[GoYuu][AOB] Hiệu ứng cánh bướm (3.2)


.

.

Trong một thoáng chốc, Yuji Itadori cảm nhận được cảm giác mất trọng lượng như đang rơi tự do. Không biết từ đâu xuất hiện những cơn gió mạnh gần như muốn cào xước mặt cậu. Cậu cố gắng giữ thăng bằng cơ thể, mở mắt ra một cách khó khăn, và bỗng nhiên kinh hoàng thấy mình đang lơ lửng giữa không trung.

Itadori Yuuji rơi xuống cực nhanh, phía dưới là một cột đèn đường có đỉnh nhọn hoắt. Cậu lập tức lộn người tóm lấy cột đèn, trượt theo cột đèn xuống đất, rồi lo lắng nhìn quanh.

Đây là đâu?

Gojo-sensei đâu rồi?! Yuuya đâu rồi?!

Rất nhanh, Itadori Yuuji liền nhận ra mình vẫn đang ở trong kết giới của khu vực công viên, chỉ là cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn không phải nơi cậu đứng trước đó. Xung quanh nằm rải rác vài người thường bị ảnh hưởng bởi chú lực mà ngất xỉu, đa số những người khác thì đều bị hút về một nơi.

Nơi Gojo Satoru đang đứng.

Cậu buộc mình phải bình tĩnh lại. Sự kiện Shibuya đã đến sớm hơn, địa điểm cũng đã thay đổi thành nơi này, và phạm vi hỗn loạn cũng lớn hơn so với lúc đó. Cơ thể của Geto Suguru chưa bị chiếm đoạt, nhưng phe địch vẫn có một chú thuật sư mạnh mẽ như cũ, vừa nãy chúng đã dịch chuyển cậu và Yuuya đến một nơi khác chỉ trong chớp mắt..

Là thuật thức dịch chuyển tức thời giống kiểu của Todo sao? Không đúng, cậu không hề trao đổi với bất kỳ vật phẩm nào có chú lực, mà chỉ đơn thuần là dịch chuyển vị trí trong không gian. Vậy thì, phạm vi sử dụng thuật thức của kẻ thù có lẽ còn khó dự đoán hơn!

Tại sao lại dịch chuyển họ đi, tại sao lại chỉ để lại Gojo-sensei một mình.

"Yuuya! Yuuya— Em ở đâu?"

Xung quanh không tìm thấy bóng dáng Yuuya, duy chỉ có mùi hôi thối như pha lẫn mùi máu tanh ngày càng rõ rệt. Yuuya biến mất không dấu vết, cậu thật sự rất sợ hãi, thân tâm như sắp bị xé thành hai nửa đẫm máu. Yuuya là con của cậu, là con của cậu và Gojo-sensei, cậu phải bảo vệ bé con bằng mọi giá, bất chấp tất cả.

Cậu phải bình tĩnh lại. Itadori Yuuji nắm chặt nắm đấm, dụi dụi mắt đỏ hoe, lẩm bẩm tự nhủ bản thân phải thật bình tĩnh.

Yuuya là một đứa trẻ thông minh và bình tĩnh, bé sở hữu lục nhãn, Gojo-sensei chắc chắn cũng đã dạy bé cách tự bảo vệ mình, bé con sẽ không tự ý liều lĩnh đặt mình vào tình thế nguy hiểm. Hơn nữa, Gojo Satoru vẫn ở trung tâm công viên, Yuuya chắc chắn cũng biết điều đó, cậu phải tin tưởng Yuuya.

Lần này, ít nhất là lần này, cậu muốn cứu Gojo-sensei.

Cậu nhanh chóng chạy về phía trung tâm công viên, cậu chỉ hy vọng mình có thể nhanh hơn một chút, nhanh hơn nữa, nhanh đến bên cạnh Gojo-sensei.

Từ phía lâu đài không xa truyền đến một trận rung chuyển mơ hồ, kèm theo một tiếng nổ lớn. Một chú linh khổng lồ và méo mó phá vỡ mặt đất chui lên, vươn những xúc tu vô số hình thù kỳ dị, giống như một con quái vật bạch tuộc đầy những khối thịt u lớn, đủ loại chú linh dính vào nhau. Mỗi đầu xúc tu đều bị chú lực màu đen quấn lấy, mùi hôi thối trong khu vực công viên chính là từ thứ sinh vật dưới lòng đất này mà ra.

Mặt đất rung chuyển và các tòa nhà đổ nát khiến Itadori Yuuji phải giữ vững cơ thể, cậu ngẩng đầu nhìn con quái vật đó, trong lòng kinh ngạc tột độ. Con quái vật này, ngay cả khi ở Shibuya lúc đó cậu cũng chưa từng thấy. Chú linh đặc cấp? Không, chú lực đã vượt xa chú linh đặc cấp thông thường rồi.

Ngay khoảnh khắc đó, Itadori Yuuji đồng thời cảm thấy một sự rung động dữ dội khiến tim đập nhanh trong nháy mắt, một lượng lớn thông tin không rõ nguồn gốc trong giây lát được truyền vào đại não cậu. Hành động của cậu ngừng lại một lúc, vẻ mặt lờ đờ vài giây, đại não và cả tai đều ù đi. Cảm giác chói tai này chỉ kéo dài chưa đến nửa giây, như thể chỉ là một tàn dư.

Vừa rồi là... Itadori Yuuji từ từ mở to mắt, mặc dù chỉ trong khoảnh khắc, nhưng đó chắc chắn là lãnh địa của Gojo-sensei.

Cậu cách xa như vậy, chỉ là bị ảnh hưởng bởi chú lực còn sót lại của lãnh địa, mà đã cảm thấy tim đập nhanh như vậy. Nếu là người thường ở trong Lãnh địa thì có lẽ sẽ ngất xỉu thôi là chưa đủ.

Lần thứ hai trải qua chuyện này, những mảnh ghép đứt đoạn trong tâm trí Itadori Yuuji cuối cùng cũng nối lại với nhau. Tại sao kẻ địch lại chọn nơi đông người để phục kích, tại sao lại cần nhiều người liên quan đến như vậy—

Tất cả là để gây cản trở cho hành động của Gojo-sensei!

Với quá nhiều người thường như vậy, Gojo-sensei không thể tùy ý triển khai lãnh địa, cũng không thể tùy ý tấn công bằng thuật thức diện rộng được. Hắn chỉ có thể loại bỏ chú linh trong điều kiện đảm bảo tối thiểu số người thường thiệt mạng nhất có thể.

Con quái vật hình bạch tuộc vẫn đang tiếp tục bành trướng và biến lớn, hình thái biến đổi khôn lường. Để đến được chỗ Gojo Satoru, Itadori Yuuji phải vượt qua sự cản trở của nó. Cậu chạy đến bên cạnh con quái vật, né tránh những xúc tu nhe nanh múa vuốt, hắc thiểm, hắc thiếm, mỗi đòn đánh cậu đều tung ra nguồn chú lực ngày một mạnh hơn.

Đó là...

Nhưng cảm giác không...

Đã nói rồi...

Gojo-sensei... Gojo-sensei...

Có khoảng 1500 người đã bị biến đổi và phóng thích vào trung tâm công viên, tất cả đều bị tiêu diệt hoàn toàn trong vòng 18 giây sau khi lãnh địa vô lượng không được giải trừ.

Gojo Satoru xé toạc cái đầu cuối cùng trong tay, hắn hơi thở hổn hển. Màu da, tóc tai, đôi mắt của hắn đều là những tông màu lạnh lẽo trắng và xanh, nhưng giờ đây những tông màu lạnh lẽo này đều bị nhuốm màu đỏ tươi. Máu tươi nhỏ giọt xuống những viên gạch đá có rãnh như sơn đỏ trên tượng thần, khiến vẻ thần thánh ban đầu của tượng thần thêm một lớp điên cuồng của sự báng bổ mà những kẻ dị giáo thờ phụng mới có.

Gojo Satoru giơ tay lau vệt máu trên má, gót giày da giẫm lên những mảnh thịt vụn vương vãi trên mặt đất, dừng lại, rồi nhấc chân lên, giẫm mạnh lên mặt Jogo đang nằm trên đất, mặt đất nứt ra một cái hố nứt như mạng nhện.

"Cứ nghĩ các ngươi sẽ có chút tiến bộ," Gojo Satoru nói, "Nhưng sự ngu xuẩn của các ngươi thật sự khiến tôi phải bật cười."

Jogo chỉ dùng đồng tử co rút nhìn chằm chằm hắn.

"Yuuji và Yuuya bị các ngươi đưa đi đâu rồi?" Gojo Satoru hỏi, "Thôi được, tôi nghĩ các ngươi cũng sẽ không mở miệng, tôi tự đi tìm cho nhanh."

Giày da giẫm xuống một cái, viên gạch dưới chân vỡ vụn. Con quái vật bạch tuộc khổng lồ không xa vẫn đang gầm rú, tên chú thuật sư phía sau vẫn chưa lộ diện, chú linh đặc cấp có đường khâu trên mặt vẫn chưa chết. Gojo Satoru giơ tay loại bỏ Jogo, từng bước một đi ra ngoài sảnh chính.

Chú linh có đường khâu trên mặt đứng trên khoảng đất trống, khuôn mặt biến dạng của hắn đang chảy máu, hắn nhìn Gojo Satoru đang bước về phía mình, miệng tràn ra nụ cười không biết là vui hay chua xót, cười rằng Gojo Satoru đúng là một kẻ tàn nhẫn.

Gojo Satoru nhìn hắn không chút biểu cảm, sự điên cuồng và lạnh lùng trong hắn cũng đủ. Những người bình thường này, có gì đáng để hắn cứu chứ? Điều đáng giá duy nhất chỉ có cậu bé mà hắn yêu thương và đứa con duy nhất của hắn, hai người đó, lại tại sao mà phải bị cướp đi khỏi hắn?

Nhưng nếu là Yuuji, nhất định sẽ liều mạng đi cứu họ phải không. Yuuji chính là đồ ngốc như vậy đấy.

Vậy nên, chỉ có 0.2 giây lãnh địa thôi.

Mahito từng bước lùi lại, hắn đã bị Gojo Satoru đánh cho trọng thương quá nặng, không còn chút sức lực nào để triển khai lãnh địa hay sử dụng thuật thức nữa. Cứ tưởng có thể cầm cự ít nhất 300 giây cơ chứ.

"Đừng chạy chứ." Gojo Satoru vuốt mái tóc mình, trong mắt chứa nụ cười vui vẻ, "Sợ tôi đến vậy sao?"

Vừa dứt lời, một tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên khẽ khàng sau lưng Gojo Satoru. Gojo Satoru quay đầu lại, bên ngoài sảnh chính, một khối lập phương trắng bệch, không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng hắn. Khối lập phương lặng lẽ nằm trên mặt đất, không còn chút chú lực nào dao động, thứ duy nhất mang lại chỉ là sự tĩnh lặng chết chóc.

"Ngục Môn Cương, mở."

Một giọng nói vang lên từ không xa, Gojo Satoru nhìn theo hướng âm thanh, một người đàn ông cao lớn đeo mặt nạ Tengu, khoác một bộ áo choàng đen kỳ lạ, kèm theo tiếng nói của hắn, khối lập phương mở ra thành bốn góc, một con mắt khổng lồ trợn trừng, xuất hiện từ bên trong khối lập phương rỗng ruột với những thớ thịt dài, con ngươi sâu thẳm như vực thẳm không đáy, trống rỗng nhìn chằm chằm Gojo Satoru.

Gojo Satoru nhìn chằm chằm vào con mắt đó, đôi mắt xanh lam của anh tập trung vào nó.

Trong khoảnh khắc, kết giới chú linh khổng lồ hình bạch tuộc với những con ngươi dày đặc bị phá vỡ bởi một luồng chú lực mạnh mẽ, trong tiếng "cạch" vỡ vụn, Itadori Yuuji ngã xuống bãi đất trống. Hình ảnh Gojo Satoru ngẩng đầu nhìn Ngục Môn Cương, tất cả in sâu vào đồng tử của cậu.

"Gojo Satoru," người đàn ông chỉ ra phía sau Gojo Satoru, "Người mà ngươi tìm ở đó."

"Gojo-sensei——! Rời khỏi đó ngay!"

Giọng nói cả chú linh vẫn nhanh hơn tiếng hét của Itadori Yuuji chỉ một khoảnh khắc. Cậu còn cách rất xa Gojo Satoru, và đang bị thương, dù cố gắng hết sức cũng không thể chạy tới kịp, nhưng thiếu niên vẫn liều mạng chạy, tiếng la hét bị nghẹn lại từ âm tiết thứ tư.

Nhưng Gojo Satoru, vẫn quay đầu lại ngay khi nghe thấy lời nói của người đàn ông đó nhắc nhở.

Yuuji và Yuuya đang ở cách hắn một trăm mét, chú linh hình bạch tuộc dùng những xúc tu sắc nhọn bao bọc lấy hai người họ. Trong khoảnh khắc đó, hắn nhìn thấy cơ thể Yuuji bị xé thành nhiều mảnh, khắp người đẫm máu, còn đôi mắt của Yuuya bị trọng thương, một bên nhãn cầu rơi xuống đất. Hai người nằm trong vũng máu, không còn động đậy.

Chỉ trong tích tắc, đồng tử của Gojo Satoru đột nhiên co lại. Dù lục nhãn có thể nhìn thấu mọi bản chất, nhưng vẫn có thể bị cảnh tượng như vậy làm cho chấn động, đại não rơi vào trạng thái cảm giác thuần túy hiếm thấy, hắn đứng bất động tại chỗ.

Lục nhãn của hắn cho hắn biết, đây không phải là thật, mà là ảo ảnh do thuật thức tạo ra. Ban đầu Yuuji và Yuuya bị kẻ địch dùng thuật thức dịch chuyển đi nơi khác, chính là để lúc này dùng ảo ảnh như vậy để tác động đến hắn.

Tuy nhiên, dù vậy, trong đầu hắn vẫn tái hiện lại những đoạn ký trong mười năm qua.

Đứa trẻ sơ sinh khóc trong tã lót, đứa trẻ chập chững tập đi, đứa trẻ nắm lấy vạt áo hắn bập bẹ gọi hắn là bố, và cả Yuuji, Yuuji của hắn.

Con ngươi trong Ngục Môn Cương chợt run rẩy, bốn góc của khối lập phương bắt đầu thu hẹp lại –

Gần như cùng một lúc, một bóng người đột nhiên từ trên đỉnh tòa nhà lao xuống cực nhanh, và đầu ngón tay ngưng tụ một luồng sáng xanh lam chói mắt.

"Chú thuật thuận chuyển • Tử"

Thuật thức màu tím như một khối trụ đá khổng lồ, nặng nề va chạm với Ngục Môn Cương với tốc độ cực cao. Khối đá dựng thẳng đứng giữa Gojo Satoru và Ngục Môn Cương, khiến quá trình đóng lại của khối lập phương bị đình trệ trong một khoảnh khắc.

Nhưng, thời gian phản ứng cần thiết của chú thuật sư Lục Nhãn mạnh nhất cần, chính là một khoảnh khắc này.

Sau khi thoát thân, Hắc Hách đỏ rực từ đầu ngón tay Gojo Satoru đánh nổ, lao về phía vị trí của Kenjaku. Mặt đất nơi Kenjaku đứng bị những xúc tu màu đen phá vỡ, kéo theo hắn cùng bay llên không trung chuẩn bị thoát thân, nhưng mặt nạ trên mặt hắn lại vỡ tan vào lúc này. Kenjaku không thể dừng lại, chỉ có thể thu hồi ngục môn cương phong ấn thất bại lại. Một bóng người đen kịt bỗng xuất hiện phía sau hắn trong nháy mắt. Khi hắn quay đầu lại, bị một bàn tay mạnh mẽ ấn chặt vào mặt, thẳng tắp bị đập mạnh xuống mặt đất sâu hoắm.

Gojo Satoru đứng từ trên cao nhìn xuống hắn, lòng bàn tay siết chặt đầu Kenjaku. Anh trợn mắt nhìn dung mạo của kẻ trước mặt, đó chỉ là một người mà anh chưa từng thấy.

"Muốn chạy trốn sao?" Gojo Satoru nói, "Không có khả năng đó đâu."

Không xa phía sau anh, Gojo Yuuya cũng đã chạm đất an toàn. Cậu bé vừa rồi lần đầu tiên sử dụng Vô Hạn Thuật Thức thừa hưởng từ Gojo Satoru, một bản sao thực sự của chú lực hiện tại của anh để vận hành lãnh địa. Cậu bé thở hổn hển, mắt phải đau nhói dữ dội vì tiêu hao quá nhiều chú lực.

Yuuya che mắt phải, tầm nhìn rơi vào trạng thái mờ mịt trong giây lát. Bé loạng choạng giữ thăng bằng cơ thể, hoàn toàn không để ý rằng phía sau mình, hơn chục xúc tu nhọn hoắt vút vút bay lên, bỗng nhiên đâm thẳng về phía bé.

Yuji Itadori chạy nhanh về phía bé, dùng sức ôm lấy, bảo vệ Yuuya trong vòng tay mình, nhưng bản thân cậu lại không có thời gian kịp để chạy trốn. Những xúc tu cứ thế đâm xuyên qua người cậu, từ sau lưng ra phía trước ngực, mũi nhọn nhuốm máu cách đôi mắt của Yuuya nằm trong lòng cậu chỉ có khoảng cách nửa tấc.

Sương đen dần tản ra quanh miệng vết thương, cơ thể cậu gần như bị xé toạc. Thần kinh Yuuji bị tác động đến cùng cực, trái lại lại không cảm thấy đau đớn đến mức không thể chịu đựng như tưởng tượng.

Yuuya không thể động đậy chút nào nữa, chỉ có thể đứng im tại chỗ chứng kiến Yuuji ngã xuống phía sau. Itadori từng nghĩ chắc chắn trong tương lai sẽ trở nên mạnh hơn, rồi sẽ cứu Yuuya, bé con của cậu. Nhìn gương mắt gần giống với Gojo Satoru như đang sắp khóc đến nơi, cậu trong lòng cười buồn nghĩ, " xin lỗi Yuuya, có phải đã làm con sợ rồi không?"

Gojo-sensei không bị phong ấn, Yuuya cũng không sao, trong khoảnh khắc được giải cứu, Itadori Yuuji cảm thấy như được ban phước, như thể mười năm thời gian quay ngược lại trên người cậu. Nỗi đau khổ của cậu khi mất đi tất cả lúc đó, dường như có thể kết thúc rồi.

Nhưng cậu quá mệt, rất muốn nhắm mắt nghỉ ngơi...

Kèm theo một tiếng nổ lớn, những ngọn giáo được tạo thành từ thuật thức đâm thủng con quái vật khổng lồ phía sau. Những xúc tu đen xi rút ra từ cơ thể Yuji Itadori với tiếng kêu rít rít, trong ánh sáng chói lào, lập tức thì biến thành tro bụi.

Người thiêu niên tóc hồng nhanh chóng mất đi sức lực hỗ trợ cơ thể, cậu không ngã xuống đất mà được ai đó ôm chặt vào lòng.

Gojo Satoru ôm chặt Yuji Itadori, hắn nhìn những vết thương nhuốm máu trên cơ thể người thiếu niên. Lục nhãn phơi bày tất cả các vết thương khắp người cậu: xương tay gãy, nội tạng vỡ vụn, xương sườn và cơ bắp bị xuyên thủng - những vết thương nghiêm trọng hơn bao giờ hết, nỗi đau đớn mà người thường không thể chịu nổi.

"Yuuji, Yuuji!... Sensei đến rồi."

Gojo Satoru khẽ gọi tên cậu, giọng run rẩy và khàn đặc. Hắn nhìn thiếu niên đang bất động, cảm thấy lồng ngực mình như cũng bị xé nát.

Gojo Satoru lập tức dùng phản chuyển thuật thức để chữa trị vết thương trên người Itadori Yuuji, dùng bàn tay rộng lớn ấn mạnh vào vết thương xuyên thấu trên người cậu. Máu tươi không ngừng tuôn ra từ kẽ ngón tay hắn, chôn chặt nỗi sợ hãi khủng khiếp dưới đáy lòng.

Tại sao? Tại sao phản chuyển thuật thức lại không có tác dụng?

Không đúng, thuật thức vẫn có tác dụng, nhưng lại rất chậm, chậm đến mức không đủ bù đắp lượng máu đang mất đi từ vết thương.

Yuuya cũng lảo đảo chạy tới, kiệt sức quỳ xuống đất, nắm chặt tay Itadori Yuuji. Cậu bé mười tuổi đã kiệt quệ, bé con đã làm mọi thứ trong khả năng của mình, nhưng lại bất lực trước những vết thương của Itadori Yuuji. Cậu bé không kìm được nước mắt, nức nở gọi baba đến cứu.

Một cảm giác nặng nề vô tận đè nén Itadori Yuuji, khiến cậu chìm xuống. Cậu hầu như không cảm nhận được sự tồn tại của cơ thể mình, khung cảnh trước mắt bỗng trở nên quỷ dị lướt qua như phù du, điều duy nhất rõ ràng là bàn tay đang chỉ vào mình và bàn tay đang nắm chặt lấy mình. Cậu nghe thấy có người đang gọi mình, nhưng cậu không còn sức để mở miệng trả lời. Itadori Yuuji lặng lẽ mở đôi mắt, khuôn mặt của Gojo Satoru và Yuuya phản chiếu trong đồng tử đang dần mất tiêu cự của cậu, rồi từ từ bị bóng tối sâu thẳm bao phủ.

Ghi chép: Ngày 25 tháng 9 năm 2018, Kết quả biến cố Maihama

Chú thuật sư đặc cấp Gojo Satoru không bị thương, Gojo Yuuya bình an, vật chứa Sukuna Itadori Yuuji [■■■].

Các chú linh còn lại và chú thuật sư phe địch đã bị tiêu diệt, chú cụ đặc cấp Ngục Môn Cương đã được thu hồi.

15 giờ 36 phút: Kết giới trên bầu trời công viên bất ngờ được giải trừ. Các chú thuật sư đang chờ lệnh bên ngoài kết giới tiến vào bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #allyuu#jjk