[GoYuu][AOB] Hiệu ứng cánh bướm (4.3)


☆★ Cảnh báo: Mang thai ở tuổi mười lăm

Giả định: Nếu muốn thay đổi Sự kiện Shibuya, hãy quay về quá khứ và sinh ra đứa con của Gojo Satoru.
Chính văn đã hoàn thành! Xem phần trước trong tuyển tập~

.

.

Vào cuối tháng Mười, Itadori Yuuji chính thức đi học lại.

Khi Gojo Satoru tuyên bố với mọi người rằng Itadori Yuuji đã chính thức nhập tịch vào gia tộc Gojo, các thành viên của cao đẳng chú thuật lại không quá ngạc nhiên. Mọi người cho biết họ đều có mắt, có những chuyện chỉ cần nhìn qua là biết, huống hồ chuyện này lại quá rõ ràng.

Gojo Satoru định nói tiếp rằng Yuuji là mẹ ruột của Yuuya, nhưng Itadori Yuuji đã vội vàng ngăn hắn lại, nói rằng sự việc này có lẽ quá gây sốc, nên đợi thêm một thời gian nữa hãy nói cho mọi người biết cũng không muộn.

Geto Suguru, với vai trò là giáo viên của cao đẳng chú thuật, cũng thường xuyên dạy các lớp năm nhất. Anh ngạc nhiên nhận thấy Itadori-kun dành cho mình một sự quan tâm khác biệt, luôn nhìn anh bằng ánh mắt tò mò và dò xét.

Do ảnh hưởng của hiệu ứng cánh bướm, Itadori Yuuji không giữ lại được ký ức của thế giới cũ. Lúc này, Geto Suguru đối với cậu vẫn chỉ là người bạn thân của Gojo-sensei mà cậu chưa hiểu rõ.

Thế là, một ngày nọ sau khi đi học lại, Itadori Yuuji tìm đến Geto-sensei, tò mò hỏi về những chuyện giữa anh và Gojo-sensei khi họ còn học ở đây.

"Satoru không nhắc đến với em sao?" Geto Suguru suy nghĩ một lát rồi cười nói: "Cũng phải thôi. Dù sao thì tính cách của Satoru hồi đó đúng là một tên bất lương tồi tệ, cái đuôi cứ vểnh lên trời ấy, để giữ hình tượng hiện tại, có lẽ cậu ta sẽ không nói với Itadori-kun đâu."

"Chuyện, chuyện là vậy sao..."

Thực ra, cậu cũng biết người thầy của mình lúc còn ở cao đẳng chú thuật đã tồi tệ đến mức nào.

Sau đó, Getou Suguru gửi cho Itadori Yuuji một loạt ảnh và video cũ được anh lưu trong điện thoại — những kỷ niệm từ nhiều năm trước, khi Gojo-sensei, Geto-sensei và Ieiri-sensei còn là học sinh tại cao chuyên.

Tuổi trẻ của Gojo-sensei vốn là quãng thời gian Yuuji chưa từng có cơ hội bước vào, nhưng cánh bướm đã khẽ đập cánh — và cậu trở thành một phần nhỏ trong câu chuyện ấy.

Trong ảnh, cậu thấy Gojo Satoru thời trẻ lè lưỡi làm mặt quỷ trước ống kính, cả ba người chơi đùa bên bờ biển, nhật ký Ieiri-sensei thất bại trong việc cai thuốc, và Geto cùng Ieiri đeo kính râm đen giống hệt Gojo, bắt chước cử chỉ của hắn. Dần dần, một hình bóng em bé xuất hiện trong ống kính.

Gojo Satoru mặt mày xám ngắt, mặc đồ địu trẻ con đứng ở cửa lớp. Video có tiếng cười của Geto và Ieiri vang lên. Đứa bé sáu tháng tuổi trong vòng tay hắn mở to đôi mắt tròn như quả nho, láu lỉnh nhìn chằm chằm vào ống kính. Chiếc yếm màu xanh nhạt có hình mèo trắng đáng yêu.

Geto: "Satoru, cậu còn biết đeo yếm cho thằng bé sao? Họa tiết cũng khá dễ thương đấy chứ."

Shoko: "Vất vả quá nhỉ, Gojo baba."

Gojo: "Hai cậu im ngay! Nó chảy nước dãi khắp nơi, không đeo sao được! Cái này là người ở nhà mua rồi gửi cho tôi! Không phải tôi mua!"

Shoko: "Con trai cậu đáng yêu thật đấy, Yuuya bé bỏng. Lớn lên đừng có chảnh chọe như baba con nhé."

Gojo: "Này Shoko, đừng tùy tiện chạm tay nó, nó sẽ mút ngón tay đấy!"

Shoko: "Đúng là một ông bố đạt chuẩn."

Gojo: "Thôi được rồi, hai cậu đừng quay nữa! Khốn kiếp, mẹ của thằng nhóc này rốt cuộc là ai vậy! Cứ vứt nó cho tôi thế này phiền chết đi được!"

Nhìn Gojo thời trẻ cùng đứa bé Yuuya nhỏ xíu trong video, sống mũi Itadori Yuuji bất giác cay cay. Thật tốt quá — giá mà cậu có thể cùng Gojo sensei nhìn thấy Yuya trưởng thành thì hay biết mấy.


Nhưng rồi Yuuji khẽ mỉm cười, không sao cả, vì tương lai của Yuuya... đã có mình rồi.

Itadori Yuuji hỏi: "À đúng rồi, Getou-sensei, thầy và Gojo-sensei sắp ra nước ngoài làm nhiệm vụ phải không ạ?"

Getou gật đầu, mỉm cười: "Đúng thế. Gojo còn than phiền với tôi suốt, nói là không chịu nổi khi phải xa Itadori-kun dù chỉ một khắc."

Yuuji bật cười: "Thầy ấy đúng là ích kỷ thật! Nhưng mà Gojo-sensei mà chịu nhận nhiệm vụ ở nước ngoài, đúng là chuyện hiếm thấy đấy..."

"Cũng là vì dạo trước Satoru đã dọa cho đám cấp trên kia một trận khiếp vía, nên cậu ta buộc phải thể hiện chút gì đó thực tế để an ủi họ thôi." Getou Suguru giải thích.

"À, là vì chuyện của em sao..."Itadori Yuuji khẽ đáp.

"Itadori-kun không cần tự trách đâu." Geto Suguru cười nói: "Nên nói là đám người đó phải cảm ơn Itadori-kun mới phải. Nếu không có em, không ai có thể kiềm chế được Satoru, đó sẽ là một thảm họa không thể tưởng tượng nổi đấy."

Sự thật đúng như lời Geto Suguru nói. Sau khi hai người họ đi công tác nước ngoài, Itadori Yuuji ít nhất cũng phải gọi điện thoại cho Gojo Satoru sáu, bảy lần một ngày, và đó đã là số lần tối thiểu mà Gojo Satoru có thể chấp nhận.

Trong thời gian Gojo Satoru vắng mặt, Yuuya tạm thời được ba học sinh năm nhất cùng nhau trông nom. Khi cả ba đi làm nhiệm vụ, thỉnh thoảng họ cũng đưa Yuuya theo, còn việc học chú thuật của cậu bé chủ yếu do hiệu trưởng Yaga đích thân phụ trách.

Sau khi kết thúc nhiệm vụ ngày hôm đó, bốn người cùng đi đến một quán ăn nhanh để ăn tối. Itadori Yuuji vừa kết thúc cuộc gọi video với Gojo Satoru, ngay cả Yuuya cũng chống cằm ngồi bên cạnh, nói rằng baba nói nhiều quá.

Itadori Yuuji mở thực đơn, hỏi: "Mọi người muốn ăn gì?"

Nobara: "Quán ăn nhanh thì chỉ có khoai tây chiên, hamburger, pizza thôi. Tôi chọn pizza thịt nướng Hawaii."

Megumi: "Hamburger gà bình thường là được."

Nobara: "Lựa chọn nhàm chán nhất đấy."

"Vậy tôi chọn một phần hamburger bò siêu lớn đi." Itadori Yuuji lại hỏi Yuuya: "Yuuya muốn ăn gì?"

Yuuya: "Con cũng muốn hamburger bò."

"Được rồi." Itadori Yuji nói: "Ở đây có salad rau củ và bắp ly, còn có phô mai cuộn mà Yuuya thích nữa. Yuuya có ăn không?"

Yuuya: "Con muốn ăn phô mai cuộn."

"Ừm, phô mai cuộn kèm sốt salad kem ngọt 100% đúng không? Khẩu vị của Yuuya thật giống Gojo-sensei. Phục vụ ơi, cho gọi món!"

Nhìn Itadori Yuuji và Yuuya nói chuyện với nhau, Nobara không kìm được nói: "Itadori, cậu đúng là đã thích nghi với vai trò làm mẹ rồi đấy, giọng điệu hoàn toàn giống hệt mẹ tôi nói chuyện với tôi vậy."

Sắc mặt Itadori Yuuji cứng lại, cậu hơi không tự nhiên sờ mũi, nói đại cho qua chuyện. Dù biết Nobara đang đề cập đến việc cậu đã nhập tịch nhà Gojo, vì đã kết hôn thì cậu cũng xem như là mẹ kế của Yuuya.

Nhưng cậu không phải mẹ kế, cậu là mẹ ruột cơ mà! Chuyện này làm sao cậu có thể nói ra được! Chắc chắn sẽ bị Nobara cằn nhằn đến chết mất!

Fushiguro bình tĩnh nói: "Itadori giờ là vợ của Gojo-sensei rồi, hơn nữa Yuuya vẫn luôn rất thích Itadori, thân thiết là điều đương nhiên mà."

Itadori Yuji: "...Fushiguro, cậu bình tĩnh như vậy làm tôi thấy xấu hổ quá."

"Ồ— Itadori, còn trẻ thế mà đã làm mẹ rồi à." Nobara cười tinh quái nhìn cậu, "Con trai học sinh trung học ở tuổi cậu đáng lẽ phải sống cuộc sống như Fushiguro, ngày ngày ăn cơm hộp ở cửa hàng tiện lợi rồi lén lút đọc truyện tranh về các nhân vật nữ ngực khủng mới phải chứ."

Megumi: "Tôi không đọc loại truyện tranh đó..."

Itadori Yuuji: "...Có sao đâu, Yuuya rất đáng yêu mà. Ồ ồ, đồ ăn tới rồi!"

Itadori Yuuji tự nhiên giúp Yuuya mở gói hamburger và phô mai cuộn, rồi cầm phần của mình lên: "Oa, thơm quá! Nhất định là ngon lắm đây."

Itadori Yuuji cắn một miếng hamburger lớn trong sự thỏa mãn. Vừa nhai được vài cái, thịt bò lẽ ra phải thơm lừng và đậm đà như mọi khi, giờ lại khiến cậu cảm thấy hơi ngấy và khó chịu một cách khó hiểu. Cậu khẽ nhíu mày, nghĩ đó là ảo giác của mình, và cắn thêm một miếng nữa. Lần này, sắc mặt cậu rõ ràng tệ đi.

Itadori Yuuji đặt hamburger xuống, hoảng hốt bịt miệng. Cuối cùng, cậu không nhịn được nữa, vội vàng đứng dậy tỏ ý với ba người rằng cậu đi vào nhà vệ sinh một lát.

Itadori Yuuji lao vào nhà vệ sinh, cúi người bám vào bồn cầu nôn thốc nôn tháo. Nôn xong, cậu nhấn nút xả nước, đi đến bồn rửa mặt rửa tay, rồi nghi ngờ nhìn mình trong gương. Cậu ăn phải đồ hỏng sao?

Vừa nghĩ đến đó, cảm giác buồn nôn lại trào lên. Itadori Yuuji vội vàng chạy vào lại buồng vệ sinh, nôn thêm một trận nữa. Megumi lúc này bước vào xem tình hình cậu, thấy cậu đang cúi gục bên bồn cầu nôn, liền lo lắng vỗ nhẹ lưng cậu: "Sao lại nôn vậy? Đồ ăn ở đây không sạch sẽ sao?"

"Oa... Khó chịu quá." Itadori Yuuji vỗ vỗ ngực, cảm giác buồn nôn mới từ từ dịu xuống. "Không thể nào, tôi mới ăn có hai miếng..."

Giọng Itadori Yuuji đột ngột dừng lại. Cậu ngây người ra một lúc, rồi bật dậy, khuôn mặt dần dần ửng lên một màu hồng nhạt: "A, chẳng lẽ là..."

Megumi nghi hoặc nhìn cậu: "Là gì?"

"Này, hai cậu làm gì trong đó thế!" Giọng Nobara vọng vào từ bên ngoài nhà vệ sinh. "Itadori, cậu ổn chứ?"

Itadori Yuuji chậm chạp bước ra khỏi nhà vệ sinh, ánh mắt lảng tránh. Cậu sờ tóc, lắp bắp nói: "À, tôi... tôi đột nhiên không khỏe, không muốn ăn nữa... Tôi về trường trước đây! Mọi người cứ tiếp tục ăn đi!"

Nobara: "Hả? Sao lại đột ngột thế? Là do chú linh lúc nãy sao? Cậu bị thương à?"

"Không phải! Chỉ là đơn thuần không được khỏe thôi..."

Itadori Yuuji càng nghĩ càng thấy đó chính là khả năng mà cậu đang nghĩ đến. Dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên cậu trải qua chuyện này, nhưng dù là bao nhiêu lần đi nữa, cậu vẫn sẽ xấu hổ muốn độn thổ!

Yuuya nhìn chằm chằm Itadori Yuuji một lúc, đột nhiên đi tới, không chớp mắt nhìn bụng cậu. Đôi mắt xanh lam xen lẫn tông màu ấm áp từ từ lấp lánh như dải ngân hà bao la. Nửa phút sau, cậu bé ngẩng đầu lên ôm lấy Itadori Yuuji, mặt đầy vẻ phấn khích và vui mừng: "Mama, là em gái!"

Itadori đứng hình, mặt đỏ bừng, chỉ có thể ngẩn người thốt khẽ:"...Ra là thế thật sao."

Megumi và Nobara trân trân nhìn Itadori Yuuji, vẻ mặt cả hai thay đổi liên tục. Itadori Yuuji ôm đầu ngồi xổm xuống rên rỉ: "A, sao mà nhanh thế! Tớ mới đi học lại thôi mà! Không chịu đâu!"

Tại một nhà hàng cao cấp ở nước ngoài, Gojo Satoru đang nhàm chán dùng thìa đào bới một phần tráng miệng tinh xảo trị giá khoảng ba mươi nghìn yên Nhật đặt trên bàn. Món tráng miệng đắt tiền bị cái thìa của hắn phá hỏng tan tành, nhưng Gojo Satoru chẳng hề có hứng thú, hắn thở dài lần thứ không biết bao nhiêu trong ngày.

Geto Suguru ngồi đối diện hắn đang đọc một tờ báo tiếng Anh, không ngẩng đầu lên nói: "Mặt cậu trông chán đời thật đấy, Satoru."

Gojo Satoru nói: "Hả, tôi đã không gặp Yuuji và Yuuya được một tháng rồi đấy. Cậu còn muốn tôi vui vẻ à? Việc tôi không xông về Nhật Bản đấm cho đám người kia một trận đã là lòng nhân từ lớn nhất của tôi rồi."

Geto Suguru nói không chút nghi ngờ: "Đúng là nhân từ thật. Nhưng chẳng phải ngày nào cậu cũng gọi cho Itadori-kun bảy, tám cuộc điện thoại sao?"

"Nhiều sao? Ít mà."

"Haha, Itadori-kun chịu đựng được cậu đúng là một kỳ tích đấy."

"Nếu mấy cái chú cụ kia vẫn không tìm thấy, tôi san bằng chỗ này luôn cho rồi."

"Nếu làm thế Satoru sẽ bị truy nã quốc tế vì tội khủng bố đấy."

Đúng lúc này, điện thoại của Gojo Satoru reo lên. Hắn cầm lên xem, phát hiện người gọi đến lại là con trai hắn, người mà cả ngàn năm mới chủ động gọi cho hắn một lần. Hắn lập tức bắt máy, cằn nhằn: "Yuuya, baba nói con nghe này..."

"Baba, mama có em bé rồi."

"...Hả?"

"Là em gái."

"...Baba sẽ về ngay."

Lúc này, Geto Suguru nhìn Gojo Satoru biến mất nhanh chóng, điều duy nhất anh nghĩ trong đầu là, ít nhất Satoru cũng phải trả tiền món tráng miệng đắt chết người đó rồi hãy đi chứ.

End.


Cảm ơn tất cả mọi người đã đồng hành cùng câu chuyện 💙(Vẫn còn khả năng có một đoạn ngoại truyện nhỏ về "gia đình ba người Gojo – Yuuji – Yuuya" nhé.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #allyuu#jjk