi nhỏ.

Dean ngẩng lên, ngạc nhiên. "Cô nghĩ hồn ma này như thế?"

"Không," cô đáp, giọng lặng như sương. "Tôi chỉ nghĩ... đôi khi, thứ tồi tệ nhất là bị lãng quên."

Sam khẽ nhìn cô, rồi lật trang sổ: "Có một vụ mất tích ở đây hai mươi năm trước. Một đứa bé chết đuối. Cha nó là cảnh sát — Bill Carlton. Cả thị trấn tưởng nó chỉ là tai nạn."

Evelyn nhắm mắt. "Không có tai nạn nào lặp lại chính xác sau hai mươi năm cả."

Dean đứng dậy, khoác áo. "Vậy thì ta nói chuyện với ông Carlton thôi."

Nhà Bill Carlton nằm bên rìa hồ, cũ kỹ và cô độc. Ông ta ngồi trên ghế gỗ, nhìn ra mặt nước như bị thôi miên. Khi họ đến, ông chỉ nói vỏn vẹn: "Nó không đi đâu cả. Nó vẫn ở dưới đó."

Evelyn bước lên một bước, khẽ hỏi: "Ông nói ai?"
"Con trai tôi," ông thì thầm. "Peter. Tôi lẽ ra phải cứu nó..."
Giọng ông nghẹn lại, run rẩy. Dean và Sam trao nhau ánh nhìn. Evelyn im lặng, nhưng trong lòng dấy lên nỗi thương cảm kỳ lạ — nỗi đau của một người mất người thân, giống như cô từng mất cha mình.

Đêm đó, họ trở lại hồ. Trăng lưỡi liềm hắt ánh sáng mờ lên mặt nước. Sam mang theo cuốn sách trừ tà, Dean cầm súng muối, còn Evelyn đeo vòng tay, tay giữ chặt con dao rune.

Gió nổi lên, nước gợn sóng, rồi đột ngột lặng im. Một chiếc thuyền câu không người trôi ngang. Dean rọi đèn pin, và cả ba cùng thấy — bóng một đứa trẻ đứng ngay giữa hồ, tóc ướt, áo sơ mi trắng, đôi mắt đen rỗng.

Sam lùi lại theo phản xạ. "Oh God..."

Evelyn nín thở. Hồn ma ấy không nhìn họ, mà nhìn vào bờ, nơi nhà Carlton nằm khuất trong bóng tối. Một giọt nước lăn khỏi mắt nó — hay có thể là ảo giác.

Dean giương súng, nhưng cô nắm cổ tay anh. "Đừng" cô nói nhỏ. "Nó không định tấn công."

"Cô chắc chứ?" Dean gằn giọng.

"Cảm nhận được," Evelyn đáp, mắt không rời đứa bé. "Nó chỉ muốn được nghe ai đó xin lỗi."

Sáng hôm sau, Bill Carlton được tìm thấy đã chết — chìm dưới hồ, như chính con trai ông hai mươi năm trước. Dean siết chặt nắm tay, gương mặt trầm xuống. "Ông ấy tự nộp mình... như cách chuộc lỗi."

Evelyn đứng lặng bên mép nước. Cô cảm thấy không còn lạnh nữa, chỉ còn một nỗi buồn sâu thẳm lan dần trong ngực. Mặt hồ phẳng lại, bình yên lạ lùng. Một bóng nhỏ hiện lên thoáng chốc — Peter, cười yếu ớt, rồi tan vào sương.
Dean đặt tay lên vai cô. "He's gone."

"Yeah..." cô thì thầm. "And maybe that's mercy."

Sam nhìn họ, rồi nhìn ra hồ. "Chúng ta không thể cứu tất cả, phải không?"

Evelyn quay sang, ánh mắt dịu đi. "Không, nhưng ít nhất... ta có thể khiến họ được yên."

Trên đường rời thị trấn, Dean bật radio, nhạc cổ điển vang nhẹ. Sam ngủ gục ở ghế trước. Evelyn nhìn qua cửa kính, thấy bóng mình phản chiếu — đôi mắt mang nét xa xăm.

Dean khẽ liếc: "Cô trông như vừa mất ai đó."

"Có lẽ là thế" cô nói nhỏ. "Mỗi lần tiễn một linh hồn đi, tôi thấy bản thân cũng mất một mảnh."

Dean im lặng một lúc, rồi cười khẽ: "Cô đang bắt đầu giống Sam rồi đấy, triết lý quá."

Evelyn bật cười, tiếng cười nhỏ nhưng thật. "Ít nhất tôi không nói nhiều như anh."

"Ha" Dean đáp, nhếch môi.

Chiếc Impala tiếp tục lao trên con đường dài hun hút. Phía xa, mặt trời ló lên, ánh sáng yếu ớt phản chiếu lên hồ nước phía sau — yên bình, như chưa từng chứa đựng cái chết nào.

Evelyn nhìn lại, khẽ thầm nghĩ:
"Nếu có thiên thần thật, tôi tự hỏi họ có nhìn thấy những đứa trẻ bị lãng quên này không."

Gió thổi qua, cuốn theo suy nghĩ đó ra xa, tan vào bầu trời.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro