Chương 109: Cái gọi là romantic
Thực ra chuyện Thiện Sùng có văn hóa không phải kinh thiên động địa gì, mà cái chính là tiếng Anh của anh khá ổn-- anh không phải là thiên tài, mà chỉ là một chủ đề bình thường về thể thao trên tuyết, so với châu Á, hệ thống ở châu u Mỹ quả thực đã hoàn thiện thành thạo hơn nên khi còn ở đội tuyển quốc gia, thường thuê huấn luyện viên nước ngoài sang hướng dẫn.
Mặc dù tất nhiên trong đội tuyển có một người phiên dịch, nhưng có sự khác biệt trong thói quen diễn đạt giữa các ngôn ngữ và có thể có những sai lệch trong cách hiểu, chưa kể còn có một người ở giữa... Nếu ỷ lại vào phiên dịch, rốt cuộc cũng không bằng bản thân nghe hiểu cho nên lúc đó mọi người trong đội tuyển đều nói tiếng Anh tốt.
Chưa kể Đới Đạc lớn lên ở nước ngoài.
Lúc này Thiện Sùng nghe hai người trò chuyện vài câu, vẻ mặt tương đối bình đạm, cũng không nói tức giận hay không vui, chỉ đứng đó nghe lời nói, sau đó quay người bước vào công viên.
Anh bước đi rất chậm.
Vừa đúng lúc Đới Đạc lười biếng nhảy xuống lần thứ hai, xoay người làm một cái Backside 1800°, lần này đứng vững, nhưng có chút không có gì đáng chú ý...
Nó khá tầm thường, có lẽ ở trình độ cơ bản của những tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng dù vậy, vẫn có rất nhiều người từ mọi hướng vỗ tay, dù sao thì đó là big air, nếu là người bình thường chỉ có thể bay thẳng và còn đứng khi đáp đất thì đều đáng để đăng lên vòng bạn bè ăn mừng.
Giữa tiếng vỗ tay của những người xung quanh, Đới Đạc cúi người tháo thiết bị cố định ra, lúc ngẩng đầu vô tình nhìn thấy có người không vỗ tay...
Cậu ta cúi xuống nhặt tấm ván lên và quay đầu đi với vẻ chán ghét không hề che giấu.
Thiện Sùng lướt qua, theo sau là một cái đuôi nhỏ, dừng lại trước mặt Đới Đạc, chặn đường không cho cậu ta quay lại.
Cái đuôi nhỏ sau lưng trượt lên, phanh không linh hoạt lắm, mặt cô đập vào lưng người đàn ông một tiếng "bốp", cạnh ván cũng đập một cái, tuy nhiên anh vẫn đứng đó không hề run rẩy, còn rảnh quay lại đỡ cô, cũng không để cô quỳ xuống dưới chân anh trước mặt người khác...
Cũng không hề chế giễu cô trượt ba tháng còn không thể trượt thẳng được.
Tốt đấy.
Vệ Chi nắm lấy vạt áo của người đàn ông, thò đầu ra từ phía sau, nhìn Đới Đạc.
Lúc này người thanh niên cầm tấm ván trượt lộ ra vẻ lười biếng, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá hai người trước mặt rồi nói: "Chó ngoan không cản đường."
Vệ Chi: "..."
Vệ Chi thực sự muốn hỏi bọn họ, trong đội trượt tuyết ván đơn big air quốc gia có người nào có thói quen nói tiếng người không?
Dù sao Bối Thích cũng thuộc đội chuyên nghiệp, người ta cũng không nói thế này.
...Cho dù cậu ta cũng chẳng khá hơn là mấy?
Nhưng người sợ so sánh, lợn béo sợ bị thịt.
Thiện Sùng tháo thiết bị cố định, xách ván trượt lên: "Cậu nên đi nghe hai người bạn ngoại quốc nói gì sau khi cậu làm double cork rồi hạ cánh..... Nghe xong thì đoán rằng ba tháng nữa cậu sẽ xấu hổ không dám đến công viên của khu trượt tuyết trên sườn núi."
Một câu này hình như nội hàm cả hai người.
Nếu xấu hổ, ba tháng sau cũng sẽ bị nhớ tới, hơn nữa, tháng tư thì mùa tuyết đã kết thúc, còn tới làm gì, không bằng năm sau lại quay lại.
Vệ Chi chửi rủa trong lòng, nghe thấy Đới Đạc hỏi: "Tôi làm sao vậy?"
"Cái tiếp đất của cậu có thể được gọi là tiếp đất không?" Thiện Sùng nói, "Trung tâm của người trượt tản bộ trên đường sơ cấp đều chặt chẽ hơn của cậu."
Đới Đạc không kiên nhẫn nghe anh nói, thu trung tâm như vậy suốt một buổi chiều cậu không mệt sao, mới thả lỏng một chút đã bị anh bắt gặp, Vương Hâm không có mặt thì thôi còn phái tới một người tương tự à?
Cậu khẽ cau mày, sau đó nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một vài người đang tụ tập.
Tới thi đấu.
Giải đấu nghiệp dư gần đây do một số thương hiệu phối hợp tổ chức, gió thổi rất to.
Trong cuộc thi tính điểm trước đây do Liên đoàn Tuyết tổ chức ở A Lặc Thái, ít nhiều cũng có những vận động viên trượt tuyết chuyên nghiệp đến đây để lấy điểm, những người này nhìn chung không tự mình hành động, luôn phải mang theo ba năm học trò không chuyên nghiệp hoặc người đi theo họ. ...
Bây giờ mua vé máy bay quốc tế rất khó.
Họ bị nhốt ở đây và không thể về nước, hoặc họ cảm thấy mùa tuyết chỉ kéo dài vài tháng, đi đi về về rồi cách ly tới lui chỉ lãng phí thời gian nên tạm thời không có ý định quay về, khi nghe tin ở đây có một cuộc thi, nên rất háo hức đến đây.
Những người đó đang kìm nén năng lượng, chờ đợi để tham gia.
Giống như cách định vị của Lão Yên, học từ những vận động viên trượt tuyết chuyên nghiệp (hoặc những vận động viên trượt chuyên nghiệp đã giải nghệ), bản thân có một số năng lực, cũng gặp qua đủ chuyện đời, đang ở trong trạng thái không cao cũng không thấp...
Nó hơi lung lay, kêu cậu ấy lên cậu ấy cũng không nhất định làm được nhưng mà không xem ai vừa mắt, là rất bình thường.
Đới Đạc cũng không đến mức đem mấy người này để vào mắt.
Cậu ta ngoảnh mặt đi, trên mặt hiện rõ vẻ khinh thường, liếc nhìn Thiện Sùng: "Anh tới đây chỉ để nói mấy cái này à? Mấy ngày nay ở khu trượt tuyết sườn núi nghe bọn hắn nói chán ngán, một đám người còn tưởng rằng bọn họ nghe không hiểu tiếng Trung thì người ta cũng không nghe hiểu tiếng Anh, có bệnh.... Anh nói với tôi cái này có ích gì không, muốn đánh vào mặt bọn họ để họ không thi đấu được à?"
Thiện Sùng chậm rãi nói "Ồ".
"Trong một cuộc thi cấp độ nghiệp dư," Đới Đạc nói, "Tôi có thể ẩn danh cưỡi lên đầu bọn họ đi tiểu không?"
Cậu ta nói, dừng một chút, đánh giá Thiện Sùng từ trên xuống dưới rồi nói thêm: "Tôi bảo anh đi, anh lại không đi."
Thiện Sùng nghĩ nghĩ liền hiểu--
Anh liền nói, Đới Đạc uống nhầm thuốc hoặc phát điên, ngay cả Vương Hâm cũng không bắt ép được anh mà tên điên này còn lên tận khu trượt tuyết trên đỉnh núi để đưa cho anh tờ rơi...
Hóa ra là vì điều này.
Anh suy nghĩ một chút, nhưng vẫn cảm thấy mình không có tư cách tham gia cuộc thi này: "Tôi đi có hợp lý không?"
"Vậy anh không phải là ông cụ đã giải nghệ một thời gian sao?" Đới Đạc nói: "Cũng không nói không cho tuyển thủ giải nghệ tham gia, quỷ biết anh mỗi ngày đều trộm luyện tập."
Giọng nói của cậu dần trở nên trầm hơn.
Đối với mấy chữ "trộm tập luyện" còn không phục, có lẽ là lần trước battle với Thiện Sùng ở khu trượt tuyết Vân Đỉnh về bị Vương Hâm mắng một trận, nói cậu ta chỉ 50-50 với ông cụ đã giải nghệ thì có gì hay ho, kỳ cục.
Cho nên liền ghi hận.
Thiện Sùng cũng lười cùng cậu nói nhảm, cũng không bày tỏ thái độ gì với cuộc thi này, trực tiếp không để ý tới chủ đề này, nói: "Tôi tìm cậu có chuyện khác."
Đới Đạc: "?"
Thiện Sùng: "Thiện Thiện gửi lời mời kết bạn cho cậu, cậu không add?"
Đột nhiên nghe thấy một cái tên khác, thanh niên sửng sốt vài giây, sau đó cúi mặt xách theo ván trượt định đi ngang qua người đàn ông, bị anh chặn lại, nghiêng đầu thiếu kiên nhẫn: "Anh đừng nói tôi là anh vì chuyện này nên chạy từ trên đỉnh núi xuống đây..."
"Ừ," Thiện Sùng mặt không thay đổi nói: "Con bé đi không được, tôi đi có được không?"
Người này nội tâm thật ác độc.
Đã nhiều năm như vậy, anh chưa bao giờ trốn tránh hay kiêng kỵ bất kỳ điều gì liên quan đến tình trạng của em gái, vào thời khắc quan trọng còn biết lấy ra dùng đạo đức bắt cóc, quả nhiên lời vừa nói ra vẻ mặt trị giá 258.000 của Đới Đa đột nhiên cứng lại, khuôn mặt thay đổi một cách thật thú vị.
Không để ý đến lời cảnh cáo kéo quần áo sau lưng của Vệ Chi, Thiện Sùng lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Thiện Thiện, bên kia giọng khàn khàn "Xin chào" như thể vẫn còn hơi mệt, vừa nghe liền biết là đã khóc.
Hoặc là nói nhiều năm trôi qua làm sao mà Thiện Sùng đã đứng vững trước mọi đòn tấn công từ các cô gái trẻ từ mọi hướng--
Nguyên nhân chính là đã nếm đủ bản lĩnh của phụ nữ từ trên người em gái ruột, tức là bị đứa nhóc nhốt trong nhà không ra được, cũng may là bị nhốt trong nhà không ra được, tốt xấu cũng chỉ thu phục được Đới Đạc còn có chủ cửa hàng thiết bị trượt tuyết DF. Nếu chạy ra ngoài, không chừng đều có người ôm đàn guitar ở trên lầu nhà anh mỗi ngày hát ca.
Sau này gặp được Vệ Chi.
Hai người làm nũng làm màu không phân cao thấp.
Vợ anh thì tự nhiên hơn, còn Thiện Thiện ở trong mắt anh đều là diễn xiếc, anh nghe thấy chỉ muốn khịt mũi coi thường.
Nhưng Đới Đạc và những người khác không hiểu điều này, khi Thiện Thiện nói "Xin chào", trán cậu ta nhảy dựng lên, hối hận khi dừng lại nói chuyện với người đàn ông đó, quay người muốn rời đi, Thiện Sùng nhanh chóng nắm lấy cổ áo kéo cậu ta trở về, anh cười như không cười nói: "Gấp cái gì, nói hai câu."
Đới Đạc không lên tiếng, thay vào đó Thiện Thiện hỏi bên kia điện thoại: "Anh đang nói chuyện với ai vậy?"
Thiện Sùng: "Em làm mẹ gọi điện mắng anh cái gì?"
Thiện Thiện bình tĩnh "Ồ" một tiếng, không hề cảm thấy áy náy, khàn giọng hỏi: "Đới Đạc có ở bên cạnh anh?"
Thiện Sùng: "Ừ."
Người được nêu tên hiển nhiên không thích nghe thấy tên mình được gọi trong trường hợp như vậy, với giọng nói như vậy, không tự nhiên liếc nhìn điện thoại trong tay Thiện Sùng, không đi được, giãy giụa phát ra âm thanh không kiên nhẫn.
Thiện Thiện nghe thấy.
Đầu bên kia điện thoại, hơi thở của cô bé dường như nhẹ nhàng hơn, một lúc lâu sau mới nói: "Vậy thì anh nói với anh ấy, em không cố ý xóa kết bạn, đều là anh trai uy hiếp em, em không biện pháp nên mới làm như vậy, em cũng không trêu chọc chơi đùa gì hết..."
Sau khi nói xong, giọng cô biến thành giọng mũi.
Lông mày của Thiện Sùng cũng không run khi nghe cô bé buộc tội mình, thậm chí trong đôi mắt đen của anh còn có chút thờ ơ, chỉ chờ Thiện Thiện đánh rắm xong.
Như mong đợi.
Người bên kia khụt khịt mũi, giọng nghẹn ngào nói: "Xóa thì em không có biện pháp, em đã gửi lời mời kết bạn lại ngay lập tức, nếu anh ấy tức giận mà không add lại cũng đúng, vì có thể anh ấy không cần người bạn là em."
Nói xong.
Bên kia dứt khoát cúp điện thoại.
Thiện Sùng nhìn chằm chằm WeChat màu xanh đang khôi phục giao diện trò chuyện trong vài giây, sau đó ngẩng đầu nhìn Đới Đạc.
Sắc mặt người nọ lúc này tái nhợt: "Em gái anh khóc thành như vậy anh cũng không quan tâm sao?"
"Đó là em gái tôi, không phải vợ tôi." Thiện Sùng đút hai tay vào túi quần, "Tôi quản được không?"
Đới Đạc muốn mắng anh, nhưng vì cậu là một cậu bé ngây thơ nên không tìm được lối nào bắt đầu mắng anh, hết lần này đến lần khác kìm lại, cuối cùng quay người bỏ đi với vẻ mặt khó coi.
Trở lại đài big air, Thiện Sùng đã đạt được mục tiêu nên không hề đi theo cậu, anh quay người đưa vợ đi chơi halfpipe. Tay nắm tay cùng cô đu từ một bên này sang phía bên kia, cho phép cô trải nghiệm niềm vui của đạo cụ địa hình...
Đừng nghĩ đến carving suốt cả ngày.
Thứ đó chỉ có sờ tuyết thôi, sờ hai năm liền chán.
Lúc này, ở bệ nhảy lấy đà vẫn còn có một số người tụ tập, bọn họ đã nhìn thấy Đới Đạc và Thiện Sùng đứng dưới bục nói chuyện nửa ngày, còn chưa bắt đầu đánh nhau--
Bởi vì người nọ đi lên có sắc mặt không tốt, cho nên có lý do đoán rằng cậu ta lại gặp phiền phức với Thiện Sùng.
"Sao vậy," có người hỏi, "Thiện Sùng lại nói gì cậu sao?"
"Mặc kệ anh ta đi," người khác an ủi, "Người nọ cậy già lên mặt thôi."
Đới Đạc đang nhìn điện thoại, liếc nhìn WeChat, do dự một lát, trong đầu quay cuồng nhớ đến giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở của Thiện Thiện, khiến cậu khó chịu muốn chết, dứt khoát mở sổ địa chỉ, sao chép và dán số điện thoại của cô vào, sau đó gửi lời mời kết bạn trên WeChat--
"Đúng vậy, bản thân Thiện Sùng chưa chắc đã nhảy được, sao còn dám chỉ huy Đới Đạc?"
"Đúng vậy đúng vậy?"
"Tự cho mình quan trọng."
Yêu cầu kết bạn bị từ chối ngay lập tức.
Sắc mặt Đới Đạc cứng đờ.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn những người xung quanh mà anh không quen biết lắm, mặt không vô cảm hỏi: "Cho rằng tủ lạnh đã hỏng mà vẫn cần biết cách tự làm lạnh? Tại sao Vương Hâm dạy tôi 2360° mà không ai hỏi anh ta liệu anh ta có làm được 2520° trước không?"
Khu vực xung quanh trở nên yên tĩnh trong giây lát.
Tại điểm xuất phát của big air, mọi người nhìn nhau, hiển nhiên không ngờ ngọn lửa vô danh này bắt nguồn từ đâu mà nã lên người bọn họ không hề kiêng nể gì.
......
Vào ngày hôm đó, Vệ Chi cùng Thiện Sùng đi mày mò khu trượt tuyết bên sườn núi cho đến khi mặt trời lặn.
Ánh nắng vàng treo trên rìa núi cách đó không xa, sắp lặn, con đường trượt tuyết chói lóa ban ngày giờ được rắc một lớp ánh sáng màu cam, giống như ly sinh tố soda vị cam.
Ngồi trên mái hiên của bể halfpipe, Vệ Chi ngẩng đầu nhìn hoàng hôn phía xa, dường như mặt trời ở phía bắc khác với mặt trời ở phía nam--
Miền Nam nắng gắt, chiều tối dường như kéo theo xe cộ tấp nập hay tiếng ve sầu ríu rít giữa hè;
Ở miền Bắc chỉ có một ánh hoàng hôn thuần khiết duy nhất treo trên bầu trời, lên xuống, không liên quan gì đến bất cứ nơi nào khác.
Một tiếng "tách" nhẹ vang lên khi chiếc ván trượt bên cạnh cô lướt qua trên tuyết, giữa làn tuyết bay mù mịt, người đàn ông trên ván trượt quỳ xuống bên cạnh cô hỏi: "Em đang nhìn gì vậy?"
Vệ Chi muốn nói "hoàng hôn".
Sau đó nhớ tới Khương Nam Phong và Lão Yến đã làm việc này tám trăm năm trước, bây giờ người ta không chỉ ngắm xong hoàng hôn ở Sùng Lễ, dành thời gian ở bên nhau, mà còn chia tay luôn rồi--
Đây được gọi là đuổi theo tiến độ.
Trong lòng có chút thổn thức, cô ôm đầu gối nhìn mặt trời đỏ rực, cho đến khi đôi mắt bị bàn tay to lớn của người đàn ông che lại: "Đừng nhìn, ngày mai người ta còn đi làm."
Ánh sáng trước mắt bị chặn lại, Vệ Chi không có chút phản ứng nào, ngơ ngác hỏi "Ai".
Người đàn ông bế cô lên, đặt cô lên tấm ván trượt của mình, một tay ôm eo cô, tay kia nhặt tấm ván của cô lên, đưa cô ra khỏi bể halfpipe, vừa cúi xuống cởi tấm ván, vừa nói một cách vô cảm: "Mặt trời."
Vệ Chi: "..."
Vệ Chi: "Em hỏi anh một vấn đề."
Thiện Sùng: "Hỏi đi."
Vệ Chi: "Trong đời này anh đã từng lãng mạn một lần chưa?"
Vệ Chi: "Lãng mạn, anh hiểu không?"
Vệ Chi: "Romantic."
Người đàn ông không trả lời, giơ tay ấn đầu cô, suýt chút nữa tát lên đầu khiến cô ngã xuống đất.
Anh cởi ván trượt khi đến sảnh thiết bị trượt tuyết, lúc này trời đã gần tối, khi anh gần đến nơi, Vệ Chi liền nhìn thấy người đàn ông đưa tay lên kéo khăn bảo vệ mặt mà anh treo ở đó cả buổi chiều.
Một đầu cô đều là dấu chấm hỏi.
Sau đó nhìn thấy Thiện Sùng quay người lại, một thân đen thui đến thần tiên đều nhận không ra ôm theo ván trượt tuyết carving đi đến cái bàn đăng ký mà anh đi qua cũng không thèm chớp mắt.
Nhân viên đang thu dọn chuẩn bị đóng cửa, ngước lên thấy có người đến gần, giật mình nói "yo" nghĩ rằng là người trượt tuyết, người trong giới trượt tuyết rất lịch sự, thuận miệng hỏi anh trai muốn đăng ký không?
Thiện Sùng cầm lấy tờ đăng ký nhìn xem: "Muốn đăng ký cần CMND không?"
"Không cần, anh thấy có người tên là Uzumaki Naruto," nhân viên vui vẻ nói, "Ngay cả ở Nhật Bản, cũng không có chứng minh thư của ai có tên như vậy!"
Người đàn ông nói "Ồ".
Sau khi cầm bút, dưới ánh mắt sửng sốt khiếp sợ của cô bé bên cạnh, ngay tại chỗ lấy một cái nghệ danh cho mình và đăng ký.
Sau đó, có lẽ vì lòng tự trọng của người đàn ông, anh ném cây bút như ném một quả bom, quay người bỏ đi.
Vệ Chi đã có thời gian nhìn nghệ danh mà anh tự đặt cho mình.
Vệ Chi: "Sơn hữu mộc" là cái quái gì vậy?"
Thiện Sùng: "Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi." (*)
Vệ Chi: "..."
Thiện Sùng: "Romantic không?"
Vệ Chi: "..."
Romantic
Romantic đến người ta muốn chết.
Shaun White is watching you, phù hộ ngài nhưng làm ơn đừng có lấy được thứ hạng, xấu hổ quá.
(*) 山有木兮木有枝: Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, nghĩa là "Núi có cây, cây có cành". Chi trong câu này cũng là Chi trong Vệ Chi. Còn Sơn có phát âm tương tự như Thiện.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro