CHƯƠNG 39
Tô Dật An nói một câu cực không đáng tin, Lâm Khinh Ngữ biết, nhưng Tô Dật An vẫn tự nhiên, ánh mắt anh vẫn bình tĩnh, vẫn bình thường như lúc lên lớp, nhìn Lâm Khinh Ngữ.
Thổ lộ mà có thể nói với ngữ điệu như vậy, trên thế giới cũng chỉ có người trước mắt này.
Mặc dù bên ngoài Tô Dật An vẫn lạnh nhạt, lúc này Lâm Khinh Ngữ cũng không có tâm tư châm chọc anh, cô chỉ muốn hỏi ba chữ: "Vì cái gì?" Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy không ổn, lại đổi thành câu khác: "Anh đang đùa với tôi sao?" Nghĩ nghĩ lại vẫn cảm thấy không được, vì thế cô bổ sung thêm: "Cách thức anh thổ lộ cũng thật đặc biệt."
Đúng, cẩn thận suy nghĩ lại, nếu Tô Dật An không thích cô, cũng không nhất thiết một lần lại một lần xuất hiện cứu cô, giúp đỡ cô. Nhưng cũng vào lúc đó, anh trái một lần phải một lần ghét bỏ cô, xa lánh cô, làm cho cô chịu không nổi.
Tới cùng đây là một dạng đàn ông thế nào... A... ! Không thể nào! Trước đây hắn luôn làm khó dễ cô, sau khi tới thế giới này, Tô Dật An mới dần dần trở nên ôn hòa hơn, cho nên, hắn đúng là.
"Thích đàn ông!"
Tô Dật An nhướng mày, vẻ mặt đứng đắn nghiêm túc vừa rồi thoáng chốc bị phá vỡ, anh nhìn Lâm Khinh Ngữ với ánh mắt ghét bỏ: "Em lại suy nghĩ bậy bạ gì đó?"
Lâm Khinh Ngữ cắn chặt răng: "Tôi thích làm con trai, nhưng tôi vẫn duy trì tư tưởng của con gái, tương lai mặc kệ ở bên cạnh ai tôi cũng như vậy, chính bởi vì như vậy, cho nên, tôi đã chuẩn bị cô độc cả đời." Biểu tình của cô cực kỳ gian gian: "Thực xin lỗi, tôi không thể chấp nhận anh."
Nếu như lúc này hình dung vẻ mặt của Tô Dật An, thì có thể nói là khó chịu như đang nuốt phân.
Anh lạnh lùng nhìn Lâm Khinh Ngữ cự tuyệt, bỗng nhiên rất muốn đem câu nói của mình vừa rồi phá nát một lần.
"Tuỳ, em muốn suy nghĩ sao thì nghĩ đi." Tô Dật An bỏ lại những lời này, đưa tay đoạt lấy áo khoác của mình mà Lâm Khinh Ngữ đang cầm, nhưng tay vừa chạm vào áo, lại không thể lấy được, bởi vì Lâm Khinh Ngữ đang ôm chặt áo của anh, sau đó mở to mắt nhìn anh như dò hỏi.
"Nếu những điều tôi nghĩ là lung tung, vậy anh nói cho tôi biết, sự thật là như thế nào." Cô nghiêm túc như thế, trực tiếp như thế: "Tô Dật An, vì sao anh thích tôi?"
Anh buông tay khỏi áo mình: "Bởi vì thói quen."
Bởi vì thói quen? Câu này cũng được coi là trả lời sao. Giống như anh mua TV mà không xem, là vì thói quen trong nhà có TV, mua cây trồng nhưng lại không tưới nước, chính là vì thói quen trong nhà phải có cây trồng. Anh thích cô, chính là vì thói quen nên thích cô?
Mà còn... Đây là thói quen gì, đây...
Lúc này Lâm Khinh Ngữ rốt cuộc cũng hiểu ý của những lời này. Tô Dật An nói hắn thích cô theo thói quen, nói cách khác, hắn đã thích cô.. Rất lâu rất lâu rồi.
Lâm Khinh Ngữ ngửa đầu nhìn anh: "Anh.. Khi nào thì.." "Lúc vừa gặp em." Lúc mới gặp cô, cô cà nhắc, chống gậy, khập khiễng đi đến bên cạnh anh, đẩy lùi tất cả bạn học đang khi dễ anh, che trước mặt anh, bảo vệ anh.
Lâm Khinh Ngữ có chút ngây người: "Lâu như vậy." "Đúng, lâu như vậy." Tô Dật An thẳng thắn: "Từ lúc đó đến giờ, đã thành thói quen."
Lâm Khinh Ngữ rất kinh ngạc, nhưng sau khi kinh ngạc thì thắc mắc như một đợt sóng lớn đánh thẳng cô buột miệng: "Vậy tại sao lúc gặp anh ở đại học A, sao anh cứ nhằm vào tôi. Đó chính là phương thức biểu hiện anh thích tôi sao? Anh ở nước ngoài học những gì hả?"
Tô Dật An trầm mặc một chút: "Em nghĩ tôi và em gặp lại là khi nào?" Lâm Khinh Ngữ nghĩ nghĩ một chút: "Lúc đại học năm ba tôi tạm nghỉ học, đến khi đi học lại, ở tiết học thứ nhất, anh giới thiệu tên mình, sau đó không phải tôi nhận ra anh sao, còn kích động đến nỗi trực tiếp vỗ bàn đứng lên..."
Giống như đang nhớ lại hình ảnh lúc đó, Lâm Khinh Ngữ cười ra tiếng: "Nhưng anh chỉ nói một câu vị bạn học này, đừng làm rối trật tự trong lớp học, biểu hiện trong lớp học nên bình thường, à.. anh còn hỏi 'Cô tên gì'."
"Ha ha, giờ tôi đã hiểu, hiện tại tôi vẫn còn cảm giác được ánh mắt của bạn học xung quanh cười nhạo nhìn tôi, thật sự là rất xấu hổ." Lâm Khinh Ngữ nói một tràng dài mà không nói vấp chỗ nào, có thể thấy tình hình lúc này khiến cho người ta có bao nhiêu cảm giác bị tổn thương.
Sau khi Tô Dật An nghe cô nói xong, anh cũng im lặng, rồi một lần nữa nhắc lại trọng tâm vấn đề: "Hồi ở ĐH, lần đầu tiên gặp lại em, là lúc em đang làm thủ tục xin tạm nghỉ năm 3."
Lâm Khinh Ngữ nghe xong, cô ngẩn ra...vào lúc đó...
Tô Dật An tiếp tục nói: "Lúc đó, tâm trạng của em không được tốt lắm."
Không cần Tô Dật An mô tả tường tận, Lâm Khinh Ngữ cũng có thể tưởng tượng được, lúc đó cô bị ép nên phải tạm nghỉ học, cho dù cô có cố gắng bình tâm đến thế nào, thì cô vẫn hận vẫn căm ghét mẹ và em trai mình, như những con rắn độc, tỉ tê bên tai cô, khiến cô gắt gỏng, tính tình trở lên lạnh lùng.
Nghĩ như vậy, lúc này Lâm Khinh Ngữ có thể hiểu: "À..." Biểu tình của cô lãnh đạm, cô im lặng một lúc rồi mở miệng: "Thấy tôi như vậy, cho nên, anh thương tâm đúng không? Người lương thiện đã không còn nữa, chỉ còn lại một đứa con gái xấu tính ích kỷ." Lâm Khinh Ngữ cười lạnh: "Khó trách." Cô ném chiếc áo trả lại cho Tô Dật An, "Thật xin lỗi, tôi đã biến bé gái trong trí nhớ của anh trở thành tồi tệ như bây giờ."
Tô Dật An bắt lấy chiếc áo, Lâm Khinh Ngữ xoay người bỏ đi, anh giữ cô lại, Lâm Khinh Ngữ ủy khuất, cô muốn thoát khỏi tay của Tô Dật An, lại nghe được anh nói: "Tay tôi đang bị thương."
Lâm Khinh Ngữ bắt buộc phải ngừng lại.
Cô rất bực tức, tên Tô Dật An này, chẳng quan tâm vì sao cô bị biến thành như vậy, trong nhận định của anh nhất định cô là 'một cô gái hư hỏng', mà hiện tại còn làm ra vẻ cô phải chăm sóc cho anh, không thể để vết thương nặng thêm.
Lâm Khinh Ngữ nghiến răng: " Tôi đếm đến ba, anh không buông ra, tôi mặc kệ tay ảnh bị thương thế nào."
"Tôi sợ phải thay đổi, là vì không có cách nào xóa bỏ được bóng ma tâm lý lúc nhỏ. Tô Dật An yếu đuối trước đây em nhìn thấy, cho đến bây giờ vẫn như vậy."
"Ba."
"Một khi hoàn cảnh xung quanh thay đổi, tôi sẽ nôn nóng, sợ hãi và bất an."
"Hai."
" Người duy nhất có thể chạm đến nội tâm của tôi, chính là Lâm Khinh Ngữ, chỉ có em."
"..." Nghe đến đây, khóe miệng của Lâm Khinh Ngữ run rẩy, không có cách nào thoát ra.
"Lâm Khinh Ngữ, có lẽ em không biết, có một đoạn thời gian rất dài, tôi đã ỷ lại vào em."
Tô Dật An cứ như vậy, trong lúc Lâm Khinh Ngữ đếm ngược, anh lại thêm vào một câu, làm cho Lâm Khinh Ngữ rung động.
Bởi vì cô hiểu anh, cô hiểu Tô Dật An lúc còn nhỏ có bao nhiêu bất an, mất cha mất mẹ, khi ấy anh có bao nhiêu hoảng sợ. Cô đã từng nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của anh, cho nên, cô biết, Tô Dật An như vậy, thật khiến người ta đau lòng.
"Mấy năm ở nước ngoài, tôi đã dùng hết tất cả khí lực, học được cái gì thì học." Tô Dật An lại trở về dáng vẻ của một vị giáo sư, như đang giảng bài, ưu tư nói: "Học võ, bởi vì muốn bảo vệ em, tốt nghiệp trước thời hạn, là bởi vì muốn gặp lại em sớm hơn. Mỗi ngày tôi đều phải ngắm lọ sao giấy tặng mới có thể ngủ ngon giấc, tất cả đều trở thành thói quen của tôi."
Lâm Khinh Ngữ không dám tin, thì ra có một người cách cả vòng trái đất lại ỷ lại vào mình như vậy.
"Khi tôi làm xong hết tất cả, cuối cùng cũng được trở về, tôi có bao nhiêu kỳ vọng vào em..."
Lâm Khinh Ngữ nghe vậy, cuối cùng cũng cụp mắt, so với sự tức giận lúc trước, giờ phút này cô cảm thấy bất đắc dĩ, anh kỳ vọng rất nhiều vào cô, nhưng cô lại không chút để ý...phụ lại sự chờ mong của anh.
Cô không sai, mà Tô Dật An cũng vậy.
Bởi vì bọn họ vốn không phải là người hoàn hảo, chỉ suy nghĩ cho bản thân thôi mà đã hết tất cả sức lực rồi.
Đâu có ai cảm nhận được nỗi đau của người khác, cũng không có ai thương xót cho mình, giống như Tô Dật An không thể hiểu sự thay đổi của cô, cô cũng thể hiểu nổi sự thất vọng và mất mát của anh lúc đó.
"Lúc đó tôi cảm thấy rất mất mát, thận chí còn oán hận em." Tô Dật An nói: "Bởi vì em đem bé gái mà tôi ỷ lại giấu đi mất. Cho nên đứa bé yếu đuối trong lòng tôi cũng biến mất, lẩn tránh em. Nhưng tôi lại không buông tay được, nên mới có cái mà em gọi là gây khó dễ làm, cho em sống không nổi. Tại tôi, phát tiết cảm xúc nên người vô tội."
"Là tôi sai."
Tô Dật An nói xong, Lâm Khinh Ngữ sửng sốt, cô hoàn toàn không nghĩ tới, Tô Dật An vậy mà ...xin lỗi cô?
"Có lẽ thứ tôi thật sự chán ghét, là lúc em bị ép phải thay đổi, nhưng lại không có tôi ở cạnh." Tô Dật An gian nan mặc áo vào.
Lâm Khinh Ngữ nghĩ nghĩ, bắt đầu an ủi lại Tô Dật An: "Không có gì phải chán ghét, thay đổi là bản năng của con người, tôi biến thành như vậy, bản thân tôi cũng không có vướng mắc, anh cũng đừng tự trách, nếu như anh nói đến thói quen, thì coi như là thay đổi thói quen đi."
Tô Dật An nhìn cô, cũng đã cài xong nút áo, anh đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Thói quen của tôi sẽ không thay đổi. Vì thế, tôi sẽ tìm về Lâm Khinh Ngữ của trước đây."
Tìm lại cô của trước đây?
Nói giỡn!
Lâm Khinh Ngữ tiến lên phía trước, lại ngăn cản trước mặt của Tô Dật An: "Mặc kệ anh nói cái gì, tôi rất thích cuộc sống hiện tại, anh đừng có giở trò gì."
Tô Dật An liếc cô: "Tôi sẽ không để em vứt bỏ bản thân trước kia của mình."
Trước kia của cô?
Là cây kẹo ngọt có thể cười đến nở hoa sao? Lúc còn nhỏ tất cả mọi người đều đơn thuần như vậy, nếu trường thành cũng vẫn thế, không phải ngốc nghếch thì cũng cần phải được nuông chiều bảo vệ mới có thể duy trì.
Lâm Khinh Ngữ căn bản không tin, bản thân lại có được phúc khí này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro