Bảo Vệ
Liora bước ra từ màn mưa như một ảo ảnh, dáng vẻ thanh thoát nhưng ánh mắt lại lạnh như thép. Dưới ánh chớp, đôi râu dài của cô ta khẽ đung đưa như muốn thách thức cả bầu trời.
Cô ta cất giọng, vang lên như tiếng roi quất vào mặt hồ:
- Linlin, ngươi thật biết cách làm bẽ mặt vương quốc.
Cơn gió xé qua mặt nước, cuốn theo từng đợt sóng nhỏ, như chính không khí cũng đang rùng mình theo cơn giận dữ của Liora.
Mei vội đưa thân mình che chắn phía trước Linlin, mắt ánh lên tia kiên quyết:
- Đừng trách Linlin! Là tớ hẹn gặp bạn ấy!
- Câm miệng! – Liora gằn giọng, đôi mắt lấp lóe sự khinh thường – Một con Chinchou khiếm khuyết mà cũng dám lên mặt nước, lại còn dắt theo thần dân của vương quốc Ame? Ngươi không có tư cách!
Linlin từ phía sau cố gượng dậy, vết thương từ đòn đánh khiến chân cô run rẩy, nhưng ánh mắt đã không còn e sợ.
- Đừng xúc phạm Mei! Cô ấy là bạn của ta... là người đầu tiên khiến ta thấy trái tim mình ấm áp!
Liora khựng lại một nhịp, rồi nở nụ cười lạnh lùng:
- Bạn ư? Ngươi gọi một kẻ dị dạng là bạn?
Mei hơi khựng lại, ánh mắt chớp chớp vì nước mưa và sự sợ hãi. Nhưng rồi, dải sáng từ những bóng đèn nhỏ trên người cô chợt lập loè — yếu ớt, nhưng không tắt.
- Nếu là dị dạng... thì chính cái thế giới này đã sinh ra tôi như vậy. Nhưng tôi chưa từng thấy mình thấp hèn. Linlin không thấy tôi như dị dạng. Vậy tại sao chị lại phải làm thế?
Liora thoáng cau mày, nhưng ánh mắt vẫn như lưỡi dao lướt qua mặt hồ.
- Vì ta nhìn thấy thứ mà ngươi không thấy: sự yếu đuối ngụy trang bằng lòng tự thương hại. Còn Linlin... – Liora liếc mắt về phía sau Mei, giọng chậm rãi như rót độc – ...chỉ là một kẻ phản bội lý tưởng, phản bội vũ điệu của tổ tiên.
Linlin bước lên, dù run rẩy. Nước từ đôi râu cô nhỏ xuống mặt hồ, từng giọt chan hòa cùng cơn mưa.
- Nếu lý tưởng chỉ là khuôn mẫu để chối bỏ sự khác biệt, thì ta thà phản bội còn hơn.
Im lặng.
Gió ngừng thổi một nhịp.
Cái tĩnh lặng đầy bão tố, như thể Kotoki đang nín thở chờ tia chớp tiếp theo.
Từng giọt mưa như càng lúc càng nặng trĩu, cái giá lạnh buốt cả tấm thân của đôi bạn đang ôm chầm lấy nhau. Nhưng ánh mắt Liora còn lạnh hơn thế.
Liora đứng lặng vài giây sau lời tuyên bố của Linlin, gió quất từng hạt mưa vào thân hình thanh mảnh mà kiêu hãnh.
Rồi, không một lời đáp, Liora xoay người. Bước chân cô nhẹ như đang khiêu vũ, nhưng mỗi bước lại khiến mặt nước bên dưới rung lên, như thể cả hồ Kotoki đang gồng mình chịu đựng sự hiện diện của kẻ mang trong tim cơn giông chưa dứt.
Đôi râu dài của cô khẽ vung lên lần cuối, vẽ một vệt cong sắc như lưỡi dao trong không khí.
- Một chút vùng vẫy cũng không thể nào ngăn cản được sự dị dạng của các ngươi sẽ nuốt chửng chính các ngươi.
Giọng nói ấy không còn là roi quất mà là hơi sương độc, rỉ rả, thấm vào từng thớ gió.
Rồi cô biến mất trong màn mưa, bóng lưng tan vào làn nước xám như một lời nguyền bỏ ngỏ.
Mei vẫn đứng đó, run nhẹ. Linlin chống tay lên vai cô, hơi thở gấp gáp nhưng ánh mắt lại sáng lạ thường - như ngọn lửa lần đầu bén vào trái tim đã quá lâu không được sưởi ấm.
- Cảm ơn cậu, Mei!
Mei quay sang, nhoẻn một nụ cười nhỏ - yếu đuối, nhưng không hề mờ nhạt trong đêm tối.
- Mình sẽ luôn đứng cạnh cậu.
Và trong khoảnh khắc ấy, dẫu bầu trời vẫn giăng mây đen, nhưng đâu đó phía xa, ánh trăng bắt đầu len qua. Không đủ để chiếu sáng cả hồ, nhưng đủ để rọi một vệt mỏng manh lên mặt nước - nơi hai kẻ từng bị gọi là "dị dạng" đang đứng cạnh nhau, vững chãi.
[Trở lại hiện thực]
Điện Tụ Linh chìm trong một thứ ánh sáng mờ ảo. Giữa lòng điện, Thạch Kính Linh Tâm dần lặng đi sau khi hiện lên những hình ảnh cuối cùng của cơn mưa trên mặt hồ.
Hình ảnh Linlin đứng trước Liora, run rẩy nhưng kiên cường, rồi Mei bước tới che chắn... tất cả đều đã tan biến, chỉ còn để lại dư âm lặng lẽ trong không gian như có ai đó vừa thở dài giữa đáy nước.
Nữ hoàng Mika nghiêm nghị nhìn Linlin, ánh mắt đã với bớt phần nào sắc lạnh:
- Ngươi còn gì để nói không, Linlin?
Linlin gượng dậy trong yếu ớt, giọng thều thào như anh sáng mờ ảo đã tắt đi trên mặt thạch kính
- Thưa nữ hoàng, thuộc hạ không cố ý tiết lộ bản thân với người khác. Thuộc hạ chỉ muốn luyện tập... thuộc hạ muốn được như mọi người, hòa mình vào Vũ Điệu Bình Minh kiêu hãnh...
Linlin bất giác sặc sụa, máu từ miệng loan dưới nền đá, thấm cả vào chân Roy đang che chắn phía trước. Roy quay về sau nhìn Linlin, gương mặt cậu lộ rõ sự lo lắng.
Roy định lên tiếng nhưng đã bị Linlin ngăn lại. Đôi chân run rẩy, nhuốm máu chạm vào người Roy.
- Thưa nữ hoàng, cuộc đời thuộc hạ chưa từng cố gắng làm điều gì, càng chưa từng có bạn. Nhưng từ khi gặp Mei, Mei đã thắp lên trong lòng của thuộc hạ ngọn lửa quyết tâm....
Cả cung điện như xoay quanh từng nhịp thở thoi thóp của Linlin. Giọng nói vẫn thều thào:
- Thuộc hạ muốn được công nhận, thuộc hạ muốn được... chứng... minh...
Giọng nói yếu ớt dừng lại, rồi tắt hẳn. Linlin gục xuống nền đá.
Vô tình hay hữu ý, đám mây che lấy cả bầu trời, chắn những tia sáng le lói chiếu rọi vào cung điện.
Ngay lúc Linlin gục xuống, không gian xung quanh tối sầm lại, u ám.
_______________
————————————
Tác giả: Bận quá nên tập này ra hơi lâu. Độc giả thông cảm nhé! Đền bù bằng các tập sau bùng nổ nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro