Chương 111: Hôn một cái là không đau

Cô cứng đờ ở trong lòng ngực anh, không phát ra một âm thanh nào-- không có cách nào, Thiện Sùng đã lập kế hoạch huấn luyện cho mình những ngày qua và tuân thủ rất nghiêm túc, ngày nào anh cũng mệt như chó, nên sau đêm đó, hai người ...

Gần như chỉ đơn thuần ngủ dưới một cái chăn.

Thậm chí sau khi anh có nhiều vết thương, Vệ Chi chủ động lăn về giường của mình.

Chẳng làm gì cả.

Đêm đó là một đêm hỗn loạn, mất cảnh giác liền trở thành "có một không hai".

Trên thực tế, bà A Trạch vẫn có chút mơ hồ về chuyện này, dù sao dựa theo kinh nghiệm phong phú trên giấy của bà, sau khi một cặp vợ chồng bình thường bắt đầu khai trai (*), ngoài ba bữa một ngày thì chỉ hận không thể chết trên giường...

(*) 开荤: khai trai, chỉ người theo đạo buông bỏ giới luật ăn mặn hoặc bắt đầu ăn thịt sau khi hoàn thành thời gian nhịn ăn.

Bạn trai của cô rất khác, anh hận không thể chết trên big air.

Tập trung vào sự nghiệp.

Lúc này bị anh đè nặng, ban đầu cô còn có chút khiếp sợ muốn mở mồm hỏi sao anh vẫn còn nhớ rõ chuyện này, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nhịn xuống, giơ tay lên vuốt mái tóc của anh. Cô cố gắng giữ giọng điệu của mình không oán giận: "Sao đột nhiên anh lại nghĩ đến việc này?"

"Chuyện này nếu muốn mới nhắc?" anh hỏi, "Em là người sống sờ sờ bên cạnh anh, anh không có bị mù."

"Ồ."

Như vậy a.

Đó thực sự là...

Em tưởng anh bị mù.

"Anh như vậy cũng không tiện, nếu không cứ từ từ.....Đêm nay mệt mỏi quá ngày mai không tập trung được rồi ngã thì làm sao bây giờ?"

Cô đặt tay lên vai anh, không dám đẩy mạnh, dù sao nhìn vào việc anh thường xuyên dán thuốc trị đau nhức xương khớp và thuốc mỡ mấy ngày nay, dì ở hiệu thuốc có thể còn tưởng rằng nhà họ có một con chó Akita--

Mỗi ngày phải ra ngoài đánh nhau với người ta, đánh mãi đánh mãi mà đánh không lại.

"Ngày mai nghỉ ngơi." Thiện Sùng nói.

Vệ Chi cho rằng lỗ tai mình có vấn đề, hơi mở to mắt nhìn anh.

Nhìn phản ứng của cô, thật sự rất đáng yêu, cong môi cúi đầu hôn nhẹ lên lông mi của cô, bình tĩnh nói: "Luyện tập nữa thì trên người không còn chỗ da nào bình thường, nghỉ ngơi điều dưỡng một ngày, hôm nay anh mệt mỏi quá."

Anh ở trên người cô, khắp người mang theo những miếng cao dán, vá víu như bộ quần áo rách nát, cơ thể anh có mùi hỗn hợp của thuốc mỡ và cao dán...

Nhưng lại nói những điều một cách nhẹ nhàng như vậy.

Vệ Chi biết hôm nay tâm trạng của anh rất tốt.

FS cork 2520°, Thiện Sùng đã làm được.

Sau khi người đàn ông liều mạng với Big Air được gần một tuần--

Bước đột phá này trước mắt đã phá vỡ kỷ lục hiện tại trong việc huấn luyện và thi đấu trượt tuyết ván đơn big air, toàn bộ quá trình chỉ có Vệ Chi và điện thoại của cô chứng kiến.

Lúc này, đoạn video nằm yên lặng trên điện thoại của cô và Thiện Sùng, Vệ Chi nhớ tới, hình như đây là lần đầu tiên Thiện Sùng chủ động yêu cầu cô quay video, nhờ cô gửi cho anh.

Làm sao có thể không hạnh phúc được?

Bây giờ khi nghĩ đến khoảnh khắc anh bước ra, cô đều có một trận hoảng hốt.

Suy cho cùng, ngoại trừ bản thân Thiện Sùng, không ai biết rõ hơn cô, để có được FS cork 2520° này khó đến mức nào.

......

Công việc của Thiện Sùng ngày hôm nay.

Vốn dĩ hôm nay thời tiết không được tốt lắm, từ sáng sớm mây đen đã giăng đầy, bầu trời u ám khiến lòng người không có động lực.

Tóm lại, vốn dĩ không cảm thấy hôm nay là ngày có thể tạo nên thành tựu lớn nào.

Khi lên cáp treo, Vệ Chi bắt đầu ôm tấm ván trượt ngáp dài, khi đến công viên địa hình ở Vân Đỉnh, thành thạo tìm một chỗ ngồi xổm ở một bên đài big air và nghịch điện thoại một lúc trong khi Thiện Sùng đang khởi động--

Khi mở WeChat, mọi người trong nhóm vẫn đang tìm kiếm Thiện Sùng.

Có người báo cáo rằng họ nhìn thấy sư phụ đang xếp hàng chờ cáp treo ở Vân Đỉnh, bên cạnh là sư nương.

Bối Thích tag bọn họ hỏi chạy đến Vân Đỉnh làm gì, mấy ngày nay bọn họ đều đến Vân Đỉnh à?

【Thiếu Nữ Kỷ: Đi trượt tuyết a, chứ đến làm gì... Ngoài ra, vì tui muốn ăn KFC vào bữa trưa? 】

【CK, Bối Thích: Phụ nữ chỉ biết giày vò.】

Vệ Chi cất điện thoại di động, tìm được vị trí quay chụp thích hợp nhất, bắt đầu mày mò dụng cụ quay chụp--

Hiện tại, cô đã rất quen thuộc với nơi này, đã có thể vừa trượt vừa quay chụp, cô không còn chỉ đứng trên đài xuất phát để quay chụp, cô đứng ở dưới, khi Thiện Sùng nhảy, cô điều chỉnh góc độ, đi theo quay.

Cô rất hài lòng với bản thân mình.

Mặc dù Thiện Sùng nói rằng những nhiếp ảnh gia giỏi nhất sẽ nhảy theo người được quay chụp, chỉ là khi người được quay làm động tác ở không trung, nhiếp ảnh gia bay thẳng là được.

​ ...Còn "bay thẳng là được".

Không trả tiền lương còn muốn mạng chó của người ta.

Nghĩ đến đây, Vệ Chi không khỏi trợn mắt, ngồi xổm ở đó, sau khi người đàn ông làm mấy hiệp động tác đơn giản để khởi động, Vệ Chi nhìn anh rơi xuống đất không quá ổn, liền nhịn không được duỗi đầu nhìn qua--

Quả nhiên, nhìn thấy điểm hạ cánh của big air, rất nhiều nơi đều là đã đóng băng.

Trên thực tế, ngay cả các khu trượt tuyết ngoài trời ở trong nước cũng sẽ tiến hành tạo tuyết nhân tạo vào mùa đông, nghe nói chi phí làm tuyết nhân tạo rất cao, theo như Vệ Chi được biết, tần suất tạo tuyết ở khu trượt tuyết Vân Đỉnh thực ra không siêng năng bằng khu trượt tuyết trên đỉnh núi bên cạnh--

Điều này dẫn đến thực tế là nếu nhiệt độ dao động vào giữa đêm qua, lớp băng trên Vân Đỉnh sẽ đặc biệt rõ ràng.

Hơn nữa, công viên địa hình ở đây có ít người hơn, xung quanh chỉ có một máy tạo tuyết, sẽ càng khó để chăm sóc cho bên này.

Rơi xuống loại băng này còn đau gấp vạn lần rơi xuống đất, Vệ Chi lo lắng cho vòng eo có đầy đinh thép của bạn trai, đang cúi đầu nghiên cứu tìm cho Thiện Sùng nơi hạ cánh tốt hơn, lúc này, người đàn ông đã lần thứ tư bò lên đài big air rồi.

Lúc này Thiện Sùng còn chưa mang ván trượt vào, cầm ván trượt trên tay dựa vào đài xuất phát, cúi đầu kiên nhẫn nhìn cô thò mông ra nhảy nhót ở điểm đáp đất dưới đài big air -

Hơi giống những con thú hoang đột nhập vào khu trượt tuyết, bất ngờ nhưng có chút dễ thương, khiến người ta rất kiên nhẫn muốn nhìn thêm vài lần.

Vệ Chi quan sát xung quanh, cuối cùng cũng cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông, ngẩng đầu lên nhìn anh từ xa, nhanh chóng tránh đường, vẫy tay với người đàn ông, chỉ vào chỗ tảng băng ý bảo anh rằng: đừng đặt mông xuống chỗ này...

Người đàn ông ở xa hơn mười hai mươi mét chắc chắn đã nhìn thấy, từ xa xua tay rồi cúi xuống đeo ván trượt.

Vệ Chi lại đứng sang một bên, anh từ phía dưới đi lên--

Ở phần đầu tiên, anh đi cạnh hai ba cái được sử dụng để kiểm soát tốc độ, ở giữa, người đàn ông bắt đầu đặt tấm ván thẳng, đây cũng là kết quả nghiên cứu của anh những ngày này. Tốc độ ban đầu khi ra mái hiên của đài sẽ quyết định điểm cao nhất ở parabol cuối cùng anh tạo ra.

Anh đặt tấm ván trượt thẳng xuống sớm hơn thường lệ, nhảy lấy đà, nhảy cao hơn bình thường.

Trong mắt Vệ Chi, nó giống như một con chim ưng đột nhiên dang rộng đôi cánh bay ra từ phía chân trời vô tận, anh duỗi người, sau đó ở điểm cao nhất trên không trung tạo ra một cảm giác lơ lửng rõ ràng, anh cúi người nắm lấy ván trượt.

Từ hướng frontside xoay tròn, ba hoặc bốn vòng đầu tiên rất nhanh. Đến vòng thứ năm, tốc độ bắt đầu chậm lại, năm vòng là 1800°. Nói chung, nếu một 360° khác được tạo ra vào thời điểm này, sẽ trực tiếp đứng đầu trong phạm vi trượt tuyết ván đơn big air...

Ở giữa không trung, Vệ Chi nhìn Thiện Sùng hoàn thành vòng thứ sáu, khi vòng thứ bảy sắp bắt đầu, trái tim cô bắt đầu dâng lên--

Nhưng ở vòng thứ sáu, rõ ràng là người đàn ông xoay người chưa đủ, ở vòng thứ bảy, có lẽ anh đại khái vượt qua 90°, thấy không thể chuyển được nữa nên anh quyết đoán buông ván trượt ra, rơi mạnh xuống đất...

Vì vội đặt ván thẳng nên chọn góc hạ cánh không chính xác, chiếc ván trượt màu vàng chói đã rơi xuống mặt băng mà Vệ Chi chỉ.

Vệ Chi trơ mắt nhìn Thiện Sùng ngã xuống, may mắn sau khi tiếp đất có thể đứng vững, ván trượt trên băng và không khắc được cạnh, bị quán tính ném ra ngoài!

Phải biết rằng bề mặt băng của khu trượt tuyết ngoài trời không chỉ là bề mặt trượt băng mà còn được bao phủ bởi những vụn băng, những vụn băng đó giống như sự tra tấn của Dung mama, nếu ngã, cơn đau sẽ xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng!

Mà Thiện Sùng vô tình ngã trên vụn băng, đầu tiên anh dùng hai tay chống đỡ, sau đó phần lưng đáp đất, đánh bay những mảnh băng đó bay đi ít nhất ba bốn mét--

Vệ Chi cảm thấy da đầu có vấn đề, lưng cũng đau theo.

Cất điện thoại xong, cô tháo ván trượt ném đi, ván trượt cũng không cần nữa trực tiếp nhào qua, chờ cô đi đứng không vững chạy đến nơi thì người đàn ông đã ngồi dậy, anh tháo tấm ván ra, ngồi trên mặt đất, co đầu gối, giữ nguyên tư thế không nhúc nhích......

Đau đến mức không muốn cử động.

Vệ Chi vừa lăn vừa bò nhào qua, người đàn ông quay đầu lại, nhìn cô không cảm xúc, bình tĩnh nói: "Kiểm tra giúp anh lưng có chảy máu không?"

Giọng nói của anh rất bình tĩnh, nhưng không rõ là lạnh hay đau, có chút run nhẹ gần như không thể nhận ra.

Vệ Chi nghe xong liền nhắm mắt lại, đầu gối mềm nhũn, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh anh.

Cô dùng một tay chống đất di chuyển thân mình đến bên cạnh anh, nín thở nhấc bộ đồ trượt tuyết, lớp lót giữa và quần áo nhanh khô của anh lên từng lớp một, nhìn qua--

Bộ quần áo nhanh khô màu sáng bên ngoài dường như không có những vết máu không nên có, cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhẹ nhàng nhấc bộ quần áo nhanh khô của anh lên!

"Xì!" Nam nhân hít sâu một hơi, "Nhẹ nhàng một chút, đau đó!"

"Anh còn biết đau à!"

Vệ Chi nhìn chằm chằm vào những vết xước rải rác trên lưng anh, những vết máu trên bề mặt vết xước dính vào bên trong bộ quần áo nhanh khô của anh, những hạt máu nhanh chóng đông cứng trong gió lạnh, cô nhìn thấy cơ lưng anh dần dần căng cứng--

"Trầy xước một chút."

Cô nhanh chóng kéo quần áo nhanh khô xuống: "Nhưng không nghiêm trọng đâu, anh còn thấy khó chịu gì nữa không?"

Vừa nói cô vừa tiến lại gần anh hỏi.

Người đàn ông quay đầu nhìn cô một lúc, nhưng tiêu điểm của ánh mắt rõ ràng không đặt lên khuôn mặt cô, anh nhẹ nhàng nói: "Vừa rồi hình như là tầm mắt cuối cùng của anh còn do dự, cho nên không qua được, anh cảm thấy nếu tầm mắt nhìn đúng chỗ thì anh có thể qua được vòng cuối cùng."

"? Anh bị ngã ngốc rồi à?" Vệ Chi vỗ tay trước mặt anh, "Thiện Sùng? Bạn trai? Anh có ở nhà không? Em hỏi anh còn khó chịu ở đâu!"

"...Ồ." Người đàn ông chớp mắt, "Không khó chịu, lưng hơi nóng rát, hơi đau một chút."

"Em đã nói với anh là bị trầy da," Vệ Chi thấy anh đang suy nghĩ về mối liên hệ giữa tầm mắt và lượt quay của mình, không có thời gian quan tâm đến người khác, kể cả chính mình, liền kìm nén tính tình của mình, "Khi nãy em đã bảo anh đừng rơi ở hướng này, anh lại cố tình muốn rơi ở đây, ở đây toàn là vụn băng, anh không bị thương thì ai bị thương, còn may là chỉ bị trầy da thôi--"

Cô không muốn nói tiếp phần còn lại.

Sự đau lòng được cô bé viết trên mặt không hề che giấu, cuối cùng người đàn ông đã thu hồi sự chú ý của mình khỏi đài big air.

Nhìn thấy anh nhìn mình, Vệ Chi chần chờ một lát, ánh mắt rơi vào chóp mũi anh: "Em cảm thấy nếu anh muốn cân nhắc động tác thì tìm Vương Hâm xem cho anh..."

Người đàn ông hơi dừng lại và nói với giọng không có nhiều cảm xúc: "Ngài ấy không còn là huấn luyện viên của anh nữa."

"Nhưng nếu anh muốn ngài ấy đến xem," Vệ Chi lẩm bẩm, "Em cảm thấy ngài ấy sẽ leo lên Phong Hỏa Luân của Na Tra bay đến đây, còn xách theo một ngàn pháo vang trời nữa á."

Cô miêu tả quá cụ thể, Thiện Sùng cười khẩy.

Vệ Chi còn muốn nói thêm gì đó, anh xua tay.

Anh nghiêng đầu thưởng thức bạn gái trong chốc lát muốn nói lại thôi, cô muốn dạy dỗ nhưng không biết bắt đầu từ đâu, muốn đau lòng nhưng không thể bày tỏ được, cả người cứ rối rắm... Người đàn ông cuối cùng cảm thấy không đau đến như vậy, anh chống tay xuống đất, cúi sát vào môi cô, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của người đàn ông gần trong gang tấc nhìn cô.

Vệ Chi trong lòng tràn đầy oán giận: "Làm gì vậy?"

"Vừa rồi anh không thấy đau như vậy."

"Cái gì?"

"Em cứ căng thẳng như vậy, anh mới nhận ra," hàng mi dài của người đàn ông chớp chớp, cụp xuống, chậm rãi nói: "Thật sự rất đau."

"...Còn trách em nhắc nhở anh sao?"

"Đúng rồi."

"Vậy thì anh đau chết luôn đi chà mới khỏe lúc nào đến thế nào giờ còn bắt đầu oán giận anh không thể cẩn thận một chút à anh đoán xem nếu anh cho em cơ hội gọi xe cấp cứu cho anh rồi quay đầu lại em sẽ nói gì với anh đây chắc chắn là em sẽ chia tay với anh ngay lập tức sau đó giống Lão Yên thông báo với cả thế giới là hiện tại đang độc thân chịu cảnh góa bụa đó..."

Nghe được lời nói không dấu câu của cô như một con chim giận dữ, anh cười nhạo một tiếng, nhếch khóe môi: "Hôn một cái liền không đau nữa."

Lời phàn nàn của Vệ Chi chợt ngừng lại, nhìn chằm chằm anh như nhìn thấy ma.

Theo phản xạ nhìn xung quanh, xung quanh rất yên tĩnh, mọi người đều biết mấy ngày nay tuyết ở đây không tốt, trong phạm vi trăm mét quả thực vắng vẻ.

Sau khi giằng co với anh trong chốc lát, cô mới lộ ra biểu cảm kỳ diệu.

Khi anh tưởng cô sẽ từ chối anh lần nữa, cô bé đặt tay lên đùi anh, nghiêng người hôn lên môi anh.

Anh vẫn duy trì tư thế nửa căng người chống tay trên mặt đất không nhúc nhích, hơi thở mềm mại ngọt ngào đến gần, đôi môi ấm áp lướt qua môi anh... Người đàn ông từ sâu trong hốc mũi phát ra một âm thanh trầm đục, nhìn có chút lười biếng.

Một nụ hôn nhẹ.

Nhanh chóng rời đi.

Mặt cô bé đỏ bừng, rụt cổ lùi lại một bước, ánh mắt không quên nhìn chằm chằm vào anh, sự nghiêm túc của cô bị anh thu lại, cô hỏi: "Được không?"

"Ừ," người đàn ông chậm rãi đứng dậy, kéo cô lên khỏi mặt băng, sau đó mới kéo tấm ván trượt của mình lên, "Một cái hôn hôn của vợ là đủ."

Trong giọng nói có chút khàn khàn, mẹ nó còn dùng từ láy, sức sát thương từ sự làm nũng của đàn ông ngầu bay thẳng lên trời, Vệ Chi không kịp cảnh giác, liền bị anh giết ngựa đổ người ngã.

Khi cô tỉnh lại, người đàn ông đã trở lại với khuôn mặt giống quan tài, cầm tấm ván và bắt đầu leo ​​lên đài xuất phát của big air.

Cô bị bỏ lại một mình với trái tim đập loạn xạ.

Vệ Chi nhìn chằm chằm bóng lưng anh, đi theo phía trước hai bước, đứng dưới chân anh, do dự, hỏi: "Thật sự không đi tìm Vương Hâm--"

"Ừ," người đàn ông đứng trên cầu thang cười nhẹ, "Nếu anh thất bại thì sao? Ông ấy chịu được sự kích thích này à?"

Ném xuống câu này cũng không ai biết anh có nói giỡn hay không, sau đó lại xuất phát lần nữa.

Vẫn bám chặt vào đài xuất phát, người đàn ông cúi xuống đeo ván trượt vào.

Khác với lần trước, sau khi xuất phát, lần này anh lấy một lần đi cạnh, thăm dò.

Vệ Chi đứng ở dưới đài, nhìn thấy anh vừa bước ra khỏi đài, rõ ràng đã bị ném lên cao hơn so với lúc trước, trong lòng vừa động, giơ cao dụng cụ quay chụp trong tay--

Nhìn lên không trung, người đàn ông vừa làm nũng với cô một giây trước đã biến thành một cỗ máy trượt tuyết băng giá, lưu loát thong dong cúi thân người khom lưng, nắm ván trượt, xoay tròn.

Một vòng, hai vòng, ba vòng...

Sau năm vòng, tốc độ quay của anh không hề chậm lại chút nào.

Dưới đài big air, bàn tay cầm máy ảnh rung lên, Vệ Chi nhanh chóng tập trung tinh lực, vô thức cũng buộc chặt trung tâm theo, nhanh chóng dùng tay còn lại cố định dụng cụ quay chụp trong tay--

Ở sáu vòng, tốc độ chậm lại, tầm mắt bắt kịp.

Tim cô đang đập thình thịch trong lồng ngực, đột nhiên nhảy lên, gần như dâng lên tận cổ họng, đầu óc cô trống rỗng, cô thậm chí không dám chớp mắt, sợ sẽ bỏ lỡ--

Bảy vòng.

Đã hoàn thành bảy vòng hoàn chỉnh, đường parabol đã đi đến điểm cuối, mọi thứ giống như sự kết hợp hoàn hảo nhất của toán học, vật lý và phép màu--

Hạ cánh, ván trượt tuyết đập vào tuyết với âm thanh dày đặc và trầm ổn.

Được camera nhỏ ghi lại, người đứng trên tấm ván hơi cong đầu gối ấn vào mũi trước, mũi tấm khắc vào tuyết và tiến về phía trước vài mét, chiếc găng tay đen lướt qua trên tuyết...

Đứng lại.

Khi người đàn ông đứng thẳng, đứng trên ván trượt tuyết trong tư thế cơ bản thoải mái nhất.

FS cork 2520° đầu tiên đủ sức gây chấn động ba phạm vi hạng mục big air, trượt tuyết ván đơn, toàn cầu đã âm thầm ra đời như vậy.

......

"Suy nghĩ cái gì?"

Giọng nói dịu dàng của người đàn ông đưa tâm trí cô trở về thực tại.

Trong căn hộ ấm áp và khô ráo, chỉ có ngọn đèn bàn mờ mờ, hộp thuốc được mở ra, thuốc bên trong bị lật tung, vương vãi khắp nơi...

Trên chiếc giường đơn, hai người lớn chen chúc nhau, nhưng không ai phàn nàn về việc chuyện này.

Vệ Chi chớp mắt, tựa như chậm rãi tỉnh lại từ hồi ức buổi chiều.

Đặt tay lên vai người đàn ông, ôm cổ anh, cô hơi đứng dậy và đặt môi mình lên chóp mũi anh.

...Ai có thể ngờ rằng khi thực hiện động tác chấn động trời đất kia, anh vẫn bị thương.

Ai mà tin được, trong giờ học, Thiện Sùng luôn đề cao sự an toàn và bảo vệ học trò của mình, nhưng khi luyện tập, anh dường như liều mạng bất kể mưa nắng, lưng vẫn chảy máu nhưng không hề phàn nàn gì, lén lút làm nũng với bạn gái, đứng dậy tiếp tục nhảy.

Đạo trời đền đáp người cần cù.

Như đã đề cập trước đây, câu nói yêu thích của những người trong giới trượt tuyết--

Chỉ cần làm việc chăm chỉ, phần còn lại để lại cho thời gian.

Thời gian đã cho anh một câu trả lời thỏa đáng, khi anh đang cân nhắc việc từ bỏ chính mình thì anh lại bất ngờ làm được điều đó.

Khi môi cô rời khỏi chóp mũi anh, anh ngửi thấy mùi thơm của cô, vẫn ngọt ngào như mọi khi.

Đôi mắt anh mờ đi, như thể máu từ trái tim chảy ra toàn bộ cơ thể rồi lại ùa về, dưới lồng ngực anh có nhịp đập mạnh mẽ... Bọn họ dựa gần nhau, gần đến mức anh chỉ cần cúi xuống là có thể hôn lên môi cô, bộ ngực phập phồng theo hơi thở của cô áp vào anh, bị ngăn cách bởi một lớp vải mỏng.

Vừa rồi anh ở trần nửa người trên để bôi thuốc.

Anh hơi nghiêng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt dò hỏi.

Hai người chỉ nhìn nhau vài giây, Vệ Chi không nói gì, nhưng cũng không đẩy anh ra--

Người đàn ông lười biếng hừ cười một tiếng, hiểu ý, giơ tay đè vào gấu váy ngủ của cô.

Đầu ngón tay móc mép vải, nghịch ngợm kéo ra, nghe thấy tiếng 'tê' của cô, cô đỏ mặt đá anh một cái.

Nới lỏng dây thun ra, nghe một tiếng "bụp", lớp vải mềm mại đàn hồi trên cặp đùi trắng nõn của cô, cô cảm thấy đau, cô khẽ rên lên...

Mùi thơm trên cơ thể cô trộn lẫn với mùi cao dán trên người anh, nhưng mùi lạ đó dường như có sức ăn mòn nào đó, đi vào mũi và phá hủy ý chí của anh.

Cô quấn mình quanh anh.

Khi anh muốn rút tay ra, chân khép lại thêm một chút.

Tay anh không cử động được nữa, dán vào làn da ấm áp của cô, anh không thể rút ra, mạch máu trên trán giật giật, anh vươn tay nhéo nhéo cô--

Người này ra tay không nặng không nhẹ.

Thịt đùi vốn đã rất mềm, bị anh nhéo khiến cô suýt chút nữa nhảy dựng lên, buông tay anh ra, bàn tay vốn đang bám vào vai anh cũng kéo tóc anh lại.

"Chắc chắn bị đỏ."

Cô nhẹ nhàng phàn nàn.

"Ồ," anh nhấc mình khỏi người cô, chăn bông tuột khỏi thắt lưng, "Để anh xem xem."

Trong khi nói chuyện, anh di chuyển.

Cuối cùng, đã nhìn thấy mọi thứ nên thấy và những gì không nên thấy.

Nằm trên chiếc giường êm ái, cô bé lấy hai tay che mặt, khuôn mặt đỏ bừng nóng bừng qua khe hở giữa những đầu ngón tay trắng nõn, nằm đó, cô khẽ run lên, ngoan ngoãn đến mức người ta muốn nuốt chửng cô vào bụng.

"Tắt, tắt đèn."

Cô nói với giọng run run.

Khóe môi và bàn tay của người đàn ông đều ẩm ướt, nghe vậy, lông mi của anh khẽ run lên, anh đưa tay kéo cổ tay cô ra--

Cô choáng váng một lúc khi làn da tiếp xúc với hơi ẩm, cô nhanh chóng nhận ra đó là gì, cô hét lên và cố gắng thoát khỏi tay anh như thể đang vứt một củ khoai lang nóng.

Thiện Sùng vẫn dán lên.

Trên trán anh đã lấm tấm chút mồ hôi, có lẽ là vì anh đang cố gắng kiềm chế bản thân, đôi mắt tối sầm, như ném một hòn đá vào cũng không hề tạo ra một gợn sóng nào...

Tuy nhiên, thứ ẩn giấu dưới bóng tối có lẽ chính là bản chất thú tính đang chờ cơ hội.

Các cơ trên cơ thể anh căng thẳng đến mức tối đa, tạo ra một cái bóng bao bọc lấy cô...

Bình thường anh luôn cười nhạo việc mông và đùi của cô đều là thịt, thực ra khi nằm cô chỉ nho nhỏ như vậy mà thôi, bờ vai rộng của anh hoàn toàn có thể che mất cô.

Một tay nhéo vào đùi cô, trên đó đầy thịt mềm.

Thịt mềm như nước phình ra từ kẽ ngón tay anh.

Có những dấu tay màu đỏ nơi anh đã đi qua.

Anh nghiêng người hôn nhẹ lên khóe mắt ẩm ướt của cô: "Ngoan ngoãn đừng cử động, lưng anh còn đau."

Giọng điệu của anh rất dịu dàng, nhưng lời nói lại là dụ dỗ lừa gạt, Vệ Chi thậm chí còn nghe được một tia uy hiếp, thời buổi này làm chuyện không lành mạnh, còn bị bắt cóc đạo đức...

Cô sẽ không đá anh vào gầm giường.

Trừ khi anh làm điều đó một cách tàn nhẫn.

Nhận ra điều này, lông mi cô run lên vì sợ hãi.

"Một miếng sẽ không béo, anh nên cẩn thận, nếu anh ăn hỏng rồi thì sau này không cho ăn-"

Không có thời gian để nói chữ cuối cùng.

Được thay thế bằng tiếng hét của cô.

Ngoài cửa sổ, gió thổi mạnh đập vào cửa sổ, hơi giống gió thổi ngoài trời vào mùa mưa miền Nam, nghĩ nếu đứng ngoài trời vào lúc này sẽ lạnh thấu xương.

Trên điện thoại, WeChat liên tục nhấp nháy với hàng loạt tin nhắn mới, màn hình nhấp nháy tắt mở và âm thanh thông báo vang lên.

Hai tay cô bị anh đặt lên đỉnh đầu, những ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay ép chặt vào nhau đến mức toát mồ hôi, nhớp nháp và mặn chát.

Hơi thở ái muội và mùi cao dán trộn lẫn với nhau, hơi ấm trong phòng dễ chịu, làm hỗn hợp mùi vị này lan tỏa rồi bắt đầu lên men, chăn bông rơi xuống sàn không ai để ý, mồ hôi nhẹ của cô làm ướt trán và vạt trước bộ đồ ngủ nhăn nheo....

Đêm.

Giống như người công nhân ngành đặc biệt trong ngõ tối ngậm điếu thuốc lá với ánh lửa lấp lánh trong miệng, lười biếng, đôi mắt mệt mỏi, mỉm cười với mọi người đi ngang qua, với hàm răng trắng và đôi mắt chết lặng...

Dường như một khoảnh khắc có thể trở thành vĩnh cửu.

......

Cuộc thi đấu được ấn định vào chủ nhật một tuần sau.

Nó giống như một sự kiện khởi động nhỏ trước Thế vận hội mùa đông. Vào ngày thi đấu, tại năm khu trượt tuyết lớn ở Sùng Lễ, phàm là người trượt tuyết yêu thích công viên hay chơi công viên, bất luận là ván đơn hay ván đôi, đều đổ xô đến khu trượt tuyết Vân Đỉnh.

Từ sáng sớm đã có người xếp hàng trước cửa bán vé ở Vân Đỉnh, chưa bao giờ nhộn nhịp rầm rộ như vậy.

Bối Thích sáng sớm gõ cửa phòng Thiện Sùng, cửa mở ra, người đàn ông mặc áo thun ngắn tay dựa vào cửa, hình như vừa mới dậy và đi tắm, tóc vẫn còn nhỏ nước trên vai anh..

Anh ngáp một cái, có vẻ có chút thoải mái, hỏi người đứng ngoài cửa: "Sao vậy?"

Bối Thích gần như choáng váng trước mùi cao dán nồng nặc trong phòng, cậu ta chớp mắt và nói: "Hôm nay anh thi đấu à?"

Nói xong, cậu nhìn chằm chằm vào người đàn ông.

Nghe được câu hỏi đột ngột của cậu, ánh mắt của người nọ cũng không hề thay đổi, nhướng mi liếc nhìn cậu, bình tĩnh hỏi: "Cuộc thi nào?"

"Công viên đó, tờ rơi mà Đới Đạc ném vào mặt anh."

"Ồ, không đi."

"Đăng ký đã đóng được một tuần, ngài muốn đi cũng không đi được đâu," Bối Thích chửi rủa, "Cuộc thi đã bắt đầu thi đấu rồi, em liền cảm thấy kỳ quái, anh không đi thi mà mấy ngày nỗ lực như vậy làm gì, như kiểu hận không thể ôm ván trượt tuyết đi ngủ á, tin nhắn cũng không thèm trả lời, Wechat gọi không được--"

Càng oán giận thì oán giận càng nhiều.

Thiện Sùng không có bao nhiêu phản ứng.

Mãi đến khi sau lưng anh, tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, anh quay đầu lại thì thấy bóng người đang lắc lư sau cánh cửa kính mờ, sau khi tắm xong đi tới đi lui bên trong.

Biết Vệ Chi sắp đi ra, lại nghĩ lúc đi vào cô đang mặc áo choàng tắm, anh liếc mắt nhìn Bối Thích đứng như thần giữ cửa, sau đó vô cảm đưa tay muốn đóng cửa lại.

Bối Thích hét lên "Này, này, này" vài lần, dùng tay chặn cửa lại và hỏi Thiện Sùng có đi xem trận đấu không.

Người đàn ông không có chút cảm xúc, nhướng mi nói: "Không đi."

Lúc này, cửa phòng tắm sau lưng anh mở ra, cô bé thò đầu ra ngoài, tóc ướt đẫm nước, nói: "Tui đi, chờ tui một chút, tui đi cùng mọi người."

Thiện Sùng quay lại nhìn cô.

Cảm nhận được ánh mắt của anh, cô chớp mắt nhìn anh: "Sao vậy? Em đi xem có ai mạnh hơn anh không, không được à?"

Suy nghĩ một chút, cô nói thêm: "Em không thể cứ nhìn anh mãi được, em phải mở rộng tầm nhìn của mình."

Bối Thích còn đang băn khoăn không biết tối qua hai người có cãi nhau không, sáng sớm đã nói về chủ đề có tính công kích như vậy, không ngờ người đàn ông im lặng một lúc không nói gì, chỉ nhếch lên khóe môi, lười biếng nói, OK.

Giọng điệu chiều chuộng.

Bối Thích liền hối hận về chuyến đi này.

Lấy điện thoại di động ra, Lão Yên đang tag cậu trong nhóm, hỏi cậu nói nhảm cái gì mà lâu vậy, gọi được sư phụ chưa, sư phụ có tới không.

Đứng trước mặt sư phụ, Bối Thích bình tĩnh gõ chữ gửi vào trong nhóm mấy trăm người--

【CK, Bối Thích: Anh ấy sẽ không đến đâu. 】

【CK, Bối Thích: Anh ấy đã thay đổi rồi. 】

【CK, Bối Thích: Anh ấy đã đánh mất tự tôn, biến thành một gã bị vợ quản nghiêm mà nịnh nọt đầy thô tục.】

Nhóm vốn dĩ đang spam rơi vào im lặng trong vài giây.

Bối Thích kiên nhẫn chờ đợi ai đó cùng mình công kích...

Cho đến khi Lão Yên mở micro.

【Lão Yên: Dù sao có vợ quản thì vẫn mạnh hơn đám chó hoang như chúng ta】

【CK, Bối Thích:?】

【CK, Bối Thích:...】

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro