Chương 30
Tô Dật An ở thư viện, trong phòng thảo luận dự án phát triển thương mại khả thi.
Khuôn viên thư viện mới được xây dựng lại, rất khá, trước có hồ nước, ở trong phòng họp của thư viện chỉ cần liếc mắt ra là có thể nhìn thấy hồ nhân tạo mới xây, bên trên là bờ đê cỏ xanh rờn.
Tiếng nữ sinh hét chói tai từ bên bờ hồ truyền đến, phá tan phòng hội nghị yên tĩnh, các vị giáo sư lúc đầu còn không thèm để ý, đến khi âm thanh càng lúc càng lớn, mới có một người đi ra cửa sổ nhìn.
Cách hồ đối diện, bên trên đường toàn là sinh viên bu đầy, có một người bị vây ở giữa, gã đang cầm dao vô cùng kích động không ngừng khoa tay múa chân. Vị giáo sư âm thầm hít ngụm khí lạnh, sau đó các giáo sư bắt đầu chạy ra nhìn về phía bên kia.
Tô Dật An đứng ở trên bục giảng cũng phải ngừng lại, anh không phải là người hay tò mò hiếu kỳ, nhưng lúc này lại kìm lòng không được bước xuống, nhìn ra phía hồ nhân tạo.
Có một vài cô cậu học sinh anh nhận ra, trong đó có .... Tô Hạ.
Tô Hạ chạy đến bờ hồ, bám lấy hàng ràng sắt không ngừng gọi:"Lâm Thanh Vũ! Lâm Thanh Vũ!". Hét đến khàn cả giọng.
Tô Dật An đè nén lại càm xúc, thấy Tô Hạ đang hướng vào trong hồ gọi, nơi đó có nững gợn nước dao động rất mạnh, Tô Dật An nhìn lên trên, thấy mọi người đang bao vậy một kẻ cầm dao, ánh sáng sắc nhọn của con dao từ rất xa truyền đến, đâm vào mắt của anh.
Cổ họng đắng ngắt, khô nóng, lúc Tô Dật An phản ứng lại được, chân đã tiến về trước, anh lập tức xoay người cất bước ra phòng họp.
Không nói một câu, mà lúc này các giáo sư cũng không quan tâm đến Tô Dật An.
Phòng họp ở tầng ba, Tô Dật An vừa chạy xuống, vừa đưa tay tháo cà vạt, đã lâu lắm rồi anh không chạy nhanh như vậy, hô hấp dồn dập, cơ thể thắt chặt, trái tim hốt hoảng, không phải vì chạy nhanh, mà là bởi vì khẩn trương...... còn có... sợ hãi.
Đầu ngón tay của anh lúc này đang run rẩy, hàm răng buốt lạnh, chỉ có thể cắn thật chặt, cơ mặt cứng lại, gương mặt không thể hiện được cảm xúc nữa.
Chạy thật nhanh từ thư viện xuống bờ hồ.
Anh cách bờ bên kia cả một cái hồ, tiềng ồn ào từ bên kia đã truyền vào trong tai anh một cách rõ ràng vô cùng, sinh viên ồn ào náo động, một đám đông vây lấy biến thái, gã cầm trong tay con dao gọt trái cây vung loạn lên , hô:"Tao giết nó ! Tao giết nó ! Tao đã đẩy nó vào trong hồ ! Nó chết đuối ! Kỷ Yên Nhiên vẫn là của tao ! Vẫn là của tao !"
Tô Dật An không kịp cởi quần áo, phi một phát vào trong hồ, bơi tới giữa hồ, anh không biết phải tìm Lâm Khinh Ngữ ở đâu nữa.
Anh lặn xuống nước, buổi tối hồ nước đen kịt, cái gì cũng không thấy, khi anh nổi lên mặt nước lần nữa, anh gọi tên Lâm Khinh Ngữ, nhưng lúc này cô đâu thể trả lời anh.
Đã lâu...... rất lâu rồi, Tô Dật An chưa từng có cảm giác sợ hãi như vậy.
Từng tế bào trên cơ thể đều đang kêu gào sợ hãi, trắng bệch cả mặt, cơ bắp căng cứng như sắp đứt đoạn.
"Lâm Thanh Vũ!" Trên bờ, Tô Hạ bỗng nhiên hét to.
Cách anh tầm mười thước, là mái tóc của Lâm Khinh Ngữ trôi bồng bềnh, cô nín thở khiến cả khuôn mặt đỏ bừng, sau khi nổi lên mặt nước, cô hít vội ngụm khí, sau đó ho sặc sụa, bắt đầu tự nghĩ cách bơi vào bờ.
Nhưng Lâm Khinh Ngữ vừa vươn tay, có một bàn tay khác đột nhiên nắm lấy.
Lâm Khinh Ngữ vẫn còn hoảng sợ, cứ tường biến thái nhào xuống giết tận, cô hung hăng đẩy anh.
"Lâm Khinh Ngữ." Tô Dật An gọi, lúc này đôi mắt ngập tràn bất an của Lâm Khinh Ngữ mới từ từ bình tĩnh lại, phản chiếu khuôn mặt của anh,"Là tôi." Anh nói,"Tôi mang em lên."
"Tô Dật An......" Lâm Khinh Ngữ thở dốc, gọi tên anh, nhìn rõ người đang ở cùng với mình trong hồ nước, cũng đang ướt sũng, Lâm Khinh Ngữ run run,"Cứu em......"
Tô Dật An không trả lời, bắt lấy cánh tay Lâm Khinh Ngữ, một tay luồn dưới nách, ôm lấy cô, kéo từng chút một lên bờ bên phải thư viện.
Lâm Khinh Ngữ biết mình được cứu rồi , cô yên tâm, vừa quay đầu lại nhìn về bờ bên kia, tên biến thái vẫn đang theo dõi cô. Bốn mắt chạm nhau, gã biến thái phát rồ, xoay người hướng bờ bên này gào thét:"Sao mày vẫn chưa chết!" Hắn điên loạn,"Mày vẫn chưa chết!" Thần thái điên loạn, không khác gì tâm thần.
Lâm Khinh Ngữ nhìn mà phát sợ, cả người không ngừng run rẩy, mềm nhũn.
Tô Dật An không vội lên bờ, anh ở trong nước, ôm cô, vỗ vỗ lưng Lâm Khinh Ngữ: "Hắn đuổi không kịp đâu." Ngữ khí chắc chắc,"Em an toàn ."
Cùng với âm thanh của anh, phía xa xa tiếng còi cảnh sát vang lên, cảnh sát lần lượt kéo nhau ra, thuần thục, lập tức bắt được tên biến thái, trấn an mọi người, rồi dẫn người đi.
Nhìn gã biến thái bị bắt, Lâm Khinh Ngữ mới an tâm nghỉ ngơi ở trong lòng Tô Dật An.
Được Tô Dật An ôm rất ấm, khiến cho cô ỷ lại. Còn chưa thả lỏng được một tý, Tô Dật An đã kéo cô trong nước:"Lâm Khinh Ngữ, bị thương ở chỗ nào?"
Lên trên bờ, cho Lâm Khinh Ngữ ngồi xuống, Tô Dật An xem xét thân thể cô:"Chỗ nào đau?"
Lúc này Lâm Khinh Ngữ lại nhếch miệng cười cười:"Tô Dật An, anh bây giờ, đang sợ sao?"
Khóe miệng Tô Dật An giật mạnh, suýt nữa không nhẫn lại được nữa, đúng vậy, anh thật sự sợ hãi. Sợ hãi, ngay cả dũng khí để nói ra cũng không có.
Lâm Khinh Ngữ vươn tay trắng bệch, trên tay có một vết thương rất sâu:"Tôi lúc ấy......cầm lưỡi dao, không để cho hắn...... đâm vào trong bụng mình......" Môi cô cũng trắng đến đáng sợ, phát run, ý trong lời nói còn coi như mình may mắn, Tô Dật An nhìn vào tay cô, nhíu mày thật chặt.
Giống như người bị thương là anh vậy, vẻ mặt rất đau đớn khó chịu.
"May quá...... may mà lần này...... tôi là con trai ." Tiếng nói vừa dứt, trên vai Tô Dật An trĩu nặng, Lâm Khinh Ngữ dựa lên vai anh, ngất đi.
Tô Dật An cử động đầu ngón tay, cuối cùng cũng dùng cái tay bên còn lại, ôm lấy đầu Lâm Khinh Ngữ.
Anh nhìn lên trời, cảm nhận gió lạnh của đêm đông.
Đúng vậy...... Thật may, may lần này để cô biến thành nam nhân, nếu là một cô gái, làm sao có thể đỡ được nhát dao đó, nếu là một cô gái, hiện tại, không biết trái tim này có còn thể nảy lên......
Rất tốt, thật may mắn.
"Tô lão sư......"Tiếng của Tô Hạ vang lên ở ngay bên cạnh Tô Dật An,"Xe cứu thương ở bên bờ ."
Không nhờ người khác giúp, Tô Dật An đứng dậy, ôm lấy Lâm Khinh Ngữ, trực tiếp đưa đến xe cứu thương,
Lâm Khinh Ngữ quá khẩn trương lo sợ nên ngất đi , trên tay đều là vết xước, đã được băng bó, mười ngày nửa tháng là lành. Khả năng tối nay vẫn chưa tỉnh, cô ngủ trên giường bệnh.
Còn Tô Dật An cũng không biết xấu hổ, đi tim bác sĩ, lòe rằng mình bị cảm lạnh đau đầu để ở lại với Lâm Khinh Ngữ. Thủ tục nhập viện xong hết, hai người chung một phòng bệnh.
Bạn cùng phòng của Lâm Khinh Ngữ lần lượt đến thăm một lần. Lúc Vương béo đến, ở cạnh giường bệnh Lâm Khinh Ngữ tự cho mình mấy cái tát, sau đó nói 'huynh đệ, tôi xin lỗi', sau rồi bị Tô Dật An đuổi đi.
Tô Hạ là người cuối cùng rời đi.
Cô ngồi ở bên giường Lâm Khinh Ngữ, nhìn Lâm Khinh Ngữ hôn mê, thừa dịp không có người, Tô Hạ nói một câu:"Tô lão sư, khi lên Đại Học, tôi vẫn không tin vào mấy câu chuyện tình yêu đâu." Cô hướng về phía Tô Dật An cười cười,"Nhưng hôm nay, thấy thầy chạy đến, không nghĩ ngợi gì đã nhảy vào trong hồ tìm Lâm Thanh Vũ, em mới phát hiện, hóa ra trên thế giới này không phải không có tình yêu, mà chính là em còn chưa có vận may để gặp được người đó."
Tô Hạ cũng nói:"Hy vọng sau khi Lâm Thanh Vũ tỉnh lại, hai người vẫn có tình cảm thật tốt như ngày hôm nay."
Tô Dật An nhìn Lâm Khinh Ngữ đang mê man...... Trên cằm cô còn có râu, nghĩ đến lời nói của Tô Họ trước khi đi, anh bỗng nhiên cảm thấy bất đắc dĩ.
Anh không nằm ở trên giường bệnh, cứ như vậy ngồi ở bên cạnh giường Lâm Khinh Ngữ trông nom, cơn buồn ngủ ập đến, anh hơi hơi nhắm mắt lại nghỉ ngơi, khi mở mắt ra lần nữa, vẫn là đêm tối, nhưng Lâm Khinh Ngữ trên giường bệnh lại là con gái.
Cô hình như gặp ác mộng, miệng không ngừng thì thầm điều gì đó.
Hóa ra, ở trong mơ, cô vẫn hy vọng mình là một người con gái ư......
"Tô Dật An......" Nghe thấy tên của mình được Lâm Khinh Ngữ mê man nói ra, Tô Dật An không khỏi tò mò đến sát cô, nghe cô nói, "Cứu... cứu em......"
Anh không biết cô đang mơ cái gì, nhìn lên vầng trán đã chảy mồ hôi lạnh đầm đìa của Lâm Khinh Ngữ, khi Tô Dật An tỉnh táo lại, đã thấy mình nâng tay lau cho cô rồi, sau đó kìm lòng không được dùng mu bàn tay vuốt hai má cô.
Dưới sự vỗ về dịu dàng của anh, Lâm Khinh Ngữ từ từ dịu lại.
Trên môi vẫn còn mấp máy, không biết đang thì thầm điều gì, chỉ có ba chữ "Tô Dật An" là nghe rõ nhất.
Tô Dật An sờ sờ đầu cô, đứng dậy, anh cúi mặt xuống, môi nhẹ nhàng chạm vào mi tâm (giữa hai lông mày) của cô.
"Anh ở đây."
Không biết ba chữ này có tiến vào giấc mơ của cô không, nhưng Tô Dật An vì câu này của mình mà ...Hơi hơi đỏ mặt.
Hôm sau, lúc Lâm Khinh Ngữ tỉnh lại, cô rất là ảo não.
Cô buồn phiền, vì hôm qua nằm mơ, trong mơ cô cùng Tô Dật An năm trên cùng một cái giường, cô ôm thật chặt Tô Dật An không buông, mà Tô Dật An lại để cho cô ôm như thế, còn coi cô như bảo bối, dịu dàng nói, đừng sợ, có anh ở đây.
Cô mà lại...... có cái cảm xúc như vậy đối với Tô Dật An? Bởi vì hắn cứu cô hai lần?
Lâm Khinh Ngữ thầm nghĩ thật đáng sợ, nhưng khi tỉnh lại, cô cảm thấy, kệ đi, dù sao cũng chỉ là trong mơ, thực tế Tô Dật An đâu có đối xử dịu dàng với mình như vậy......
Lâm Khinh Ngữ nghiêng sang một bên, nhìn thấy một cái giường bệnh khác kế bên giường của mình, mà cái người ngồi trên giường kia tinh thần thoải mái, vẻ mặt chăm chú nhìn điện thoại di động - Tô Dật An.
Lâm Khinh Ngữ sửng sốt, trừng mắt nhìn, lại nheo nheo mắt, phát hiện, đúng vậy, cô tỉnh rồi mà .
Lâm Khinh Ngữ hít một ngụm khí lạnh: "Tô Dật An?"
Tô Dật An nghe thấy tiếng này, quay đầu, nhìn thấy Lâm Khinh Ngữ trở về thân con trai, mặt anh không biến đổi, tiếp tục nhìn điện thoại. "Tỉnh là tốt rồi." Ngữ điệu bình thản,"Bác sĩ nói thân thể cô không có việc gì, tự mình chuẩn bị xuất viện đi, buổi tối hôm nay có tiết của tôi."
Là...... giọng điệu Tô Dật An lúc bình thường......
Nhưng!
Lâm Khinh Ngữ nhìn chằm chằm Tô Dật An: "Sao anh lại ở bệnh viện? Mà sao chúng ta lại chung phòng bệnh!"
"Bị cảm mạo." Tô Dật An liếc xéo Lâm Khinh Ngữ một cái,"Hai thằng đàn ông được xếp chung một phòng bệnh thì có cái gì không đúng sao?"
Thì...... chẳng có cái gì không đúng.
Anh trả lời nghiêm túc như vậy, khiến Lâm Khinh Ngữ không còn lời nào để nói.
Nhưng...... theo ý trong lời nói, vậy là đêm qua hắn thực sự ở đây! Đêm qua cô......
Có phải mơ hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro