Chương 107: Quỷ ấu trĩ - quản trời quản đất còn phản chuyện yêu đương của tôi?
Sáng hôm sau, Thiện Sùng cần cù chăm chỉ đứng dậy, nhấc chăn bông trên giường bên cạnh, nhìn ga trải giường, phát ra âm thanh mũi "xuy" một tiếng, rồi ném chăn trở về.
Vệ Chi nằm cuộn tròn trên giường, quấn chăn như một con sâu bướm, không có bộ phận nào trên cơ thể không có cảm giác như bị xe tải cán qua, đau đến mức muốn khóc.
Nghe thấy tiếng thở dài kỳ lạ của người đàn ông, cô chớp mắt hung hăng hỏi anh: "Sao vậy? Anh có bất mãn điều gì không?"
Thiện Sùng quay lại thì thấy bạn nhỏ nhà mình đang trốn trên giường, quấn chặt, chỉ lộ ra một đôi mắt và cái trán, như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm vào anh, như thể anh dám nói điều gì phản nghịch, cô sẽ nhào lên cắn anh một cái.
Anh cong khóe môi.
Vệ Chi cảm thấy đây có lẽ là khúc dạo đầu cho việc miệng chó không thể mọc được ngà voi.
"Anh nhớ đồ mà em mua tối qua không có dầu bôi trơn hay là em mua nhầm rồi." Thiện Sùng cúi người, nhấc chăn lên, kéo chăn ra: "Em nhiều lo lắng thật đó."
Có một mảnh lớn trên ga trải giường.
Sau một đêm chắt lọc (?), lắng động lại, hơn nữa gió lạnh thổi vào từ khe cửa sổ, những tấm vải trong bán kính hình tròn lớn đã cứng lại.
Vệ Chi sửng sốt ba giây, buột miệng nói: "Đây là cái gì?", giây thứ tư, cô mới ý thức được là cái gì, hét lên một tiếng, co rúm lại vào chăn như một con rùa, để lại tóc ở ngoài chăn.
Góc chăn được mở ra một khe hở, người bên trong vểnh tai lên nghe xem bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Sáng sớm điện thoại của Thiện Sùng cứ reo lên, không cần đoán cũng biết là nhóm của Bối Thích đang tìm sư phụ, giống như muốn uống sữa, một giây cũng không rời xa anh được--
Vệ Chi chui vào chăn, lướt điện thoại, nhìn các vị sư huynh nhảy nhót trong nhóm học trò của Thiện Sùng, có người hỏi, sư phụ đâu, giờ là mấy giờ rồi mà còn không xuất hiện.
Bối Thích nói, từ đây quân vương bất tảo triều, Trụ Vương có Tô Đát Kỷ, Tần Thủy Hoàng có A Phòng.
【Thiếu nữ Kỷ: Ông đánh giá cao tui quá đó.】
【Bối Thích: @ Thiếu nữ Kỷ đừng có luôn thích chiếm lấy sư phụ, có đạo đức không.】
【Thiếu nữ Kỷ: @CK, Sùng]
【CK, Sùng:?】
【Thiếu nữ Kỷ: Cậu ta mắng em.】
【CK, Sùng: Cứ để họ mắng em đi, kiên nhẫn, họ không làm gì được em đâu. 】
Vệ Chi thở dài, "Chậc chậc", tên đàn ông này, rút X không nhận người, lời nào cũng có thể nói được...
Đặt điện thoại xuống, cô ôm lấy phần eo gần như gãy của mình, quay người lại, chân cử động một cái khắp nơi đều cảm thấy khó chịu, phía dưới có cảm giác kỳ lạ, như có thứ gì đó lọt vào nên cảm giác tồn tại đến giờ vẫn còn vương vấn--
Xong rồi xong rồi.
Bà A Trạch vẻ mặt vô cảm thầm nghĩ, chẳng lẽ đêm nay đã biến thành hình dạng của anh sao?
Bìa mặt đều được vẽ như thế này.
Chết tiệt.
Cô thò mắt từ dưới chăn ra nhìn người đàn ông mà hàng trăm người đang háo hức chờ đợi, kiếm được 6000 một giờ đang đứng cách đó không xa, quay lưng về phía cô, anh nhanh chóng cởi ga trải giường và vỏ chăn ra rồi bỏ chúng vào giỏ đựng đồ giặt bên cạnh--
Nếu Bối Thích biết người mà bọn họ đang đợi lúc này không có thời gian để trượt tuyết, có lớp không lên, có tiền không kiếm, đang không nhanh không chậm làm việc nhà trong chung cư, chắc họ sẽ ngất xỉu.
"Anh còn mang đi giặt à?" Vệ Chi hỏi.
"Sao vậy?" Thiện Sùng cởi ga trải giường ra, gấp làm đôi, "Anh không giặt, em giặt à?"
Vết hình tròn ở đâu đó, nhìn như có người không may tè dầm làm ướt giường, hiện rõ, khi người đàn ông vô cảm gấp nó lại, Vệ Chi khó có thể nhìn thẳng mà quay mặt đi: "Vứt nó đi, về sau em không thể nhìn thẳng được--"
"Về sau cứ như vậy, em định thay ga trải giường mỗi ngày à?"
"..."
Về sau?
Cứ như vậy?
......
Ai nói?
Vệ Chi nhịn không được, hỏi vấn đề này.
Thiện Sùng cẩn thận suy nghĩ nên trả lời câu hỏi của cô như thế nào, cuối cùng rất hàm súc nói: "Là vấn đề thể chất cá nhân."
Vệ Chi không biết tại sao sáng sớm như vậy cô không ngủ mà muốn thảo luận vấn đề sinh học cơ bản này với anh, nguyên nhân chủ yếu là cô không dám nhìn biểu cảm trên mặt anh lần thứ hai. Cô vén chăn lên, thở dài: "Nếu anh thật sự rảnh rỗi thì cùng với nhóm của Bối Thích..."
"Không đi."
Người đàn ông vứt chăn đi, đến bên giường cô, vén chăn lên, đưa tay luồn vào trong váy ngủ của cô, "Anh sẽ ở cùng em."
Bàn tay to lớn ấm áp rơi xuống, Vệ Chi run run--
Thật sự không thể trách cô ấy nhát gan hoặc là chưa hiểu việc đời như chim sợ cành cong, nguyên nhân chính là hôm qua đến cuối cùng, phong cách không quá đúng, đó là một hương vị hoàn toàn khác với truyện tranh thiếu nữ ngây thơ.
Nam chính đã biến thành bất kỳ giống loài nào khác, cho dù cô ôm cổ anh làm nũng như thế nào, hay nói những lời tử tế đều vô dụng.
Nam chính biến thành cái gì? Có lẽ là một động vật ăn thịt đã đói tám đời.
Cuối cùng, trời đã gần sáng, động vật ăn thịt cuối cùng cũng nhớ ra rằng con người phải đi ngủ--
Khi đó người của Vệ Chi đã sắp tan biến, cô không những mệt đến không nhấc nổi ngón tay mà còn cảm thấy như bị mất nước, anh còn bế cô cho cô uống hơn nửa chai nước, mệt đến nỗi cô thậm chí không thể nuốt nổi.
Nghĩ lại vẫn có chút sợ.
Cô còn nghi ngờ hôm qua mình không ngủ trong vòng tay anh mà là ngất đi, dù sao bây giờ anh đang dựa vào cô, hơi thở của anh bao phủ lấy cô, cô cảm thấy khó chịu-- cô đưa tay lên vỗ rớt tay anh, lẩm bẩm như muốn xua đuổi tà ma nào đó rồi quấn chặt mình trong chăn.
"Đừng cùng em, cũng đừng chạm vào em." Cô đáng thương nói: "Em đến Sùng Lễ để trượt tuyết."
Người đàn ông nhướng mày: "Trượt a, anh cũng đâu nói không cho em trượt."
"Ngày nào anh cũng thế này, thế này!" Cô ngừng lại, chóp mũi và bên tai đều đỏ bừng, "Em trượt cái búa! Đứng đều đứng không nổi! Bây giờ chân như hai cọng mì sợi, sao anh lại khỏe như vậy! Không lẽ ngày hôm qua chỉ có mình em dùng sức à!"
Thiện Sùng: "?"
Vệ Chi: "Ồ không, rút lại câu cuối cùng ở trên."
Thiện Sùng đang định nói gì đó thì có một cuộc gọi video của Bối Thích, Thiện Sùng trả lời, bầu trời bên kia trong xanh, khi nhìn thấy ánh sáng mờ ảo ở đây liền rơi vào trầm lặng.
"Anh còn chưa ra ngoài à?!" Bối Thích rống lên, "Cho dù có ra nhà hàng ăn trưa cũng phải đi giày vào, ngài đang mặc gì thế!"
"Quản thiên quản địa còn muốn quản tôi mặc gì à," Thiện Sùng đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục làm việc nhà, ném ga trải giường đã gấp vào giỏ đựng đồ giặt, "Rốt cuộc muốn hỏi cái gì?"
"Hỏi triple cork một chút, anh xem em nhảy một chút, nhìn xem cái xoay lần một với lần hai này nè sai chỗ nào tại sao lại không vặn được..."
"Dùng sức vặn."
"Anh Sùng, làm người đi, mẹ nó sáng sớm hôm nay em đã lên--"
Lời Bối Thích còn chưa dứt, đã thấy quả bóng phồng lên trên giường phía sau người đàn ông đột nhiên vén chăn lên, cô bé đứng dậy từ trên giường, mặc áo ngủ có dây màu trắng, mái tóc dài đen xoăn, đứng trên giường khoanh tay lẩm bẩm "vào phòng tắm, vào phòng tắm", sau đó nhìn xuống gầm giường, thấy dép của mình không còn nữa, liền hỏi: "Dép của em đâu?"
Thiện Sùng quay lại liếc nhìn cô, ý là dép của em, em hỏi anh à?
Cô bé dang hai tay ra, trực tiếp ôm vào lưng anh, làm nũng: "Vậy anh cõng em đi."
Có thứ gì đó như thế này bất ngờ đè xuống lưng --
Tấm vải mỏng của bộ đồ ngủ của cô có thể chặn được cái gì, cảm giác mềm mại và nhiệt độ cơ thể đột nhiên áp vào người anh, Thiện Sùng đỡ mông cô để cô không bị ngã.
Anh để cô ôm mình đu trên lưng mấy cái, sau đó đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn học trò bị đông cứng thành tượng băng trên video điện thoại.
Thiện Sùng: "..."
Người đàn ông sắc mặt nghiêm túc cởi cô bé đang treo trên lưng ra, nhét cô bé vào chăn.
Khi cô còn đang cố gắng đứng dậy, anh bất lực nói: "Sư huynh của em đang gọi video."
Vệ Chi: "..."
Người đàn ông bước tới và cúp video.
Hiếm khi, lần này Bối Thích không có chút phản kháng nào, mặc kệ triple cork vặn vòng thứ hai như thế nào, bây giờ cậu muốn hỏi bệnh viện nào rửa mắt tốt nhất.
......
Trước kia, Bối Thích có thể tưởng tượng Thiện Sùng sẽ kết hôn và sinh con như bao người.
Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng anh ấy sẽ yêu đương.
Nói thế nào nhỉ-- dựa trên thực tế là khi dạy các cô gái trong lớp, anh ấy có xu hướng có một nói một, có hai không nói ba, nói mấy lời khó nghe, anh ấy có vẻ lịch sự với người cùng giới...
Thật khó để tưởng tượng rằng một ngày nào đó, một cô bé mềm mại trắng như thỏ trong bộ đồ ngủ trắng sẽ nhảy lên lưng anh và làm nũng để anh bế vào phòng tắm.
Chỉ vì không tìm được dép.
Thế mà anh không để cô ấy đi chân trần, không đi thì nghẹn chết gì đó.
Bối Thích: "......"
Nhìn người đàn ông đối diện bàn ăn đang ăn cơm một cách vô cảm, một tay che miệng, trong mắt đầy sao, sư huynh phát ra một tiếng nghẹn ngào khó tin.
Thiện Sùng cũng không ngẩng đầu lên: "Nếu còn nhìn tôi bằng ánh mắt quái đản thì sang bàn bên cạnh ăn đi."
Bối Thích: "Từ ngày anh lấy con rùa nhỏ của em thì em nên đoán được, anh sẽ trở nên--"
Lão Yên: "Sao thế?"
Bối Thích đá Lão Yên dưới gầm bàn: "Tất cả là tại cậu dạy hư sư phụ."
Lão Yên: "?"
Lão Yên: "Sư muội đâu?"
Thiện Sùng: "Trên giường, lười dậy."
Lão Yên: "Cô ấy tới đây nhiều ngày như vậy mà trượt được mấy ngày? Tới ngủ đông?"
Không thể trách Lão Yên, Vệ Chi học được nhập môn carving từ cậu, dạy mấy ngày cho cậu một ít tinh thần trách nhiệm, vất vả lắm mới ra được một chút, người lại không thấy đâu, phỏng chừng lại biến mất mấy ngày. Trí nhớ cơ bắp bị xóa, mọi thứ phải làm lại.
Thiện Sùng nghe được lời cậu nói, không thể nói là cô rất muốn trượt, thủ phạm chính là anh đi?
Làm người ta bị tàn phế, bây giờ cô bước đi còn run lên, liếc anh một cái đều đỏ mắt, chạm một cái liền run run.
Ừm.
Điều đó chắc chắn là không nói được.
Vì vậy, giả vờ câm điếc, còn không quên dùng lương tâm nói: "Để cô ấy chơi đi, cũng không cần tham gia Thế vận hội mùa đông năm sau."
Hương vị cưng chiều nồng đậm.
Nghẹt mũi.
Cay mắt.
Trên bàn cơm không ai nói chuyện nữa--
Người đàn ông nghiêm khắc khắc nghiệt của ngày xưa, mỗi khi học trò xin nghỉ ốm đều nhíu mày đã chết rồi, chỉ còn lại một con cún vô kỷ luật, bao dung yêu thương, nghiêm túc chấp hành tiêu chuẩn kép ở đây.
Con cún tiêu chuẩn kép bình tĩnh ăn đồ ăn của mình và nghiêm túc giáo dục tất cả học trò đang ngồi ở đây đã có bạn gái hoặc ít nhất có mối quan hệ nghiêm túc nào đó: "Tìm bạn gái không phải tìm cộng sự nhảy big air phối hợp hai người. "
Rõ ràng là mọi người đều muốn hỏi hạng mục big air phối hợp hai người là hạng mục gì.
Người này vì bảo vệ cô vợ trẻ mà cái mẹ gì cũng dám mở miệng nói
Im lặng một lúc, không ai dám mở micro.
Mãi một lúc sau, phía sau lưng họ mới vang lên một giọng nói châm chọc mỉa mai: "Ừ, sau khi giải nghệ thì nên dưỡng già, không nói chuyện yêu đương mê muội mất cả lý trí thì làm sao xứng đáng với cái eo ngã gãy của mình đúng không?"
m thanh này khiến mọi người im lặng trong vài giây.
Thiện Sùng quay người lại nhìn người đứng phía sau--
Hôm nay vị khách không còn mặc bộ đồ trượt tuyết màu trắng nữa mà mặc một chiếc áo hoodie màu vàng huỳnh quang, quần vẫn màu trắng, trông chói lóa như một cảnh sát giao thông ở ngã tư...
Cậu ta đang cầm bát mì trong tay, rũ mắt xuống, đôi mắt bởi vì nữ tính có chút u ám đang nhìn chằm chằm vào anh.
Thiện Sùng suy nghĩ hồi lâu, chân thành hỏi: "Có phải cậu thích tôi hay không?"
Bối Thích vốn đang nhấp một ngụm Coca vội nhổ lại vào ly.
Lão Yên ngẩng đầu nhìn Thiện Sùng với vẻ mặt ngơ ngác, hiển nhiên ngay cả tên đàn ông tồi này cũng chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng lớn như vậy.
Đới Đạc rất bình tĩnh, vô cảm nói: "Anh có tin bát mì này đập vào đầu anh không?"
"Vậy thì cậu có bệnh à? Thích xen vào việc của người khác không? Còn quản tôi yêu đương?" Thiện Sùng nói, "Người lo lắng eo của tôi còn hoạt động được hay không trừ bạn gái tôi thì chỉ có cậu--"
Đới Đạc cúi mặt xuống, lấy từ trong túi ra một tờ rơi nhàu nát rồi ném vào ngực người đàn ông.
Thiện Sùng nhặt lên, nhìn lướt qua, cũng không có gì, Thế vận hội mùa đông sắp đến, tận dụng nhiệt độ nên các cuộc thi lớn nhỏ ngày càng nhiều. Gần đây, một số thương hiệu trượt tuyết lớn như Burton, Nitro, Gray và DC đã tổ chức cuộc thi ở khu trượt tuyết Vân Đỉnh, địa điểm Olympic ...
Nội dung của cuộc thi là một số nội dung có trong Thế vận hội Mùa đông.
Có các khoản tiền thưởng 30.000, 20.000 và 10.000 cho ba người đứng đầu.
Nếu đạt được thứ hạng, cũng sẽ có cơ hội nhận được tài trợ thương hiệu và trở thành vận động viên trượt tuyết do thương hiệu tài trợ, có thể mua sản phẩm mới miễn phí trước mỗi mùa tuyết rơi và thỉnh thoảng tham gia một số hoạt động để tăng khả năng nhận diện.
Thiện Sùng nhìn chằm chằm vào Gray, thương hiệu tài trợ cho sự kiện này, nói thật, anh chưa được thương hiệu này tài trợ, cũng không quen lắm, anh chỉ thỉnh thoảng lấy đồ từ người bán thiết bị trượt tuyết, cũng hiếm khi mang hàng cho bên này.
Chủ yếu là do thương hiệu này, trong mắt người bình thường, nó nổi tiếng nhất với bảng mach, dùng để carving. Rất nhiều vận động viên trượt tuyết mà thương hiệu này tài trợ đang chơi carving--
Trước đây anh không theo dõi thương hiệu này nhiều.
Không thể chịu đựng được việc bạn gái là một cô bé suốt ngày chỉ muốn học carving.
Giá bình thường cho một ván trượt Mach là 9980 nếu không đặt trước, mức giá này thực sự đắt đối với trượt tuyết ván đơn.
Anh thế nào cũng không thể mặt dày hỏi người ta lấy một chiếc.
Thiện Sùng nhìn nó vài lần, tâm không hề động, chỉ nhét tờ rơi xuống dưới đĩa.
"Anh không thiếu tiền sao?" Đới Đạc hỏi: "Đây là cuộc thi nghiệp dư, tuyển thủ chuyên nghiệp không được phép tham gia."
"Vậy tôi cũng không đi." Thiện Sùng nói: "Vương Hâm bảo cậu mang tới?"
Đới Đạc nhìn anh một cái, không nói gì.
Thiện Sùng: "Tôi không đi."
Thiện Sùng: "Tránh ra."
Thiện Sùng: "Đừng làm phiền tôi ăn uống."
Đới Đạc hỏi lại, anh mẹ nó có phải hiện tại chỉ muốn yêu đương, không thiếu tiền sao?
Thiện Sùng có chút phiền, anh đã gần ba mươi tuổi, còn bị quản lý như học sinh tiểu học, thiếu tiền, cũng có nơi kiếm tiền, tên này là sao vậy? Còn vì tranh giành 30.000 bắt anh đi thi đấu à?
Không đi thì là không cần tiền?
Đây là loại logic gì vậy?
Người đàn ông nhếch môi, cười lạnh một tiếng.
"Được rồi. Tôi không yêu đương, cậu cũng đừng mơ."
Đới Đạc: "?"
Thiện Sùng bưng đĩa rời đi, đi đến một góc xa ngồi xuống, vừa ăn vừa nói chuyện điện thoại, không biết đang nói chuyện với ai.
......
Đới Đạc thật sự không biết.
Cho đến một giờ sau, cậu cơm nước xong đứng dậy thì nhận được thông báo vận chuyển của SF Express, nơi gửi là một tỉnh lỵ quen thuộc.
Cậu ấy biết một người ở đó, khi cậu ấy mở WeChat, tìm thấy chân dung Nohara Himawari màu hồng, cậu ấy gửi dấu chấm hỏi cho cô, hỏi cô bé gửi cái gì.
【Hành thiện tích đức: Thẻ ngân hàng. 】
【Đạc:? Cái nào]
【Hành thiện tích đức: Thẻ của anh.】
【Đạc: Có vấn đề gì? Không để ở đó gửi anh làm gì?】
【Hành thiện tích đức: Anh trai em bảo nếu không trả cho anh thì năm nay không về nhà ăn Tết, còn muốn nói với mẹ không về vì cãi nhau với em.】
【Hành thiện tích đức: Mẹ nó--】
【Hành thiện tích đức: Anh đừng có suốt ngày ăn không ngồi rồi đi trêu chọc anh ấy có biết không? ! ! 】
【Đạc:? 】
【Hành thiện tích đức: Anh ấy còn yêu cầu em xóa bạn tốt với anh, nói là giữ lại xui xẻo, xóa xong phải chụp màn hình để anh ấy kiểm tra.】
【Hành thiện tích đức: Em xóa nha, chụp xong sẽ gửi lại lời mời kết bạn.】
【Hành thiện tích đức: Một lát nữa chụp xong gửi cho cho tên quỷ ấu trĩ kia xong sẽ add lại.】
【Đạc:? 】
Dấu chấm hỏi cuối cùng không được gửi đi.
Dấu chấm than khổng lồ khiến chàng trai ngồi ở bàn ăn rơi vào trầm tư.
Một lúc sau, có một thông báo nhắc nhở xin thêm bạn tốt, cậu bấm vào đó nhìn vào bức chân dung của Nohara Himawari, nhếch khóe môi, để lộ hàm răng trắng nõn.
Không cần suy nghĩ, bấm từ chối.
Mẹ nó, ai mà không phải tên quỷ ấu trĩ.
Ha hả.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro