Chương 110: FS cork 2520° - Thiết lập nhân vật nát như tương

"Anh có thể đổi nghệ danh của mình được không?"

"Không thể."

"Đổi cái đi."

"Em muốn romantic."

"Romantic mà em muốn không dài như vậy đâu, anh có thể trực tiếp mua ván Mach cho em, có thể nói anh đi thi đấu là vì giúp em muốn lấy ván Mach, hoặc có thể nói là muốn nỗ lực lấy tài trợ của Gray.... Thế này không phải được hơn à?"

Vệ Chi có chút ngột ngạt: "Đã là năm 20 21 rồi, có thể theo kịp xu hướng được không?"

"Romantic vốn là một từ được du nhập từ thời kỳ Phục hưng, khi em dùng nó em có cho rằng nó lỗi thời?"

"..."

Vệ Chi quay người ngơ ngác nhìn người đàn ông, phát hiện anh đang xem điện thoại, dừng lại hỏi: "Anh đang baidu từ 'romantic' à?"

"Ừ, nghiêm túc không?" Người đàn ông cất điện thoại mà không thay đổi vẻ mặt, "Anh lấy được thứ hạng xong có thể đi nói chuyện tài trợ của Gray, sau đó lấy cho em một tấm ván Mach, trình tự không có vấn đề gì, em bới móc cái gì?"

"Em bới móc?"

"Đúng vậy."

"Em... anh!" Vệ Chi muốn hỏi anh có muốn đánh nhau hay không, "Anh định dùng cái tên 'Sơn Hữu Mộc' để lấy tài trợ của Gray sao?"

"Không thể được à?"

"Gray đã làm gì sai mà phải chịu hình phạt như vậy?" Vệ Chi lau mặt, yếu ớt nói: "Nếu không thì em tự mình trả tiền mua đi, anh đừng tham gia cuộc thi này, nếu những người đó biết anh vì cố tiết kiệm tiền 10.000 tệ mà tham gia cuộc thi nghiệp dư này, sẽ bị bọn họ cười nhạo, khẳng định sẽ--"

Cô đã sử dụng con át chủ bài của mình.

Không ngờ người đàn ông đó lại tháo khăn che mặt xuống, mỉm cười dịu dàng với cô: "Không sao đâu, anh đã quyết định rồi, vì em mất mặt chút cũng không sao đâu."

Vệ Chi không nói nên lời, cứng họng.

"Có khi tấm ván trượt mà bạn trai em dùng lao động đổi lấy còn thơm hơn nữa đó, luyện tập nghiêm túc hơn, tạo áp lực lên cạnh để lật ván trượt, sẽ không ăn ở không muốn vặn nó nữa đâu."

"..."

Người này thực sự quá phiền.

Vệ Chi muốn đánh anh, sau đó cũng giơ tay đánh anh, không khách khí chút nào.

Lúc này hai người đã đến bãi đậu xe, vừa đánh vừa cãi, khu trượt tuyết đã đóng cửa, lúc này gần như tất cả những người đến trượt tuyết đều đã rời đi, trong bãi đậu xe không có ai ngoại trừ xe của Thiện Sùng và một vài chiếc dường như đã ở đó lâu rồi.

Thiện Sùng mở khóa xe, duỗi tay giúp Vệ Chi mở cửa, anh dùng đôi bàn tay to lớn đỡ mông cô, dễ dàng đẩy cô vào trong, cô gần như bị nhấc lên ghế phụ.

Cô thắt dây an toàn, liếc nhìn người đàn ông dưới xe, người nọ vô cảm nói: "Buổi chiều nhìn bộ dáng của em như không nhấc chân lên xe được."

Vệ Chi bỗng nhiên im lặng.

Ngồi ở ghế phụ, co ro ở đó như một con sóc, nhìn chằm chằm vào đầu ngón chân...nhưng tai lại dựng đứng lên, nghe thấy anh khởi động xe, nổ máy nhưng không nghe thấy tiếng anh kéo dây an toàn.

Tiếng động cơ ô tô có chút ồn ào, người đàn ông bên cạnh mang theo hơi thở quen thuộc tiến đến, Vệ Chi vô thức quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú điềm tĩnh của anh nghiêng về phía này, cô nín thở, vô thức lùi ra sau cho đến khi cái bóng anh tạo ra hoàn toàn bao bọc lấy cô.

Cánh tay của người đàn ông vòng qua người cô, kéo dây an toàn gắn chặt lại.

Một hơi thở ấm áp lướt qua chóp mũi cô.

"Ngẩn người làm gì vậy?" Anh quay lại ghế lái rồi thong thả thắt dây an toàn, "Giống như linh hồn đã rời khỏi cơ thể vậy."

Chóp tai của cô có màu đỏ.

"Anh đắc ý lắm phải không?"

"Đắc ý về điều gì?"

"Em như thế này," cô nghiêng đầu nói mà không cần suy nghĩ, "Một khắc cũng không rời xa anh? Mới một buổi sáng đã nhịn không được, liền ôm ván trượt đi tìm anh, thời cấp ba cũng chưa chu đáo với giáo viên bộ môn như vậy."

Giọng điệu của cô bé rất nghiêm túc, khiến người đàn ông cầm vô lăng quay đầu lại nhìn cô--

Lúc này mới nhận ra sắc mặt cô không hề tự tin như vẻ ngoài, chóp mũi và gốc tai đỏ bừng, như thể cô thực sự cảm thấy mình quá bám người, điều đó không tốt lắm.

Còn nóng lòng chờ đợi anh nói, điều này quả thực không tốt.

Trong bầu không khí nghiêm túc như vậy, Thiện Sùng cảm thấy mình nên nói gì đó để an ủi bạn gái.

Nhưng anh không làm vậy, sau khi im lặng vài giây, anh cầm vô lăng, nhìn về phía trước và cười khẽ ra tiếng.

Trong lúc cười, cảm thấy người bên cạnh quay đầu trừng mắt nhìn anh, bộ dáng hùng hổ, cô dậm chân không vui: "Em nghiêm túc đó!"

Giống như một đứa trẻ.

"Tuy rằng anh không hề chống đối với việc em treo trên người anh 24/24 nhưng mà hôm nay nhìn thấy em anh không chút đắc ý nào cả." Thiện Sùng nói: "Đêm qua tới cuối cùng chạm vào liền khóc, gối còn ướt hơn cả khăn trải giường--"

Anh nghe thấy cô phát ra âm thanh hít thở không thông.

Đơn giản bỏ qua những lời còn dang dở, anh hỏi: "Cho nên hôm nay lúc em xuất hiện, anh khó tránh khỏi có chút hoang mang, tối qua em diễn kịch với anh à?"

Vệ Chi: "..."

Thiện Sùng: "Cho đến khi nhìn thấy em như thể bị què chân bò lên xe, anh mới thấy tốt hơn một chút."

Vệ Chi hối hận nhắc tới chủ đề này, ăn ở không đi hỏi làm gì.

Nhìn chằm chằm vào một bên mặt của anh, do dự một lát, cuối cùng khó chịu cử động mông: "Còn một vấn đề nữa."

"Hỏi."

"Không hiểu liền hỏi."

"Em lót nền dày thật đó."

"Em đoán mò một chút, lúc trước anh không nghĩ đăng ký cuộc thi kia là vì không muốn lẫn lộn với những người nghiệp dư đó, cảm thấy như mình tốt nghiệp cấp ba rồi quay lại đăng ký thi vào cấp ba vậy..." Vệ Chi bẻ ngón tay, không xác định hỏi: "Rồi sao anh lại đột nhiên thay đổi, bởi vì nghe mấy người nước ngoài ở khu trượt tuyết trên sườn núi nói nhảm? Đừng nói với em là vì cái ván trượt 10.000 tệ?"

Mặc dù anh rất keo.

Nhưng cô biết nếu cô thực sự muốn cái ván trượt...

À, đừng nói về một cái ván.

Trong tình huống ngày hôm qua, nếu cô đòi mặt trăng trên trời, có lẽ anh cũng sẽ gật đầu (tự tin.JPG).

Khi cô đang cân nhắc vấn đề này, cô nghe thấy giọng nói của người đàn ông--

"Vừa lúc muốn nhận được sự tài trợ của Gray."

"...Anh thật chiếu lệ với em."

"Không có."

"Vậy tại sao trước đó anh không muốn lấy?"

"Trước đây họ không xem tuyển thủ công viên thi đấu, anh lấy như thế nào?"

Giọng nói của anh nghe rất lười biếng, không chút để ý, nhưng vừa nghe đã biết rằng đó không thể là sự thật... Vệ Chi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông một lúc, và cuối cùng đưa ra kết luận đầy bất lực: Người đàn ông cho dù có phạm tội, có lẽ anh là người cuối cùng thú nhận cho đến khi không thể chịu đựng được, phẩm chất tâm lý của anh cực kỳ tốt.

Phồng má, cô xúc động quay người lại phía cửa sổ xe--

Đối mặt với hình ảnh phản chiếu trong kính, cô thấy khuôn mặt mình nhăn nhó vì đau đớn do chuyển động xoay người dữ dội.

Vì vậy càng cảm thấy ấm ức hơn.

......

Về đến căn hộ, Vệ Chi mang vẻ mặt u ám trên đường về phòng.

Người đàn ông bước vào phòng, đóng cửa lại rồi ngồi xuống cạnh giường. Nhìn cô cúi xuống cởi giày trượt tuyết, cô tùy tiện đá văng ra rồi dùng ngón chân xỏ dép vào, mái tóc dài buông xõa đung đưa.

Sau khi xỏ dép vào, cô quay lại thì thấy người đàn ông ngồi ở mép giường đang nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau, anh đưa tay vỗ vỗ đùi ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Vệ Chi trợn mắt, quay vào phòng tắm tẩy trang, cũng không phải cô đặc biệt thích trượt tuyết, tuyết trên núi sáng rực, nắng chói chang, cô từng thấy rất nhiều người trượt tuyết kết thúc với vẻ mặt lễ phép (mặt kính trượt tuyết), cho nên mỗi ngày ra ngoài ít nhất phải bôi kem chống nắng.

Sau khi cẩn thận tẩy trang, cô bé dùng nước lau mặt rồi ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương đủ lạnh lùng, sau đó quay người đi ra khỏi phòng tắm--

Kết quả là vừa ra ngoài đã bị chặn lại.

Người đàn ông không biết từ lúc nào đã canh cửa khiến cô giật mình, trong khi cô đang ngơ ngác, anh đưa tay bế cô lên, tiếng hét nghẹn lại trong cổ họng, anh bế cô trở lại mép giường trong khi cô vẫn còn ở trong lòng ngực anh, ngồi xuống.

"Liền nóng nảy rồi à?"

Cô quay đầu lại, phớt lờ anh.

Cằm cô bị nhéo và vặn ngược lại-- tay anh rất mạnh, cô không thể chống cự được, cô rên rỉ, buộc phải quay đầu lại nhìn vào đôi mắt đen của anh, đôi mắt của người đàn ông sáng lên vẻ thư giãn, ngậm lấy môi cô khi cô đang trừng mắt nhìn anh.

Sau khi mặt trời lặn ngoài cửa sổ, gió bắt đầu thổi trong đêm.

Tiếng gió hú gần như át đi tiếng thở run rẩy và tiếng môi chạm nhau trong phòng.

Làn nước trong đôi mắt hình quả hạnh của cô đã nhòe đi, đôi má vốn trắng nõn giờ đã ửng đỏ xinh đẹp do nụ hôn của anh, do thiếu oxy hoặc vì lý do nào khác...

"Đừng chạm vào... ừm, đừng chạm vào em."

Cô phản kháng không dùng nhiều tính uy hiếp, bị anh đẩy xuống giường, nhíu mày, nhưng ý chí trên mặt rõ ràng không hề biểu hiện sự kiên quyết.

"Anh không cần, không cần mơ tưởng dùng thủ đoạn này lừa gạt cho qua, em, em nói cho anh -- a!"

Anh giơ tay cởi chiếc quần thể thao cô đang mặc.

Nghe thấy tiếng hét của cô, anh ngẩng đầu lên liếc nhìn cô: "Hả? Cái gì? Tiếp tục."

Người đàn ông cởi đồ bảo hộ bên trong của cô ra, khi đầu ngón tay chạm vào đùi cô, có lẽ anh đã vô tình cọ xát vào đâu đó mà ngày hôm qua để lại dấu vết, cô lập tức cuộn tròn như một con tôm--

Anh thấy vậy, thu lại vẻ trêu chọc trên mặt một chút, gỡ bàn tay đang che mặt của cô, tới gần hỏi: "Nơi nào khó chịu?"

Cô im lặng vài giây, đẩy mặt anh ra, đưa ra câu trả lời tiêu chuẩn: "Nhìn mặt anh là thấy khó chịu!"

Thiện Sùng phớt lờ cô.

Quần thể thao, đồ bảo hộ bên trong và đồ lót nhanh khô.

Khi cô bị anh lột chỉ còn áo lót quần nhỏ, anh nhìn thoáng qua thì thấy, cô vốn trắng nõn nhưng khi anh dùng lực một chút thì lại chuyển sang màu hồng mềm mại...

Đêm qua cố ý để lại một số dấu vết trên cơ thể cô.

Những vết đỏ tối qua giờ đã tiêu tan, một số đã chuyển sang màu tím đậm trên cổ, ngực, eo và đùi--

Ai không biết có thể cho rằng cô bị sói cắn.

Người đàn ông nhìn kiệt tác của mình, cảm thấy mình có thể là súc sinh, im lặng vài giây, giơ tay lên, dang rộng đùi cô ra và nhìn...

Vốn dĩ muốn xem cô bị sao nên bước đi của cô rất kỳ lạ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, anh bị sốc bởi những dấu vết đó.

Anh "tsk" một tiếng, đứng dậy đi đến hộp thuốc lấy thuốc mỡ.

Lúc quay lại giường, anh nhìn thấy cô đang tuyệt vọng lùi lại, anh tóm lấy mắt cá chân cô, kéo về phía mình, nghe thấy tiếng cô hét lên, anh bình tĩnh bôi một ít thuốc lên đầu ngón tay rồi bắt đầu bôi thuốc từ vết đã bắt đầu mờ trên cổ cô--

Cũng không biết đó là thuốc gì.

Dù sao bôi lên có chút lạnh.

Vệ Chi lạnh run, nhịp tim đột nhiên hỗn loạn, cô che mặt, qua ngón tay nhìn người đàn ông cúi đầu bôi thuốc cho cô với vẻ mặt nghiêm túc...

Trông anh không có vẻ gì là đang suy nghĩ chuyện xấu, đôi mắt anh đầy vẻ nghiêm túc.

Có vẻ như thực sự cảm thấy hơi đau lòng.

Anh không như vậy thì còn tốt.

Cảm giác tê và ngứa như kiến ​​bò từ đầu ngón chân lên, bò qua bắp chân, ngang bụng dưới, ngang đầu ngón tay, cuối cùng tràn ngập não bộ, cô chớp chớp mắt, mắt nhanh chóng đỏ bừng.

Thiện Sùng đang cúi đầu cẩn thận bôi thuốc cho cô, đột nhiên nghe thấy tiếng hít hít, ngẩng đầu lên liền thấy mắt cô đang bị cánh tay đè lên, bụng dưới căng thẳng, nửa khuôn mặt vùi vào gối mềm mại và cánh tay.

Anh duỗi tay bắt lấy cánh tay cô.

Cô ném ra.

"Làm sao vậy?"

Cô không nói gì, chỉ dùng chân đá anh một cái.

Anh có tính tình tốt bụng để cho cô đá hai cái, sau đó anh nắm lấy mắt cá chân cô, nâng người lên tới gần, giơ tay đẩy cánh tay cô ra, nhìn vào đôi mắt lúc này vừa sáng vừa tối vì ẩm ướt--

Thiện Sùng hơi giật mình.

Nhìn chóp mũi đỏ bừng vì nức nở, có lẽ trên đời không có cô gái giỏi làm nũng hơn cô... Khoảnh khắc cô nhìn anh, đôi mắt cô mở to, những giọt nước mắt đang ở đáy mắt chưa rơi ra, chợt 'bang' rơi xuống, đập vào gối.

Cô 'ô' một tiếng, có vẻ cảm thấy rất xấu hổ, xoay đầu.

Thiện Sùng đối với cô không có biện pháp, anh ném thuốc trong tay ra, bế cô lên: "Sao vậy?"

Cô không nói.

Anh lay cô và nói: "Nói đi."

Có một khí thế mạnh mẽ kiểu chúng ta cứ tiếp tục đóng băng nếu không nói gì.

Cô vùi mặt vào hõm cổ anh, hít hít mũi, mũi cô tràn ngập mùi hương của anh, ngực cô căng lên, lại chua xót... Cô tựa vào vai anh, cảm thấy tủi thân, rưng rưng nước mắt, thút thít nói: "Có gì anh cũng không nói với em."

Tay anh đặt trên eo cô, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, vỗ nhẹ.

Anh cảm thấy đầu cô cử động, có lẽ đang lau nước mắt lên người anh, mồm miệng lên án anh: "Cái gì em cũng kể cho anh nghe nhưng anh không kể cho em gì cả, anh không nói thì làm sao em biết anh đang nghĩ gì.... Em, huhu, em còn không hiểu anh bằng tên Đới Đạc thần kinh kia!"

Lời này đơn giản là nói nhảm.

Nhưng không thể giảng đạo với bạn gái.

Giọng điệu của cô có vẻ uất ức, nếu là Thiện Thiện, Thiện Sùng sẽ trợn mắt rời đi để cô khóc mệt thì ngừng, nhưng trên thế giới này luôn có vỏ quýt dày có móng tay nhọn...

Không hề gục ngã trước em gái, lợi hại không?

Lợi hại, vốn đã mạnh mẽ hơn 95% nam giới chất lượng cao, nhưng điều này không có nghĩa là anh sẽ có ý chí sắt đá cả đời.

Lúc này, người đàn ông nghĩ ngợi và không biết nên bắt đầu từ đâu.

Có rất nhiều khía cạnh quyết định tham gia cuộc thi--

Thứ nhất, không có nhiều cuộc thi tư nhân trong nước có thể được nhiều thương hiệu lớn tài trợ nên cuộc thi này thu hút rất nhiều sự chú ý, có thể có nhiều vận động viên trượt tuyết mới muốn nhận tài trợ nên đây là một cuộc thi đấu không tồi;

Thứ hai, có đủ loại tài trợ, thiếu Gray, lấy một chút cũng không có gì không tốt;

Thứ ba, tại Thế vận hội mùa đông Bắc Kinh năm sau, các môn thể thao tuyết trong nước luôn mang đến cho người ta ấn tượng là yếu thế, bị người đứng trước cửa nhà nói ra nói vào chắc chắn không dễ nghe chút nào, bọn họ nhiều nghi ngờ như vậy thì để bọn họ xem tiêu chuẩn của một cuộc thi nghiệp dư, vả mặt họ...

Cuối cùng.

"Lúc đầu không muốn tham gia, đúng như em nói, có thể là anh đem mình treo lên, cũng có thể là cảm thấy không cam lòng, cảm giác tham gia cuộc thi này là thừa nhận từ nay về sau mình sẽ bị tính vào hàng ngũ 'nghiệp dư'."

Lồng ngực chấn động.

Người đàn ông trầm giọng, giơ tay lau nước mắt trên mặt cô, chậm rãi nói--

"Chỉ là sau đó đột nhiên thay đổi chủ ý."

Cô từ trong ngực anh ngẩng đầu lên.

Nhìn anh.

Trên người trượt trượt, cô nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe, dụi dụi mắt chờ anh nói tiếp... Có thể cô cũng không biết, nhưng trong mắt bất kỳ người đàn ông nào, cô trông giống như một chú gấu con mềm mại sinh ra trong núi tuyết, vô hại với con người và động vật, trắng trẻo và mềm mại.

Chỉ cần nhìn cô, sẽ cho người ta biết bất cứ điều gì.

Người đàn ông cong môi, cảm thấy có một số chuyện cũng không đến nỗi khó nói, giơ tay xoa xoa tóc cô, "Trước đây anh đã nói với em rồi, anh hy vọng có thể gặp em vào một thời điểm anh tốt hơn... Anh không thể thực hiện được tâm nguyện này nên anh cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng nếu định mệnh đã bỏ lỡ khoảng thời gian đó, anh chỉ có thể hướng về một phương hướng càng tốt hơn."

Bất kể con đường sự nghiệp tương lai có thể như thế nào.

Từ một thời khắc đó, anh quyết định tiến về phía trước--

Đó không phải là một cơ hội chấn động trời đất gì, có thể chỉ là khi nhìn thấy một ngọn núi, có thể là nhìn thấy một vận động viên trượt tuyết trẻ tuổi đứng dưới khán đài thành kính ghi tên mình vào phiếu đăng ký, hoặc có thể là khi nhìn lên thấy một vòng hoàng hôn.

Anh chợt nhận ra mình không nên dừng lại ở chỗ cũ, ngừng tiến về phía trước, chỉ nhìn lại quá khứ và nhớ lại, xa cách.

Phía trước vẫn còn một chặng đường dài để đi.

Khi ngẩng đầu lên, cô đang đứng ở ngã ba đường đợi anh, vẫy tay với anh.

Cô nói với anh rằng cô sẽ theo anh đến bất cứ nơi nào anh đi, để anh có đủ can đảm đối mặt với chính mình và bước tiếp.

......

Còn khoảng một tuần nữa là đến cuộc thi.

Tuần này, Thiện Sùng biến mất khỏi thế gian.

À, không phải anh biến mất khỏi thế gian mà là anh trốn trong công viên địa hình ở Vân Đỉnh.

Mỗi ngày đều đơn giản như nhau, buổi sáng anh bắt đầu tập thể dục buổi sáng, đến phòng tập thể thao tập đến toàn thân đổ mồ hôi đến mười giờ, sau đó về nhà tắm, đánh thức Vệ Chi, sau đó là hai người họ đã cùng nhau đến Khu trượt tuyết Vân Đỉnh.

Buổi trưa ăn chút gì đi, rồi luyện tập big air này cho đến khi mặt trời lặn, kỹ năng quay chụp của Vệ Chi đã tiến bộ vượt bậc, ngay ban đầu cô chỉ có thể đứng dưới bục quay ở những điểm cố định, hiện tại cô có thể đeo ván trượt rồi quay chụp. Mỗi một cái nhảy lấy đà, xoay tròn, rơi xuống đất đều quay lại rõ ràng, thậm chí sau khi nghe anh nói về những chú ý của động tác vài lần, cô còn học được cách nắm bắt được điểm chính của động tác rồi focus...

Bối Thích bọn họ thoạt đầu không biết Thiện Sùng đang làm gì.

Cho đến một ngày, tag Thiện Sùng hỏi anh tại sao cảm thấy lực không đủ trong vòng thứ năm của FS Cork 1800° là chuyện như thế nào. Một lúc sau, tiểu sư muội gửi một đoạn video ngắn cho nhóm, bấm vào xem thì đó là FS Cork 1800°.

Trong video, người đàn ông bắt đầu từ nhảy lấy đà, động tác thong dong, nước chảy mây trôi, rơi xuống đất vững vàng, chỉ hơi cúi người và đứng thẳng, đơn giản như người bình thường bay ụ tuyết.

Trong nhóm có một tiếng thở dài "6666", tất nhiên mọi người đều biết rằng 1800° đối với Thiện Sùng chẳng là gì cả, nhưng với một người có chút kỹ thuật như Bối Thích có thể nhìn ra người này dường như đã tiến bộ- -

Nói thế nào đây? Xoay năm vòng đã là nhiều rồi, thêm một vòng nữa là trần nhà, cho nên đến vòng thứ năm sẽ thấy lực và quán tính còn dư lại không nhiều, khoảng cách với mặt đất cũng không còn đủ.

Nhưng màn biểu diễn của Thiện Sùng khác với của cậu ấy.

Kết thúc vòng thứ năm, rõ ràng anh vẫn còn rất nhiều lực và quán tính, trông anh đặc biệt thong dong, độ cao so với mặt đất vẫn còn rất nhiều khoảng trống...

【CK, Bối Thích: Ai! Chết tiệt! Sùng gia, ngài đang làm gì vậy, đừng nói với em rằng ngài đã tạo ra 2520° trong hai ngày biến mất nhé? ! 】

【CK, Bối Thích: @ Đới Đạc】

【CK, Bối Thích: Ồ, Đới Đạc không có trong nhóm. 】

【CK, Bối Thích: Chuyển lên nền tảng video ngắn. 】

Cậu ấy đã trực tiếp cầm video đăng lên nền tảng video ngắn.

Hơn nữa không quên tag Đới Đạc.

Buổi tối, Vệ Chi ngồi xếp bằng trên giường, xé một miếng băng dán trị đau nhức xương, vỗ lên tấm lưng căng cứng của người đàn ông, nghe tiếng "ừm" của anh, một bên đọc bình luận trên điện thoại --

"Người qua đường Giáp nói, 'kẻ hèn FS 1800, không có chuyện gì tag Đới Thần của chúng ta làm gì, có phải chưa thấy qua big air không?'"

......

"Người qua đường Bính nói: 'Thuộc đội chuyên nghiệp à, dù là đội halfpipe chuyên nghiệp không đối đầu thì cũng không thể thiếu kiến thức như vậy, chẳng qua là 1800 mà thôi ai nghiêm túc luyện tập mà làm không được đâu?' "

......

"Người qua đường Đinh nói--"

"Người qua đường Ất bị em ăn thịt à?" Người đàn ông quay lưng về phía cô, nửa cúi người nằm trên giường, suy nghĩ một lúc mới ngẩng đầu lên nói: "Muốn đọc thì đọc cho tốt vào--xuống chút nữa."

Vệ Chi một tay cầm thuốc dán: "Này?"

Thiện Sùng suy nghĩ một chút: "Xuống chút nữa."

Vệ Chi đưa tay xuống, mu bàn tay mềm mại của cô vô tình cọ vào lưng anh, người đàn ông 'hừ' một tiếng, ánh mắt trở nên sắc bén hơn, quay lại nhìn cô... Tuy nhiên, cô bé hiển nhiên không cố ý, cô đang cúi đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào những đường cong cơ bắp trên lưng anh, với vẻ mặt ngây thơ.

Thiện Sùng hít sâu một hơi, nhìn thấy cô đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa vết xước trên lưng anh--

Một số là từ vài ngày trước, một số là mới.

Mấy ngày trước nó đã chuyển sang màu xanh, nhưng hôm nay lại hơi đỏ và sưng lên, khi đầu ngón tay mềm mại của cô cọ vào thì cảm thấy ngứa ngáy và đau đớn.

Người đàn ông rít lên, cơ bắp trên lưng phồng lên, khàn giọng nói: "Bỏ tay ra."

"Sao vậy? Có đau không?"

Vệ Chi nhanh chóng rút ngón tay ra, lo lắng ngẩng đầu nhìn anh.

Hai ngày qua trời lúc ấm lúc lạnh, tuyết ở Vân Đỉnh không dày, thậm chí có một số chỗ ở công viên địa hình bị băng bao phủ, có khi anh nhảy xuống không thể đứng yên, trực tiếp trượt ra ngoài, đến tối khi cởi quần áo ra toàn vết bầm tím...

Trên đùi và mông vẫn ổn, đồ bảo hộ cũng có tác dụng nhưng vẫn có vết bầm tím, có khi buổi tối cô đi ngủ còn nghe thấy tiếng anh chậm rãi lật người.

Đau lòng cũng là đau lòng.

Đôi khi còn nhìn anh ấy ngã tàn nhẫn nửa ngày mới bò dậy, hãi hùng khiếp vía, muốn hỏi rốt cuộc đang làm gì vậy--

Nhưng cô cũng biết những lời nói vô nghĩa như vậy không đáng hỏi.

Muốn nghe câu trả lời như thế nào từ anh?

Bản thân Vệ Chi cũng không thể trả lời được.

Cô mím môi, còn rất đè nén mà cúi đầu, đứng dậy đi đến hộp y tế lấy thuốc mỡ bôi lên vết thương, mái tóc dài xõa xuống che đi một bên khuôn mặt, giấu đi vẻ chịu đựng của cô sau bóng tối. . .
Nhưng người đàn ông không thể ngồi yên, nửa nghiêng người, đưa tay vén tóc cô, vén ra sau tai cô.

Cô hất tay anh ra, dưới ánh mắt lười biếng của anh không khỏi oán giận: "Anh cũng quá liều mạng, không phải chỉ là một cuộc thi nghiệp dư thôi sao, khoác áo vest (*) thôi, không lấy được top 3 cũng không ai chê cười anh đâu...."

(*) ý là ngụy trang, xài acc clone.

"Nhưng anh sẽ mất ngủ."

Thiện Sùng thành thật nói.

Vệ Chi ngẩng đầu nhìn anh, bị sự thành thật của anh mua chuộc-- kể từ lần trước cô nằm trên người anh khóc chít chít lên án anh không chịu nói gì với cô, người này đã rút ra bài học, cái gì cũng nói....

Eo đau đều nói với cô.

Là chuyện tốt.

Nhưng không cần phải thành thật như vậy.

Trong khi cô đang suy nghĩ thì người đàn ông đã nằm lại trên giường, suy nghĩ một lúc rồi yêu cầu cô dán hai miếng thạch cao lên đùi, lúc này kéo ra cảm thấy rất đau... Khi cô đi mở một chiếc hộp cao dán khác, còn bảo Vệ Chi đọc bình luận cho anh nghe.

Vệ Chí: "..."

Vệ Chi: "Em đột nhiên nghĩ tới."

Vệ Chi: "Chưa bao giờ thấy anh xem bất kỳ video nào của Lão Yến hay Bối Thích, em tận mắt chứng kiến, khi anh kéo đến bọn họ là kéo thẳng qua không dừng lại một giây nào-"

Thiện Sùng: "Hả?"

Vệ Chi: "Những siêu sao đó bề ngoài nhìn rất ngầu, cao quý gì đó, có phải lúc rảnh rỗi cũng trộm yêu cầu trợ lý đọc bình luận weibo hoặc làn đạn trên video đồ không nhỉ..."

Thiện Sùng: "..."

Vệ Chi: "Không được thêm tiền sao?"

Thiện Sùng: "Anh thi đấu cái này vì ai?"

Vệ Chi: "Ai? Không phải là bởi vì hư vinh phù phiếm lén lút của anh sao?"

Cơ bắp cánh tay của người đàn ông giật lên, anh đứng thẳng dậy, Vệ Chi giật mình bò về phía sau, tay ôm miếng dán giảm đau xương, rúc vào góc ôm lấy điện thoại: "Vương Hâm hỏi anh có ra 2520 không!"

Anh đưa tay kéo cô lại, sau đó hơi quay đầu lại nhìn cô.

Vệ Chi: "Quả nhiên, người trong nghề xem sự nghiệp, người ngoài xem náo nhiệt."

Người đàn ông im lặng một lúc rồi nói "Ồ".

Sau đó anh tỏ ra bình tĩnh, vẫy tay với cô.

"Cái gì?"

Vệ Chi đưa điện thoại ra, cho rằng anh muốn xem.

Người đàn ông lấy điện thoại của cô đặt ở đầu giường, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng--

Cô mất cảnh giác, bị mùi cao dán nồng nặc làm choáng váng, cô lộn xộn trong lòng ngực anh vài giây, cảm nhận được vòng tay của người đàn ông ôm lấy mình, trầm giọng nói: "Có chút hưng phấn."

"?"

Anh cúi đầu hôn lên chóp mũi cô.

"Muốn."

"..."

"Cho không?"

"..."

............Cho cái búa.

Nói không cho thì chắc anh bỏ qua à? !

Sùng Thần, thiết lập nhân vật của ngài nát như tương rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro